Chương 69
Mộ Dung Phong nhịn không được cười cười.
"Tư Mã Nhuệ, ta xem Nguyệt Kiều đã chết, ngài có phải là quá đau lòng không?" Lệ phi hỏi.
Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nhìn phương xa: "Nàng đã chết rồi, khổ sở thì có làm được gì? Có thể làm cho nàng cải tử hoàn sinh sao? Không thể! Ta hiện tại chính là nghĩ không thể để cho nàng không công chịu chết như thế, tối thiểu cũng phải đòi cho nàng một cái công đạo. Nàng đã qua đời, đã không còn gì đau thương bi thống, nàng ở đây khi sống không được vui, lựa chọn như vậy, đối với nàng, khó nói không phải là chuyện tốt. Chính là lúc sinh thời, luôn khó tránh khỏi hoài niệm cùng không cam lòng, cho nên, ta muốn cho nàng một cái công đạo!"
Lệ phi không nói, Mộ Dung Phong cũng không có nói chuyện. Trong lúc nhất thời, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Nhã Lệ công chúa cũng không phải ngu ngốc, nàng cũng không phải hoàn toàn không có hoài nghi ai, người nàng nghi ngờ đầu tiên chính là Tư Mã Cường cùng Hồng Ngọc, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể từ Ô Mông quốc mang đến độc dược đặc hữu của Ô Mông quốc, nhất là loại độc dược này ngay cả trong hoàng cung cũng rất ít dùng đến. Cho nên, nàng đầu tiên đi đến thăm chính là Nhị thái tử phủ.
Nàng là Lệ phi của Hoàng thượng, người trong phủ Nhị thái tử nhìn thấy nàng đều phải hành lễ, bao gồm cả Tư Mã Cường và Hồng Ngọc.
Lúc đầu, Hồng Ngọc cũng không nhận ra Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ lúc này, thay một thân xiêm y sạch sẽ, so với trước kia hơn vài phần thanh tú cùng dịu dàng, mặc dù không phải mĩ mạo, nhưng mặt mày thoạt nhìn cũng thanh thanh tú tú, tóc búi hai bên, đứng ở một bên im lặng.
Lệ phi ngồi ở kia, mỉm cười nói: "Hồng Ngọc, đang mang cái gì vậy?"
Hồng Ngọc ngoài mặt mỉm cười, khom người thi lễ, nhưng trong lòng thật ra rất căm tức, một công chúa Ô Mông quốc nho nhỏ, hiện tại thành Lệ phi của Hoàng Thượng, thế nhưng có thể thẳng hô tên của chính mình như thế, nhưng, lại không thể không duy trì cấp bậc lễ nghĩa. "Hồng Ngọc tham kiến Lệ phi nương nương. Không có mang cái gì, chính là về cung đã được mấy ngày, đang chuẩn bị thu thập đồ đạc trở về biên quan."
Tiểu ngũ vừa nhìn thấy Hồng Ngọc, sắc mặt lập tức thay đổi, còn có chút hơi hơi run lên, dường như bị cái gì kích thích, theo bản năng nhích lại gần phía Lệ phi, Lệ phi lập tức phát hiện, Hồng Ngọc cũng thấy được, liếc mắt một cái nhìn lại, sắc mặt cũng hơi đổi, lập tức cúi đầu, không hề hé răng.
Lệ phi đối Hồng Ngọc liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Tiểu Ngũ, cười nói: "Tiểu Ngũ này, cũng thật là, lá gan thật sự là nhỏ, Nhị thái tử phi là một người ôn hoà rộng lượng, cũng không tức giận với ngươi, ngươi như thế nào lại bị doạ thành bộ dáng này, thật sự là còn đâu mặt mũi của ta nữa."
Hồng Ngọc cúi đầu, ôn hoà nói: "Hồng Ngọc thấy bên người Lệ phi nương nương hình như là một nha đầu mới, trước kia chưa gặp qua."
Lệ phi cười: "Ngươi mới gặp ta vài lần, bất quá ở Lệ uyển gặp ta một lần nữa, ngươi làm sao nhớ rõ được? Tiểu Ngũ này là Thái hậu ban cho ta, nói ta một người ở trong cung, cảm thấy tịch mịch, cố ý chọn cho ta một nha đầu im lặng làm đúng bổn phận, lại cẩn thận chu đáo. Thật sự là rất nể mặt ta. Tiểu Ngũ, chào Nhị thái tử phi đi!"
Tiểu Ngũ im lặng, có chút khẩn trương tiêu sái đến trước mặt Hồng Ngọc, lẳng lặng thi lễ, trong miệng phát ra thanh âm nhẹ nhàng: "Tiểu Ngũ tham kiến Nhị thái tử phi."
Chính là nữ nhân này, ngày đó vào lúc trời mưa gặp được chính là nữ nhân này, thoạt nhìn ôn nhu hiền lành, nói chuyện cũng hoà khí. Nhưng mà, chính là nàng, đối với thuốc chính mình mua về cho tiểu thư đã động tay động chân, chính mình cũng không biết nàng giở trò quỷ ra sao, nếu không phải trong lúc vô ý nghe được Tứ thái tử cùng với thái y và Lệ phi nương nương nói chuyện, chính mình căn bản cũng không biết chính là do chính mình không cẩn thận làm cho tiểu thư trúng độc, hơn nữa cuối cùng còn nuốt vàng tự sát!
Là tiểu thư ở trên đường cứu chính mình, nếu không có tiểu thư xuất hiện, chính mình hiện tại nói không chừng đã sớm chết đói đầu đường. Mệnh của chính mình là tiểu thư cấp, sai lầm là chính mình phạm, chính mình nhất định phải vì tiểu thư báo thù.
Tứ thái tử cũng nói, chỉ cần nhận ra là người nào hạ độc, xử trí như thế nào tuỳ chính mình, Tứ thái tử nói: "Tiểu Ngũ, ngươi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn ở cùng Nguyệt Kiều, đến bây giờ cũng đã được nửa năm, hẳn là so với những đứa nhỏ bình thường nhà người ta hiểu được không ít, ta sẽ an bài cho ngươi một chủ tử thích hợp, chính ngươi nên cân nhắc, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ thay ngươi chống đỡ."
Nàng nhớ rõ từng câu Tứ thái tử nói, nàng luôn luôn suy nghĩ, chính mình phải làm như thế nào?
Hồng ngọc cúi đầu, trong lòng tính toán, nha đầu này như thế nào lại xuất hiện ở đây? Nàng tới chỗ này mục đích là gì? Chẳng lẽ là Nguyệt kiều an bài nàng vào? Nàng như thế nào lại đi theo Lệ phi? Sự xuất hiện của nàng là lành hay dữ?....
Tiểu Ngũ xoay người đi bưng một chén nước, dâng cho Lệ phi, Hồng Ngọc nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo ôn hoà bình tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Đến đây đi."
Hồng Ngọc nhìn Tiểu Ngũ, tươi cười làm cho người ta cảm thấy thực ấm áp, Tiểu Ngũ lại thấy trong lòng phát run.
Lúc này, Tư Mã Cường từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy thê tử của mình đang chuẩn bị tiếp nhận chén trà từ trong tay một cái nha đầu xa lạ, lại nhìn đến Lệ phi, trong đầu âm thầm mắng một tiếng: "Đáng giận!", trên mặt lại lạnh lùng, lên tiếng tiếp đón: "Lệ phi nương nương, như thế nào lại có thời gian đến quý phủ của ta ngồi chơi đâu?"
Cũng không biết là do thanh âm của hắn xuất hiện đột ngột hay là do nguyên nhân gì khác, Tiểu Ngũ bị kinh sợ đến nhảy dựng, hai tay run lên, cái khay lập tức từ trên tay nàng rớt xuống dưới, Hồng Ngọc cũng bị hoảng sợ, theo bản năng chợt né ra, Tiểu Ngũ thấp thỏm lo âu một lần nữa giải thích: "Tiểu Ngũ đáng chết! Tiểu Ngũ đáng chết! Để Tiểu Ngũ lau giúp người!"
Nói xong, vội vàng giúp Hồng Ngọc chà lau vạt áo trước bị dính nước trà, cầm khăn tay khẩn trương run run, càng khẩn khẩn trương lại càng gặp chuyện không may, lúc nghe Hồng Ngọc nhẹ nhàng "Ôi!" một tiếng, dùng tay trái vỗ về mu bàn tay phải, bên trên có một vết máu nhợt nhạt, Tiểu Ngũ sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất: "Tiểu Ngũ...Tiểu Ngũ không phải....Tiểu Ngũ không phải cố ý.....cầu xin Nhị thái tử phi tha thứ!...."
Lệ phi nhìn lên, thì ra là lúc Tiểu Ngũ chà lau vạt áo của Hồng Ngọc bị dính nước trà, chiếc nhẫn hình dạng tử kinh hoa mang trên ngón tay đã chạm phải mu bàn tay phải của Hồng Ngọc, tạo thành một vết máu nhợt nhạt, tiểu nha đầu này, nhìn thành thật, ước chừng là do lần đầu tiên tiến cung, nên mới làm việc động tay động chân như thế? Bất quá cũng chỉ là một vết máu nhỏ, không chết người được, đang muốn giả ý răn dạy Tiểu Ngũ vài câu, tai nghe "Ba! Ba!...." vài tiếng thuý thuý vang lên.
"Ngươi nô tài này! Muốn chết!" Tư Mã Cường ba ba đánh tạo thành mấy dấu tay ở trên mặt Tiểu Ngũ, miệng nổi giận đùng đùng quát mắng: "Ngươi không có mắt sao! Người đâu, mang đi ra ngoài, loạn côn đánh chết cho ta!"
Lệ phi nhìn máu tươi từ trong khoé miệng Tiểu Ngũ chảy ra, mặt đã sưng vù lên, ngay cả tóc cũng bị đánh tan, lập tức nổi trận lôi đình, cao giọng hô: "Tư Mã Cường! Ngươi muốn làm gì? Đánh chó còn phải nhìn xem chủ nhân của nó là ai, ngươi cũng dám ở trước mặt ta giáo huấn nô tài của ta, lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ! Huống chi Tiểu Ngũ này là cũng là Thái hậu ban cho ta, cho dù ngươi không đem ta để vào mắt, cũng không đem Thái hậu người ở trong mắt sao?Không phải chỉ là đem mu bàn tay Hồng Ngọc bảo bối của ngươi bị thương một chút thôi sao,? Còn muốn loạn côn đánh chết, ngươi thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Luận thái tử, ngươi bất quá cũng chỉ là lão Nhị, luận thân phận, ta còn là trưởng bối của ngươi. Tiểu Ngũ, đứng lên, chúng ta đi! Tư Mã Cường, ta cho ngươi thời gian một canh giờ, hoặc là, mang theo Hồng Ngọc bảo bối của ngươi đi Lệ uyển giải thích, hoặc là, chúng ta đến chỗ Thái hậu!"
Nói xong, nâng thân bước đi, đi đến bên người Hồng Ngọc hung tợn nói: "Ngụy Hồng Ngọc, ngươi nghe rõ đây cho ta, Nhã Lệ công chúa ta là một người lòng dạ hẹp hòi, ta lưu lạc đến như thế này, đều là cùng vợ chồng các ngươi không thoát được can hệ, chỉ cần ta còn ở thân phận Lệ phi nương nương một ngày, Nhã Lệ ta sẽ không cùng ngươi bình an ở chung!"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn