Chương 20
Noãn Ngọc Các là nơi ở của các hậu cung phi tần được Hoàng thượng sủng ái, từ trước đến nay cũng chỉ có Hoàng hậu, Lưu phi cùng Ngô phi từng ở đó. Xét địa vị, thân phận thì Ngô phi vốn là cô cô của Ngô Mông. Tính đến nay thì hơn phân nửa phi tần có thể xem như đều thuộc cùng trang lứa với Hoàng thượng, bản thân Hoàng thượng cũng không phải là kẻ hoang dâm vô độ, không thường tổ chức tuyển phi, phi tử trẻ tuổi nhất cũng đã hai mươi mốt. Điều thứ hai, Mộ Dung Tuyết năm nay mới mười lăm, theo luật pháp của vương triều Đại Hưng thì chưa đủ tuổi để gả đi. Nhưng trước hình ảnh nữ tử xinh đẹp như hoa đã khắc sâu vào tâm của mình thì Hoàng thượng làm sao chỉ lẳng lặng nhìn và chờ đợi! Bây giờ cho phép Tuyết Nhi đến ở trong Noãn Ngọc Các, chỉ sợ là Hoàng thượng đã thật rất muốn để Tuyết Nhi ở lại bên mình rồi. Mộ Dung Thiên nàng nên làm gì bây giờ?
Nhìn Mộ Dung Phong, những giọt lệ của Mộ Dung Thiên rơi xuống nhiều như một dòng sông. Khi người nhà Mộ Dung vừa rời khỏi, nàng liền lấy cớ thăm Tam muội để chạy đến phủ Tứ thái tử, rồi khi thấy Mộ Dung Phong, nàng không ngần ngại hình tượng Đại thái tử phi, tiến lên ôm chầm lấy nàng, òa khóc như một tiểu oa nhi.
Mộ Dung Phong đang chuẩn bị ăn cơm, đầu tiên nàng thoạt sửng sốt khi thấy tình trạng của Mộ Dung Thiên, rồi sau đó lệnh cho những người khác rời đi. Lại nói đến "bất hảo" Tứ thái tử, ban đầu y đang ở trong viện với tâm trạng vô cùng tức giận, rồi đột nhiên Đại tẩu chạy tới trong bộ dạng hiện giờ làm y có chút giật mình, hoảng sợ. Bình thường Đại tẩu là dạng người đoan trang, cẩn trọng, bất động thanh sắc, nhưng bây giờ khóc như vậy thật làm cho y ngượng ngùng không biết nói gì, chỉ biết điều tránh đi.
"Gia, hay là chúng ta đi đến chỗ Nguyệt Kiều cô nương? Nếu gia có chút đói bụng, hay là chúng ta đi Ẩm Hương Lâu trước?" Vương Bảo nhỏ giọng hỏi.
Tình hình của Đại thái tử phi có vẻ không đúng, y cũng không biết nguyên nhân là gì, kinh nghiệm sống trong cung bao năm nói cho y biết để có thể tồn tại ở nơi khắc nghiệt này thì biết càng ít càng tốt. Dù sao bình thường thì Tứ thái tử nếu không đi đến chỗ Nguyệt Kiều cô nương, thì cũng sẽ đến chỗ cô nương khác qua đêm, không có qua đêm trong phủ. Mấy ngày qua thấy Tứ thái tử thường đến chỗ của Nguyệt Kiều cô nương cùng Ẩm Hương Lâu nên Vương Bảo mới đưa ra đề nghị này.
Tư Mã Nhuệ lắc đầu, y hiện tại đối với Mộ Dung Phong vô cùng tò mò, thử hỏi làm sao còn có tâm tình để ý tới Nguyệt Kiều, bất luận thế nào y cũng phải biết được giữa Bạch Mẫn và Mộ Dung Phong có ẩn tình gì. Tại sao Mộ Dung Phong hiện tại so với ấn tượng của y đối với Mộ Dung Phong hoàn toàn bất đồng?
"Chúng ta đi đến thư phòng, bây giờ Đại tẩu lại đây, thêm vào tình hình này nữa, ta nghĩ là Tứ thái tử phi của các người cũng không có thời gian ăn cơm, không bằng đợi đến lát nữa cùng ăn. À đúng rồi, ngươi đi đến Ẩm Hương Lâu đem đầu bếp gọi đến đây, nói với y đến phủ Tứ thái tử làm mấy món sở trường." Tư Mã Nhuệ đột nhiên cười, là lạ nói, "Bỗng nhiên ta cảm thấy vui vẻ, muốn mời Tứ thái tử phi của các ngươi ăn cơm. Đi thôi."
Vương Bảo trong lòng sửng sốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ xoay người đi làm nhiệm vụ.
Tư Mã Nhuệ trong lòng nghi hoặc, thắc mắc không biết xảy ra lại có thể khiến Đại tẩu xưa nay luôn bất động thanh sắc lại thành thế nào? Tuy rằng lúc ấy Đại ca lấy nàng cũng có nguyên nhân, nhưng mà từ đó đến giờ hai người luôn đối với nhau tương kính như tân, chẳng lẽ lần này họ cãi nhau? Có vẻ không đúng, nếu là cãi nhau thì không lí nào lại chạy đến chỗ Tam muội – người mà nàng trước đây không thích, vả lại Mộ Dung Thiên không hề thích phủ Tứ thái tử, nếu chạy đến đây rõ ràng là làm cho Mộ Dung Phong chê cười nàng sao?
"Tam muội, ta phải làm sao mới tốt?!" Mộ Dung Thiên nói, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ đau thương không gì bằng. "Hoàng thượng không chỉ cho tiểu muội lưu lại hoàng cung, mà còn cho muội ấy trú ngụ trong Noãn Ngọc Các, một nơi không phải dành cho một tiểu cô nương như muội ấy. Xưa nay Noãn Ngọc Các vốn là nơi Hoàng thượng cùng các ái phi tránh hàn, năm ngoái lúc thời tiết giá rét, chỉ Hoàng hậu cùng ái phi của Hoàng thượng mới trụ ở đây, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây."
Mộ Dung Phong nhíu mày, Hoàng thượng so với người trong thiên hạ cũng là người bình thường, nhưng y cũng không phải là người tốt. Tuổi tác đã gần năm mươi, mà còn nảy sinh chủ ý với một tiểu cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, không y lại trâng tráo như vậy. Biết rõ bản thân dù sao cũng là vua một nước, luật pháp quốc gia không phải muốn sửa là sửa, nữ tử trước mười sáu không thể gả đi, ý biết rõ, nên quyết định đem người giữ bên mình để tránh bị người khác đoạt đi, bản thân cũng có thể ngày đêm gần gũi dễ dàng hơn, chủ ý không tồi, đúng là một kẻ da mặt dày. (E: cái này là "hổ phụ sinh hổ tử" =)) | Juu: di truyền...di truyền...)
"Tìm người thích hợp, xin Hoàng thượng tứ hôn." Mộ Dung Phong chậm rãi nói, "Nếu Mộ Dung Tuyết bị giữ lại, nhưng nếu trước nàng đã có hôn sự, thì Hoàng thượng dù muốn cũng không thể làm gì. Thời điểm hiện tại tỷ cần phải ứng phó việc này, không phải là để thương tâm rơi lệ."
Mộ Dung Thiên trong khoảnh khắc ngạc nhiên, quay sang nhìn Tam muội của mình, nhãn tình sáng lên.
"Nhưng, điều kiện tiên quyết của việc này là tâm của Mộ Dung Tuyết sẽ không bị ma xui quỷ khiến!" Mộ Dung Phong bỗng nhẹ nhàng nói một câu, nhìn có vẻ thản nhiên, nhưng trong đó có chút gì không đành lòng.
Mộ Dung Thiên lần này không chỉ sửng sốt, mà còn có khó hiểu.
Nhưng Mộ Dung Phong cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn chén trà nóng đang bốc khóc trên bàn.
Tiễn Mộ Dung Thiên, trở về phòng Mộ Dung Phong có chút ngẩn người. Ngồi trước bàn, gương mặt ngơ ngác, kỳ thật trong đầu nàng lúc đầu không có gì chỉ ngoài một khoảng trống.
Đột nhiên một gương mặt đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, hơn nữa vì khoảng cách quá gần nên khiến cho gương mặt càng bị phóng đại, đôi nhãn tình thu hồn đoạt phách (E: nàng ơi cứu ta (´_`。) | Juu: ta ứ cứu, để vậy đc r) đang nhìn nàng chằm chằm khiến Mộ Dung Phong sợ đến mức nhịn không được kêu lên một tiếng. Đến khi nhìn rõ người đó là Tư Mã Nhuệ, nàng tức giận, nhẹ nhàng trách cứ, "Tư Mã Nhuệ, ngài làm cái gì vậy?! Ngài có biết là người có thể hù chết người không, ngài mà còn làm như vậy nữa, trái tim yếu ớt của ta làm sao chống đỡ nổi. Về sau mỗi lần xuất hiện ngài có thể phát ra một chút động tĩnh để ta còn có thể chuẩn bị tư tưởng nữa!"
"Hì hì," Tư Mã Nhuệ không để tâm những gì Mộ Dung Phong vừa nói, ngồi đối diện, nhìn Mộ Dung Phong chằm chằm, tựa như không để ý những gì vừa nghe, "Ai, tỷ tỷ bảo bối của ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại khóc lóc chạy đến phủ của ta chứ? Như vậy không tốt chút nào, người khác nhìn thấy không biết lại cho rằng ta ngược đãi Tam muội của nàng, còn không thì lại nghĩ ta lại làm chuyện gì đại nghịch bất đạo."
(E: không biết khi nào Nhuệ ca mới đổi từ ta – ngươi sang ta – nàng với Phong tỷ đây, haiz ( ̄へ ̄) | Juu: khi mờ mặt ca ấy dày hơn và tuyên bố iêu tỷ ấy, chứ trong bản cv thì chỗ nào cũng là ta – ngươi =.=")
Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn, mùi hương của cơm bay đến, xông vào mũi nàng. Hương vị có vẻ quen thuộc, trong lòng tươi cười, nàng khẳng định đây là thức ăn do đầu bếp của Ẩm Hương Lâu làm, xem ra Tư Mã Nhuệ vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Bạch Mẫn. Vậy cũng tốt, nếu đã vậy thì ta tiếp tục cùng ngươi đấu với ngươi, dù ngươi biết rõ ta là Bạch Mẫn nhưng ta không thừa nhận thì ngươi cũng không có cách! Cuộc nói chuyện vừa rồi với Mộ Dung Thiên khiến nàng không còn khẩu vị muốn ăn cơm, nhưng ngửi thấy mùi vị mê người này, trong lòng lại một lần nữa nổi lên cảm giác thèm ăn.
"Không phải tỷ tỷ bảo bối của ta, mà là phụ thân bảo bối của ngài có chuyện." Trong lời nói của Mộ Dung Phong mang theo sự mỉa mai, nhìn Yên Ngọc cùng Xuân Liễu đang bày thức ăn trên bàn, nàng cố ý lên tiếng trêu chọc, "Không thể nào, Tứ thái tử lại tốt đến mức mời ta ăn đại tiệc. Đây quả là do một vị đầu bếp tài năng làm nha, thoạt nhìn đã thấy hội tụ được cả sắc – hương – vị, thì ra phủ Tứ thái tử cũng là ma cũ bắt nạt ma mới, Tứ thái tử không có ở đây, thức ăn của ta cũng không có gì đặc sắc. Bây giờ có mặt ngài thì có đại tiệc ăn, ai, trong cung quả thật là hắc ám!"
"Được rồi Mộ Dung Phong, để ta xem ngươi có thể giả vờ đến bao lâu." Tư Mã Nhuệ cũng không hề nổi giận.
Mộ Dung Phong trước mặt hoàn toàn không giống với người trong ấn tượng của y, tuy rằng y không nhớ rõ dung mạo của nàng (E: bó tay Nhuệ ca \(--)/), nhưng trước đây khi đối diện Mộ Dung Phong không để lại cho y bất cứ ấn tượng sâu đậm nào, tuy nhiên nếu cố gắng nhớ lại một chút thì Mộ Dung Phong toát ra sự chất phác, ấn tượng có chút gì đó sâu thẳm, nhưng người ngồi đối diện với y lại không giống vậy, nhưng hiện tại Mộ Dung Phong lại đem đến cho y cảm giác khá thú vị. Cuộc đời khó có dịp gặp phải người thú vị như vậy, cứ chậm rãi tìm hiểu, chậm rãi tìm ra chân tướng, cảm giác đó hẳn khiến cho bản thân sẽ cảm thấy hưng phấn. (o.0)
"Ngươi đã là người của Tứ thái tử ta (E: hồi nào vậy kà ;))), hơn nữa cũng là thái tử phi của Tư Mã Nhuệ ta nên không cần khách khí, cứ thoải mái đi. Ai, vừa rồi ngươi nói cái gì, phụ hoàng của ta làm sao lại đắc tội với ngươi, mà ngươi cũng dám nói là phụ hoàng của ta có chuyện, không sợ rước họa từ miệng sao." Tư Mã Nhuệ nửa thật nửa giả nói.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187 - Hoàn