Chương 95
"Vấn đề là chỉ cần tớ nhắm mắt, là có thể nhìn thấy, nghe thấy những việc cùng người rất kì quái, tớ cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, vấn đề là tớ căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi." Bạch Mẫn bất đắc dĩ nhìn người bạn của mình một thân áo blouse trắng, cùng cốc nước hương vị thản nhiên tiêu độc, làm cho nàng đã có vài phần an tâm, nếu thật sự chính là được như người bạn này nói vậy thì tốt rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không đúng, nếu vẫn tốt, vì cái gì mỗi khi cảm giác ngủ thật dài sẽ biến thành như vậy?
Bạn nàng ôn hòa cười, trong suy nghĩ của nàng, có thể là Bạch Mẫn trong khoảng thời gian này công việc vất vả hơn một chút, cho nên sinh ra ảo giác, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ không việc gì. "Nếu không, tớ kê cho cậu ít thuốc an thần, bất quá, nếu không có việc gì, tốt nhất là không cần uống. Là thuốc ba phần độc."
Về nhà, Bạch Mẫn liền uống thuốc, sau đó một người ngồi yên ở trên sô pha ngẩn người, Chí nhi sớm đã làm xong bài tập trở về ngủ, sáng mai còn phải đến trường.
Chị dâu lại đây, nhìn nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy, Tiểu Mẫn? Có phải hay không không thoải mái, nhìn sắc mặt em dường như không được tốt lắm. Có phải hay không có tâm sự gì?"
Bạch Mẫn lắc lắc đầu, "Không có việc gì, chính là có chút...mệt, nghỉ ngơi là tốt rồi."
Chị dâu cười cười, có thể là vừa mới bắt đầu yêu đương, tâm tình phức tạp một chút, bất quá, lại nói tiếp, người kêu Đoạn Chi Sơn kia thật đúng là không tệ, nghe Vi Vi nói, là lãnh đạo mới tới công ty, các cô gái trong công ty rất hâm mộ, tuổi tuy rằng đã ba mươi lăm, nhưng còn chưa có lập gia đình, là loại vương lão ngũ cấp kim cương, đây đương nhiên là ngôn ngữ của Vi Vi. Ha ha, nghĩ vậy, nàng cười cười,, em gái của chồng mình thật sự là một cô gái rất tốt, muốn tìm cũng phải tìm người trong cực phẩm như thế mới xứng đôi.
Bạch Mẫn rửa mặt chải đầu xong, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hơn nửa ngày không dám nhắm mắt, tâm tình cũng là thập phần mâu thuẫn, vừa muốn gặp Tư Mã Nhuệ si tình kia, lại sợ thấy hắn, người này rốt cuộc cùng chính mình có quan hệ gì, vì cái gì mỗi buổi tối trong mộng lại gặp được người này?
Đều là từ đêm hôm đó, sau khi ngủ dậy,....dường như cũng không phát sinh chuyện gì, chính là buổi sáng tỉnh lại, cảm thấy cả người đau đòi mạng, là giống như bôn ba hồi lâu, không có nghỉ ngơi.
Lúc này đây, là Bạch Mẫn chủ động đi vào trong mộng, nàng muốn trở lại cái địa phương kia nhìn xem, rốt cuộc chỗ đó cùng chính mình có quan hệ gì. Trong mộng, nhưng không cách nào điều khiển chính mình, luôn không thể tiến vào, có lẽ là tác dụng của thuốc, có lẽ là do cố ý, nàng luôn không thể tái kiến cái địa phương kia. Cứ như vậy, một đêm ngủ thẳng hừng đông. Tư Mã Nhuệ không có tái xuất hiện, nàng đột nhiên cảm thấy thất vọng.
"Có hay không lại nhìn thấy người cổ quái gì?" Đổng Vi Vi vui tươi hớn hở hỏi.
Bạch Mẫn lắc lắc đầu. Biểu tình nhưng là không vui.
"Hì hì, cậu hẳn là phải cám ơn tớ." Đổng Vi Vi vui vẻ nói, "Tớ lần này ra ngoài, cố ý lên núi xin cho cậu một cái bùa hộ mệnh, sợ cậu không tin, cho nên ngày hôm qua tớ cố ý vụng trộm bỏ vào trong quần áo của cậu. Đại sư nói, chỉ cần có bùa hộ mệnh, trong phạm vi mười thước sẽ không có cái gì không sạch sẽ tới gần cậu. Xem ra, thật đúng là dùng được, tớ bỏ trong túi trước áo khoác của cậu, nghĩ rằng quần áo của cậu hẳn là treo tại giá áo trong phòng ngủ, cho nên....hiệu quả không sai đi, tính cảm tạ tớ như thế nào."
Bạch Mẫn sửng sốt một chút, sờ vào túi trước, thật đúng là có một vật lạ, là tấm bài hình tròn, tính chất bình thường, họa tiết cũng không phải thập phần tinh xảo, mặt trên viết loạn thất bát tao gì đó, đều là những chữ cùng ký hiệu nàng xem không hiểu. Chính là vật này sao? Làm cho nàng không thể tiến vào địa phương kỳ quái kia? Thoạt nhìn thực bình thường nha.
"Nhìn bình thường có phải hay không?" Đổng Vi Vi cười, "Tớ lúc bắt đầu cũng nghĩ là đại sư kia đang gạt mình, nhưng ông ta nói, "Bạn của cô trong khoảng thời gian này nhất định là thường xuyên nhìn thấy chút gì đó không sạch sẽ, hoặc là gì đó thật lâu trước kia, nếu tin tưởng ta, hãy đem vật này đặt ở trên người, tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện những thứ kỳ quái đó nữa." Tớ liền nghĩ, dù sao cũng là thử một lần, vạn nhất dùng được thì sao? Cho nên liền mua nó, vụng trộm bỏ trên người cậu, đừng nói, ngày hôm qua một ngày cũng chưa thấy cậu thất thần, nếu đêm qua cũng không lại nhìn thấy người cùng việc kì quái gì, đã nói lên đại sư này vẫn là có năng lực nhất định."
Bạch Mẫn miễn cưỡng cười cười, kỳ thật hẳn là nên cao hứng, vì cái gì trong lòng ngược lại cao hứng không nổi? Chẳng lẽ, là chính mình thật sự không muốn không nhìn thấy những người cùng việc kì quái này?
"Hai người nói cái gì vậy? Tán gẫu vui vẻ như vậy." Đoạn Chi Sơn cười tủm tỉm nói.
"Ngài từ nơi nào hiện ra vậy?" Bạch Mẫn hoảng sợ, nàng vừa rồi đang thất thần, đột nhiên nghe được thanh âm của hắn, hoảng sợ.
"Tôi vẫn ở ngay bên cạnh." Bộ dáng Đoạn Chi Sơn thực vô tội, "Chính là hai người không có chú ý tới, thấy hai người luôn luôn tán gẫu, rất ngạc nhiên, cho nên lại đây nghe một chút."
Đổng Vi Vi vui tươi hớn hở nói: "Đoạn Chi Sơn, ngài hẳn là nên mời khách, hai ngày trước tôi đi ra ngoài, đem về cho Bạch Mẫn một cái bùa hộ mệnh, rốt cục đem nàng từ cái gọi là "Xuyên qua" lôi trở về."
"Xuyên qua?" Đoạn Chi Sơn không rõ.
"Chính là nàng luôn cảm thấy chính mình có thể thấy được người cùng sự việc trước kia, dạo này, trên mạng lưu hành xuyên qua, cũng chính là động bất động liền từ thời đại này xuyên qua đến một cái thời đại khác, nàng đại khái là đọc nhiều tiểu thuyết, sau đó liền sinh ra ảo giác," Đổng Vi Vi cười nhìn Bạch Mẫn, nói, "Nếu thật muốn xuyên qua, sợ là tớ sẽ không thấy được cậu, cậu không phát hiện cái loại xuyên qua này sao, không phải tai nạn xe cộ chính là đột nhiên liền tiêu thất, cậu bây giờ còn ngồi khỏe mạnh ở trước mặt tớ, có hô hấp, có thanh âm, có cảm giác, về sau loại tiểu thuyết như vậy xem ít thôi, xem nhiều, thực tin đồng thoại về hoàng tử cùng công chúa, cẩn thận về sau gả chồng không được."
"Không quan hệ, tôi cưới cô ấy, tôi xem như là hoàng tử, cô ấy vốn là công chúa." Đoạn Chi Sơn cười hì hì nói.
Đổng Vi Vi làm trạng thái nôn mửa: "Thiên hạ thế nhưng lại có người da mặt dày giống như người này!"
Bạch Mẫn nhìn Đoạn Chi Sơn cùng Đổng Vi Vi cãi nhau, mỉm cười, trong lòng lại đột nhiên thực khổ sở, Tư Mã Nhuệ kia, hiện tại như thế nào? Chẳng lẽ không thể lại nhìn thấy hắn sao? Hắn có hay không tìm được "Phong nhi" mà hắn yêu? Có phải hay không thật là chính mình sinh ra ảo giác? Nhưng là chính mình cũng không có đọc tiểu thuyết nhiều đến mức tẩu hỏa nhập ma nha?
Không biết có phải thật sự hay không, dù sao, ngày hôm nay, Bạch Mẫn cũng không có thất thần, giống như bình thường công tác tốt, tinh thần cũng không sai. Nhưng là, trong lòng, thủy chung lại có chút mất mát.
Đoạn Chi Sơn hẹn nàng cùng Đổng Vi Vi cùng đi hát Karaoke, đó là do Đổng Vi Vi yêu cầu, Bạch Mẫn cũng không phải thực thích, chính là e ngại mặt mũi, nếu nàng không đi, phỏng chừng Đoạn Chi Sơn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng, nhưng Đổng Vi Vi sợ là sẽ lải nhải bên tai.
Nhìn đến tên bài hát của Vương Phỉ [Chỉ mong người lâu dài], đột nhiên chọn bài hát này.
"Bạch Mẫn, như thế nào, muốn hát một khúc? Cậu nhưng là cũng không thường ca hát, như thế nào vừa nhìn liền chọn bài hát yêu cầu cao độ như vậy?" Đổng Vi Vi cười trêu ghẹo.
Bạch Mẫn cười cười, "Sẽ không hát, tớ chỉ muốn nghe thôi."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn