Chương 7 - Ủy thác
Phía đông thành Hán Bảo là một ngọn núi nối liền với dãy núi Mạt Chi thuộc phía bắc Nam Hạ, cao nguyên Vân Hồ và sông Bình Nguyên. Đại khái hành trình theo hướng tây bắc – đông nam, bắt đầu từ phía bắc sườn núi Lĩnh Nam nối tiếp đến sông Uyển, kéo dài hơn bảy trăm dặm, thế núi phía nam của Bắc Triều có xu hướng thấp dần, đến ngoài thành Hán Bảo thì địa thế núi rừng đã bớt hiểm trở đi rất nhiều.
Đám người A Mạch sau khi đi vào trong rừng đều thở phào nhẹ nhõm, đó là loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Trong thời gian ngắn, chỉ cần quân lính Bắc Mạc không đi săn thú để tiêu khiển, thì coi như tính mạng của họ tạm thời được bảo vệ. Cũng may, hiện tại là thời tiết đầu thu, trong rừng có không ít quả dại đã chín, ba người hái ăn tạm cũng no bụng, Từ Tú Nhi thận trọng chọn chút quả dại ngọt, nhiều nước, nhai nát một chút rồi mớm vào miệng đứa trẻ.
"Trang bị của đại quân thát tử không thể xuyên qua rừng rậm, cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo hướng nam rồi vòng qua dãy núi này, sau đó quay lại thành Thái Hưng. Như vậy, bọn thát tử phải mất ít nhất ba ngày mới tới được thành Thái Hưng. Chúng ta chỉ cần đi tắt qua khu rừng này là có thể đến thành Thái Hưng trước chúng." Đường Thiệu Nghĩa vừa nói, vừa dùng nhánh cây khoa tay múa chân vẽ ngoạch ngoạc trên mặt đất. Điều kiện thông tin trong thời đại này bị giới hạn, cho nên một viên giáo úy đóng quân trong một thành nhỏ như Đường Thiệu Nghĩa căn bản không thể nhận thức đầy đủ về cuộc chiến giữa Bắc Mạc và Nam Hạ. Hắn chỉ căn cứ theo đường tấn công của đại quân Bắc Mạc do Thường Ngọc Thanh làm chủ tướng, suy đoán mục tiêu tiếp theo của quân Bắc Mạc hẳn là thành Thái Hưng. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa không biết rằng từ trước khi thành Hán Bảo bị hạ, thì thành Thái Hưng đã bị một cánh quân Bắc Mạc khác vây khốn rồi.
A Mạch ngồi một bên yên lặng nghe, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó tiếp tục cúi đầu cắn quả táo xanh trong tay, đối với cảm giác đói khát, nàng đã từng khắc sâu ấn tượng, cho nên mỗi khi có cơ hội, nàng luôn không tự chủ được muốn ăn càng no càng tốt.
Thái độ này của A Mạch hiển nhiên chọc giận Đường Thiệu Nghĩa, hắn cầm nhánh cây trong tay, hung hăng vứt trên mặt đất, hỏi:"A Mạch, ngươi nghĩ thế nào?"
"Hả?" A Mạch ngẩng đầu, lập tức tươi cười lấy lòng: "Đường đại gia, ngài đang hỏi ý kiến của tiểu nhân?"
Đường Thiệu Nghĩa xanh mặt gật đầu, A Mạch trên khóe miệng thấp thoáng ý cười mỉa mai, nhưng trên miệng trước sau như một vẫn nói lời cung kính: "Nhưng Đường đại gia, ý kiến của tiểu nhân hữu dụng sao?"
Dựa theo ý tứ của A Mạch, tất nhiên là cách chiến trường càng xa càng tốt, không nghĩ tới Đường Thiệu Nghĩa lại muốn cùng nàng thương lượng những vấn đề trên chiến trường. A Mạch trong lòng thật muốn chửi má nó, chỉ muốn dùng vũ lực với Đường Thiệu Nghĩa, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ ở trong lòng cân nhắc tính toán cơ hội đào tẩu.
Đường Thiệu Nghĩa bị lời nói không âm không dương của A Mạch làm cho nghẹn họng, có chút xấu hổ. Kỳ thật vấn đề đi về nơi nào hắn cũng không cần phải hỏi ý kiến của A Mạch. Không biết có phải là trải qua một ngày đêm chém giết đã hao phí của hắn nhiều tinh lực hay không, mà giờ đây, tinh thần vốn cứng rắng của hắn lại có chút mỏi mệt, không tự giác được muốn ỷ lại vào sự duy trì của người khác. Hắn nhìn chăm chú A Mạch thật lâu, vẻ mặt tức giận rốt cục hóa thành thất vọng, hắn thở dài một tiếng, nói: "Mỗi người một chí hướng, ngươi nếu muốn chạy trốn thì cứ chạy đi, Từ cô nương nếu cũng muốn cùng đi với ngươi thì mong ngươi hãy chiếu cố cho nàng."
Đường Thiệu Nghĩa nói xong liền đi đến bên người Từ Tú Nhi ôm lấy đứa nhỏ, thấy A Mạch giật mình nhìn mình, không khỏi cười khổ nói: "Ngươi thực ra không phải là quân nhân, ta sao có thể bắt ngươi cùng ta ra trận chém giết, là ta sai rồi, các ngươi nhanh trốn đi, từ đây xuyên qua dãy núi này đi về phía đông bắc là đến Dự Châu, các ngươi –"
Lời còn chưa dứt, cánh rừng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng người nói ồn ào, ba người trong lòng đều cả kinh. Chẳng lẽ là truy binh của Bắc Mạc. Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn, thấy ở xa xa mơ hồ có bóng người, lại nhét đứa nhỏ vào tay A Mạch, thấp giọng nói: "Ngươi mang đứa nhỏ này cùng Từ cô nương đi trước, ta đi đánh lạc hướng truy binh."
A Mạch trong lòng hoảng loạn, không kịp nói gì, liền buộc đứa nhỏ lên lưng, kéo Từ Tú Nhi chạy đi, mới vừa đi không vài bước lại nghe thấy Đường Thiệu Nghĩa ở phía sau thấp giọng gọi nàng, A Mạch dừng lại, thấy Đường Thiệu Nghĩa đuổi theo đem bội kiếm nhét vào trong tay A Mạch: "Trong rừng có dã thú, kiếm này cho ngươi phòng thân." Đường Thiệu Nghĩa nói xong, ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng qua đứa trẻ trên lưng A Mạch nói: "Đứa trẻ này là Lưu Minh, là đứa con mồ côi của Lưu Cạnh đại nhân, Lưu đại nhân cả nhà trung liệt, mong rằng Mạch huynh có thể bảo toàn tính mạng của nó. Lúc này Thiệu Nghĩa thay Lưu đại nhân cảm tạ Mạch huynh!" Nói xong, Đường Thiệu Nghĩa quỳ hai chân trên mặt đất, hướng A Mạch khấu đầu một cái.
A Mạch nhất thời kinh ngốc, vội vàng đỡ Đường Thiệu Nghĩa dậy: "Đường tướng quân, mau đứng lên, ngươi yên tâm, A Mạch xin thề chỉ cần ta còn sống, sẽ không vứt bỏ đứa nhỏ này."
Đường Thiệu Nghĩa vui mừng cười, hắn chính là sợ A Mạch đến thời điểm nguy nan, sẽ ngại đứa nhỏ này làm liên lụy mà đã bỏ rơi nó, nay có được lời thề này của A Mạch, trong lòng cuối cùng đã an tâm, hắn đẩy A Mạch một cái, nói: "Đi mau!"
A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa đem bội kiếm giao lại cho mình, biết hắn đã hạ quyết tâm liều chết cũng phải dẫn dắt truy binh rời đi, trong lòng cũng bị hùng tâm bi tráng của Đường Thiệu Nghĩa cuốn hút, mắt thấy tiếng người ngoài rừng càng ngày càng gần, A Mạch cũng không dông dài, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, cắn răng một cái kéo Từ Tú Nhi chạy sâu vào trong rừng.
Không lâu sau khi thân ảnh của A Mạch cùng Từ Tú Nhi biến mất ở trong rừng rậm, binh lính Bắc Mạc từ bên ngoài hướng vào trong rừng, có vẻ cũng không phát hiện ra đám người của A Mạch, tản ra ở bìa rừng, một bên chặt những cành cây vướng víu một bên hướng vào trong rừng tản đi. Đường Thiệu Nghĩa nấp sau một thân cây lớn thầm cân nhắc, chỉ chờ truy binh Bắc Mạc đến gần sẽ giết chết vài tên rồi sau đó dẫn bọn họ chạy ngược lại với hướng đi của A Mạch.
Binh lính Bắc Mạc không ngừng dũng mãnh tiến vào trong rừng. Đường Thiệu Nghĩa đã tính toán quá đơn giản. Có ít nhất có mấy trăm tên lính Bắc Mạc tiến vào rừng, hắn mặc dù vừa ở trên chiến trường chém giết, giờ phút này đã hạ quyết tâm liều chết, nhưng nhìn thấy có nhiều lính Bắc Mạc đuổi giết mình như vậy, cũng không khỏi có chút kinh hãi, lại thấy một tên giáo úy nho nhỏ như mình lại có thể khiến Bắc Mạc đưa nhiều truy binh như vậy để đuổi bắt thì cũng thật là oai phong. Trong lòng vừa dâng chút khiếp ý lập tức liền bị cảm xúc hào hùng vô hạn này ép xuống. Đường Thiệu Nghĩa dùng sức nắm chặt khúc gỗ trong tay, chỉ chờ lính Bắc Mạc đến gần sẽ nhảy xuống chém giết một phen.
Ai ngờ những tên lính Bắc Mạc này khi còn cách Đường Thiệu Nghĩa mấy chục trượng liền dừng lại. Đường Thiệu Nghĩa có chút buồn bực, nhìn xuyên qua kẽ lá thì thấy lũ lính Bắc Mạc bắt đầu chặt cây, chúng chỉ chặt toàn cây nhỏ rồi kéo ra bìa rừng. Đường Thiệu Nghĩa nhất thời cũng có chút hồ đồ ......
Lại nói, sau khi A Mạch kéo Từ Tú Nhi hướng vào trong rừng rậm chạy đi, coi như Lưu Minh cũng rất nể tình, dọc đường đi không hề khóc, cũng may Từ Tú Nhi sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, mặc dù lớn lên có chút nhu nhược, nhưng công phu chạy cũng không thể coi thường, ngay cả khi bị A Mạch kéo chạy như bay cũng không bị ngã xuống lần nào. Hai người gắng sức chạy non nửa canh giờ, đến lúc không còn khí lực tiến lên phía trước nữa, thì Từ Tú Nhi lập tức kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất. A Mạch cũng cúi gập thắt lưng ôm lấy một thân cây, há to miệng thở dốc, chỉ duy nhất thằng bé Lưu Minh trên lưng A Mạch là i, i, ô, ô tựa hồ rất vui vẻ.
A Mạch quay đầu nhìn thằng bé một cái, thấy nó toét miệng cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục dựa vào thân cây thở hổn hển. A Mạch cùng Từ Tú Nhi còn chưa thở xong thì chợt nghe thấy âm thanh sột soạt trong rừng truyền đến. A Mạch trong lòng hoảng sợ, không biết là dã thú hay truy binh Bắc Mạc đuổi theo, nàng không một tiếng động nhìn về phía Từ Tú Nhi, Từ Tú Nhi sắc mặt trắng bệch khẽ lắc lắc đầu, thật sự là chạy không nổi nữa rồi. A Mạch gắt gao mím môi, hai tay dùng sức nắm chặt thanh kiếm của Đường Thiệu Nghĩa, chậm rãi đứng trước người Từ Tú Nhi.
Khi nhánh cây bị đẩy mạnh ra, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt, đầu A Mạch trở nên trống rỗng, thanh kiếm trong tay lập tức rơi xuống.
————————- phân cách tuyến ——————————–
Không thể nghĩ tới kẻ đuổi theo đằng sau chính là người mà A Mạch cùng Từ Tú Nhi đều cho rằng có lẽ đã chết, Đường Thiệu Nghĩa.
Thần kinh A Mạch vốn căng thẳng cực điểm lập tức thả lỏng, vì quá căng thẳng mà chân chợt mềm nhũn, thân thể lảo đảo quỳ xuống trên mặt đất. Từ Tú Nhi nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn sống và đuổi theo thì vừa mừng vừa sợ, nhưng lại nhịn không được òa khóc nức nở. Hốc mắt A Mạch cũng có chút nóng lên, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa khẽ nhếch miệng, lần đầu tiên mỉm cười một cách thật lòng.
Đường Thiệu Nghĩa tiến lên nâng A Mạch dậy, trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc, chỉ có hai tay vẫn gắt gao nắm chặt, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Một lát sau, Đường Thiệu Nghĩa mới buông lỏng tay ra, nhìn A Mạch cùng Từ Tú Nhi mặt xám mày tro, một thân chật vật, nhịn không được cũng khẽ mỉm cười.
Không đợi A Mạch hỏi, Đường Thiệu Nghĩa liền đem hành động kỳ quái của quân lính Bắc Mạc ra kể lại. A Mạch trong lòng cũng thấy kỳ quái, nếu quân Bắc Mạc chế tạo khí giới để công thành thì vì sao không chặt những cây to, ngược lại chỉ chặt những cành cây nhỏ làm chi? Hơn nữa, ngoài thành Thái Hưng cũng có một khu rừng lớn, sao không đợi đến khi tới thành Thái Hưng rồi mới chế tạo khí giới công thành? Ở nơi này chế tạo khí giới công thành Thái Hưng liệu có sớm quá không?
"Nơi này cách khu rừng bên cạnh không xa, chúng ta đi tiếp, đợi lên đến đỉnh núi thì sẽ quan sát hành động của thát tử Bắc Mạc." Nghe A Mạch nói, Đường Thiệu Nghĩa gật gật đầu, đi đến trước mặt Từ Tú Nhi vẫn đang ngồi dưới đất nói: "Từ cô nương, để ta cõng ngươi đi."
Từ Tú Nhi sắc mặt có chút đỏ bừng, vụng trộm liếc A Mạch một cái. Tiểu cô nương này vừa rồi khi A Mạch cầm kiếm che trước người mình, tâm tư liền bắt đầu có biến hóa. Nàng vội vàng đứng lên, nói: "Không cần Đường tướng quân phải nhọc sức, ta tự mình đi là được." Nói xong kiên cường đi lên phía trước, nhưng mới vừa đi chưa được hai bước chân đã mềm nhũn ngã xuống.
Từ Tú Nhi mắt lệ trong suốt nhìn về phía A Mạch, A Mạch làm sao có thể hiểu được tâm tư của tiểu cô nương này, chỉ nghĩ Từ Tú Nhi vì e ngại lễ pháp mới không chịu để cho Đường Thiệu Nghĩa cõng nàng, nhịn không được hơi hơi nhíu nhíu mày, nói: "Hiện tại là lúc phải chạy trối chết, sao còn chú ý nhiều như vậy, ta còn đang ước gì có người đến cõng ta đây này!"
Đường Thiệu Nghĩa tiến đến trước mặt Từ Tú Nhi ngồi xổm xuống: "Mau lên đi." Hắn nói.
Từ Tú Nhi lần này nghe lời ghé lên lưng Đường Thiệu Nghĩa, A Mạch lại đem thằng bé Lưu Minh buộc ở sau lưng, vung kiếm chém những cành cây chắn đường. Bốn người vừa lớn vừa nhỏ đi lên đỉnh núi. Núi mặc dù không cao, nhưng rừng rậm khó đi, nên khi đoàn người lên đến đỉnh thì cũng mất một thời gian khá lâu. Dưới chân núi, quân lính Bắc Mạc ở bìa rừng cũng đã chặt cây xong và rời đi. Nhìn về phía xa hơn, quân Bắc Mạc cũng đã nhổ trại, đại quân người ngựa rời khỏi thành Hán Bảo đang chậm rãi đi về hướng nam. Dưới gót ngựa, tro bụi mù mịt cuốn lên trong không trung, khiến cho đội quân Bắc Mạc giống như một con Hoàng Long(1) khổng lồ, uốn lượn thành một đoàn dài.
—————————————
Chú thích:
(1) Hoàng Long: rồng vàng.
Có một số bạn thắc mắc về đoạn chữ in nghiêng ở cuối một số chương truyện. Mình xin giải thích như sau, trong phần giới thiệu đơn giản, tác giả có đề cập rằng "A Mạch tòng quân" là một cuốn sách ghi chép lại tất cả những câu chuyện liên quan đến một người con gái đóng giả nam trang tòng quân đánh giặc. Chính văn trong các chương là để kể lại câu chuyện này theo thứ tự thời gian từ quá khứ cho đến hiện tại của A Mạch. Còn phần in nghiêng có thể là hồi ức của A Mạch, hoặc của một nhân vật khác hoặc lời bình của chính tác giả liên quan đến nội dung trong chương đó.
- Quyển thứ nhất - Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương - Chương 1 - A Mạch: Kêu oan cũng cần có kỹ xảo
- Chương 2 - Thủ thành
- Chương 3 - Phá thành
- Chương 4 - Thiệu Nghĩa
- Chương 5 - Sợ chết
- Chương 6 - Đồng hành
- Chương 7 - Ủy thác
- Chương 8 - Lối rẽ
- Chương 9 - Nghẹn lời
- Chương 10 - Tâm tư
- Chương 11 - Thương dịch chi
- Chương 12 - Thân vệ
- Chương 13 - Biến cố kinh hoàng
- Chương 14 - Chuyện cũ
- Chương 15 - Tòng quân
- Chương 16 - Quân doanh
- Chương 17 - Bội kiếm
- Chương 18 - Tạm thích ứng
- Chương 19 - Mũi giáo nhọn
- Chương 20 - Tàng phong
- Chương 21 - Hành trình
- Chương 22 - Đẫm máu
- Chương 23 - Ác mộng
- Chương 24 - Công phòng
- Chương 25 - Thư hùng
- Chương 26 - Lên chức
- Chương 27 - Huynh đệ
- Chương 28 - Tầm nhìn
- Chương 29 - Tuyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30 - Đại nghĩa
- Cuốn thứ hai - Hiểm trung hành huyền nhai bách trượng băng - Chương 31 - Hắc diện
- Chương 32 - Tàng binh
- Chương 33 - Tên pháp
- Chương 34 - Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35 - Lòng người
- Chương 36 - Vào thành
- Chương 37 - Nữ tử
- Chương 38 - Đao phong
- Chương 39 - Thế đổi nghịch
- Chương 40 - Giao phong
- Chương 41 - Sát thủ
- Chương 42 - Tâm tình
- Chương 43 - Gặp lại
- Chương 44 - Thoát thân
- Chương 45- Khiêu khích
- Chương 46 - Dưới tàng cây
- Chương 47 - Túi bảo bối
- Chương 48 - Hồ ly
- Chương 49 - Tiệc rượu
- Chương 50 - Diệu kế
- Chương 51 - Tư oán
- Chương 52 - Thật giả
- Chương 53 - Lộng kế
- Chương 54 - Quân nhân
- Chương 55 - Đồng chí
- Chương 56 - Dương Mặc
- Chương 57 - Bỏ qua
- Chương 58 - Giương cung
- Chương 59 - Quân mệnh
- Quyển thứ ba - Thả phóng ca đạp thanh xuân chính bảo - Chương 60 - Thân chinh
- Chương 61 - Xuất phát (Thượng)
- Chương 62 - Xuất phát (Hạ)
- Chương 63 - Bộ mặt
- Chương 64 - Bạn cũ
- Chương 65 - Phỏng đoán
- Chương 66 - Uống rượi
- Chương 67 - Phạt roi
- Chương 68 - Nguyên nhân
- Chương 69 - Hồi kinh
- Chương 70 - Ván cờ
- Chương 71 - Công tử
- Chương 72 - Chuyện cũ
- Chương 73 - Chạy đi
- Chương 74 - Chủy thủ
- Chương 75 - Kỹ năng bơi
- Chương 76 - Thủ tín
- Chương 77 - Tâm cơ
- Chương 78 - Cầu say
- Chương 79 - Oan gia
- Chương 80 - Thủy quân
- Chương 81 - Tài bắn cung
- Chương 82 - Trở về
- Chương 83 - Danh kiếm
- Chương 84 - Hồi doanh
- Chương 85 - Thể diện
- Chương 86 - Chui đầu vào lưới
- Chương 87 - Phân ly
- Chương 88 - Mai phục
- Chương 89 - Phục kích
- Cuốn thứ tư - Tự ma lệ kiếm mang sơ hiển lộ - Chương 90 - Vâng mệnh
- Chương 91 - Giằng co
- Chương 92 - Đánh chết
- Chương 93 - Ở chung
- Chương 94 - Phá kế
- Chương 95 - Rút quân
- Chương 96 - Nghị hòa
- Chương 97 - Dạ Yến
- Chương 98 - Thổ lộ tâm can
- Chương 99 - Hứa hẹn
- Chương 100 - Mua sắm
- Chương 101 - Sát khí
- Chương 102 - Nam nhân
- Chương 103 - Mưu kế
- Chương 104 - Cõi lòng
- Cuốn thứ năm - Cao triển sí bằng trình thiên vạn lý - Chương 105
- Chương 106 - Đông tiến
- Chương 107 - Thanh Châu
- Chương 108 - Tình thế
- Chương 109 - Khốn cùng
- Chương 110 - Quân sư
- Chương 111 - Khích tướng
- Chương 112 - Giằng co
- Chương 113 - Mê man
- Chương 114 - Mưu đồ
- Chương 115 - Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116 - Đại chiến thượng
- Chương 117 - Đại chiến (Hạ)
- Chương 118 - Sinh mệnh
- Chương 119 - Tập kích ban đêm
- Chương 120 - Cố nhân
- Chương 121 - Xưng soái
- Chương 122 - Hôn sự
- Chương 123 - Do dự
- Chương 124 - Vinh Nương
- Chương 125 - Tâm tư
- Chương 126 - Bỏ qua
- Chương 127 - Tín nhiệm
- Chương 128 - Nổi gió
- Chương 129 - Tâm ý
- Chương 130 - Gió mưa
- Cuốn thứ sáu - Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không - Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153 - Hoàn
- Phiên ngoại - Thường Ngọc Thanh
- Phiên ngoại - Thương Dịch Chi
- Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa - Gặp lại