Chương 107
Mạnh Uyển Lộ từ trong phòng Tư Mã Nhuệ đi ra, lạnh lùng nhìn Yên Ngọc, trong thanh âm nhẹ nhàng lộ ra uy nghiêm trời sinh của chủ tử, "Nghe Vương Bảo nói, là ngươi muốn mời ta đi ra ?"
Yên Ngọc ánh mắt cũng không đổi, gật gật đầu. Im lặng nói: "Yên Ngọc này cũng là để tốt cho Mạnh cô nương, ngài dù sao cũng là cái cô nương chưa lấy chồng, tuy rằng nói, ngài có mệnh của cha mẹ, cũng có bà mối Ngụy đại nhân từ giữa vun vào, nhưng dù sao cũng là không trải qua nghi thức gì, cũng không được Tứ thái tử thừa nhận. Ngài như vậy nửa đêm chạy đến phòng Tứ thái tử luôn không ổn, nếu là truyền đi ra ngoài, người ta sợ là sẽ xem nhẹ Mạnh cô nương ngài."
"Ta muốn như thế nào còn không tới phiên một cái làm nha đầu như ngươi chỉ điểm." Mạnh Uyển Lộ lạnh lùng nói, "Các ngươi làm nô tài, đều bị chủ tử làm hỏng rồi, ngay cả một điểm quy củ đều không có, nếu là một ngày ta làm Thái tử phi, người thứ nhất phải điều tra chính là ngươi."
Yên Ngọc mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Yên Ngọc ghi nhớ."
"Nửa đêm các ngươi nháo cái gì?" Tư Mã Nhuệ không biết khi nào thì đã tỉnh, nghe thấy trong viện có thanh âm đối thoại, đi ra cửa xem.
"Tứ thái tử." Mấy người đều vội vàng chào.
Tư Mã Nhuệ khoát tay áo, "Đêm đã khuya, đều đi ngủ đi....Mạnh cô nương, đã trễ thế này, ngươi như thế nào còn tại nơi này? Yên Ngọc, đưa Mạnh cô nương trở về nghỉ ngơi."
Bạch Mẫn tức giận đến thật muốn cho Tư Mã Nhuệ một cái tát, nghĩ rằng: Tư Mã Nhuệ, ta tạm thời nhớ kỹ ngươi, nếu là ta đã trở về, nhất định phải chậm rãi cùng ngươi tính toán việc này. Phía sau, ngươi thế nhưng còn có lòng quan tâm Mạnh cô nương kia có ngủ hay không. Ta đâu? Vì nhìn ngươi, lúc đó chẳng phải đêm ngủ bất thành, chạy đến nơi này, nhìn ngươi, ngươi lại nhìn không thấy ta.
Thời điểm Bạch Mẫn đi làm, Đoạn Chi Sơn còn chưa có đến đi làm, thương thế của hắn còn không có khỏi hẳn, đến là từ sau ngày ấy, cái nữ tử kêu Nguyệt Lạc kia cũng không thấy có xuất hiện qua nữa. Chính là Bạch Mẫn quan tâm trọng điểm không ở chỗ này, nàng luôn luôn nghĩ phải trở về như thế nào.
"Vi Vi, hỏi cậu một việc được không?" Bạch Mẫn dừng lại công tác ngập tới tận đỉnh đầu, nhìn Đổng Vi Vi, nhẹ giọng hỏi. Đã nhiều ngày, nàng rõ ràng gầy đi không ít, bởi vì trong lòng luôn nghĩ trở về như thế nào, lại nghĩ không ra biện pháp, hơn nữa, theo thời gian trôi qua, dường như trí nhớ càng lúc càng mờ nhạt, thậm chí ở trong mộng, nàng cũng càng ngày càng khó trở lại Đại Hưng vương triều.
"Chuyện gì?" Đổng Vi Vi ngừng tay, nhìn Bạch Mẫn, Bạch Mẫn tiều tụy là dễ thấy được, nhưng làm như người bàng quan, lại nhìn xem thấy ghê người, trong ánh mắt kia nhìn không ra u buồn cùng thương tâm, Đổng Vi Vi nhìn xem mà trong lòng chua xót.
"Cậu còn nhớ rõ bùa hộ mệnh cậu cầu được cho tớ sao?" Bạch Mẫn thật sự nói, "Cậu từng nói qua, hiện tại tớ....đương nhiên tớ hiện tại không có mang theo, tớ đã quên để nó ở chỗ nào rồi. Cậu còn có thể tìm được người cho cậu bùa hộ mệnh kia sao?"
Đổng Vi Vi có chút do dự, nhưng vẫn là gật gật đầu.
"Tớ nghĩ muốn trông thấy người này." Bạch Mẫn mỉm cười nói, "Người này nếu có thể làm cho tớ tránh đi Tư Mã Nhuệ, cũng liền nhất định có biện pháp làm cho tớ trở về."
"Bạch Mẫn..." Đổng Vi Vi ai thán một tiếng, "Cậu vì cái gì nhất định phải trở về? Hiện tại không phải rất tốt sao? Có Đoạn Chi Sơn, hắn cũng thật là không tệ, Cậu vì cái gì nhất định phải như vậy đâu? Cậu rõ ràng biết, Đoạn Chi Sơn thích cậu như vậy, nếu cậu đi trở về, chỉ sợ hắn sẽ biến thành cái Tư Mã Nhuệ thứ hai."
Bạch Mẫn sửng sốt một chút, khe khẽ thở dài, nói: "Nay, hắn còn chính là thích tớ, hắn còn có thể có rất nhiều lựa chọn, tớ rời đi có lẽ hắn sẽ khổ sở, nhưng là, nếu tớ không quay về, tớ nghĩ, Tư Mã Nhuệ, hắn sẽ chết. Ở hiện tại, Bạch Mẫn tớ chính là một người bạn gái của Đoạn Chi Sơn, mà ở Đại Hưng vương triều, tớ là thê tử của Tư Mã Nhuệ. Quan trọng nhất là, tớ nghĩ nhớ hắn."
Đổng Vi Vi nói không ra lời, Bạch Mẫn này, thật là không bỏ xuống được Tư Mã Nhuệ kỳ quái kia, có lẽ linh hồn yêu, càng sâu, càng không thể quên. "Được rồi, tớ mang cậu đi gặp hắn."
Một gian phòng có chút cũ nát, một nam tử hình dung tiều tụy, bộ dáng trên dưới năm mươi tuổi, gầy gầy, hút thuốc, móng tay đã khô vàng, thanh âm cũng đã khàn khàn, một đôi mắt đục ngầu không rõ, tóc rối tung không chịu nổi.
Bạch Mẫn trong lòng có chút hoài nghi, đây là người đưa cho Đổng Vi Vi bùa hộ thân sao? Thấy thế nào cũng không ra một chút tiên khí? Một người như vậy, còn làm cho Đổng Vi Vi mang nàng bôn ba suốt một ngày mới nhìn thấy, hắn có thể mang nàng về Đại Hưng vương triều sao? Có thể làm cho nàng một lần nữa nhìn thấy Tư Mã Nhuệ sao?
"Cô muốn trở về sao?" Lão nam nhân gầy kia thanh âm khàn khàn nói, "Hiện tại không phải tốt lắm sao? Vì cái gì nhất định phải trở về?"
Lời nói của hắn dọa Bạch Mẫn một cú sốc, thật sự là người không thể nhìn tướng mạo, một lão nhân không chớp mắt như vậy, thế nhưng lập tức là có thể biết nàng muốn làm cái gì, nàng còn thật sự gật gật đầu.
"Vốn chính là một cái ngoài ý muốn, đó không phải của kiếp trước của cô cũng không phải kiếp sau của cô, chính là một sai lầm, trong lúc vô ý linh hồn của cô đi vào một địa phương, bị một cái tâm nguyện dẫn đường, đi đến một địa phương cô không nên đi. Nay, cô đã trở lại, sẽ không phải đi về nữa đi." Lão nam nhân kia vừa hút thuốc vừa nói, nghe cách nói chuyện này, ý nghĩ vẫn là rõ ràng, lời nói ra cũng không như là người có loại hình tượng như hắn có thể nói ra.
"Không, tôi nghĩ trở về, cho dù là sai lầm, tôi cũng muốn sai đến cùng." Bạch Mẫn nhìn hắn, nói, "Ngay cả đi chính là linh hồn, nhưng nay linh hồn là của tôi, tôi nếu là không quay về, hiện tại còn sống chính là cái sai lầm."
"Nếu là cô thật sự đi trở về, chỉ sợ còn có một kiếp, không biết cô phải ứng phó như thế nào để qua, chỉ sợ đến thời điểm nào đó, cô muốn trở về cũng là không thể. Hiện tại có người yêu cô, nếu cô theo người này, kiếp này cùng nhau qua vui vẻ, vì cái gì nhất định phải trở lại cái địa phương kia, làm cho cảm tình tra tấn thống khổ không chịu nổi?" Trong thanh âm lão nam nhân gầy không có cảm tình gì, tuy rằng trong lời nói ra có vài phần cảm tình, "Nếu đến lúc đó người kia thay lòng, cô phải như thế nào? Người ở hiện tại này tuy rằng không phải tốt nhất, nhưng đối với cô xem như là thiệt tình thực lòng, ngay cả có chút khúc mắc, đến so với trở về còn tốt hơn một ít, nơi này tốt xấu còn có bằng hữu, tới nơi đó, nếu xảy ra chuyện, phải một người chịu, cô sợ là chịu không được, chỉ sợ là phụ tâm người kiếp này, lại trao lầm tình cho người nọ, làm gì phải như thế!"
Bạch Mẫn lăng lăng nghĩ, Tư Mã Nhuệ sẽ thay lòng đổi dạ sao? Hẳn là không thể nào, nếu hắn thay đổi tâm, chính mình phải như thế nào? Nhưng là, cho dù là hắn thay đổi tâm, sợ là chính mình cũng tình nguyện trở về, tối thiểu hiện tại hắn là yêu chính mình. Dù sao, dù sao, là hiện tại, bất luận xuất hiện tình huống gì, nàng nhất định phải trở về, mặc nó sẽ xuất hiện cái dạng tình huống gì, đến lúc đó nói sau. "Đúng vậy, tôi muốn trở về. Mặc nó xuất hiện cái tình huống gì, dù sao hiện tại tôi là nghĩ trở về."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn