Chương 185
"Phong nhi, làm sao vậy?" Nhìn thấy Mộ Dung Phong trên mặt có chút không đành lòng, Tư Mã Nhuệ ôn nhu hỏi, nhanh nắm lấy tay Mộ Dung Phong, cảm giác được tay nàng có chút hơi run run.
Mộ Dung Phong mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng, có chút thở dài nói: "Ta thấy có chút khổ sở, Mạnh Uyển Lộ thật sự cũng là đáng thương, gặp phải một nam tử không nên gặp nên lầm lỡ cả đời. Yêu hèn mọn như thế, thật hy vọng kiếp sau nàng ta có thể gặp được một người thích hợp hơn."
Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong, lẳng lặng nói: "Nàng là người duy nhất trong lòng ta, trừ nàng ra ta không thể quan tâm đến bất luận kẻ nào khác, nàng trách ta lãnh khốc cũng được mà trách ta ích kỷ cũng thế, ta thật sự là không có cách nào vừa yêu nàng đồng thời lại vừa quan tâm đến nữ nhân này."
Mộ Dung Phong trên mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: "Chàng đem cả đời này cho ta, vậy nếu là kiếp sau thì thế nào, nói không chừng chúng ta lúc đó lại là kẻ thù cũng nên."
Tư Mã Nhuệ cũng cười, vui vẻ nói: "Đây đúng là một vấn đề, ta tình nguyện tin tưởng chúng ta kiếp trước cũng là người yêu chung thủy với nhau cả một đời, cũng chỉ mong chúng ta kiếp sau vẫn yêu nhau. Không bằng như vậy," Hắn đột nhiên nhìn dây xích tay nàng mang theo trên cổ tay, mỉm cười nói "Dây xích tay này là lễ vật vị Hoàng hậu đầu tiên của Đại Hưng vương triều đưa cho vị Hoàng Thượng đầu tiên, không bằng chúng ta liền lấy lễ vật này làm tín vật, kiếp sau ta vẫn là người của Đại Hưng vương triều, còn nàng vẫn làm thê tử của ta, như thế nào?"
Mộ Dung Phong hơi hơi sửng sốt nhìn dây xích tay trên tay, nghĩ đến nó kiếp trước nguyên bản là một khối ngọc bài nay thành bộ dáng này, lại chính là vật đã đem nàng từ tương lai ngàn năm sau đưa tới Đại Hưng vương triều này, thành thê tử của Tư Mã Nhuệ.
Nàng đột nhiên rơi lệ, mỉm cười nói: "Được, nếu kiếp sau chàng là người của Đại Hưng vương triều, hoặc là người ở địa phương nào khác, chỉ cần nữ nhân nào trên tay mang theo dây xích tay này thì chàng nhất định phải cưới nàng làm vợ, bởi vì người đó nhất định là ta."
Tư Mã Nhuệ gật gật đầu, đem Mộ Dung Phong gắt gao ôm vào trong lòng.
Nghi thức sắc phong là trịnh trọng, nhưng Mộ Dung Phong là một người không muốn phiền toái, trước đây lúc kết hôn cùng Tư Mã Nhuệ đã làm cho nàng đau đầu vài ngày, cho nên điển lễ sắc phong này nàng hy vọng là đơn giản. Không phải nàng muốn làm Hoàng hậu, nhưng đây là biện pháp duy nhất, tốt nhất để nàng có thể cùng Tư Mã Nhuệ ở bên nhau. Nếu nàng là Hoàng hậu, nàng có thể quang minh chính đại yêu Tư Mã Nhuệ, hưởng thụ hạnh phúc được cùng hắn một chỗ từng phút từng giây.
Vì có thể ở bên Tư Mã Nhuệ, nàng nguyện ý tranh giành, nguyện ý phiền toái, chỉ cần có thể cùng một chỗ với Tư Mã Nhuệ, chẳng sợ chỉ một phút đồng hồ cũng là tốt rồi.
Vì Tư Mã Nhuệ, nàng nguyện ý đối mặt tất cả những điều không có khả năng, tất cả nguy hiểm, tất cả những gì không biết.
Trên đại điện lễ sắc phong, Mộ Dung Phong gặp được Mộ Dung Thiên đã lâu không thấy, nàng gầy yếu đi rất nhiều, tựa hồ cũng lập tức thành thục hơn không ít. Ánh mắt nhìn Mộ Dung Phong cũng là bi ai, thương hại. Tư Mã Triết thì trầm mặc, lạnh lùng, cả người ngơ ngác, giống như là một bức tượng điêu khắc.
Tuy rằng không phải thật sự là thân tỷ muội, nhưng Mộ Dung Phong nhìn thấy Mộ Dung Thiên vẫn nhịn không được mà nước mắt thành hàng, nhẹ giọng gọi: "Tỷ tỷ, sống có tốt không?"
Mộ Dung Thiên nhìn Tam muội, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng, trong bốn tỷ muội nay cũng chỉ có Tam muội cùng Nhị muội còn được như ý. Nhị muội cùng Ngô Mông luôn luôn cảm tình nồng hậu, tuy rằng bị biếm đến xuất gia làm ni cô, nhưng sau Hoàng Thượng niệm tình vợ chồng bọn họ hai người cảm tình nồng hậu, cho phép vợ chồng bọn họ hai người tái hợp lại, nghe nói Mộ Dung Du nay đã có bầu, vợ chồng hai người ở biên quan gần nhau, ân ái không giảm so với năm đó, thật sự là làm cho trong lòng nàng vui mừng. Tam muội trước mặt, trải qua thiên tân vạn khổ rốt cục cũng ngồi vào vị trí này, làm Hoàng hậu Đại Hưng vương triều, đây là nàng xứng đáng có được.
"Muội muội, nhiều ngày không gặp, muội gầy yếu rất nhiều." Mộ Dung Thiên nước mắt lướt qua trên hai gò má rồi lẳng lặng rơi xuống, nhẹ tay khẽ vuốt bả vai Mộ Dung Phong, trong đầu lẳng lặng suy nghĩ chuyện kia có lẽ có thể giúp được muội muội của mình, đây có lẽ là chuyện cuối cùng nàng có thể làm được, coi như là thay phụ thân trả lại tội nghiệt đi.
Mộ Dung Phong không phải đứa ngốc, nàng nhìn ra được Mộ Dung Thiên sống cũng không vui vẻ, Tư Mã Triết tựa hồ vẫn như cũ đắm chìm trong hoài niệm đối với Hồng Ngọc, ở bên một nam nhân như vậy Mộ Dung Thiên như thế nào có khả năng vui vẻ được đây? Cho dù đã không có quyền thế tối thiểu cũng muốn có tấm lòng, nhưng ở bên cạnh một cái xác không hồn thì cuộc sống làm sao thú vị được? Bất quá là một cục diện đáng buồn mà thôi!
Nhìn Mộ Dung Phong ánh mắt khổ sở, Mộ Dung Thiên mỉm cười, rưng rưng nước mắt nói: "Tam muội đừng thương tâm, cuộc đời vốn chính là như thế, thương tâm làm gì, bất quá là rơi một hai giọt lệ mà thôi. Đừng oán trách Tư Mã Triết nay như thế, cũng chỉ có thể nói Hồng Ngọc mệnh tốt, có thể chiếm được lòng một nam nhân cuồng dại như vậy, bất kể là tất cả những gì liên quan đến nàng hắn lúc nào cũng quan tâm tới."
Mộ Dung Phong khe khẽ thở dài.
"Kỳ thật, có một số việc hắn không biết cũng rất tốt." Mộ Dung Thiên nhìn thoáng qua Tư Mã Triết, trong mắt hiện lên một tia thương hại, lẳng lặng nói, "Muội biết không? Hồng ngọc kỳ thật cũng chưa chết, chẳng qua là bị Tư Mã Cường hủy dung, Tư Mã Cường đâm Hồng Ngọc một kiếm, lúc rút kiếm không cẩn thận xẹt qua khuôn mặt của Hồng Ngọc, tuy rằng không lấy mạng của nàng, hẳn là vẫn còn nhớ Hồng Ngọc là thê tử của hắn. Chỉ là không chết so với chết còn khó chịu hơn, bởi vì không chết lại không thể báo cho người khác, ngoại trừ phụ thân của nàng còn vụng trộm chiếu cố nàng thì thật sự là không có ai để ý tới. Ta trước khi vào Tư Quá Uyển từng đến thăm nàng, không thể tưởng tượng được dáng dấp lại già thành như vậy, tính tình lại điên thành như vậy, nhìn đúng là làm cho người ta rơi lệ. Nàng sẽ không bao giờ gặp bất luận kẻ nào nữa, hận Tư Mã Cường, áy náy Tư Mã Triết, vẫn đang dứt khoát thích tướng quốc đại nhân ở Ô Mông quốc kia, ai..., cũng thật sự là đáng thương."
"Hồng Ngọc bị hủy dung?" Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc lập lại một câu. Nàng chỉ biết là Hồng Ngọc không chết nhưng lại không biết Hồng Ngọc bị hủy dung, nói vậy nhất định là không phải cố ý, khi đó nàng nhìn thấy Tư Mã Cường bình yên như vậy, khẳng định là đã buông xuống chuyện xưa, lúc ấy có lẽ là buồn bực nên không cẩn thận làm bị thương Hồng Ngọc mà thôi.
"Đúng vậy, Tư Mã Cường dù sao cũng không phải một người đủ nhẫn tâm, vẫn nhớ Hồng Ngọc là thê tử của chính mình cho nên không có hạ ngoan thủ, nhưng trong lời đồn của người bên ngoài thì Hồng Ngọc đã sớm chết ở dưới kiếm của Tư Mã Cường, kỳ thật nàng thật đúng là sống không bằng chết. Dung mạo bị hủy lại không thể gặp người, còn sống thì có ý nghĩa gì? Không bằng đã chết." Mộ Dung Thiên thản nhiên nói, "Tỷ tỷ vừa mới nghe nói Hoàng Thượng đem Tiểu Ngũ ban cho Tư Mã Cường, Tiểu Ngũ kia tuy rằng bộ dạng không xinh đẹp bằng Hồng Ngọc, nhưng đúng là một nữ tử ôn nhu hiền thục, hòa khí đoan trang, hơn nữa từng đi theo Lệ phi nương nương nên cũng biết chút y thuật, đối với Tư Mã Cường đã tàn phế mà nói thật sự là một lựa chọn không sai."
Mộ Dung Phong gật gật đầu, không nói gì.
"Chính là nghe nói Lệ phi nương nương tự sát, thật sự là đáng thương." Mộ Dung Thiên thở dài nói "Đáng thương cho một tiểu nữ tử, bất đắc dĩ vì chính mình quốc gia mà đến Đại Hưng vương triều làm phi tử của một nam nhân lớn hơn nàng rất nhiều, qua những ngày không như ý, có lẽ chết đi ngược lại là một loại giải thoát."
Mộ Dung Phong là lần đầu tiên nghe nói về chuyện của Lệ phi, có chút ngạc nhiên, tiểu cô nương kia kỳ thật là thật sự đáng yêu. Nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy không phải bi ai như vậy, nói không được rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, có lẽ là trực giác đi, nàng cảm thấy Nhã Lệ kia tuyệt đối không phải là một nữ nhân sẽ lựa chọn tự sát!
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn