Chương 116
"Nhuệ nhi a, Phong nhi nay cũng đã trở về rồi, tổ mẫu đã lâu không nhìn thấy cái mặt tươi cười của con nha." Thái hậu tủm tỉm cười nhìn tôn nhi trêu ghẹo, "Nửa năm trời tổ mẫu không nhìn thấy con cười tới một lần, trong lòng không biết đã mắng tổ mẫu mấy lần rồi. Trách tổ mẫu không cho con ra ngoài tìm Phong nhi, trách tổ mẫu thỉnh Lệ phi kê đơn thuốc cho con có phải không?"
Tư Mã Nhuệ cười đến sáng lạn khoái hoạt đáp: "Người là tốt nhất. Con nào dám trách người. Phong nhi về rồi, mọi chuyện đều tốt."
"Vậy người an bài Uyển Lộ thế nào đây?" Một thanh âm lặng lẽ chen ngang.
Là Mạnh Uyển Lộ, nàng đến tự lúc nào cũng chẳng ai để ý. Nàng đứng đó, thân thể trong gió toát lên vẻ đơn bạc mà bất lực. Nàng đang nhìn xoáy vào Mộ Dung Phong, nữ nhân đã chiếm hết toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của Tư Mã Nhuệ. Vì cái gì nàng lại trở về lúc này? Chẳng lẽ mình cùng Tư Mã Nhuệ thực sự vô duyên sao? Nhưng mà Mộ Dung Phong là thê tử của Tư Mã Nhuệ, nàng Mạnh Uyển Lộ cũng là thê tử của hắn vậy. Mọi người có thể cùng nhau cạnh tranh công bằng.
Mộ Dung Phong đã từng nhìn thấy nữ nhân này, nàng chính là "Tình địch" của mình. Nàng ta cũng là một nữ nhân xinh đẹp trên mặt còn toát ra vẻ quật cường. Nghĩ đến chuyện trước kia lại nghĩ nàng ta từng vụng trộm trèo lên giường Tư Mã Nhuệ, những chuyện này hết thảy nàng đều biết. Mộ Dung Phong chỉ lẳng lặng không nói gì.
Có lẽ Đổng Vi Vi nói không sai. Nếu như không có mình, Mộ Dung Phong này chắc đến cơ hội làm cho Tư Mã Nhuệ để mắt tới cũng không có. Nếu không có Bạch Mẫn nàng xuyên qua, linh hồn bám trên thân thể Mộ Dung Phong khẳng định một mỹ nhân đầu gỗ như nàng sẽ không thể làm hắn yêu thích.
Nàng yêu Tư Mã Nhuệ, nữ nhân này cũng yêu hắn, có lẽ so với nàng cũng chẳng kém hơn. Chỉ là nàng đã đến trước, đã trộm đi trái tim hắn trước.
Thái hậu lúc này mới nhìn thấy Mạnh Uyển Lộ. Bà hiểu được Hoàng thượng nhất định bắt Tư Mã Nhuệ thú nữ nhân này trong lòng chắc cũng có điểm hao tổn tâm tư. Chính là trong lòng Tư Mã Nhuệ không thể dung thêm bất kỳ nữ nhân nào nữa. Lòng hắn chỉ có mình Mộ Dung Phong. Nữ tử này dù là cháu gái của tỷ tỷ Hoàng thượng chỉ sợ cả đời cũng sẽ bị lãng quên.
Đang định mở miệng nói chuyện lại nghe Tư Mã Nhuệ lãnh đạm tuyên bố: "Ta đã nói rồi mà, Tư Mã Nhuệ ta không có quan hệ gì với ngươi. Sống hay chết là quyền tự do của ngươi. Ngươi nói ta phải an bài ngươi thế nào?"
"Tứ thái tử, Mộ Dung Phong quả thật là thái tử phi của người, không sai. Nhưng Mạnh Uyển Lộ ta cũng là thái tử phi của người vậy. Người hẳn là nên đối xử công bằng với hai người chúng ta, cùng lắm ta và nàng ấy nhị nữ nhất phu vậy. Nếu nói Mộ Dung Phong yêu người, Mạnh Uyển Lộ ta cũng rất yêu người, so với nàng ta tuyệt đối chỉ có hơn chứ không có kém." Mạnh Uyển Lộ không hề nhân nhượng trừng mắt nhìn thẳng Tư Mã Nhuệ. Vì nam nhân này, dù có thế nào nàng cũng nguyện ý, dù có dùng cả sinh mệnh để đánh đổi nàng cũng cam lòng.
Tư Mã Nhuệ không hề biến sắc tà tà đáp: "Ta với ngươi không có nửa điểm quan hệ. Ngươi đối với ta thế nào là chuyện của ngươi, ta đối với ngươi thế nào lại là chuyện của ta. Tư Mã Nhuệ ta trong lòng chỉ có mình Phong nhi, ta cũng không thừa chút nào tình cảm để cấp cho bất kỳ ai nữa. Dù ngươi có nói đi nói lại thế nào ta cũng không thương tiếc gì đâu. Vẫn là thỉnh đi đi cho. Ngươi dù sao cũng vẫn còn một thân trong sạch, hẳn cầu Hoàng thượng lại ban cho một hôn sự thích hợp cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Ngươi đi đi."
"Không, Uyển Lộ không đi. Uyển Lộ một lòng yêu người. Uyển Lộ không cầu người bất kỳ chuyện gì, chỉ xin người cho Uyển Lộ ở lại đây là tốt rồi. Người cứ tiếp tục yêu Mộ Dung Phong của người, Uyển Lộ không ngại. Chỉ cần được nhìn thấy người, chỉ cần có thể lặng lặng yêu người như bây giờ là Uyển Lộ đã mãn nguyện lắm rồi. Uyển Lộ thực sự không ngại!" Mạnh Uyên Lộ rưng rưng, nàng thực sự đã yêu hắn đến không sá gì nữa rồi. Nàng yêu hắn như thế hắn tuyệt đối sẽ không để ý tới nàng sao? Dù hắn không để ý cũng chẳng sao, có thể yêu đã là hạnh phúc lớn nhất của nàng.
"Cô nương không ngại nhưng ta ngại." Mộ Dung Phong lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng. Kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút không đành lòng. Có lẽ thật sự giống như lời Đổng Vi Vi nói chính nàng mới là người giành Tư Mã Nhuệ của Mạnh Uyển Lộ, nhưng mà nàng không cách nào cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân trước mặt. "Ta ngại cùng nữ nhân khác chia sẻ người nam nhân ta yêu. Ta tình nguyện yêu duy nhất mình hắn. Ta cũng không muốn trước mặt ta có nữ nhân khác yêu hắn."
Mạnh Uyển Lộ nhìn Mộ Dung Phong oán hận: "Mộ Dung cô nương, cô nương đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng một lần luôn. Cô nương cho rằng ta hy vọng cùng cô nương chia sẻ người yêu sao. Chỉ là cô nương đã bước vào cánh cổng này trước, cô nương cũng đã thâu tâm thái tử trước, ta so với cô nương chỉ chậm hơn một bước. Ta không tin nếu người bước vào cánh cửa này trước là ta, ta lại bại dưới tay cô nương. Thế nhân đều nói Mộ Dung gia có bốn tiểu thư mỹ lệ, ta lại thấy bất quá cũng chỉ thế thôi, sau lưng người ta lại không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện trơ trẽn."
Mộ Dung Phong mỉm cười, đối với gia sự của Mộ Dung gia nàng bất quá không có nửa điểm quan hệ. Nàng là Bạch Mẫn, mà dù có là Mộ Dung Phong thực sự Mộ Dung gia thế nào nàng thật cũng chẳng quan tâm. Cuộc sống của bọn họ là quyền tự do của bọn họ, làm gì thì làm chỉ cần vui vẻ là tốt rồi. Không phải Mộ Dung Tuyết gả cho Hoàng thượng, Mộ Dung Thanh Lương cưới a hoàn trong phủ thôi sao? Cái gì mà sỉ với chả vô sỉ chứ.
"Mạnh cô nương đang nói đến chuyện gia phụ lấy nha hoàn trong phủ, tiểu muội được Hoàng thượng ân sủng đó sao?" Mộ Dung Phong ngữ khí tuy thản nhiên nhưng trong lòng lại âm thầm khen ngợi. Mạnh Uyển Lộ chỉ tiếc sinh không gặp thời, nếu sinh ra trong thời hiện đại nhất định sẽ là một nữ cường nhân sống vui vẻ rồi. "Có gì mà gọi là trơ trẽn chứ? Gia phụ cũng không phải cướp nương tử nhà người ta, nha đầu kia trong phủ tâm tính thiện lương, cưới nàng hay cưới nữ nhân bên ngoài thì cũng khác gì nhau đâu, chỉ cần cha vui vẻ có gì phải quản? Tiểu Tuyết vốn là nữ tử xinh đẹp động lòng người, xưa nay anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân, Hoàng thượng thích nàng, nàng thích Hoàng thượng có gì là không thể? Thế nào lại làm Mạnh cô nương chê cười."
Mạnh Uyển Lộ bỗng ngơ ngẩn, Mộ Dung Phong này so với nàng tưởng tượng còn xuất sắc hơn nhiều. Không chỉ có dung mạo xuất chúng, tư tưởng lại phóng khoáng đến mức này cùng với hình tượng nhu nhược chất phác nàng từng nghe nói khác nhau xa. Khó trách Tư Mã Nhuệ không thể buông tay. Muốn tranh với nàng có lẽ sẽ phải hao tổn không ít tâm tư rồi.
Yên Ngọc lúc này mới nhớ đến việc phải thay thuốc cho Xuân Liễu liền lặng lui ra. Nàng vội vã muốn báo ngay tin này cho Xuân Liễu không biết nàng ta sẽ kinh hỷ đến thế nào.
Thái hậu một bên mỉm cười hòa ái: "Phong nhi, tổ mẫu thấy đình viện này giờ cũng không còn náo nhiệt như trước nữa. Lại nghe nói, nha đầu Xuân Liễu kia đã thiêu rụi cả phòng của con, giường cũng đã chém nát. Nha đầu kia náo loạn chưa đủ, giờ trốn đâu mất rồi. Nếu Hoàng thượng đã ban đình viện này cho Mạnh cô nương hay là để nàng lưu lại đây đi. Hợp Ý Uyển vẫn còn bỏ trống, nguyên là do Hoàng thúc con thiết kế nhưng vốn không lưu lại đây chi bằng ban cho con với Nhuệ nhi. Qua mấy ngày nữa, Hoàng thượng phong vương cho Nhuệ nhi, hai đứa cũng bỏ qua mọi chuyện mà sống vui vẻ đi. Các con vui thì ta cũng vui. Hơn nữa Hợp Ý Uyển cũng gần Tường Phúc Cung hơn, sau này tổ mẫu muốn cùng con trò chuyện cũng thuận tiện hơn nhiều."
Tư Mã Nhuệ nghe thế liền cao hứng: "Tạ ơn tổ mẫu."
Nói xong hắn nắm tay Mộ Dung Phong kéo đi, "Phong nhi, nhắc đến Hoàng thúc, ta liền lập tức viết thư cho người đây. Biết chuyện nàng mất tích, người phi thường đau lòng, nếu biết nàng đã trở lại không biết sẽ cao hứng đến mức nào. Hợp Ý Uyển là do Hoàng thúc thiết kế, bao người mơ tưởng nha. Ngay cả phụ hoàng trước kia cũng muốn chuyển thành hành cung nhưng Hoàng thúc không nhận lời. Nay tổ mẩu đã ban cho chúng ta, sợ là đến cả phụ hoàng cũng đỏ mắt."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn