Chương 131
"Ừ, thiếp đang trên đường về thì gặp Cao công công phụng mệnh phụ vương đi đến Ngụy phủ truyền chỉ tuyên Hồng Ngọc lập tức trở về Tư Quá Uyển ngay trong đêm. Thiếp đang nghĩ phải chăng Lưu thị đã xảy ra chuyện gì rồi nếu không đêm hôm như thế còn bắt Hồng Ngọc chuyển đi. Có lẽ nàng đã sớm đi ngủ rồi. Thật tội nghiệp nàng yếu đuối như thế không biết có chịu nổi không." Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng nói, trên mặt còn mang theo vài phần thương tiếc. "Hồng Ngọc tĩnh dưỡng ở nhà đã hơn nửa năm nhưng mà thân thể cũng chẳng tốt lên được bao nhiêu. Thiếp đến thăm vài lần đều thấy sắc mặt nàng thật nhợt nhạt. Vết thương ở tay tuy đã được chữa trị nhưng gặp lúc trái gió trở trời vẫn vô cùng đau đớn. Tư Quá Uyển hoang sơ, lạnh lẽo như vậy nàng làm thế nào chịu nổi. Phu quân nếu có thể hay là chàng tìm dịp nào đó nói chuyện với phụ vương đi. Lệnh cho nàng đi đâu đó cũng tốt. Sai cũng không phải do nàng, tuy nói nàng là con dâu Lưu thị, thê tử của Tư Mã Cường nhưng vị tất gì lại liên lụy đến nàng. Nghĩ đến bệnh tình của Hồng Ngọc. Ôi chao chàng không có gặp qua nên chắc không biết. Ngẫm cũng thật đáng thương. Chỉ là một nữ tử nhu nhược vì gả cho Tư Mã Cường mà bây giờ phải chịu tội. Nếu sớm biết có hôm nay, biết đâu năm ấy nàng đã có lựa chọn khác, nói không chừng đã gả cho người khác. Nói vậy thôi chứ nếu trong lòng nàng có Tư Mã Cường sợ là có biết cũng sẽ vẫn gả cho hắn. Nữ nhân ấy mà chỉ cần trong lòng nàng có hắn dù là chuyện gì xảy ra cũng sẽ nguyện ý."
Trên mặt Tư Mã Triết lộ ra biểu tình cổ quái, không thể nhìn ra là dạng tâm tình gì. Chỉ có thể thấy là tâm hắn loạn lắm rồi, hắn chỉ nghe thấy những lời đang rỉ rả bên tai: nào là Hồng Ngọc phải đi, nào là nàng phải cùng Tư Mã Cường về biên quan, nào là hắn vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại nàng...
"Phu quân, chàng đang nghĩ gì vậy? Người làm vợ này nói chàng cũng chẳng thèm nghe nữa?" Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng hỏi tựa như người vợ hiền thục rất mực quan tâm chồng.
"À, ta đang nghe, đang nghe mà." Tư Mã Triết trong lòng rối loạn nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời. Hắn chính là không dám đối mặt cùng Mộ Dung Thiên, nội tâm hỗn loạn. Hắn sau lưng thê tử vụng trộm yêu đương với Hồng Ngọc đã làm cho hắn cả ngày bất an. Nay lại xảy ra tình huống thế này. Nghĩ đến việc không thể gặp lại Hồng Ngọc trong lòng thực khó chịu, cả người cũng ngơ ngẩn đi.
Mộ Dung Thiên không nói gì nữa chỉ lặng lẽ rửa mặt chải đầu chuẩn bị nghỉ ngơi. Nàng đoán ra được chuyện Hồng Ngọc nhất định là do Mộ Dung Tuyết an bài. Mộ Dung Tuyết một lần trải qua sóng gió đã trưởng thành rất nhiều, đã biết tính kế không còn là tiểu cô nương đơn thuần trước đây nữa. Trải qua một lần mất con cận kề cái chết, lại suýt chút nữa hại đến tính mạng của Mộ Dung Phong, bởi vì việc cùng Triệu Cương "yêu đương vụng trộm" mà mất đi Xuân Hỷ, nàng làm thế nào mà vẫn còn như trước được.
Tư Quá Uyển chìm trong im lặng khiến trái tim người ta băng giá. Mưa giăng giăng như một tấm màn mỏng trùm lên cả Tư Quá Uyển. Hồng Ngọc trong lòng hốt hoảng sao đột nhiên Hoàng thượng lại sai Cao công công hạ ý chỉ truyền nàng chuyển về Tư Quá Uyển ngay trong đêm để chăm sóc cho mẹ chồng. Chiếu cố cho cái người trước kia có thể sánh ngang cùng Hoàng hậu nay chỉ là Lưu thị. Cách đây không lâu nàng thậm chí có thể gọi bà ấy là mẫu hậu vì ở Đại Hưng vương triều này, bà ấy là mẫu thân của thái tử nên được tôn xưng là tam cung chi nhất Lưu phi. Nay vận đổi sao dời Lưu phi đã bị biếm thành tội nhân. Tư Mã Cường từng là Nhị thái tử nay cũng biến thành một phế nhân đến một thái giám cũng không thèm đặt ở trong mắt. Nhưng trước sau nàng cũng không thay đổi được thân phận phu quân của hắn. Truyền nàng đến nàng không thể không đến bởi vì nàng vẫn là con dâu Lưu thị, là thê tử Tư Mã Cường.
Từ xa xưa, ở Đại Hưng vương triều này luôn lập ba đến bốn vị thái tử, tuổi tác không mấy chênh lệch nhau. Nếu Đại thái tử không hợp, có thể lập Nhị thái tử kế thừa vương vị. Dùng phép loại suy, chính là nếu Đại thái tử đăng cơ lên làm Hoàng thượng, những thái tử khác có thể được sắc phong thân vương, được hưởng một phần nhất phương nhạc thổ. Về phần những đứa con khác của Hoàng thượng nếu vận khí tốt có thể lấy được con gái một vị đại thần trong triều, nếu vận khí không tốt, Hoàng thượng băng hà trước khi hắn lấy được vợ thì chỉ có thể cả đời không hàm, không vị, không bổng lộc.
Tư Mã Cường đã bị miễn danh hiệu Nhị thái tử. Phía dưới có Tam thái tử và Tứ thái tử thực tế chính là Nhị thái tử cùng Tam thái tử. Nhưng mà tạm thời mọi người không muốn sửa đổi cách xưng hô chính là vì không muốn cái danh xưng xui xẻo này. Dù sao vị trí Nhị thái tử cũng đã bị bãi miễn cũng chằng lấy gì làm vinh quang.
Gặp được Tư Mã Cường, Hồng Ngọc lại càng bất an. Hắn tiều tụy như vậy lại tĩnh lặng như vậy không có chút bộ dáng oán trời trách đất, ngược lại nhìn ra tâm bình khí hòa. Hắn ngồi trong sảnh chỉ lạnh lùng nghe tiếng mưa rơi bày ra một bộ dáng thập phần hưởng thụ.
Nhìn thấy Hồng Ngọc, Tư Mã Cường có chút bi ai dịu dàng mỉm cười: "Đã lâu không gặp. Nàng ở nhà tĩnh dưỡng thế nào?"
"Rất tốt." Hồng Ngọc cố gắng áp chế bất an trong lòng ôn nhu đáp. Mu bàn tay lúc này đột nhiên nhói buốt nhịn không được khẽ run lên không biết là vì đau hay lạnh.
"Ta cũng nghĩ là tốt." Tư Mã Cường cười nhẹ nhàng, vẻ mặt có chút hoàng hốt ngắm mưa giăng ngoài ngõ thản nhiên bình luận. "Nơi này không thể bằng Ngụy phủ, cũng lạnh lẽo hơn thập phần. Nhìn sắc mặt người ta, nghe người ta đàm luận, không biết nàng có chịu nổi không. Chỉ là nàng vẫn là thê tử của ta, tội không thể miễn, ta cũng không có biện pháp gì."
Nhất thời hai người rơi vào trầm lặng, kẻ đứng người ngồi lặng lẽ.
Thái hậu duy trì gương mặt tươi cười ngồi đối mặt Mạnh lão thái thái, trong lòng đã không còn kiên nhẫn. Lão thái thái này thật sự là cậy già lên mặt, vì cháu gái của mình liền ở lì Tường Phúc Cung ăn vạ nhất định đòi gặp bằng được Thái hậu. Nói cái gì mà mình là Hoàng thượng tỷ tỷ, Hoàng thượng lẽ nào không đứng cùng phe với ngoại tôn của mình lại che chở cho nữ tử nhà khác, nào là nói Hoàng thượng bị mê hoặc bởi một hồ ly tinh khác của nhà này mà không phân biệt rõ thị phi.
Hoàng hậu phần lớn thời gian chỉ ngồi im lặng. Bà không thích Mộ Dung Tuyết nhưng không hề chán ghét Mộ Dung Phong. Ngược lại con dâu là nàng, bà thập phần ưng ý. Mạnh Uyển Lộ kia tuy rằng quả thực là ngoại tôn của Hoàng thượng nhưng cùng bà cũng chẳng có quan hệ gì. Bà việc gì phải tự mua việc vào người.
"Hai người các người không cần giả ngu. Uyển Lộ là cháu gái bảo bối của ta, ta không cho phép bất kỳ ai khi dễ nàng. Tuy ta không biết vì sao nàng lại coi trọng tên hỗn đản Tư Mã Nhuệ kia như vậy nhưng mà hắn chính là phải hưu nha đầu họ Mộ Dung kia ngay. Hắn chỉ có thể nạp một phi tử chính là Uyển Lộ của ta, không thể là ai khác!" Mạnh lão thái thái cường ngạnh quát.
Hoàng hậu trong lòng lửa giận đã phừng phừng. Cái gì kêu tên hỗn đản, nếu thực sự là tên hỗn đản cháu gái bảo bối của ngươi là thứ gì lại coi trọng tên hỗn đản này! Nhưng trên mặt vẫn tận lực duy trì biểu hiện ôn hòa, chỉ yên lặng ngồi đó như không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn