Chương 171
Yên Ngọc đi vào trong phòng, nhìn hình dáng lão Thái hậu hiện ra dưới ánh nến, như thế nào lại già đi thành bộ dáng như thế?
"Yên Ngọc gặp qua lão Thái hậu nương nương."
"Đứng lên đi, Tiểu An tử, làm cho Yên Ngọc ngồi xuống, ngươi đi xuống trước đi, nếu không có lệnh của ta, không được để bất luận kẻ nào tới gần nơi này nửa bước." Lão Thái hậu bình tĩnh phân phó, nàng hiện tại hoài nghi mỗi người, kể cả Yên Ngọc này nàng cũng hoài nghi, có phải là do nàng ta để lộ tin tức hay không? Nhưng nàng ta vẫn là người của chính mình, hẳn là sẽ không bán đứng chính mình, có lẽ là do nàng ta không cẩn thận đã nói lộ hết.
"Yên Ngọc, ở Hợp Ý Uyển vẫn tốt chứ?" Lão Thái hậu ôn hòa hỏi, nữ tử thanh tú trước mặt này là một tay chính mình dạy dỗ ra, hẳn là một nô tài đáng tin cậy.
"Rất tốt, cám ơn lão Thái hậu nương nương còn nhớ đến." Yên Ngọc thản nhiên tươi cười, thoạt nhìn cùng bình thường không có gì khác nhau.
Lão Thái hậu im lặng nhìn Yên Ngọc, nàng không giống như là một người có thể đem bí mật nói ra, huống hồ nàng cũng không biết chuyện Tư Mã Nhuệ uống dược mất trí nhớ, cho dù nàng biết nàng cũng sẽ không nói, Tiểu Đức tử nói hắn không có nghe ai nhắc tới chuyện xưa của Mộ Dung Phong, nhưng lão Thái hậu vẫn lo lắng, chỉ có chính mình tự xác định mới không còn hoài nghi.
"Trong khoảng thời gian này Hoàng Thượng thế nào?" Lão Thái Hậu vẫn như cũ ôn hòa hỏi, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ phán xét nồng đậm, tựa hồ đang phỏng đoán Yên Ngọc có biểu tình cùng ngôn ngữ như thế nào.
"Hoàng Thượng so với trước kia trầm ổn hơn một chút, nhưng cũng không có gì khác thường." Yên Ngọc nói, "Đại khái là do chính sự bận rộn, cho nên cũng không có triệu phi tử thị tẩm, bất luận là Mộ Dung Phong bị biếm đến lãnh cung hay là Mạnh phi nay đang ở trong phủ."
"Hắn có hay hỏi về Mộ Dung Phong không?" Lão Thái hậu mỉm cười hỏi, trong lòng có chút yên tâm, Yên Ngọc dù sao cũng là chính mình một tay dạy dỗ ra, là người biết điều không trêu chọc thị phi.
Yên Ngọc nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Giống như không có, có lẽ cũng từng ngẫu nhiên hỏi qua, nhưng nô tỳ cũng không nhớ rõ, hẳn là không hỏi, thậm chí cũng không hề nhắc đến. Nô tỳ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đây là việc tư của chính Hoàng Thượng, nô tỳ không dám lắm miệng. Huống hồ, phụ thân của Mộ Dung Phong gây ra chuyện lớn như vậy, bị biếm nhập lãnh cung đối với nàng mà nói cũng thực bình thường."
Lão Thái hậu vừa lòng gật đầu, nha đầu này thực là không làm cho chính mình nhìn nhầm, nàng cười cười, ôn hòa nói: "Yên Ngọc, có một số việc thật sự là làm cho ta rất khó xử. Kỳ thật ta cũng thực thích Phong nhi, nhưng nếu phải lựa chọn giữa tương lai của Đại Hưng vương triều và người ta thích, điều duy nhất ta có thể lựa chọn cũng chỉ có thể là cái đằng trước, nói ta nhẫn tâm cũng tốt mà nói ta ngang ngược cũng vậy, ta chỉ có thể làm như thế. Kỳ thật Phong nhi ở lãnh cung ta cũng rất khó chịu, nhưng ở nơi đó cũng không phải là chuyện xấu, tối thiểu có thể tránh đi một ít thương tổn không tất yếu phải chịu. Dù sao Tứ thái tử đã là đương kim Hoàng Thượng, có thể làm phi tử của hắn là giấc mộng của bao nhiêu tiểu thư khuê các, nếu một tội thần chi nữ có thể làm Hoàng hậu thì những nữ tử này nhất định là không phục, lòng người cũng khó có thể trấn an. Cho nên, có đôi khi ta không thể không làm ra chuyện mà chính ta cũng không nguyện ý nhận lấy hay bỏ đi, cũng biết về sau Nhuệ nhi sẽ trách ta, nhưng trước mắt chỉ có thể như thế!"
Yên Ngọc không hé răng, chính là im lặng nhìn lão Thái hậu, trong lòng nàng biết việc Tư Mã Nhuệ khác thường nhất định cùng lão Thái hậu có liên quan, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nàng không nghĩ ra được, cho nên rõ ràng là không hỏi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lão Thái hậu, thật giống như chuyện nàng nói ra cùng chính mình hoàn toàn không có quan hệ.
"Chớ có nhắc tới Mộ Dung Phong trước mặt Hoàng Thượng, làm cho hắn càng nhanh phai nhạt càng tốt, đối với Đại Hưng vương triều, đối với Hoàng Thượng, đối với Mộ Dung Phong đều là chuyện tốt, đối với mọi người chúng ta cũng đều là chuyện tốt." Lão Thái hậu mắt nhìn phía trước, thản nhiên nói, "Nay hắn đã là Hoàng Thượng, chịu trách nhiệm là thiên thu phách nghiệp của Đại Hưng vương triều, như thế nào có thể lại sa vào trong nữ nhi tình trường. Đối với Mộ Dung Phong mà nói, nay tuy là thống khổ, nhưng cũng còn hơn về sau tịch mịch nhìn Hoàng Thượng có tam cung lục viện, nếu có một ngày nàng giống như Thái hậu bây giờ, đối mặt với việc Hoàng Thượng sủng hạnh nữ tử trẻ tuổi như Mộ Dung Tuyết, nàng như thế nào mà chịu được. Nếu có một ngày nhất định phải cùng nữ nhân khác cùng nhau chia xẻ một nam nhân, không bằng rõ ràng không cần đối mặt."
Yên Ngọc gật gật đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Lão Thái Hậu, ngài nói rất có lý, nô tỳ nhất định nhớ rõ cẩn thận không đề cập tới Mộ Dung Phong, miễn làm cho Hoàng Thượng phân tâm."
"Thời gian không còn sớm, ngươi cũng trở về đi, nhớ rõ hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt, nếu có chuyện gì ngươi cảm thấy không ổn nhất định phải đến nói cho ta biết." Lão Thái hậu nhìn Yên Ngọc nửa ôn hòa nửa phân phó nói, "Nếu không liền uổng công ta tự tay dạy dỗ ngươi."
"Yên Ngọc biết." Yên Ngọc cung kính trả lời.
Lệ phi thật sự là rất nhàm chán, một mình nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà ngẩn người, ở nơi này trên tường có bao nhiêu điểm đen nàng đều đã đếm hết, thật không biết kế tiếp phải làm cái gì mới được, lão Thái hậu này thật sự là một lão thái thái đòi mạng, vì Đại Hưng vương triều, thật sự là cái gì cũng đều có thể hy sinh. Mộ Dung Phong kia cũng thật sự là không may, gặp phải một lão thái bà lấy quốc sự làm trọng như vậy.
"Tâm tình không sai nha." Có người nhẹ nhàng cười nói, giống như nghe không rõ ràng lắm, lại rất chân thật vang lên ở bên tai chính mình.
"Tư Mã Nhuệ!" Lệ phi lập tức từ trên giường ngồi dậy, cười nói, "Ngươi từ chỗ nào toát ra vậy?"
"Nói cái gì vậy, trẫm đường đường là Hoàng Thượng, đương nhiên là đi vào rồi, làm sao có thể toát ra đây, nếu có thể đột nhiên hiện ra một người thì làm sao còn giữ được ngươi ở đây." Tư Mã Nhuệ mỉm cười trêu chọc, cũng không xem Lệ phi như là phi tử của phụ thân chính mình, ở trong mắt hắn, nha đầu này càng xem như là một bằng hữu của chính mình. Kỳ quái, có đôi khi thật sự là kỳ quái, những chuyện không liên quan đến Mộ Dung Phong hắn đều còn nhớ rõ, vì cái gì chỉ riêng những chuyện cùng Mộ Dung Phong có liên quan là hắn nhớ không nổi?
"Muộn như vậy tìm ta, có phải có liên quan đến Mộ Dung Phong hay không?" Lệ phi cười hỏi, bất luận như thế nào, hắn yêu hay không yêu chính mình, nhìn thấy được hắn chính là một chuyện thực vui vẻ.
"Không sai, trẫm thực hoang mang." Tư Mã Nhuệ nghiêm túc nói, "Cho nên muốn nhờ ngươi giúp giải thích nghi hoặc, trẫm cảm thấy chuyện này ngươi nhất định có biết một chút."
Lệ phi thản nhiên cười, "Ngươi xuất hiện sớm như vậy, vẫn là ở ngoài ý liệu của ta, nguyên bản ta là cho ngươi thời gian một năm, không nghĩ tới sớm như vậy mà ngươi đã bắt đầu có hoài nghi, xem ra ta còn xem nhẹ cảm tình của các ngươi rồi. – Tư Mã Nhuệ, không nên hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như ta nói, Ô Mông quốc sẽ gặp tai nạn, thỉnh không cần khó xử ta, nhưng ta có thể nói cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy ngươi nên như thế nào ngươi liền như thế ấy đi, những gì ngươi đăm chiêu suy nghĩ tưởng niệm đều là hẳn là như vậy, không cần hoài nghi chính mình là không bình thường, đằng sau cái không bình thường chính là bình thường!"
Tư Mã Nhuệ trầm tư nhìn nàng, thản nhiên nói: "Nói như vậy, trước mắt ta có rất nhiều chuyện là không đúng sự thật đúng không? Ta hoài nghi sự chân thật mà ta nguyên bản nên có!"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn