Chương 50
Quan Nguyệt Lâu, đêm mới buông, ý thu lành lạnh, trăng sáng treo trên cao, yến hội vừa lúc giữa thu, đây cũng là nguyên nhân Tư Mã Minh Lãng trở về, hàng năm y đều trở về vào dịp này để vấn an mẫu thân của mình, cũng là Thái hậu ở cung Tường Phúc.
Mộ Dung Tuyết và Nhã Lệ công chúa một trước một sau cũng đã tới.
Mộ Dung Tuyết mặc một bộ quần lụa giản đơn màu hồng nhạt, nhìn rất đáng yêu, mà Nhã Lệ mặc một thân váy đỏ thẫm bó chặt, hoàn toàn không có ý che dấu thân thể nồng nhiệt tình yêu của mình, thậm chí trước mắt mọi người, nàng cũng không keo kiệt mà khoe ra. Nhìn thấy nàng như thế, Hoàng thượng có chút không vừa lòng, dù sao cũng có hoàng đệ ở bên, nàng lại không để ý hành động cử chỉ như thế, là trái với môn phong của hoàng gia.
"Lệ phi, đi thay quần áo lại đi, đừng khiến hoàng đệ chê cười." – Hoàng thượng không hài lòng nói, Mộ Dung Tuyết vẫn ngoan ngoãn hơn, đúng là một nữ tử xuất chúng, hơn hẳn một nữ tử phiên bang, biết cấp bậc lễ nghĩa, liếc mắt nhìn Tư Mã Minh Lãng, Tư Mã Minh Lãng mỉm cười không nói gì.
Lệ phi không chịu, cái miệng nhỏ nhắn mím mím lại, uốn éo nói – "Người ta muốn lát nữa khiêu vũ cho hoàng đệ xem? Thay quần áo rồi thì nhảy múa thế nào được nữa."
Hoàng thượng chau mày – "Hai chữ hoàng đệ mà ngươi có thể gọi sao, hắn là đệ đệ của trẫm, ngươi chỉ có thể gọi hắn là Thụy Thân Vương. Nếu để khiêu vũ mà ăn mặc bất nhã như thế, thì đành để tạm vậy, sau khi khiêu vũ xong thì đi đổi lại ngay, thật là không đứng đắn!"
Lệ phi cười, đặt mông ngồi xuống cạnh Hoàng thượng, cười nói – "Được rồi, Thụy Thân Vương thì Thụy Thân Vương, ngài thích thế nào cũng được."
"Thụy Thân Vương, xin chào!" – Mộ Dung Tuyết cung kính thi lễ, do dự một chút rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ đối diện Hoàng thượng, đó là chỗ duy nhất còn lại.
Tư Mã Minh Lãng gật đầu, mỉm cười – "Nàng chính là đệ nhất mỹ nữ danh chấn thiên hạ Mộ Dung Tuyết sao? Quả nhiên xinh đẹp như hoa, hoàng huynh thật có phúc khí, chỉ là hơi bị lớn mật, dám ở sau lưng hoàng tẩu nạp phi xinh đẹp trẻ trung, haha, mẫu thân không trách mắng huynh sao?"
"Không trách làm sao được." – Hoàng thượng trừng mắt nhìn Nhã Lệ – "Ngồi yên đi, ngọ nguậy cái gì, trước mặt hoàng đệ, mặt mũi trẫm để đâu!....Mẫu hậu đến giờ vẫn không thèm để ý đến ta này."
Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn Mộ Dung Tuyết, mới một thời gian ngắn ngủi, u sầu trên mặt thế nào mà chưa tiêu tan, khi ở Tuyết Uyển Noãn Ngọc Các, cũng chỉ thấy nàng buồn bã, đâu đến nỗi tinh thần sa sút như thế này, chẳng lẽ sau khi nàng và Mộ Dung Thiên đi rồi, đã xảy ra chuyện gì đó?
Trong hương rượu, Lệ phi nhân đó mà nhảy múa, mà Mộ Dung Tuyết vẫn trầm mặc, thực ra, Mộ Dung Phong biết Mộ Dung Tuyết tinh thông cầm kỳ thi họa, chỉ là không giỏi hoạt náo, dù sang nàng cơ bản không cần hoạt náo vẫn nổi bật giữa đám đông, làm sao chịu được cự đối xử lạnh nhạt như thế, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hóa ra mới chỉ thấy qua sự cô đơn buồn tủi nơi vườn ngự uyển, nay nhìn thấy ví dụ rõ ràng này, thật sự đáng sợ.
Hoàng thượng nhìn Mộ Dung Tuyết có vẻ không chịu được lạnh, mày chau lại, có phần không vui, trong lòng trào lên một niềm thương tiếc, nhất là dưới ánh trăng ngắm nhìn mỹ nhân lại càng thêm đẹp thêm xinh, bèn nói – "Tuyết nhi, trẫm trông nàng dường như không chịu được lạnh, lại đây ngồi bên cạnh trẫm."
Lệ phi đang nhảy múa nhìn thấy, lập tức khó chịu, nhìn Mộ Dung Tuyết đi qua nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ nàng vừa ngồi, tuy rằng vẫn tiếp tục múa, nhưng trong mắt đã có tia ác ý, nhất là khi thấy Hoàng thượng ôm lấy Tuyết phi giúp nàng sưởi ấm, lại càng căm tức hơn.Quan Nguyệt Lâu, đêm mới buông, ý thu lành lạnh, trăng sáng treo trên cao, yến hội vừa lúc giữa thu, đây cũng là nguyên nhân Tư Mã Minh Lãng trở về, hàng năm y đều trở về vào dịp này để vấn an mẫu thân của mình, cũng là Thái hậu ở cung Tường Phúc.
Mộ Dung Tuyết và Nhã Lệ công chúa một trước một sau cũng đã tới.
Mộ Dung Tuyết mặc một bộ quần lụa giản đơn màu hồng nhạt, nhìn rất đáng yêu, mà Nhã Lệ mặc một thân váy đỏ thẫm bó chặt, hoàn toàn không có ý che dấu thân thể nồng nhiệt tình yêu của mình, thậm chí trước mắt mọi người, nàng cũng không keo kiệt mà khoe ra. Nhìn thấy nàng như thế, Hoàng thượng có chút không vừa lòng, dù sao cũng có hoàng đệ ở bên, nàng lại không để ý hành động cử chỉ như thế, là trái với môn phong của hoàng gia.
"Lệ phi, đi thay quần áo lại đi, đừng khiến hoàng đệ chê cười." – Hoàng thượng không hài lòng nói, Mộ Dung Tuyết vẫn ngoan ngoãn hơn, đúng là một nữ tử xuất chúng, hơn hẳn một nữ tử phiên bang, biết cấp bậc lễ nghĩa, liếc mắt nhìn Tư Mã Minh Lãng, Tư Mã Minh Lãng mỉm cười không nói gì.
Lệ phi không chịu, cái miệng nhỏ nhắn mím mím lại, uốn éo nói – "Người ta muốn lát nữa khiêu vũ cho hoàng đệ xem? Thay quần áo rồi thì nhảy múa thế nào được nữa."
Hoàng thượng chau mày – "Hai chữ hoàng đệ mà ngươi có thể gọi sao, hắn là đệ đệ của trẫm, ngươi chỉ có thể gọi hắn là Thụy Thân Vương. Nếu để khiêu vũ mà ăn mặc bất nhã như thế, thì đành để tạm vậy, sau khi khiêu vũ xong thì đi đổi lại ngay, thật là không đứng đắn!"
Lệ phi cười, đặt mông ngồi xuống cạnh Hoàng thượng, cười nói – "Được rồi, Thụy Thân Vương thì Thụy Thân Vương, ngài thích thế nào cũng được."
"Thụy Thân Vương, xin chào!" – Mộ Dung Tuyết cung kính thi lễ, do dự một chút rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ đối diện Hoàng thượng, đó là chỗ duy nhất còn lại.
Tư Mã Minh Lãng gật đầu, mỉm cười – "Nàng chính là đệ nhất mỹ nữ danh chấn thiên hạ Mộ Dung Tuyết sao? Quả nhiên xinh đẹp như hoa, hoàng huynh thật có phúc khí, chỉ là hơi bị lớn mật, dám ở sau lưng hoàng tẩu nạp phi xinh đẹp trẻ trung, haha, mẫu thân không trách mắng huynh sao?"
"Không trách làm sao được." – Hoàng thượng trừng mắt nhìn Nhã Lệ – "Ngồi yên đi, ngọ nguậy cái gì, trước mặt hoàng đệ, mặt mũi trẫm để đâu!....Mẫu hậu đến giờ vẫn không thèm để ý đến ta này."
Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn Mộ Dung Tuyết, mới một thời gian ngắn ngủi, u sầu trên mặt thế nào mà chưa tiêu tan, khi ở Tuyết Uyển Noãn Ngọc Các, cũng chỉ thấy nàng buồn bã, đâu đến nỗi tinh thần sa sút như thế này, chẳng lẽ sau khi nàng và Mộ Dung Thiên đi rồi, đã xảy ra chuyện gì đó?
Trong hương rượu, Lệ phi nhân đó mà nhảy múa, mà Mộ Dung Tuyết vẫn trầm mặc, thực ra, Mộ Dung Phong biết Mộ Dung Tuyết tinh thông cầm kỳ thi họa, chỉ là không giỏi hoạt náo, dù sang nàng cơ bản không cần hoạt náo vẫn nổi bật giữa đám đông, làm sao chịu được cự đối xử lạnh nhạt như thế, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hóa ra mới chỉ thấy qua sự cô đơn buồn tủi nơi vườn ngự uyển, nay nhìn thấy ví dụ rõ ràng này, thật sự đáng sợ.
Hoàng thượng nhìn Mộ Dung Tuyết có vẻ không chịu được lạnh, mày chau lại, có phần không vui, trong lòng trào lên một niềm thương tiếc, nhất là dưới ánh trăng ngắm nhìn mỹ nhân lại càng thêm đẹp thêm xinh, bèn nói – "Tuyết nhi, trẫm trông nàng dường như không chịu được lạnh, lại đây ngồi bên cạnh trẫm."
Lệ phi đang nhảy múa nhìn thấy, lập tức khó chịu, nhìn Mộ Dung Tuyết đi qua nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ nàng vừa ngồi, tuy rằng vẫn tiếp tục múa, nhưng trong mắt đã có tia ác ý, nhất là khi thấy Hoàng thượng ôm lấy Tuyết phi giúp nàng sưởi ấm, lại càng căm tức hơn.
Tư Mã Minh Lãng ở bên nhìn thấy, nhẹ lắc đầu, cô gái này quá hoang dã, nếu không dạy dỗ, sợ là sớm muộn cũng nguy hiểm tính mạng, lại còn Mộ Dung Tuyết này nữa, dù gả cho bố chồng của các chị mình, cũng biết điều mà không gây chuyện, coi như không quá đáng.
Lệ phi nhảy múa, uyển chuyển, tới gần Mộ Dung Tuyết, nàng cứ ở trước đài mà múa qua múa lại, chẳng ai nghĩ nàng sẽ làm gì tiếp đó, ngay lúc mọi người không để ý, Mộ Dung Tuyết bỗng lớn tiếng kêu lên, quay lại nhìn, thấy trên mặt Mộ Dung Tuyết có vệt máu mỏng manh, Nhã Lệ xoa thắt lưng cười, miệng nói – "Tiểu hồ ly tinh, dám quyến rũ hoàng thượng trước mặt ta, ngươi quá coi thường Lệ phi nương nương ta rồi."
Thụy Hỉ bên cạnh giật mình một cái, vội vàng tiến lên xem, Hoàng thượng mới đầu hoảng hốt, rồi tức giận nói – "Lệ phi, ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì, chẳng qua khi múa không cẩn thận để móng tay sượt qua một chút, có gì lạ đâu." – Lệ phi cười cười, thân dán vào người hoàng thượng, đôi tay không thành thật chuyển động, ánh mắt không ngừng đong đưa.
Hoàng thượng muốn phát hỏa, nhưng lại phát không được, đành cười ngượng ngùng, nói với Tư Mã Minh Lãng – "Nha đầu kia, trời sinh tính đã như thế, thật chẳng có cách nào."
Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, vẫn không nói gì như trước.
Lệ phi lấy thân mình đẩy Mộ Dung Tuyết ra, miệng nói – "Tránh ra, tiểu hồ ly tinh, Lệ phi nương nương ta khiêu vũ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút. Hoàng thượng, ngài không khen ngợi Lệ phi sao, thiếp khiêu vũ vất vả cho ngài xem như thế cơ mà. Này, còn chưa tránh ra sao!"
Mộ Dung Tuyết né tránh không kịp, một chén rượu trên bàn đổ vào người, thân mình gần như ngã nhoài trên mặt đất, trên mặt toàn là vẻ khổ sở và chịu đựng, nàng cũng không biết phải làm sao mới được.
Lệ phi đắc ý đặt mông ngồi xuống, đẩy Mộ Dung Tuyết, lớn tiếng – "Xú nha đầu, tránh ra mau, mau...ai da...! Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Mộ Dung Phong nâng tay tát một cái lên mặt Lệ phi, âm thanh thanh thúy vang lên, mọi người trong sân đầu ngây ngẩn cả người. Mộ Dung Phong vẫn luôn cho người ta cảm giác hiền hòa dễ gần, sao lại có thể ra tay đánh người? Tuy nhiên, Lệ phi này cũng quá tùy tiện.
Mộ Dung Phong bực bội trong lòng, thực ra nàng lớn bằng này, cũng chưa bao giờ đánh ai, khi là Bạch Mẫn cũng thế mà khi tới vương triều Đại Hưng này cũng thế, nhưng mà, Lệ phi cũng khinh người quá đáng, cho dù Mộ Dung Tuyết không phải em ruột của Bạch Mẫn, cũng là em ruột của Mộ Dung Phong, làm sao có thể để người ta tùy tiện sỉ nhục được, đều là phi tử của Hoàng thượng, sao chỉ có Một Dung Tuyết bị bắt nạt, thật tức vô cùng.
"Ngươi bảo ta làm gì đây. Ta đang dạy dỗ ngươi không biết cấp bậc lễ nghĩa."
"Ngươi, ngươi to gan lắm." – Lệ phi không ngờ Mộ Dung Phong vốn hiền hòa bình thản lại tức giận, còn tát nàng một cái, liền không chịu bỏ qua quay ra bảo Hoàng thượng – "Hoàng thượng, ngài phải thay Lệ phi làm chủ, Mộ Dung Phong này dám ra tay đánh thiếp, một thái tử phi nho nhỏ mà dám đánh Lệ phi của Hoàng thượng, phải dạy dỗ cho tử tế!"
"Mộ Dung Phong để cho ngươi gọi sao?" – Sắc mặt Tư Mã Nhuệ tối sầm lại.
Mộ Dung Phong bên cạnh lạnh lùng cười – "Lệ phi nương nương, ta đánh ngươi, không liên quan tới chuyện ngươi là Lệ phi của hoàng thượng, dù hoàng thượng có sủng ái ngươi đến mấy, cũng không thể để ngươi làm càn như thế. Ta đánh ngươi, cũng không phải bởi ta là tứ thái tử phi mà có thể làm càn, mà bởi vì ta là tỷ tỷ của Mộ Dung Tuyết, ngươi bắt nạt muội muội ta, ta là tỷ tỷ làm sao có thể để yên cho ngươi như thế. Ngươi mắng nàng là hồ ly tinh, chẳng lẽ ngươi cho hoàng thượng không xứng là minh quân? Một cái Ô Mông Quốc nhỏ bé, đã phải thần phục vương triều Đại Hưng, vì dân chúng nước mình đáng lẽ ra ngươi nên biết an phận, thế mà còn làm càn như vậy, ta hỏi lại ngươi phải làm sao bây giờ?"
Nhã Lệ sửng sốt, mà Mộ Dung Phong không hề kích động, câu chữ vẫn rõ ràng, ý tứ vẫn mạch lạc, nhấn mạnh từng tiếng, có tình có lý, dứt lời mà cả sân vẫn không ai nói gì.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn