Chương 158
Nghi thức đăng cơ của Tư Mã Nhuệ long trọng mà thuận lợi, cũng không có bởi vì thời gian gấp rút mà có gì kém cỏi, đằng sau nghi thức náo nhiệt là sự hờ hững mỏi mệt.
Tư Mã Nhuệ thật sự không phải một người có dã tâm, hắn thật sự không thích loại vị trí vì chính trị cần dùng hết tâm cơ này. Hơn nữa, phụ vương cũng không biết chuyện chính mình thay thế hắn làm Hoàng Thượng, tiếng pháo mừng hôm nay đã không thể gạt hắn được nữa, tự nhiên lại làm cho phụ vương một hồi thương tâm.
Bởi vì Tư Mã Minh Lãng phản đối, Mạnh Uyển Lộ cũng không có lộ diện ở đại lễ đăng cơ, mà là lẳng lặng ở Hợp Ý Uyển, bởi vì Hoàng Thượng đã thoái vị ở tại Chính Dương cung, ở Bình Dương cung là lão Thái hậu nương nương cùng Ngô phi nương nương, cho nên Tư Mã Nhuệ cùng Mạnh Uyển Lộ tạm thời ở tại Hợp Ý Uyển, chờ sau khi đăng cơ một thời gian rồi nói sau.
Nhưng như vậy, Mạnh lão thái thái dường như vẫn không hài lòng, bà ta cảm thấy cháu gái của mình Mạnh Uyển Lộ hẳn là phải xuất hiện ở đại lễ đăng cơ, trở thành một Tân Hoàng hậu nương nương uy phong. Kết quả như thế, bà ta tự nhiên là không chịu chấp nhận, tuy rằng không thể ở đại lễ đăng cơ mà phát hỏa, nhưng thời điểm Tư Mã Nhuệ trở lại Hợp Ý Uyển, bà ta cũng đã sớm chờ ở nơi đó.
Tư Mã Nhuệ vừa mới bước vào cửa, Mạnh lão thái thái liền lập tức bất mãn nói: "Nhuệ nhi, ngươi như thế nào có thể để Uyển Lộ một mình ở Hợp Ý Uyển, mà không cho nó lộ diện ở đại lễ đăng cơ?"
"Đây là do tiên hoàng di huấn, trẫm cũng không thể cãi lời." Tư Mã Nhuệ dường như rất mỏi mệt, suốt thời gian một ngày, thiếu chút nữa cả người đều cứng ngắc, thật sự là một việc chẳng vui vẻ gì, ai thiết kế ra vị trí Hoàng Thượng như vậy, thống lĩnh thiên hạ chúng sinh, nhìn như rất sung sướng, kì thực là việc không thú vị nhất, vì thiên hạ chúng sinh mà quan tâm, cô đơn không thể tự do tự tại làm chính mình.
Mạnh lão thái thái bất mãn nói: "Ngươi lại lấy cớ là do phụ vương nói, phụ vương lúc ấy chính là tức giận nói, ngươi thế nhưng lại làm thực."
Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói: "Bác, nay trẫm đã là Hoàng Thượng, phiền toái người về sau nói chuyện có chút tôn trọng, người tuy là bác của trẫm, nhưng ở trước mặt trẫm, cũng chỉ là một thần tử cần thi lễ với trẫm mà thôi, cứ mở miệng ngươi ngậm miệng ngươi, còn ra thể thống gì, nếu bị người ta nghe được, chỉ sợ sẽ nói Uyển Lộ ỷ vào tổ mẫu quyền thế, không chiếm được lòng người, đừng nói làm cái gì Hoàng hậu, chính là muốn tiếp tục sống ở trong hoàng cung cũng khó bảo toàn bình an."
"Ngươi," Mạnh lão thái thái muốn phát hỏa, lại cố gắng nuốt trở về, cố gắng bình tĩnh nói, "Hoàng Thượng có phải hay không sẽ nâng đỡ cho Uyển Lộ, nghe Uyển Lộ nói, Hoàng Thượng căn bản không muốn cùng nàng có quan hệ xác thịt, thậm chí còn làm bộ cùng nàng thân cận sẽ khó chịu, vậy Hoàng Thượng trước kia là như thế nào sủng tiểu nha đầu lừa đảo Mộ Dung Phong kia, lúc ấy Hoàng Thượng không phải hận không thể mỗi ngày một tấc cũng không rời, làm sao lại không thoải mái? Nay là như thế nào?"
"Mạnh lão phu nhân!" Tư Mã Nhuệ trong lòng đúng là phiền muộn, muốn nghỉ ngơi, lại gặp phải một người gọi là hoàng thân quốc thích khó chịu như vậy, thật là căm tức, "Ngươi về sau đừng ở trước mặt trẫm tỏ vẻ cái gì trưởng bối, nếu ngươi về sau muốn gặp Uyển Lộ, có thể đến nơi này, hoặc là bảo Uyển Lộ trở về thăm ngươi, nhưng nếu ngươi lại vẫn bộ dáng này, trẫm lập tức sai người "mời" ngươi đi ra ngoài! Tiểu Đức tử, tiễn khách, trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy trẫm."
Tiểu Đức tử lập tức đáp ứng, nhìn nhìn Mạnh lão phu nhân, nhỏ giọng nói: "Mạnh lão thái thái, ngài vẫn là đi về trước đi, hai ngày nay Hoàng Thượng thân thể mệt mỏi, ngài vẫn là đừng khiến người không vui thì tốt hơn. Hoặc là, ngài đi tìm..." Hắn dừng một chút, nghĩ rằng, xưng hô Mạnh Uyển Lộ như thế nào? Nay Tư Mã Nhuệ đã là Hoàng Thượng, tự nhiên không thể xưng Mạnh Uyển Lộ là Thái tử phi, nhưng lại không thể xưng là Hoàng hậu nương nương, bởi vì còn không có sắc phong nàng làm Hoàng hậu, xưng hô cái gì được đây? Nếu xưng hô là Mạnh phi, Mạnh lão thái thái nhất định mất hứng, như vậy thì, sẽ không biết nói tiếp như thế nào. Chỉ phải cứng ngắc cười cười, trong đầu âm thầm tự trách mình lắm miệng.
Mạnh lão thái thái rất bất mãn trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ một cái, Tư Mã Nhuệ cũng không thèm nhìn bà ta, xoay người bước đi, chỉ còn thấy hình dáng lạnh lùng phía sau.
Tiểu Đức tử xấu hổ nhìn Mạnh lão thái thái, cũng lập tức đi theo Tư Mã Nhuệ ly khai, hắn hiện tại là thái giám bên người Tư Mã Nhuệ, Hoàng Thượng đi đâu hắn tự nhiên là phải theo hầu hạ đến đó.
"Hoàng Thượng, nay nô tài phải xưng hô phi tử của ngài như thế nào?" Tiểu Đức tử thận trọng, nhẹ giọng khinh ngữ hỏi.
Tư Mã Nhuệ quay đầu nhìn Tiểu Đức tử liếc mắt một cái, "Cái gì xưng hô như thế nào?"
"Nô tài là nói cháu gái của Mạnh lão thái thái." Tiểu Đức tử cười cười, thật cẩn thận hỏi.
"Kêu nàng là Mạnh phi là được rồi, nay Hoàng hậu còn không có xác định chính là nàng...đúng rồi, các ngươi trước kia xưng hô Mộ Dung Phong kia như thế nào?" Tư Mã Nhuệ đột nhiên chuyển đề tài, hỏi.
Tiểu Đức tử sửng sốt, trong lòng âm thầm kêu thảm, nói thầm: Trăm ngàn lần đừng nói lỡ lời, nếu không lão Thái hậu nương nương thế nào cũng phải một đao làm thịt chính mình, nhưng là, nếu là ở trước mặt Tư Mã Nhuệ nói sai, Hoàng Thượng bảo đảm lập tức sẽ đưa hắn đi Tây Thiên. "Xưng hô, xưng hô là Tứ thái tử phi ạ."
Lời này nói xong, trên đầu Tiểu Đức tử thế nhưng toát ra một tầng mồ hôi, người cũng cứng ngắc, có đôi khi biết nhiều lắm thật sự không phải chuyện tốt, con người vẫn là nên biết ít đi một chút sự tình sẽ được bình an hơn.
Tư Mã Nhuệ hơi nhíu một chút mày, "Ngươi cảm thấy Mạnh phi này tốt, hay là Mộ Dung Phong kia tốt? Cũng chính là Tứ thái tử phi các ngươi vẫn thường gọi, nay xưng hô nàng là Mộ Dung phi đi."
Tiểu Đức tử thật muốn lập tức biến thành kẻ điếc, hoặc là câm điếc. "Này, này, nô tài đâu dám nói bừa, hai vị hoàng phi đều tốt, đều tốt." Mồ hôi của hắn liền như mưa từng giọt rơi xuống.
"Ngươi như thế nào bị dọa thành bộ dáng này?" Tư Mã Nhuệ có chút kỳ quái, nhìn Tiểu Đức tử, nghĩ nghĩ, "Ngươi đi đem Mộ Dung Phong gọi tới, nói trẫm tìm nàng có việc."
Tiểu Đức tử giống như được đặc xá, nhanh như chớp tiêu sái chạy đi thẳng đến lãnh cung lạnh lùng kia.
Đến nơi, Tiểu Đức tử hoảng sợ, thực nghĩ rằng chính mình đi nhầm nơi rồi.
Tảng đá thế nhưng đã xây thành tường vây, sạch sẽ tìm không thấy một chút cỏ dại cùng rêu xanh nào, sạch sẽ giống như vừa mới xây xong. Ngoài tường có một khoảnh đất trồng chút cây cỏ xanh rất đẹp, không biết từ nơi nào đem đến, đại khái là vừa trồng không lâu, nhưng đã có chồi non đầy sức sống, màu lục, cũng không rậm rạp lại xanh um tươi tốt, nhìn thật là đẹp mắt. Đại môn cũng một lần nữa tút lại nhan sắc, đổi thành màu đỏ thẫm, bên trên treo một bức hoành phi, ba chữ xinh đẹp "Mẫn Phong cư", hoành phi màu hồng chữ màu đen, giống như phượng bay trong mây, mong chờ giống như đang động đậy.
Tiểu Đức tử dụi dụi mắt, thực nghĩ chính mình nhìn lầm rồi, hoặc là đi nhầm nơi, nơi này đúng là lãnh cung cỏ dại cây khô mọc đầy sao? Bất quá chỉ mới mấy ngày, như thế nào có thể biến thành như thế? Thật sự là...chẳng lẽ chính mình đã quên đường trong cung phải đi như thế nào rồi sao? Hay là?
Hắn gõ gõ cửa, nghe được bên trong có người dùng thanh âm thanh thúy nhu hòa hỏi: "Ai vậy?" Sau đó có một người mở cửa ra.
Là Xuân Liễu, mặc dù có chút gầy yếu, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất tốt, nhìn thấy Tiểu Đức tử, hơi hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Đức công công, ngài sao lại đến nơi này vậy? Ngài không phải hầu hạ Hoàng Thượng sao?"
"Đúng vậy, là Hoàng Thượng bảo ta tới thỉnh Mộ Dung phi đến Hợp Ý Uyển, nói là có việc." Tiểu Đức tử nhân cơ hội này nhìn nhìn vào trong viện, ánh mắt đọng lại một chút kinh ngạc.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn