Chương 3 - Phá thành
Ngày 28 tháng 8 Nam nông lịch Thịnh Nguyên năm thứ hai, thành Hán Bảo bị phá, thủ thành Lưu Cạnh tự sát trên tường thành, vợ là Trần thị cùng hai con gái ở trong phủ treo cổ tự sát, con trai độc nhất mất tích.
Màn đêm buông xuống, nhưng bên trong thành Hán Bảo không hề yên tĩnh. Ánh lửa bập bùng khắp nơi, tiếng cười mắng của binh lính Bắc Mạc, tiếng dân chúng Nam Hạ la khóc, tiếng thét chói tai, các loại âm thanh cùng vang lên hỗn loạn, hoặc không cam lòng, hoặc hèn nhát, hoặc phóng túng, tất cả như có một bàn tay dày xéo vô hình, mỗi nơi mỗi chỗ đều tựa hồ có thể nghe thấy, treo trong trời đêm, ẩn ẩn run rẩy......
Trên trời, ánh trăng cũng không đành lòng nhìn xuống, đành gắt gao nhắm mắt lại.
Bóng đêm tối đen như mực.
So với sự huyên náo hỗn độn trong thành Hán Bảo, đại doanh Bắc Mạc đóng ở ngoài thành ngược lại có chút yên tĩnh. Trong đại nội quân trướng, ánh nến vẫn sáng, bên trong có khoảng năm sáu tướng lĩnh Bắc Mạc vây quanh trước cái bàn vuông, thấp giọng thảo luận vấn đề gì đó. Đứng đầu là một tướng quân thanh niên hờ hững không nói gì, chỉ cúi đầu xem bản đồ trên bàn, ánh nến nhảy múa, chiếu một bóng người thon dài sinh động ngả dài lên doanh trướng. Ngoài trướng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một viên tướng thân mặc áo giáp tiến vào, trầm giọng bẩm báo: "Tướng quân, tám vạn kỵ binh đã chuẩn bị xong, tức khắc có thể xuất phát, thỉnh tướng quân ra quân lệnh."
Viên tướng trẻ tuổi ngẩng đầu lên, hơi hơi cắn khóe miệng, mặc dù có ý cười, lại vẫn không dấu được sát khí trên mặt, dĩ nhiên đó chính là Bắc Mạc chủ tướng Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh mày kiếm khẽ nhếch lên, tầm mắt sắc bén đảo qua một lượt trên người các vị tướng xung quanh, lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi nghe đều hiểu được chứ?"
Chư tướng cùng đồng thanh đồng ý, chỉ có phó tướng Khương Thành Dực có chút chần chờ, hắn do dự một lát rồi vẫn nói: "Tướng quân, mạt tướng –"
Thường Ngọc Thanh không đợi Khương Thành Dực nói hết, chỉ cười mà như không cười hỏi: "Làm sao vậy? Thành Dực cho rằng ta an bài có gì không ổn chăng?"
"Mạt tướng không dám," Khương Thành Dực nói, nhìn nhìn sắc mặt của Thường Ngọc Thanh, vẫn là kính cẩn nói ra:"Mạt tướng chính là muốn đi theo ở bên cạnh tả hữu tướng quân, hơn nữa trước khi đi, nguyên soái cũng đã phân phó mạt tướng nhất thiết phải bảo đảm an toàn cho tướng quân."
Thường Ngọc Thanh sớm biết nguyên soái cho Khương Thành Dực làm phó tướng vì muốn quản thúc mình, dọc đường đi nghe hắn lải nhải ở bên tai, trong lòng sớm đã thấy phiền toái không chịu nổi, khó khăn chịu đựng được đến lần này, hắn làm sao còn có thể để cho Khương Thành Dực tiếp tục ở lại bên mình được nữa, vì thế nhân cơ hội này đã sớm sửa lại kế hoạch, để cho Khương Thành Dực độc lĩnh một cánh quân, cách Thường Ngọc Thanh hắn càng xa càng tốt. Hiện lại nghe thấy Khương Thành Dực lại vẫn giữ luận điệu cũ, Thường Ngọc Thanh trong lòng thật ra rất tức giận, nhưng cũng không biểu lộ ra đến mặt, chỉ cười nói: "Thành Dực yên tâm, lần này ta sẽ không tự mình ra trận chém giết, không cần ngươi phải ở bên người hộ vệ, huống chi ngươi là phó tướng của tây lộ quân, cũng không phải đội trưởng đội thân binh của ta, sao có thể đem tinh lực đều đặt hết ở việc này được? Việc ngày mai quan hệ trọng đại, càng cần người thận trọng như ngươi đặc biệt xử lý, nhất thiết không thể để xảy ra điều gì sơ xuất!"
Khương Thành Dực còn muốn nói tiếp, đã thấy Thường Ngọc Thanh sắc mặt lạnh đi, buộc phải đem những lời vừa dâng lên đến miệng nuốt trở lại, đành nói: "Tuân lệnh!" Sau đó liền đi theo các viên tướng khác lĩnh mệnh lệnh ra khỏi doanh trướng, Thường Ngọc Thanh lúc này mới khẽ cười một tiếng, để cho thân binh khoác áo choàng, rồi ôm mũ trụ đi ra ngoài.
Ngoài trướng, thân binh đã sớm đem chiến mã và khiên của Thường Ngọc Thanh lại, Thường Ngọc Thanh tung người lên ngựa, ánh lửa chiếu lên khôi giáp của hắn bắn ra hào quang lưu ly lạnh như băng rồi hắt lên mặt, làm cho khuôn mặt tuấn lãnh của hắn tăng thêm ba phần hàn ý. "Thành Dực tướng quân". Thường Ngọc Thanh gọi, Khương Thành Dực lập tức tiến đến, phủ phục dưới chân, bên tai nghe thấy giọng cười nhẹ: "Toàn bộ mười vạn binh mã bản tướng đều giao cả cho ngươi, nhớ rõ phải nhanh chóng thay mặt bản tướng đưa đại quân đến ngoài thành Thái Hưng nghe chưa!" Nói xong liền cười to hai tiếng, không đợi phản ứng của Khương Thành Dực, liền dẫn đội cận vệ phóng ngựa chạy như bay mà đi.
Ban đêm, Bắc Mạc chủ tướng Thường Ngọc Thanh lĩnh tám vạn kỵ binh biến mất trong bóng đêm dày đặc, mà "Mười vạn đại quân" Bắc Mạc vẫn nghỉ đêm trong doanh trướng ngoài thành Hán Bảo, chờ sẽ đi tới thành Thái Hưng hợp quân cùng với đại quân đông lộ Bắc Mạc.
Trong thành Hán Bảo, một vạn tướng sĩ Bắc Mạc tham gia công thành ban ngày vẫn còn đang phóng túng ......
Nương tựa vào tường thành phía Tây là một gian nhà thấp bé, cùng với một cái sân nhỏ hẹp. Mấy ngõ nhỏ quanh co đều xuyên qua đây giống như là một mạng nhện bị tàn phá. Ngôi nhà nhỏ này lười biếng đứng trên mặt đất như chống đỡ không nổi cái khung xương của mình.
Mười mấy tên lính Bắc Mạc giơ đuốc hùng hùng hổ hổ theo ngõ nhỏ đi qua, bọn họ hiển nhiên đối với thu hoạch của mình thực không hài lòng.
"Lão đại, cửa ngôi nhà này bốn phía đều mở toang, xem ra người đã sớm chạy hết rồi, ta có đi vào nữa hay không?"
"Đi vào cái rắm!" Đầu lĩnh Bắc Mạc mắng: "Đi đã bao nhiêu nhà rồi? Mụ nội nó, chẳng có cái gì đáng giá cả, đừng nói đến nữ nhân, ngay cả cái lông cũng chẳng tìm thấy được, coi như chúng ta không may, như thế nào đã chạy vội tới chỗ này!"
Thành Hán Bảo này chia làm hai khu vực, đông thành là phủ nha cùng phú hộ ở, tây thành là nơi những hộ bình dân sinh sống, mà nơi giáp với tường thành phía tây này là nơi ở của tầng lớp dân chúng cùng khổ nhất. Ngày thường không lo nổi ba bữa cơm thì trong nhà lấy đâu ra vàng bạc châu báu mà tích trữ. Mấy tên lính Bắc Mạc hướng tới nơi này để cướp bóc, thật đúng là đến nhầm chỗ, khó trách liên tục hơn mười hộ cũng chưa cướp được cái gì, đến cuối cùng ngay cả nhấc chân phá cửa cũng không buồn làm.
Một tên lính Bắc Mạc giơ đuốc chỉ về phía đông thành bên kia hô: "Lão đại, ngươi xem bên kia rất náo nhiệt, hay là chúng ta cũng qua bên đó đi!"
Tên đầu mục kia rõ ràng cũng động tâm, ngẩng đầu nhìn về phía đông thành, không gian bên ấy có chút ánh đỏ sậm, lại nhìn lũ huynh đệ, vung tay lên nói: "Đi, các huynh đệ, muốn đi thì đi cho nhanh, bằng không chậm trễ thì ngay cả nước canh cũng chẳng đến lượt huynh đệ chúng ta!"
Mọi người đều lên tiếng đáp ứng, rồi hướng về phía đông thành chạy đi. Ánh lửa theo tiếng bước chân hỗn độn dần dần đi xa, tất cả lại chìm trong bóng tối. Ngay tại bên trong cánh cửa mở rộng, A Mạch phải mất nửa ngày tim mới đập chậm lại, dỏng tai nghe ngóng một hồi, rồi mới thật cẩn thận từ trong góc tường chất đầy những vật tạp nham bò ra, cố không lau những vết tro bụi trên mặt, chỉ ngồi phịch xuống rồi thở phào một hơi.
Binh pháp có câu: Hư tức là thực, thực tức là hư. Nếu không phải chính mình cố tình mở rộng cửa ngôi nhà, lại đem đồ vật bên trong xô loạn lên, khó bảo đảm được đám lính Bắc Mạc kia sẽ không tiến vào lục soát, lúc đó thì cái mạng nhỏ của mình còn có thể giữ được sao?
A Mạch không nghĩ tới chính mình có thể sống mà từ trên tường thành nhảy xuống dưới. Đầu tiên là đội lại cái mũ có dính mũi tên trên đỉnh mà trước đó đã dọa nàng sợ vỡ cả mật kia lên đầu, sau đó là giả chết, khổ sở chịu đựng được đến khi trời tối mới đi ra, lại thừa dịp bóng đêm trốn trong xóm nghèo này, tính ra lại vừa mới tránh được một kiếp, thời gian không đến một ngày ngắn ngủn, nàng đã đảo qua quỷ môn quan đến mấy lần.
Nằm ngửa mặt trên đất, A Mạch nhìn bầu trời đêm vẫn đầy những ngôi sao lấp lánh như trước, không khỏi cảm thán trong lòng, sinh lực của nàng đúng là không phải ương ngạch một cách bình thường a! Mẫu thân đã từng nói, nếu muốn có sinh lực cường đại, vậy thì phải chịu được những nỗi khổ mà người khác không thể chịu được, chuyện này cùng với những nỗi gian truân khác nàng đều có thể chịu đựng được, thì nàng còn sợ cái gì nữa? Có lẽ, nàng căn bản không cần lo lắng cho chính sinh mệnh của mình, nếu ông trời muốn thu nhận nàng, thì đã sớm nên thu nhận từ bốn năm trước. Nếu như bốn năm trước, ngay cả ông trời cũng không tiếp đãi nàng, thì sẽ không bao giờ có cái gì lấy được sinh mạng của nàng.
A Mạch khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, ôi chao, cảm giác đói khát lại tới nữa rồi, còn tưởng rằng cơn đói đã qua đi thì sẽ không biết đói nữa chứ. A Mạch thở dài, đứng lên hướng vào trong phòng sờ soạn, không biết chủ nhân nơi này còn lưu lại chút đồ ăn nào không, cho dù không có chút thịt, thì chắc cũng phải còn chút xương chứ? A Mạch trong đầu nghĩ lung tung, rón ra rón rén sờ soạn trong phòng, người nghèo khổ chẳng phân biệt được cái gì là phòng bếp hay phòng ngủ, phần lớn là ngủ ở gian trong, gian ngoài nấu cơm, nếu có ăn cơm thì cũng là ăn ở nhà chính. Sờ soạng nửa ngày, A Mạch mới chạm đến được nửa cái bánh bột ngô ở trong nồi. A Mạch trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ ông trời quả nhiên là không định bỏ ta chết đói, cũng không buồn xem cái bánh còn có thể ăn được nữa hay không, cứ thế đưa lên miệng cắn một miếng. Bánh bột ngô vừa đưa đến miệng, động tác của A Mạch lập tức cứng lại, thẳng tắp nhìn đống củi bên cạnh bếp.
Đống củi kia đang run run!
Một cái đầu người nho nhỏ nhô lên qua đống củi, lộ ra một khuôn mặt đen nhẻm, chẳng phân biệt được gì, chỉ có một đôi con ngươi sáng trong đang nhìn A Mạch chằm chằm không chớp.
Lưng A Mạch như có một cơn gió lạnh buốt luồn vào, tóc gáy lập tức đều dựng đứng cả lên. A Mạch rất muốn hô to một tiếng "Quỷ!" Sau đó sẽ chạy bán sống bán chết ra ngoài, nhưng nàng đã bị dọa cho sợ đến cực điểm, tứ chi không còn tuân theo sự khống chế của đầu óc, phản ứng kia ở trong đầu nàng loáng một cái liền biến mất, nàng thứ nhất là không thét chói tai, thứ hai là không chạy trốn, mà chỉ kinh ngạc đưa nửa cái bánh bột ngô ra, hỏi: "Ngươi — ăn không?"
Mọi người nói, người dọa người, hù chết người, kỳ thật, người dọa quỷ, cũng có thể hù chết quỷ.
Con "Quỷ" kia đột nhiên bị hành động ngoài dự đoán của A Mạch dọa, sau một hồi sửng sốt đột nhiên há to miệng, lộ ra một hàm răng trắng bóc đối lập với diện mạo đen đúa, hét lên: "A –"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi tiếng "A" vừa mới thành hình còn chưa kịp ra khỏi miệng, A Mạch đã đem cái bánh bột ngô nhét vào miệng "Quỷ", vì thế tiếng "A" lập tức chuyển thành tiếng "Ô ô". Thanh âm mềm mại như thế nhất định là "Nữ quỷ"!
A Mạch một tay bịt chặt miệng "Nữ quỷ", một tay đè bả vai của nàng xuống, thấp giọng quát: "Kêu la cái gì? Định gọi lính Bắc Mạc tới mới cam tâm à?"
Lời này vừa nói ra, "Nữ quỷ" kia lập tức ngừng giãy dụa, trong mắt đầy lệ nhìn A Mạch một cách tội nghiệp.
A Mạch thấp giọng nói: "Ta cũng là người Nam Hạ, vì trốn thát tử Bắc Mạc nên mới đến nơi này ẩn nấp, bọn họ hiện tại đang ở bên ngoài cách đó không xa, nếu để bọn chúng phát hiện thì chúng ta ai cũng không sống được! Ngươi đừng lên tiếng, ta sẽ buông tay."
"Nữ quỷ" kia gật gật đầu, A Mạch thử thăm dò buông lỏng tay ra một chút, quả nhiên "Nữ quỷ" kia không tiếp tục kêu nữa, lúc đó mới hoàn toàn buông tay ra, đặt mông ngồi xuống dưới đất, thở hắt ra. Nàng hiện tại không sợ người cũng không sợ quỷ, chỉ sợ gây ra động tĩnh gì sẽ khiến bọn lính Bắc Mạc quay trở lại.
A Mạch trì hoãn nửa ngày mới khiến cho tim đập bình thường, lập tức lại cảm thấy cơn đói khát ập tới, quay đầu nhìn "Nữ quỷ", liếc mắt một cái, đem miếng bánh bột ngô ở trong miệng "Nữ quỷ" lôi ra, lấy tay vỗ vỗ lại thổi thổi hai cái, cũng không để ý tới ánh mắt kinh hãi của "Nữ quỷ" kia, ngoạm xuống hai, ba miếng liền đem hết nửa cái bánh bột ngô nhét vào trong miệng, dùng sức nuốt xuống.
Bánh bột ngô vốn rất khô, hơn nữa A Mạch suốt cả một ngày đến một giọt nước còn chưa được uống, nên một miếng vừa nuốt xuống liền nghẹn thắt ở cổ. Nàng vỗ thật mạnh lên ngực mình, nhưng không có hiệu quả gì, mắt thấy sẽ nghẹn đến ngạt thở, A Mạch trong lòng có chút bi ai, trải qua bao nhiêu cửa ải, không thể ngờ được cuối cùng sẽ chết vì một miếng bánh bột ngô. Nếu ở thế giới bên kia cha mẹ mà biết được, phải chăng bọn họ sẽ cười mình đến chết mất?
- Quyển thứ nhất - Phong vân khởi dã mạch sạ phiêu hương - Chương 1 - A Mạch: Kêu oan cũng cần có kỹ xảo
- Chương 2 - Thủ thành
- Chương 3 - Phá thành
- Chương 4 - Thiệu Nghĩa
- Chương 5 - Sợ chết
- Chương 6 - Đồng hành
- Chương 7 - Ủy thác
- Chương 8 - Lối rẽ
- Chương 9 - Nghẹn lời
- Chương 10 - Tâm tư
- Chương 11 - Thương dịch chi
- Chương 12 - Thân vệ
- Chương 13 - Biến cố kinh hoàng
- Chương 14 - Chuyện cũ
- Chương 15 - Tòng quân
- Chương 16 - Quân doanh
- Chương 17 - Bội kiếm
- Chương 18 - Tạm thích ứng
- Chương 19 - Mũi giáo nhọn
- Chương 20 - Tàng phong
- Chương 21 - Hành trình
- Chương 22 - Đẫm máu
- Chương 23 - Ác mộng
- Chương 24 - Công phòng
- Chương 25 - Thư hùng
- Chương 26 - Lên chức
- Chương 27 - Huynh đệ
- Chương 28 - Tầm nhìn
- Chương 29 - Tuyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30 - Đại nghĩa
- Cuốn thứ hai - Hiểm trung hành huyền nhai bách trượng băng - Chương 31 - Hắc diện
- Chương 32 - Tàng binh
- Chương 33 - Tên pháp
- Chương 34 - Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35 - Lòng người
- Chương 36 - Vào thành
- Chương 37 - Nữ tử
- Chương 38 - Đao phong
- Chương 39 - Thế đổi nghịch
- Chương 40 - Giao phong
- Chương 41 - Sát thủ
- Chương 42 - Tâm tình
- Chương 43 - Gặp lại
- Chương 44 - Thoát thân
- Chương 45- Khiêu khích
- Chương 46 - Dưới tàng cây
- Chương 47 - Túi bảo bối
- Chương 48 - Hồ ly
- Chương 49 - Tiệc rượu
- Chương 50 - Diệu kế
- Chương 51 - Tư oán
- Chương 52 - Thật giả
- Chương 53 - Lộng kế
- Chương 54 - Quân nhân
- Chương 55 - Đồng chí
- Chương 56 - Dương Mặc
- Chương 57 - Bỏ qua
- Chương 58 - Giương cung
- Chương 59 - Quân mệnh
- Quyển thứ ba - Thả phóng ca đạp thanh xuân chính bảo - Chương 60 - Thân chinh
- Chương 61 - Xuất phát (Thượng)
- Chương 62 - Xuất phát (Hạ)
- Chương 63 - Bộ mặt
- Chương 64 - Bạn cũ
- Chương 65 - Phỏng đoán
- Chương 66 - Uống rượi
- Chương 67 - Phạt roi
- Chương 68 - Nguyên nhân
- Chương 69 - Hồi kinh
- Chương 70 - Ván cờ
- Chương 71 - Công tử
- Chương 72 - Chuyện cũ
- Chương 73 - Chạy đi
- Chương 74 - Chủy thủ
- Chương 75 - Kỹ năng bơi
- Chương 76 - Thủ tín
- Chương 77 - Tâm cơ
- Chương 78 - Cầu say
- Chương 79 - Oan gia
- Chương 80 - Thủy quân
- Chương 81 - Tài bắn cung
- Chương 82 - Trở về
- Chương 83 - Danh kiếm
- Chương 84 - Hồi doanh
- Chương 85 - Thể diện
- Chương 86 - Chui đầu vào lưới
- Chương 87 - Phân ly
- Chương 88 - Mai phục
- Chương 89 - Phục kích
- Cuốn thứ tư - Tự ma lệ kiếm mang sơ hiển lộ - Chương 90 - Vâng mệnh
- Chương 91 - Giằng co
- Chương 92 - Đánh chết
- Chương 93 - Ở chung
- Chương 94 - Phá kế
- Chương 95 - Rút quân
- Chương 96 - Nghị hòa
- Chương 97 - Dạ Yến
- Chương 98 - Thổ lộ tâm can
- Chương 99 - Hứa hẹn
- Chương 100 - Mua sắm
- Chương 101 - Sát khí
- Chương 102 - Nam nhân
- Chương 103 - Mưu kế
- Chương 104 - Cõi lòng
- Cuốn thứ năm - Cao triển sí bằng trình thiên vạn lý - Chương 105
- Chương 106 - Đông tiến
- Chương 107 - Thanh Châu
- Chương 108 - Tình thế
- Chương 109 - Khốn cùng
- Chương 110 - Quân sư
- Chương 111 - Khích tướng
- Chương 112 - Giằng co
- Chương 113 - Mê man
- Chương 114 - Mưu đồ
- Chương 115 - Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116 - Đại chiến thượng
- Chương 117 - Đại chiến (Hạ)
- Chương 118 - Sinh mệnh
- Chương 119 - Tập kích ban đêm
- Chương 120 - Cố nhân
- Chương 121 - Xưng soái
- Chương 122 - Hôn sự
- Chương 123 - Do dự
- Chương 124 - Vinh Nương
- Chương 125 - Tâm tư
- Chương 126 - Bỏ qua
- Chương 127 - Tín nhiệm
- Chương 128 - Nổi gió
- Chương 129 - Tâm ý
- Chương 130 - Gió mưa
- Cuốn thứ sáu - Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không - Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153 - Hoàn
- Phiên ngoại - Thường Ngọc Thanh
- Phiên ngoại - Thương Dịch Chi
- Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa - Gặp lại