Chương 111
Lên xe, đến khách sạn, Đoạn Chi Sơn đã đặt một khách sạn rất nổi tiếng, trước cửa sớm đã trải thảm đỏ, hai hàng hoa lam xinh đẹp, Mân Côi nở rộ kiều diễm xinh đẹp, gió thu mưa thu thản nhiên, ý thu lạnh lạnh, có vài phần tịch mịch.
Xuống xe, Đoạn Chi Sơn tiến lên giúp đỡ nàng xuống xe, hắn cho nàng một cái nghi thức đính hôn tối lãng mạn, làm cho nàng nhớ kỹ tình yêu của hắn, hứa yêu nàng cả đời.
Phục vụ khách sạn đem xe của Đoạn Chi Sơn đi, Đổng Vi Vi thay Bạch Mẫn sửa sang lại váy áo, cười với nàng nói: "Bạch Mẫn, chúc cậu cả đời đều hạnh phúc!"
Bạch Mẫn mỉm cười, trên cổ tay đã quên tháo xuống dây xích tay tối hôm qua đeo, cùng váy màu trắng đối lập thành một loại tịch mịch làm cho người ta tan nát cõi lòng. Trên ngón tay có nhẫn đính hôn xinh đẹp, là nàng cùng Đoạn Chi Sơn cùng đi chọn lựa, kim cương lạnh lùng có mơ hồ sáng bóng.
Đoạn Chi Sơn cùng Bạch Mẫn mỉm cười cùng nhau tay trong tay, đang chuẩn bị đi hướng về phía trước.
Là một loại cảm ứng tâm lý, có lẽ chính là vô tình, quay đầu, thấy có một chiếc xe đẩy màu đỏ đang chậm rãi đi đến, tốc độ kia là một loại kiên nhẫn làm cho người ta nóng lòng, làm cho trong lòng Bạch Mẫn dâng lên một loại cảm giác bất an không hiểu vì sao, hơn nữa, ngay tại tời điểm tất cả mọi người không chú ý, chiếc xe kia lại lấy tốc độ cực nhanh chạy như bay mà đến, phản ứng duy nhất của Bạch Mẫn chính là dùng sức tránh, từ trong tay Đoạn Shi Sơn rút ra tay mình, sau đó dùng lực đẩy....nhớ được cuối cùng là, nghe được bên tai một tiếng "Chi!" bén nhọn, thân thể nhẹ nhàng bay lên, sau đó, lại hạ xuống, ý thức sở hữu toàn bộ đánh mất.
Là một quá trình lâu dài, luôn tỉnh không được, luôn cảm thấy trước mắt là một mảnh hắc ám, dường như luôn luôn bay lượn, thân mình nhẹ bay bay.
Loáng thoáng nghe được có người ở bên tai nhẹ nhàng gọi, "Cô nương, tỉnh tỉnh."
Cố gắng mở to mắt, trước mắt, xiêm y vải thô, vẻ mặt mỉm cười, là một nữ tử nông gia hiền lành. Bạch Mẫn nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Nơi này là đâu?"
"Nơi này là ngoại ô kinh thành Đại Hưng vương triều." Nữ tử hiền lành nói.
Bạch Mẫn đột nhiên nước mắt doanh tròng, nàng, từ lúc này trở đi, không hề là Bạch Mẫn, nàng sẽ chỉ là Mộ Dung Phong mà thôi!
"Cám ơn cô nương đã cứu ta." Bạch Mẫn, không, phải nói là Mộ Dung Phong nhẹ giọng nói, nước mắt còn tại trên má, cũng đã là lòng tràn đầy vui mừng. Bất luận như thế nào, bất luận xảy ra chuyện gì, nàng, rốt cục có thể tái kiến Tư Mã Nhuệ.
"Cũng là cô nương mệnh lớn, cô đã hôn mê thời gian thật dài, thời điểm chúng ta phát hiện ra cô nương, cô đã hôn mê hồi lâu, trong dòng sông lớn không hiểu sao có một đảo đơn độc, trên đảo có một gốc cây đại thụ, nó đã ngăn đón thân mình cô nương, nếu không đã sớm bị nước sông cuốn đi rồi. Cũng là cô nương mệnh tốt, may mắn trong thôn chúng ta có một vị thương nhân đến từ Ô Mông quốc, trong tay có chút dược kỳ diệu, cho cô nương ăn vào, làm cho cô nương có thể hôn mê mà không chết." Nông gia nữ tử ôn hòa nói, "Chính là không biết cô nương là người ở nơi nào? Tuy rằng đã thay quần áo khác cho cô nương, nhưng, trên người cô nương trừ bỏ một khối kim bài, thế nhưng không còn gì có thể chứng minh thân phận, chỉ có thể chờ cô nương tỉnh lại, mới hỏi được."
"Ta đã hôn mê thật lâu sao?" Bạch Mẫn lẳng lặng hỏi, trong lòng tất cả đều là vui mừng, bất luận như thế nào, nàng rốt cục đã trở lại, tuy rằng thực có lỗi với Đoạn Chi Sơn, nhưng là, có lẽ thật là cơ duyên xảo hợp, Nguyệt Lạc đâm vào xe của nàng cùng Đoạn Chi Sơn, thế nhưng giúp nàng một lần nữa xuyên qua trở lại Đại Hưng vương triều, làm cho linh hồn nàng một lần nữa bám ở trên người Mộ Dung Phong.
"Nói có lẽ cô nương không tin, cô đã hôn mê ước chừng suốt gần nửa năm, nếu không phải cô nương vẫn còn có hơi thở, thật sự là không thể tin được cô còn có thể thức tỉnh, vừa mới nhìn thân thể cô nương bỗng nhiên hơi hơi cử động, thật là làm ta giật cả mình." Nữ tử nông gia tuy rằng quần áo bình thường, nhưng lời nói cử chỉ vẫn là rất cấp bậc lễ nghĩa.
Bạch Mẫn nhẹ nhàng nhíu mi, thời gian nửa năm, trời ạ, nàng là như thế nào sống sót ?!
"Cô nương nhất định là cảm thấy rất kỳ quái đi, chúng ta cũng thấy rất là kỳ quái, vi phụ là một vị tư thục tiên sinh ở nơi này, ông cũng nói cô nương có thể hôn mê mà không chết cho tới bây giờ, thật sự là kỳ tích. Nay cô tỉnh lại, tinh thần hoàn hảo, thật sự là thần linh chiếu cố." Nông gia nữ tử mỉm cười nói.
"Ta hiện tại tinh thần rất tốt." Bạch Mẫn thử ngồi dậy, nàng lại là Mộ Dung Phong, không hề là Bạch Mẫn, thực xin lỗi, ngàn năm sau Đoạn Chi Sơn, hắn còn có rất nhiều lựa chọn, hẳn là sẽ không bởi vì sự biến mất của nàng mà khổ sở như Tư Mã Nhuệ, dù sao nàng là thê tử của Tư Mã Nhuệ, mà Bạch Mẫn chỉ là một cô gái Đoạn Chi Sơn muốn kết hôn.
Nhưng nàng lại ngồi dậy không được, nằm thời gian dài khiến cả người nàng cơ hồ không có khí lực, chỉ có thể nhìn nông gia nữ tử, mỉm cười hỏi: "Cô nương phải xưng hô như thế nào? Để cho ta chính thức nói cảm tạ."
"Ta gọi là Tô Thích, là một nữ tử bình thường nơi làng chài này." Nông gia nữ tử nói sang sảng rõ ràng, lộ ra một loại cảm giác làm cho người ta thoải mái thân cận. "Còn cô nương?"
"Ta, Bạch Mẫn." Nàng cũng không nói tên của chính mình tại thế giới này, có lẽ người biết Mộ Dung Phong nhiều lắm, dù sao Tư Mã Nhuệ từng đi tìm nàng, Hoàng Thượng cũng hạ lệnh cả nước tìm kiếm, như thế nào có khả năng có người không biết cái tên này? "Nơi này cách kinh thành rất xa sao?"
"Xa mà cũng không xa, chính là phải vượt qua con sông phía trước, từ nửa năm trước sau khi con sông lớn này có đợt sóng lớn nhiều năm không gặp, Hoàng Thượng đã hạ lệnh xuống làm cho người chung quanh sông lớn không thể tùy ý xuất nhập, dường như là vì Thái tử phi của Tứ thái tử đã chết trong đợt sóng lớn kia, lại sống không thấy người chết không thấy xác, cho nên Hoàng Thượng hạ lệnh, Những người sống bên cạnh sông lớn phải sống tại chỗ, một khi phát hiện tin tức của Thái tử phi lập tức báo cho triều đình. Đáng tiếc nàng kia đến nay cũng không có tin tức." Tô Thích tiếc hận nói, "Nghe nói Tứ thái tử cùng Thái tử phi của ngài cảm tình tốt lắm, sau khi Thái tử phi qua đời, vẫn buồn bực không vui, tính cách cũng biến hóa rất lớn, trở nên càng thêm lãnh khốc vô tình."
"Tứ thái tử phi? Các người đã gặp qua nàng sao?" Bạch Mẫn giả vờ vô tình hỏi.
Tô Thích lắc lắc đầu, "Nàng kia nghe nói là tam tiểu thư của Tể tướng đương triều, bộ dạng rất là xinh đẹp, mọi người nói, nàng so với muội muội của nàng – người được xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Mộ Dung Tuyết, cũng chính là Tuyết phi nương nương của Hoàng Thượng còn xinh đẹp hơn. Cho nên Tứ thái tử đối với nàng là tình thâm, yêu vô cùng. Lại không biết bởi vì sao, đêm hôm đó lại bị một chiếc xe ngựa bị thương đưa đến bờ sông, rơi vào giữa sông không thấy bóng dáng. Đêm đó, nước sông dâng cao nhiều năm không thấy, một đợt sóng lớn kia lập tức có thể đánh nghiêng một cái thuyền, nói gì là một chiếc xe ngựa, lại không có khả năng có thể chống đỡ được. Sao có thể mỗi người đều có vận khí tốt như Bạch cô nương vậy, có thể ở trong nước lớn mà vô sự."
"Bây giờ còn đang tìm sao?" Bạch Mẫn thản nhiên hỏi.
Chỉ là nói xong những lời này, liền cảm thấy có chút mỏi mệt, trong lòng cũng luôn luôn tò mò, dược của Ô Mông quốc đúng là thần kỳ như thế, có thể làm cho nàng nửa năm làm người thực vật còn có thể đột nhiên tỉnh lại, chẳng lẽ thân thể này cố gắng chống đỡ tiếp tục, vì chờ đợi linh hồn trở về?
Tư Mã Nhuệ nay được không? Nàng là bức thiết muốn nhìn thấy hắn như thế.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn