Chương 149
Mộ Dung Phong lại mỉm cười thản nhiên: "Hoàng thúc – à không, phải gọi là Thụy Thân vương mới đúng. Nay Mộ Dung Phong đã không còn là Tứ thái tử phi, nếu tiếp tục gọi người là hoàng thúc e rằng không thích hợp. Đã đến nước này, Mộ Dung Phong cũng không muốn trêu chọc thị phi nữa chỉ muốn sống bình yêu qua ngày. Cho nên thỉnh người về đi ạ. Mộ Dung Phong cùng Xuân Liễu còn phải tranh thủ dọn dẹp nếu không đến tối cũng chẳng thể nghỉ ngơi."
Nàng lễ phép như vậy nhưng nhìn ra lại chẳng có vẻ chủ tâm ngược lại lại thực tự nhiên.
Tư Mã Minh Lãng không hé răng chỉ là im lặng đứng đó nhìn Mộ Dung Phong đã không còn để ý tới hắn nữa mà đang cùng Xuân Liễu vội vã dọn dẹp. Thân hình nhu nhược kia đột nhiên trở nên xa xôi không thể chạm đến. Phản ứng vừa rồi của hắn với thái độ của Tư Mã Nhuệ về bản chất là hoàn toàn giống nhau chính là làm thương tổn nàng. Nàng sẽ không bao giờ muốn gặp mặt hắn nữa, sẽ không bao giờ muốn đối diện với kiểu an ủi dối trá này thêm một lần nào nữa.
Nàng biết mình là tội thần chi nữ, nàng thầm nghĩ mình nên rời xa mọi người.
Suốt một đêm Mộ Dung Phong không hề chợp mắt mà chỉ nghĩ miên man mà có lẽ cũng chằng có chỗ nào cho nàng nghỉ ngơi. Nàng cùng Xuân Liễu dọn dẹp đình viện cho thực sạch sẽ. Nàng dùng nước lấy từ giếng nước mát lành trong sân đình viện chùi rửa từng ngóc ngách trong nhà. Hai người hùng hổ tẩy sạch trên vách tường, cửa sổ, mấy đồ dùng trong nhà ít ỏi bận rộn đến quên mất tình cảnh đáng thương bây giờ, rửa đến mức vách tường trước mặt Mộ Dung Phong đen bóng lên mới thôi.
Ngồi trên chiếu vẻ mặt mệt mỏi, Mộ Dung Phong rã rời tựa vào cây cột trước cửa lẳng lặng nhìn mảnh sân sạch sẽ không còn nửa cây cỏ dại.
"Tiểu thư, trời sắp mưa rồi, người vào nhà đi." Xuân Liễu nhẹ nhàng nói.
"Ta nghĩ ngốc thế này. Nếu như trời mưa ta sẽ mượn cơn mưa này tẩy sạch bụi bặm bám trên quân áo. » Mộ Dung Phong thản nhiên đáp, « Nơi này bây giờ chính là nhà của chúng ta. Sợ rằng chúng ta sẽ phải sống ở nơi này một thời gian dài nữa. Ta thực hối hận đã không sớm đưa em ra ngoài. »
"Tiểu thư, Xuân Liễu không muốn đi, chỉ muốn hầu hạ cạnh người thôi. » Xuân Liễu lẳng lặng nói, « Bất luận sau này phát sinh chuyện gì, trừ phi là Xuân Liễu phải chết nếu không sẽ không bao giờ rời xa tiểu thư. Cho dù có chết Xuân Liễu cũng sẽ phù hộ cho tiểu thư cả đời bình an. »
Mộ Dung Phong khẽ thở dài. Hoàng cung này không phải là nơi dung chứa người ngốc nghếch. Sự tình gì cũng thay đổi bất thường căn bản không cho người ta chút thời gian để thở.
Bình Dương cung.
Tư Mã Nhuệ cùng Mạnh Uyển Lộ ngồi trước mặt thái hậu, Tư Mã Minh Lãng cùng thiếp thân bồi ở cạnh bên. Mọi người hầu như chỉ lẳng lặng không nói gì nhiều.
Bên ngoài trời lại mưa. Lắng nghe tiếng mưa rơi, Tư Mã Minh Lãng lại nhớ tới Mộ Dung Phong khe khẽ thở dài, "Năm nay mưa sớm, hơn nữa mưa cũng thực nhiều." Hắn nhẹ giọng nói trong lòng nghĩ đến tiểu lãnh cung vô danh kia, đầy cỏ dại và chuột bọ so với Tư Quá Uyển còn tệ hại hơn nhiều. Thật không hiểu nguyên lai chỗ đó được dùng làm việc gì lại bố trí thành ra như vậy?
"Đúng vậy," Tư Mã Nhuệ tiếp lời, "Đến hôm nay, cả Noãn Ngọc các đã ngập trong đám lá cây rụng, còn chưa tới mùa thu đã vậy. Đường tới đó đã không nhìn rõ đâu là đường nữa rồi. Bình thường vốn chỉ mình chúng ta lui tới, ngoại nhân như thái giám cùng nô tỳ rất ít khi bén mảng, bây giờ muốn tẩy rửa chỗ ấy cũng thực là phiền toái. Nên tìm người quét tước đi thôi."
Tư Mã Minh Lãng không tiếp lời bởi hắn chẳng mảy may hứng thú với chủ đề này. Hắn chỉ đang suy nghĩ miên man tự hỏi Mộ Dung Phong làm thế nào sống nổi ở cái nơi tồi tàn kia? Hôm nay hắn sẽ phái thái giám đưa ít vật dụng tới cho nàng. Mẫu hậu cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy đương nhiên sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không nhìn thấy.
Tư Mã Nhuệ đột nhiên đề xuất: "Còn nữa, hôm qua con có gặp Mộ Dung Phong, chính là tam nữ nhi của kẻ phạm đại sai Mộ Dung Thanh Lương. Chi bằng chúng ta phái nàng đi dọn dẹp."
Hoàng hậu vừa vặn tiến vào lọt tai câu ấy đầu cũng ong lên. Xem ra thuốc của Lệ phi thực sự công hiệu có thể làm Tư Mã Nhuệ hoàn toàn quên mất Mộ Dung Phong. Hơn nữa ngay cả thái độ cùng cách cư xử của Tư Mã Nhuệ cũng biến đổi rồi, thật giống với bộ dáng bất hảo bá đạo của hắn trước khi quen biết Mộ Dung Phong, thậm chí còn lãnh khốc tàn nhẫn hơn. Cho dù hắn không thích Mộ Dung Phong đi chăng nữa nhưng nhìn thấy dung nhan thanh tú cùng khí chất của Mộ Dung Phong ít nhất hắn cũng phải có ý thương hương tiếc ngọc mới phải? Thế nhưng nghe ngữ khí của hắn hình như một chút cũng không hề.
Thái hậu cũng hơi sửng sốt, thản nhiên phán: "Vậy cũng được. Tiểu Đức tử ngươi lập tức đi truyền chỉ phái Mộ Dung Phong đến dọn dẹp Noãn Ngọc các."
"Mẫu hậu, thời tiết như vậy người bảo làm sao dọn dẹp được?" Tư Mã Minh Lãng bất mãn phản đối, "Đợi hết mưa rồi hẵng bàn tới. Lá cây rơi dày như vậy, phía dưới hẳn mọc lên rất nhiều rêu mốc. Phong nhi chỉ là một nữ tử nhu nhược, người làm thế không phải đang cố ý làm khó nàng sao? Nhuệ nhi, Mộ Dung Phong tuy là tội thần chi nữ nhưng việc Mộ Dung Thanh Lương làm cùng nàng có quan hệ gì. Ngươi sao có thể lôi chuyện đó ra trừng phạt nàng? Đã như vậy sao ngươi không ban nàng tội chết luôn đi."
"Hoàng thúc, Uyển Lộ thấy người nói vậy không đúng rồi." Mạnh Uyển Lộ xen ngang, "Nếu tổ mẫu và thái tử đều nói vậy, bọn họ tự nhiên có đạo lý của bọn họ. Mộ Dung Thanh Lương phạm tội tày trời như vậy, nữ nhi của hắn đương nhiên là cũng nên chịu phạt."
Tư Mã Minh Lãng đến mi mắt cũng không nâng chỉ lạnh lùng đáp trả: "Nếu đã nói vậy dựa theo tổ huấn ngươi cũng không được phép gả vào hoàng cung. Nhưng sau rốt lại được gả cho hoàng đế tương lai, ba ngày nữa sẽ đăng cơ làm hoàng thượng. Ngươi còn muốn leo lên ngôi hậu sao ngươi chẳng hỏi tổ mẫu ngươi xem năm đó tiên hoàng đã nói những gì? Còn nữa, hai chữ hoàng thúc kia ngươi có thể kêu sao!"
Mặt Mạnh Uyển Lộ đỏ ửng lên nhìn Tư Mã Nhuệ cầu cứu.
"Hoàng thúc, Uyển Lộ không cố ý, chỉ lỡ lời thôi. Nàng tuy là tiểu bối nhưng nay đã theo con cũng nên xưng hô theo con chứ." Tư Mã Nhuệ mỉm cười giải thích.
Tư Mã Minh Lãng trầm mặt lạnh lùng, "Ta cùng mẫu hậu còn nhớ rất rõ lúc xảy ra chuyện này. Phụ hoàng từng nói không cho phép tỷ tỷ tái nhập cung, cũng không cho phép hậu nhân của nàng cùng người trong hoàng tộc có liên hệ gì, thậm chí cũng không cho phép tỷ đệ có tình nghĩa gì. Tư Mã Tĩnh Nghi chính là Tư Mã Tĩnh Nghi vĩnh viễn là người Mạnh phủ. Ngươi lại dám cho phép cháu gái bà ta nhập cung, lại còn gả cho người đáng lẽ nàng phải gọi là thúc thúc, như vậy không phải đáng chê cười sao?"
Thái hậu cũng đỏ mặt tía tai, đều là sơ sót của bà, chỉ có thể sượng mặt oán hận nói: "Ngươi không cần cố ý cùng ta đối nghịch. Ta là người nói được làm được."
"Không phải là muốn ban tử cho Phong nhi sao?" Tư Mã Minh Lãng lạnh giọng, "Nếu đã vậy vì hoàng quyền mà hy sinh nàng chi bằng ban tử cho nàng đi. Sống như vậy còn không bằng chết cho sạch sẽ. Đã vậy nếu người không ban cho nàng cái chết, con sẽ ban cho nàng một đao, ít nhất nàng cũng được thanh tĩnh."
"Hoàng thúc, nghe ra người rất có hảo cảm với Mộ Dung Phong kia.Người không nghĩ xem vì sao con chán ghét nàng ta? Xem ra chú cháu ta cũng có lúc bất đồng quan điểm." Tư Mã Nhuệ cười đùa, "Hôm qua gặp nàng quả thực dung nhan không tầm thường đáng tiếc trời sinh là một nữ tử tính tình không thuần khiết. Nếu không cũng thật đáng thương."
"Ta nào biết vì sao." Tư Mã Minh Lãng thở phì phì, «Không phải là ngươi trúng tà, chính ta mới là người trúng tà.»
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn