Chương 54
"Phụ thân thu nhận Xuân Đào rồi." – Mộ Dung Thiên bất chợt lãnh đạm mở miệng, trong lời nói không hề có cảm tình nên có – "Hôm nay lão nô trong phủ đến đây, đưa tới một phong thư của phụ thân, nói rằng phụ thân đã thu nhận Xuân Đào."
Mộ Dung Phong cũng sửng sốt, Mộ Dung phu nhân vừa mới mất, theo đạo lý mà nói, Mộ Dung Thanh Lương vẫn chìm trong đau khổ, sao lúc này lại còn thu nhận Xuân Đào?! Xuân Đào kia đầy đặn, kiều mỵ mà giản đơn? Có thể nào? Vì cái gì cơ chứ?
"Phụ thân nói trong thư, sau đám tang của vợ, tâm tình đau khổ, thờ ơ với cuộc đời, may có Xuân Đào ngày ngày bầu bạn, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi, săn sóc chiếu cố, cho nên thu nhận làm thiếp." – Mộ Dung Thiên cười khổ một chút, nhìn Mộ Dung Phong – "Tam muội, muội nói ta hay, trên đời này còn chuyện nào quá đáng hơn? Mẫu thân vừa mới qua đời. Thê tử kết tóc xương cốt còn chưa lạnh, phụ thân đã nạp thiếp mới, mà còn là một nha hoàn hèn mọn trong phủ. Sao có thể khiến cho mẫu thân dưới cửu tuyền an nghỉ đây?"
Mộ Dung Phong trong lòng cũng nghĩ không ra, vì sao, Mộ Dung Thanh Lương phải quyết định như vậy.
"Nha đầu Xuân Đào kia, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng!" – Mộ Dung Thiên cắn chặt hai môi – "Cũng dám nhân lúc này dụ dỗ chủ tử của mình, ngay vừa lúc phu nhân của chủ tử mình vừa mới tạ thế liền mò lên giường của chủ tử, lại còn làm thiếp. Thật là nhục nhã gia phong, phụ thân ngần ấy tuổi rồi, làm ra chuyện như thế, thật khiến người ta thất vọng đau khổ. Trong nhà cũng không phải không có thiếp, có mà, sao còn cố tình nhân lúc này mà làm? Sao lại có đạo lý như vậy chứ!" (Juu: từ lúc ẻm Tuyết làm lolita thì nhà Mộ Dung này đã chả còn mặt mũi gì rồi, so đo làm gì nữa :]])
Mộ Dung Phong đột nhiên nhớ tới một câu: "Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ" (Juu: "屋漏偏逢连夜雨"- đang lúc không may còn gặp chuyện thêm dầu vào lửa, như kiểu "họa vô đơn chí", bonus tiếng Tây "when it rains, it pours" :]])
Mộ Dung Thiên đột nhiên rơi lệ, nước mắt cứ thế thi nhau, từng giọt từng giọt rơi xuống không chịu ngừng, nhìn Mộ Dung Phong, biểu tình của nàng cứ thế bất lực.
"Tam muội, ta cảm thấy mệt mỏi quá. Tiểu muội như thế, phụ thân như thế, hoàng cung này không phải là nơi một người có thể ở lại được, những người liên quan tới hoàng cung này đều không có được kết cục tốt. Tỷ tỷ ngày đó thực không nên nghe lời phụ thân cho muội gả vào hoàng cung, chỉ mình ta, đã đủ rồi, thế mà cả nhà đều không thoát khỏi liên lụy."
Mộ Dung Phong mỉm cười, an ủi Mộ Dung Thiên – "Tỷ tỷ, nghĩ thoáng chút đi, mỗi người đều có số phận riêng, chúng ta cứ lo cho cuộc đời riêng của mình đi. Về phần phụ thân, người tuy là phụ thân của chúng ta, nhưng người cũng là một người độc lập, người muốn thế nào, chúng ta không cách nào ngăn được, giờ chỉ mong Xuân Đào kia đối xử tốt với phụ thân là được, coi như là có người thay ta ở bên chăm sóc phụ thân đi. Chuyện Mộ Dung Tuyết, đã như vậy rồi, cứ mặc nàng đi thôi, hoàng cung như thế, sợ là nàng không ngóc đầu lên được, nghĩ đến Hoàng thượng cũng còn phải để ý đến thế lực của Mộ Dung gia, chắc sẽ không đối xử quá đáng với Mộ Dung Tuyết. Lệ phi là nữ tử cá tính mạnh mẽ, nhiệt tình như lửa, đến từ dị quốc, phong tục tập quán không giống với chúng ta, có lẽ nàng chỉ sống đúng với bản tính của mình, nói vậy cũng sẽ không đối đầu với Tiểu Tuyết. Tỷ tỷ cứ yên tâm, dù sao còn có ta ở đây, sẽ cùng giúp."
Mộ Dung Thiên thở dài, tâm tình có vẻ vẫn không được tốt lắm như cũ.
Xuân Liễu từ đâu vội vàng chạy lại, nói nhỏ với Mộ Dung Phong – "Tiểu thư, Tứ thái tử đột nhiên có việc gấp ra ngoài, nói ngài có chuyện phải xử lý, bảo người nhớ ăn cơm." (Juu: yêu quá :-x)
Mộ Dung Phong sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi – "Cũng không nói rõ đi đâu sao?"
Xuân Liễu lắc đầu – "Tứ thái tử đi vô cùng vội vã, nhưng Yên Ngọc tỷ tỷ lại nhận ra người đến tìm ngài ấy là người của Túy Hoa Lâu, Yên Ngọc tỷ tỷ đoán, có lẽ Nguyệt Kiều kia lại xảy ra chuyện gì rồi, cho nên Tứ thái tử mở vội vội vàng vàng ra đi."
Biểu tình của Mộ Dung Phong bình thản vô cùng, không hề bực bội như Xuân Liễu tưởng tượng, chỉ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói – "Chúng ta đi ăn cơm thôi. Tỷ tỷ, có muốn ở lại dùng cơm không?"
"Bỏ đi, lòng ta có chuyện, ăn không vô." – Mộ Dung Thiên lắc đầu, nhìn Mộ Dung Phong, có chút khó hiểu nói – "Muội thật là người lạc quan, tình huống như thế, còn có thể nuốt trôi cơm, nếu là ta, đã sớm bị Tư Mã Nhuệ làm cho tức chết rồi."
Mộ Dung Phong cười nói – "Tỷ tỷ cứ đùa, ta sao phải tức giận? Chỉ gả cho hắn, nhưng không có lòng với hắn, không có lòng, sao tức giận được, huống hồ hắn đi Túy Hoa Lâu thăm Nguyệt Kiều bị thương, không phải đi tìm hoa hỏi liễu (Juu: ờ...ờ...đi tìm t/y bên ngoài :]] nói trong sáng là thế, cái này ai cũng biết nhở :]]), ta sao phải giận hắn?"
Mộ Dung Thiên cũng nhịn không được cười cười, Tam muội này, tính cách thật sự là không giống với trước kia, nhưng mà trước kia thì như thế nào nhỉ? (Juu: chị em cái kiểu gì thế (I_I)) Không nhớ rõ, có lẽ cũng như thế này. Chỉ là từ chỗ bà ngoại về Mộ Dung vương phủ, trong thời gian ngắn chưa thể hòa hợp, nên có chút cô đơn và im ắng, thế nên bị mọi người xem nhẹ, nay đến hoàng cung, mới khôi phục lại !
"Thế có khác gì nhau, Túy Hoa Lâu là nơi nào, muội chẳng lẽ không biết sao? Đến chỗ trăng hoa, thăm Nguyệt Kiều với tìm hoa hỏi liễu thì có gì khác nhau?" – Mộ Dung Thiên cười nhìn Tam muội của mình, lẳng lặng nói – "Nếu không phải Tứ thái tử này tính cách từ nhỏ đã ngỗ ngược khó chơi, thanh lâu nữ tử Nguyệt Kiều kia đã sớm bị xử lý rồi, thế mà không nghĩ ngợi nhiều, mắt nhắm mắt mở cho qua, muội cũng thật là bao dung!"
Mộ Dung Phong mỉm cười không nói, những gì tối qua Tư Mã Minh Lãng giải thích vẫn còn rõ ràng bên tai, Mộ Dung Thiên mới là đáng thương nhất, thân là đại tiểu thư của Mộ Dung vương phủ, là hoàng hậu nương nương tương lai của Đại Hưng vương triều, không thể không gánh trên vai cái vẻ đoan trang, hiền thục, nhẫn nhục, cẩn thận.
"Tỷ phu bận bịu gì vậy?" – Mộ Dung Phong đổi đề tài, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thiên cười nhẹ, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nói nhỏ – "Chẳng qua là đi theo phụ hoàng giải quyết mấy việc chính sự vụn vặt thôi, tỷ phu của muội cũng thật là người phúc hậu, mặc dù là đại thái tử của Đại Hưng vương triều, không như tứ thái tử này toàn tật xấu."
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng cười cười, nói – "Tỷ tỷ vận khí tốt, bao năm qua, tỷ phu luôn là người Mộ Dung Phong và Mộ Dung Tuyết kính yêu nhất, mong tỷ tỷ và tỷ phu cả đời âu yếm bên nhau."
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười có chút gượng gạo, như cố che dấu điều gì.
Tình tình của Nguyệt Kiều xấu hơn so với Tư Mã Nhuệ tưởng tượng không ít, vết thương ở chân nàng chuyển biến xấu rất nhanh, miệng vết thương đã mưng mủ.
Thái y nói – "E là không phải do khiêu vũ không cẩn thận, xem tình hình thế này, sợ là bị người ta hạ độc, bình thường mà nói, nếu chỉ ngã bị thương, nằm trên giường nghỉ ngơi nửa năm cũng sẽ không sao, nhưng ngược lại càng nghỉ ngơi tình hình càng tệ, có lẽ ban đầu không thấy rõ được, nhưng càng để lâu, độc tính càng phát tác, thành ra thế. Nhưng xem loại độc này, chắc không phải là của Đại Hưng vương triều chúng ta, cho nên lão thần đoán không ra là thuốc gì."
Tư Mã Nhuệ nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi nói – "Chắc không phải vậy đâu, lúc ban đầu chắc chỉ là đơn thuần ngã bị thương, e là về sau mới xảy ra vấn đề. Lúc ấy ta đã xem qua tình trạng thương thế của nàng, chỉ là có chút hiện tượng gãy xương đùi thôi, không có dấu hiệu trúng độc gì, nhưng bây giờ xem, chắc là độc dược đã theo miệng vết thương chầm chậm ngấm vào xương cốt, sau đó mưng mủ...ai là người đầu tiên sắc thuốc cho Nguyệt Kiều, đưa nàng tới gặp ta."
Một tiểu nha hoàn được dẫn tới, xem bộ dáng nàng không chỉ thanh tú, mà còn thật thà.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn