Chương 17 - Độc kế
Người như đang ngủ trên mây, nhẹ tựa lông hồng, có một cảm giác thoải mái khó tả, rất muốn cứ thế ngủ mãi, nhưng đôi chút tỉnh táo sót lại trong tâm trí lại liên tục nhắc nhở bản thân phải thức dậy, bất luận thế nào cũng phải thức dậy. Bản thân như thể bị tách thành hai người, một người nằm ngủ trên mây trắng, một người lơ lửng trong không trung nhìn chính mình đang nằm ngủ, ra sức kêu gào gọi người nằm trên mây: "Tỉnh dậy, mau mau tỉnh dậy." Người đang ngủ vẫn không chút phản ứng, càng lúc càng mệt, mệt đến nỗi lúc nào cũng có thể ngã từ trên mây xuống, vỡ tan thành từng mảnh, thần trí cũng từ từ tiêu biến, nhưng người đang lơ lửng giữa không trung thì vẫn gắng sức kiên trì gào gọi hết lần này đến lần khác: "Kim Ngọc, ngươi phải tỉnh dậy, ngươi nhất định phải tỉnh dậy, ngươi có thể làm được, chỉ cần cố gắng mở mắt ra là ngươi sẽ tỉnh dậy, ngươi có thể làm được mà..."
Tôi có thể làm được, tôi nhất định làm được, có người đang đợi tôi cơ mà! Mí mắt nặng như một quả núi, nhưng cuối cùng tôi đã vất vả mở được mắt ra. Cửu gia mừng rỡ khôn xiết, mắt rưng rưng lệ, bỗng ôm chầm lấy tôi: "Ngọc nhi, ta biết muội nhất định sẽ tỉnh dậy."
Duy Cơ vừa cười vừa lau nước mắt: "May mà Cửu gia đón tỷ về ngay chứ không cho đợi đến bình minh. Vừa có phán quyết là cầu bệ hạ thả người, ngay giữa đêm khuya. Nếu không muội dù có chết cả trăm lần cũng không thể bù đắp tội lỗi này."
Nhật Đê lặng lẽ nhìn tôi khẽ mỉm cười, mắt cũng ánh lệ, Tiểu Phong ngồi bên cạnh chỉ tay vào tôi nói: "Nữ nhân thật phiền phức, chỉ biết làm cho người khác lo lắng!" Lời chưa nói hết, giọng gã đã nghẹn ngào, vội ngoảnh mặt đi.
Xem ra tôi thực sự vừa dạo một vòng trước Quỷ Môn quan, thậm chí y thuật của Cửu gia còn không dám bảo đảm cho sinh mạng của tôi, khiến mọi người đều lo lắng.
Tôi nhẹ nhàng lần tay lên bụng, biết đứa bé an toàn mới hoàn toàn yên tâm.
Mắt Cửu gia đỏ ngầu, thân hình tiều tụy khó tả, một người dung mạo luôn luôn nho nhã như huynh ấy mà cũng có lúc y phục nhăn nhúm, xem ra đến giờ vẫn chưa thay đồ.
Trong lòng tôi muốn nói một tiếng "cảm ơn", nhưng biết là không đủ, hai chữ này quá nhẹ, mà cảm giác ở sâu trong tim, tôi không muốn để huynh ấy biết, có rất nhiều thứ chỉ có thể để nó vĩnh viễn chìm vào nơi sâu nhất của đáy lòng, nói ra ngược lại chỉ làm cho nhau thêm đau khổ.
Tôi khàn khàn giọng hỏi: "Mọi chuyện xong cả chưa?"
Cửu gia nhìn tôi không chớp mắt, căn bản chưa hề nghe thấy mấy lời tôi nói. Tôi không dám nhìn huynh ấy, đảo mắt sang Nhật Đê. Thạch Phong nhanh nhảu đáp: "Tỷ hôn mê gần bốn ngày bốn đêm, chuyện lớn bằng trời cũng phải xong."
Nhật Đê bình tĩnh nói: "Viên ngọc thạch là âm mưu của cung nữ làm tửu lệnh chủ ở bữa tiệc. Cô ta là người của Doãn tiệp dư, người mới được bệ hạ sắc phong, Doãn tiệp dư vốn muốn lợi dụng cơ hội này một tên trúng hai đích, để Vệ hoàng hậu và Lý phu nhân xích mích đối đầu, cô ta ở giữa ngư ông đắc lợi. Sau khi sự việc được điều tra, cung nữ sợ tội tự sát, Doãn tiệp dư bị tước phong hiệu, giam vào lãnh cung."
Tuy Lý Nghiên chưa hại được Vệ hoàng hậu, nhưng đã tiêu diệt được một kẻ thù tiềm ẩn khác. Doãn tiệp dư, cô gái có nụ cười rạng rỡ tươi tắn, phong thái khí chất khác hẳn với vẻ quyến rũ mê hồn của Lý Nghiên, mới được Lưu Triệt sủng ái chưa đầy nửa năm, đã bị hai thế lực to lớn hạ gục, phải vào lãnh cung mà vẫn chưa hiểu tại sao.
Tôi bỗng rùng mình. Kim Ngọc à, Kim Ngọc! Ngươi vẫn còn thời gian rảnh mà cảm thán cho việc người khác chưa hiểu vì sao ư? Chẳng lẽ ngươi là người thông minh chắc? Nếu không có Cửu gia, có khi người đã đi gặp Diêm vương mà cũng chưa hiểu vì sao rồi. Không được đánh giá thấp Lý Nghiên, cũng không được mềm lòng với nàng ta nữa, nếu không chỉ sợ sẽ hại chính mình, khiến kẻ thù cười, còn người thân thì khổ.
"Muội bị trúng độc à?"
Cửu gia không trả lời, vẫn trầm mặc.
Tôi ngoảnh lại, mới phát hiện ra trong lúc chúng tôi nói chuyện, huynh ấy đã ngả người ra thành giường ngủ gật rồi. Duy Cơ liếc tôi: "Gần bốn ngày bốn đêm, Cửu gia chưa hề chợp mắt, một mực trông nom bên giường tỷ, bọn muội khuyên giải thế nào cũng vô dụng."
Tôi chăm chú nhìn sắc mặt hao gầy mệt mỏi của Cửu gia, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Tiểu Phong nhìn Cửu gia với vẻ lo lắng, tôi vội nói: "Đừng kinh động đến Cửu gia, để huynh ấy ngủ ở đây đi! Chuyển ta sang giường bên ngoài."
Duy Cơ và Tiểu Phong giúp Cửu gia đặt mình lên gối, tháo giày, còn đặt dưới chân giường một chậu nước đá giúp chống nóng. Duy Cơ vừa định quay người rời đi, Cửu gia lúc ngủ say, mơ màng túm tà váy của cô, lẩm bẩm gọi: "Ngọc nhi, đừng bỏ ta, đừng..." Ba người trong phòng đều nhìn sang tôi, lập tức đảo mắt đi.
Duy Cơ muốn kéo vạt váy ra, song Cửu gia một mực không thả lỏng tay, lông mày nhíu chặt lại: "Lần này không buông tay, sẽ không buông tay..."
Tiểu Phong toan tiến đến giúp, nhưng Duy Cơ lắc đầu ngăn gã lại: "Cứ để thế đí! Ít nhất trong giấc mơ Cửu gia có thể vui vẻ ít nhiều."
Nhật Đê khẽ thở dài, đưa kéo để Duy Cơ cắt vạt váy. Cửu gia nắm mảnh vải trong tay, lông mày từ từ giãn ra. Tôi ngả đầu ra gối, lòng tràn ngập đau đớn.
Nhật Đê thông cảm ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vai tôi: "Muội vừa hỏi về việc trúng độc nhỉ?"
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần. Sự việc đi đến nước này, quan hệ giữa tôi và Lý Nghiên đã không còn cách nào cứu vãn, Cửu gia vừa mới rút khỏi mọi việc ở vũng lầy Trường An này thì lại bị tôi cuốn trở về, hơn nữa còn là về vòng xoáy lớn nhất trong vũng lầy ấy – hoàng tử đoạt đích. Cho dù là vì ai, tôi cũng bắt buộc phải lên lại tinh thần.
Nhật Đê thấy tôi nghiêm túc lắng nghe, khẽ gật đầu tán thưởng: "Mấy ngày nay Cửu gia bận cứu muội nên gác lại rất nhiều chuyện, chúng ta hỏi Cửu gia là người nào hạ độc, Cửu gia chưa trả lời, nhưng ta đoán là Lý phu nhân. Chắc chắn bệ hạ đã biết muội bị trúng độc, thái y và dược liệu hiếm có khó tìm từ trong cung được gửi ra liên tục mặc dù không nói rõ là cho ai và để làm gì. Mọi người đều đang giả vờ hồ đồ mà thôi! Xét động thái này của bệ hạ, trong lòng người ắt cũng rất lo lắng, và..." Nhật Đê ngập ngừng: "Vô cùng ưu tư."
Nếu thực sự có chuyện bất trắc, một xác hai mạng, đằng Lưu Triệt có thể tiếp tục bưng bít tin tức, nhưng Cửu gia nhất định sẽ cho Hoắc Khứ Bệnh biết, Hoắc Khứ Bệnh tính khí như thế, lại đang nắm quân đội trong tay, Lưu Triệt quả thật phải lo lắng. Nghĩ đến đây, bất chợt rùng mình, Lý Nghiên thật ra không phải vì oán thù cá nhân, mục đích cuối cùng của nàng ta hóa ra vẫn là thiên hạ của Đại Hán. Tuy Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh không hòa hợp, nhưng dù sao vẫn cùng góc cùng gác, có họa cùng chịu, lần này nếu mọi việc diễn ra đúng ý Lý Nghiên, nội bộ triều đình Đại Hán chắc chắn sẽ đại loạn, cho dù cuối cùng Lưu Triệt có thể lập lại trật tự, thì nguyên khí cũng bị tổn thương, không còn thời gian đâu mà quản Tây Vực.
Duy Cơ vội lấy khăn tay lau mồ hôi cho tôi: "Mấy chuyện này để sau nói tiếp đi! Bây giờ trước hết phải điều dưỡng cơ thể cho tốt đã."
Tôi nói: "Thoát chết phen này, càng thêm lo lắng. Cứ nói đi, không sao cả, phải nói chuyện cho rõ ràng, giải tỏa mắc mứu trong lòng thì ta mới có thể yên tâm nghỉ ngơi. Nếu không sẽ luôn lo âu lần tới bị đánh lén thế nào, càng không thể ngủ ngon được."
Nhật Đê nói: "Điều đáng nói là quan hệ giữa muội và Lý phu nhân từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt, rất nhiều người đều cho rằng hai người thân như tỷ muội. Còn Hoắc tướng quân và Vệ thị về chính trị lại không hề thân thiết, thậm chí còn đối kháng với Vệ đại tướng quân thế lực trong quân doanh, cho dù Lý phu nhân muốn thay con trai mình tranh giành ngôi vị thái tử, cũng không có lý do hay động cơ gì để ép muội vào chỗ chết. Chưa kể Lý phu nhân đang được sủng ái, không có chứng cớ vững chắc như núi, bệ hạ căn bản sẽ không tin, ngược lại còn hoài nghi Vệ thị vì sợ hãi Lý thị phân rẽ quyền lực trong triều đình của họ nên mới gài bẫy hiểm, bởi thế việc trúng độc dù có truy cứu cũng không thu được kết quả gì."
Tôi thở dài: "Lý Nghiên đã dám làm, khẳng định cũng đã thu xếp ổn thỏa đường lui và người lĩnh tội rồi, chẳng may có chuyện gì chưa biết sẽ đem kẻ vô tội nào ra làm vật hy sinh. Chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, ta cũng chẳng muốn đi sâu. Ngược lại, chuyện làm vỡ tháp ngọc khiến hoàng tử bị thương, Cửu gia làm thế nào mà khiến cho Lý Nghiên lùi bước?"
Nhật Đê lắc đầu tỏ ý không rõ: "Ta chỉ biết Cửu gia và bệ hạ có mật đàm một lần. Cụ thể nói gì, chỉ có Cửu gia và bệ hạ biết. Sau buổi nói chuyện, bệ hạ bất ngờ hạ lệnh cho Cửu gia phụ trách điều tra sự việc. Có lẽ Lý phu nhân cảm thấy một Vệ hoàng hậu đã khó xô đổ rồi, lại thêm thế lực bí hiểm của Cửu gia, thà hy sinh một con tốt nhỏ để trừ khử một kẻ thù đang trở nên ngày càng nguy hiểm, còn hơn tiếp tục đi sâu vào vụ này.
Tôi "hừ" một tiếng: "Đời nào có chuyện không đi sâu? Căn bản là vẫn còn hậu chiêu, mà chiêu sau càng nham hiểm hơn chiêu trước, giả vờ buông tay lơ là một chút trước mắt mọi người, rồi một mặt hạ độc ta, một mặt còn để Vệ hoàng hậu giúp nàng ta trừng trị Doãn tiệp dư, sau này còn ngộ nhỡ bệ hạ nhớ đến ưu điểm của Doãn tiệp dư mà sinh lòng oán trách, thì sẽ đổ cả cho Vệ hoàng hậu."
Nhật Đê và Duy Cơ đều lộ vẻ kinh sợ, Duy Cơ lẩm bẩm: "Ngay từ đầu đã giăng hết vòng này đến vòng khác, tâm cơ thật cẩn mật đáng sợ."
Tôi nói với Nhật Đê: "Thực sự xin lỗi huynh, lẽ ra huynh ở Hán triều có thể sống bình ổn yên tĩnh, vậy mà lại bị muội kéo vào cuộc phân tranh trong cung đình này."
Nhật Đê nắm tay Duy Cơ cười nói: "Gặp nguy nan mới biết lòng người, đời này được kết giao với những người bạn có thể giao phó sinh tử là sung sướng lắm rồi, dù phải trả giá gì cũng đáng. Nếu không có muội, ở Hán triều này làm sao ta kết bạn được với những nhân vật như Hoắc tướng quân và Cửu gia, với những người nghĩa khí như Thiên Chiếu và Tiểu Phong, việc như thế này, muội kéo vào mấy cuộc nữa, ta cũng sẵn lòng."
Duy Cơ cũng nở nụ cười: "Muội cũng sẵn lòng. Trước đây nghe kể chuyện nói cái gì mà một lời hứa gửi gắm tử sinh, luôn thấy khó tin, nhưng sau khi quen biết tỷ và Nhật Đê, muội tin rồi. Căn bản không cần phải hứa, một chiếc nhẫn là đủ rồi."
Tiểu Phong làu bàu: "Đệ thì không sẵn lòng đâu, tiểu gia này chỉ muốn làm ăn thật tốt rồi kiếm tiền, tỷ sau này còn gây chuyện thì tốt nhất đừng làm phiền đến đệ."
Duy Cơ nhăn mũi, lộ vẻ thắc mắc, nghiêng đầu dịu dàng hỏi: "Thế ai là người đầu tiên bỏ việc làm ăn chầu chực ở đây suốt mấy ngày đêm, còn kêu gào đòi đi ám sát Lý phu nhân báo thù cho Ngọc tỷ tỷ? Và ai nhìn thấy Tiểu Ngọc tỉnh lại thì bất ngờ quay đi gạt nước mắt?"
Tiểu Phong nhảy dựng lên lao ra ngoài, kêu to: "Đệ làm thế là vì Cửu gia, còn vì cả gia gia ta nữa."
Ba người chúng tôi nhìn theo Tiểu Phong, rồi nhìn nhau mỉm cười. Tôi thấy lòng rất ấm áp vui vẻ, bao nhiêu u ám sinh ra vì Lý Nghiên đều tan biến. Có bạn thế này, cần gì phải hối tiếc ăn năn?
* * *
Cửu gia muốn tôi ở lại Thạch phủ. Thiên Chiếu, Nhật Đê và Hồng cô cũng khẩn nài tôi lưu lại. Trần thúc vốn muốn ngăn cản, nhưng khi Cửu gia hỏi "Ngươi có dám đảm bảo tất cả mọi người trong Hoắc phủ đều đáng tin cậy không," vẻ mặt Trần thúc phức tạp, sững sờ một lúc rồi thở dài, hành đại lễ với Cửu gia: "Đều tại lão nô không làm tròn bổn phận, tướng quân trở về, nhất định sẽ đích thân đến tận nhà cảm tạ Cửu gia đã giúp chăm sóc Ngọc cô nương."
Bàn tay đang đặt trên xe lăn bỗng siết chặt lại, rồi từ từ nới ra, Cửu gia mỉm cười hơi cúi đầu đáp lại. Thiên Chiếu hừ một tiếng: "Tiểu Ngọc từ lúc đến thành Trường An đã sống ở Thạch phủ, chúng ta vốn là bạn cũ, không cần Hoắc tướng quân cảm ơn."
Trần thúc đã đạt được mục đích nên cũng không so đo mấy lời lạnh nhạt của Thiên Chiếu, chỉ dặn dò tôi vài câu rồi xoay người rời đi.
Nhật Đê vừa buồn cười vừa khó xử, nhìn tôi lắc đầu, Duy Cơ có vẻ bất mãn, còn tôi chỉ biết gượng cười. Bất kể Cửu gia hay Khứ Bệnh, một cô gái gặp được một trong hai người rồi được ái mộ cảm mến, đã là phúc phận to lớn nhất trên đời, nhưng khi hai phúc phận to lớn như vậy cộng vào nhau, thì không phải là một cộng một bằng hai, hạnh phúc nhân đôi, mà là chỉ cần bất cẩn sẽ làm cả ba người đều suy sụp.
Lại ở Trúc Quán lần nữa, tre xanh vẫn xanh rờn, bồ câu trắng vẫn nhẹ nhàng vỗ cánh tung bay, nhưng người đã hoàn toàn khác. Tôi chôn giấu mọi cảm xúc của mình trong lòng, Cửu gia cũng cố gắng che giấu tâm trạng, ngoài mặt chỉ mỉm cười nhạt nhòa như gió xuân.
Thỉnh thoảng, tôi vô ý nghiêng đầu hoặc ngoái đầu nhìn lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt huynh ấy đang chăm chú nhìn tôi. Từng gợn sóng cuộn lên trong đôi mắt đen kịt âm u vô biên kia, nỗi xót xa và đau khổ trong chốc lát biến ngay thành một nụ cười, trái tim tôi co thắt, vội giả bộ như chưa nhìn thấy gì, quay đi chỗ khác, nhưng trong lòng đã đầy thương tích.
Ăn uống nghiêm ngặt tuân theo dặn dò của Cửu gia, lúc nào nghỉ ngơi, lúc nào hoạt động vừa phải, một tháng sau cơ thể đã hoàn toàn hồi phục trở lại. Tôi liên tục truy hỏi Cửu gia đã nói gì với Lưu Triệt, và rốt cuộc đã hứa hẹn với Lưu Triệt điều gì khiến Lưu Triệt để huynh ấy phụ trách điều tra vụ tháp ngọc, nhưng Cửu gia chỉ cười mà không trả lời.
Từ sau lần "bị ốm", Lưu Triệt thường sai thái y sang khám bệnh, còn thường hay ban thuốc, bên hoàng hậu cũng cử người trong cung đến thăm hỏi. Buồn cười nhất là Lý Ngiên cũng sai người hầu đến ân cần hỏi thăm, còn viết thư truyền dạy kinh nghiệm dưỡng thai của nàng ta, từng câu từng chữ đều chứa đựng sự quan tâm lo lắng, Lưu Triệt mà nhìn thấy chắc phải cảm động lắm vì Lý Nghiên không quên bạn cũ, tình cảm tỷ muội sâu sắc thật!
Mỗi lần nhìn thấy người của Lý Nghiên, Tiểu Phong đều bừng bừng nổi giận, bộ dạng như muốn rút dao ra đâm, nhưng bắt gặp ánh mắt Cửu gia, đành ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ.
Đợi người ta đi rồi, Tiểu Phong lại ra trước mặt tôi giẫm chân chửi mắng, nào là làm ăn cũng phải mánh mung nham hiểm, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ nào nham hiểm đến mức này, nào là các người giỏi kiềm chế thật, vẫn tươi cười tiếp đãi bọn chúng được. Thiên Chiếu khuyên nhủ hai lần, nhưng không khuyên nổi, đành để mặc Tiểu Phong.
Có lần Cửu gia nghe thấy, trừng mắt nhìn Tiểu Phong rất lâu, nhìn đến nỗi tay Tiểu Phong nổi da gà, Tiểu Phong sờ đám da gà ấy, im thin thít. Hiếm thấy con cua này chịu nhún nhường, tôi che quạt lụa cười vụng.
Cửu gia lãnh đạm bảo Tiểu Phong: "Sau này Lý phu nhân sai người đến đều do ngươi phụ trách tiếp đãi. Nếu phạm phải bất kỳ sai sót thì đừng ở thành Trường An nữa, đi Tây Vực mà giúp Đại ca và Nhị ca một tay."
Tiểu Phong cúi mặt, một mình đứng im tại chỗ hơn hai canh giờ. Tôi và Thiên Chiếu nói thế nào, gã cũng như không nghe thấy.
Qua một đêm, vẻ mặt của Tiểu Phong đã có chút gì đấy khác lạ. Thiên Chiếu nói với Cửu gia: "Mọi việc trong thành Trường An sau này có thể yên tâm giao cho Tiểu Phong rồi."
"Tiểu Phong tham vọng hơn hẳn đám Tiểu Lôi Tiểu Điện, nếu muốn làm bá chủ một phương ở thành Trường An, thì không thể tránh khỏi việc phải sống giả dối mềm mỏng với đám quan gia." Cửu gia nói, không hề lộ vẻ tán dương, ngược lại có hơi lo lắng. Cửu gia lo cho Tiểu Phong thế này cũng không phải là thừa, nhưng Tiểu Phong suy nghĩ còn hạn chế, lúc này Cửu gia vẫn chưa nghĩ ra được cách nào thích hợp để thức tỉnh gã.
Tôi đã khỏe lại, về tình về lý đều nên vào cung tạ ơn. Nhưng vừa ngỏ ý với Cửu gia, Cửu gia đã nói ngay: "Không được."
Tôi cau mày, bắt chước giọng Cửu gia vừa dùng với Tiểu Phong, chậm rãi nói: "Không thể tránh khỏi việc phải sống giả dối mềm mỏng với đám quan gia." Lời nói thần thái đều bắt chước giống hệt, Cửu gia phì cười nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp.
Chắc là chẳng mấy khi có cơ hội nhìn thấy Cửu gia đuối lý trước người khác, Thiên Chiếu đang uống trà cũng phá lên cười, rồi sặc nước ho sù sụ. Tiểu Phong vốn lãnh đạm đứng gần đấy, liếc tôi rồi nhìn sang Cửu gia đang lộ vẻ kỳ quặc, nét mặt hiện ra vẻ tươi tỉnh hằng ngày, phá lên cười khanh khách.
Cửu gia liếc Tiểu Phong, nhếch mép nói: "Hành sự có thể giả tạo, nhưng lòng nhất định phải thành thật. Trong thành Trường An biết bao phú hào đến cuối cùng ngoài tiền ra kiếm tiền nữa, mà là lạc đường giữa tiền luôn rồi. Mọi chuyện thái quá đều không được, làm sao trong chốn hồng trần hỗn loạn giữ gìn được trái tim trong trắng thuần khiết của mình, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân."
Tiểu Phong ngẩn người, cười hi hi hành lễ với tôi tỏ ý đa tạ, nói to: "Đệ hiểu rồi."
Lúc này Thiên Chiếu mới hiểu vì sao tôi cố ý bắt chước giọng điệu của Cửu gia để trêu chọc chính Cửu gia, bèn nhìn tôi, lại nhìn Cửu gia, khẽ thở dài vẻ tiếc nuối.
"Cửu gia, muội biết huynh không yên tâm. Nhưng chuyện này cứ để muội tự mình đối mặt, theo quy củ muội bắt buộc phải vào cung lạy tạ sự quan tâm của các vị nương nương. Dù gì... dù gì muội cũng không còn một thân một mình nữa, mà đã có muôn vàn liên hệ với bọn họ rồi."
Cửu gia trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Thiên Chiếu và Tiểu Phong đều lặng lẽ rời khỏi phòng.
Mãi lâu sau, giọng nói của huynh ấy mới nhẹ nhàng vang lên trong gian phòng trống: "Không được ăn bất kỳ thứ gì trong cung, dù ở chỗ Lý phu nhân hay chỗ hoàng hậu, về sớm được thì về, chẳng may xảy ra chuyện gì lập tức đi tìm bệ hạ, hiện giờ trong hoàng cung chỉ có bệ hạ là đáng tin nhất. Bởi vì bệ hạ đã hứa với ta... vì Hoắc tướng quân, bệ hạ nhất định sẽ bảo vệ muội."
Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng lúc này không tiện hỏi nhiều, tôi đành đồng ý.
* * *
Vào tới hoàng cung, đầu tiên là đi lạy tạ hoàng đế. Khi tôi đến nơi, Lưu Triệt đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương, không triệu tôi vào, cứ để đứng ngoài cửa, hỏi vơ vẩn vài câu, rồi vẫy tay cho tôi lui đi.
Tất cả đều rất bình thường, hỏi tôi dưỡng bệnh thế nào, chỉ có một câu hơi bất ngờ, ông hỏi tôi: "Đứa bé còn mấy tháng nữa sẽ sinh?" Tôi nghĩ ngợi một lúc, nhưng không nghĩ ra được lý do gì đặc biệt, có lẽ chỉ để xem Khứ Bệnh có kịp quay về đón con chào đời không.
Về lý, lẽ ra cần đi bái kiến hoàng hậu trước, nhưng vì sự an toàn của bản thân, tôi quyết định đi gặp Lý Nghiên trước, thế này cho dù Lý Nghiên có giở trò xấu gì cũng phải kiêng dè.
Lý Nghiên cười như hoa, nhìn bụng tôi nói: "Số đứa bé này thật lắm kiếp nạn, còn trong bụng mẹ đã không thuận lợi thế rồi, chỉ sợ sau này trắc trở càng nhiều, nói không chừng..."
Tôi cười ha ha, chặn đứng những lời khó nghe tiếp theo của nàng ta: "Sao lại thế được? Dân nữ và Khứ Bệnh chưa bao giờ làm chuyện gì thiếu sót. Nương nương tin vào số mệnh như thế, trái lại nên chịu khó lo lắng cho chính mình, suy nghĩ ưu tư quá nhiều sẽ giảm thọ, nghe nói nương nương gần đây cũng mới bị ốm một trận, chắc là do mưu toan quá nhiều đấy."
Ngón tay cầm quạt lụa của Lý Nghiên siết chặt lại, dần dần trắng bợt cả ra.
"Dân nữ đặc biệt tới đa tạ nương nương đã 'ân cần che chở', bây giờ còn phải đi sang chỗ hoàng hậu nương nương tạ ơn, xin cáo lui."
Tôi đứng dậy định đi, Lý Nghiên cười lạnh: "Ngươi cho rằng hoàng hậu một lòng muốn bảo vệ ngươi sao? Nếu tâm tư của Vệ hoàng hậu thực sự đơn thuần như thế, làm sao có thể được sủng ái bao nhiêu năm qua, khiến Trần hoàng hậu ôm hận trong lãnh cung. So với bà ta, Vệ Thiếu Nhi chỉ là hạng ngu ngốc. Vệ hoàng hậu và Vệ Thanh là hai người thông minh nhất Vệ gia, tất cả họ hàng thân thuộc trong Vệ thị đều phản đối Hoắc Khứ Bệnh cưới ngươi, chỉ mình hai người bọn họ không phản đối rõ ràng, nhưng cũng không biểu thị ủng hộ, thậm chí Vệ hoàng hậu không hề so đo ghét bỏ gì ngươi, thường hay ban phát chút ân huệ. Kim Ngọc, ngươi không phải loại thông minh một đời, hồ đồ chốc lát đấy chứ?" Nàng ta dài giọng, nói dằn từng từ một: "Chẳng lẽ ngươi thật lòng cho rằng bệnh của ngươi là do ta gây ra?"
Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong đầu, nhưng tôi chỉ khom người mỉm cười với Lý Nghiên, chân không dừng bước đi thẳng ra ngoài. Lý Nghiên bỗng hỏi: "Vì sao? Kim Ngọc, vì sao?"
Tôi nghe mà không hiểu, dừng chân quay người lại hỏi: "Cái gì vì sao?"
Nụ cười biến mất trên gương mặt Lý Nghiên, thay vào đó là mấy phần thê lương, mấy phần nghi hoặc: "Có lẽ ta gọi ngươi là Ngọc Cẩn. Vì sao ngươi lại bỏ qua cho thiền vu Hung Nô? Chẳng phải ngươi cũng muốn báo thù mất cha như ta sao?"
"Vậy là ngươi đã tra ra thân thế của ta, có lẽ khiến ngươi thất vọng rồi, không ngờ ta chẳng có giá trị lợi dụng gì cả. Ta không những không phải người Hung Nô, còn có cha người Hán, kể cả ta có lớn lên ở Hung Nô, nhưng có thù mất cha với Y Trĩ Tà, không thể giúp hắn đối phó với Đại Hán."
"Kim Ngọc, ta chỉ muốn biết vì sao. Trước khi ta vào cung, ngươi từng khuyên ta từ bỏ việc báo thù, sống cuộc sống của mình, lúc đó ta chỉ cảm thấy ngươi căn bản không hiểu nỗi đau khổ của ta, mới có thể nói ra những lời khuyên nhẹ nhàng như thế, nhưng bây giờ mới biết, ngươi đều hiểu, ngươi hiểu nỗi hận thù của ta." Giọng Lý Nghiên chuyển thành thảm thiết.
Dung mạo trang nhã xinh đẹp thay đổi trong tích tắc, Lý Nghiên lúc này giống như một đứa trẻ bị lạc đường, trong mắt toàn là sự bất lực thâm sâu. Tôi thầm cảm thán, suy nghĩ trong nháy mắt, rồi thành thật trả lời: "Bởi vì ta có một người cha yêu ta sâu sắc, cũng gặp được hạnh phúc mà cha vẫn luôn mong ta gặp được. Thật ra tính cách của ta giống một sợi dây, yêu hận đều cực đoan, hễ đã tập trung vào điều gì thì không còn bận tâm đến mọi chuyện khác nữa. Nếu không có lời dặn dò của cha trước khi qua đời ép buộc ta hứa, có lẽ ta sớm đã quay lại Hung Nô tìm cơ hội báo thù, căn bản sẽ không đến thành Trường An, sẽ không gặp Cửu gia, cũng sẽ không gặp Khứ Bệnh, nói không chừng..." Tôi lắc đầu gượng cười: "Nói không chừng ta cũng chẳng còn cách nào hơn là hư tình giả ý với hắn, thậm chí làm vợ hắn, chỉ khác là sẽ đợi hắn mất cảnh giác thì tìm thời cơ giết hắn, còn ngươi chỉ muốn con trai mình lên ngôi hoàng đế, khống chế toàn bộ thiên hạ Đại Hán."
Lý Nghiên rưng rưng nước mắt: "Cha ngươi muốn ngươi từ bỏ quá khứ, đi con đường của mình, mẹ ta lại tuyệt đối không cho phép ta quên thù hận, trước khi qua đời vẫn trừng trừng nhìn ta, đợi ta hứa báo thù rồi mới nhắm mắt yên nghỉ."
Tôi nhấc váy toan bước đi, song giọng nói yếu ớt tuyệt vọng của Lý Nghiên lại vang lên sau lưng: "Vì sao? Vì sao... không công bằng, ông trời không công bằng... số phận ngươi và ta vốn giống nhau, nhưng ngươi bây giờ có thể đi lại tự do, có Hoắc Khứ Bệnh và Mạnh Tây Mạc một lòng một dạ đối đãi, còn có bạn bè chân thành bảo vệ. Kim Ngọc, vì sao ngươi may mắn hơn ta? Ta hận ngươi, ta hận ngươi..."
Trước khi ra khỏi phòng, tôi quay đầu nhìn về phía Lý Nghiên. Rèm ngọc xanh óng ánh lưu chuyển, lò hương chạm phượng tỏa ra mùi trầm thơm phức. Lý Nghiên ngồi trên sập, khiến cho dáng dấp nàng vô cùng nhỏ bé xinh xắn, y phục hoa gấm đỏ rực, càng tôn lên sắc mặt nhợt nhạt, khuôn mặt tràn ngập bi thương, đau xót.
Ở bên ngoài hành lang dài nhìn vào, rèm ngọc dày đặc trập trùng kia không ngờ cực kỳ giống với hàng rào của nhà giam. Ánh nắng bên ngoài rực rỡ chói chang, nhưng chiếu không tới sân nhà sâu thẳm ấy.
Tôi thầm giật mình sợ hãi, như thể vừa nhìn thấy một người có thể là chính mình, vội ngoái đầu nhanh chóng ra khỏi ngôi nhà. Đường đời càng đi mới càng thấu hiểu tầm nhìn xa trông rộng của cha, mới càng biết được mình may mắn đến đâu. Tại một lối rẽ, nếu lựa chọn con đường không giống nhau, sẽ biến thành một cuộc đời hoàn toàn khác.
Lý Nghiên, thật ra ngươi cũng có rất nhiều. Ngươi có huynh trưởng thật lòng thương yêu ngươi, không hề so đo tính toán. Một Lý Cảm chỉ hy vọng ngươi có thể bình yên vui vẻ, bây giờ còn có một đứa con thông minh đáng yêu, ngay cả hoàng đế cũng sủng ái ngươi lạ thường, thật lòng bảo vệ che chở. Chỉ vì ngươi đã coi tất cả những thứ này là quân cờ, ngươi vì một mục đích mà đã đánh mất chính mình. Cho dù cuối cùng đạt được tâm nguyện, ngươi liệu có vui không?
Trong cung hoàng hậu luôn ngan ngát hương hoa, lần trước đến là các bồn hoa kim cúc kín sân nhà, lần này thì lại cả trời đất tràn ngập hoa tử vi: trên trời là cánh hoa màu tím nở bừng, dưới đất là cánh hoa rơi lả tả màu tím.
Sân vườn rộng như thế không thấy bóng một ai, hoàn toàn yên lặng, chỉ nghe tiếng hoa tử vi xào xạc trên đầu, như có như không. Bị bầu không khí vắng vẻ tĩnh mịch đến cực điểm này làm hoảng sợ, tôi bất giác nhón chân mà bước, chầm chậm đi dọc theo những cánh hoa tử vi trải dài trên đường.
Dưới mái hiên, Vệ hoàng hậu đang nằm nghiêng mình trên chiếc sập trúc tương phi ngắm nhìn hoa rơi nhảy múa trong gió. Chiếc đồng hồ nước ở một góc cột trụ hành lang phát ra những tiếng trong trẻo, tí tách, tí tách, càng làm nổi bật sự tĩnh mịch của sân vườn.
Tôi đứng một lúc rất lâu. Vệ hoàng hậu dường như đã nhận ra, nhưng cũng không đứng dậy, chỉ cười với tôi trỏ vào cạnh sập, ra hiệu cho tôi ngồi.
Tôi lặng lẽ hành lễ, quỳ xuống tấm đệm ở dưới sập: "Hoa nở đẹp quá."
Vệ hoàng hậu mỉm cười: "Thời gian thừa thãi, không biết phải làm gì, đành chăm sóc hoa cỏ thôi."
Tôi ngồi im, một lúc lâu sau, Vệ hoàng hậu hỏi: "Khỏi hẳn chưa?"
Vì mọi người đều coi tôi chỉ ngẫu nhiên bị trúng phong hàn mà đổ bệnh, nên tôi cũng đành giả ngây: "Khỏe rồi ạ, mấy ngày qua để nương nương lo lắng rồi." Nói rồi tôi muốn đứng dậy khấu đầu, Vệ hoàng hậu đã giơ tay ra ngăn tôi lại: "Chỗ này chỉ có ngươi và ta, nói chuyện thì cứ nói chuyện thôi, không phải lễ nghi rườm rà, ngươi mệt ta cũng mệt."
Sân vườn tĩnh mịch, hoa tử vi um tùm che lấp ánh nắng, mặt trời bên ngoài chói chang đến đâu đi nữa, cũng không đến được sân vườn trong này. Ngồi một lúc lâu, tôi cảm thấy hơi lạnh, nhưng cũng không khó chịu lắm.
Đồng hồ nước vẫn tí tách, trong óc bỗng nảy ra vài câu thơ không ra thơ, phú không ra phú:
Đêm khuya canh dài, hoàng hôn lẻ bóng, tử vi hoa nở, bầu bạn với ai? Cuối cùng chỉ có cánh hoa rơi bóng người hai bên giao đối.
"... cũng coi như một bài học, hành sự sau này phải cẩn thận, lúc nào cần nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn."
Tôi đang ngẩn ngơ, chỉ nghe thấy nửa câu sau của hoàng hậu nương nương, nhất thời nhanh miệng: "Có nhiều chuyện không thể nào nhẫn được."
Chẳng lẽ lạnh nhạt nhìn bạn bè mình chết ngay trước mắt? Nhẫn nhịn để Khứ Bệnh cưới người ta?
Vệ hoàng hậu nhìn mặt đất phủ đầy hoa rơi, chậm rãi nói: "Không nhẫn được cũng phải nhẫn! Đời người không có gì là không nhẫn được cả."
Lòng tôi bỗng ớn lạnh, người cũng thấy hơi buốt giá. Chốn cung đình này mỹ lệ lộng lẫy, mà lòng tôi chỉ tràn ngập sự chán ghét và mỏi mệt, những muốn rời đi. Bèn đứng dậy hành lễ cáo lui, Vệ hoàng hâu khẽ gật đầu: "Nhớ chăm sóc bản thân, có chuyện gì có thể đến tìm bản cung."
Rảo chân bước nhanh ra khỏi vườn, đứng dưới ánh nắng lần nữa, vô thức hít mạnh mấy hơi. Ngồi ở bên trong, vì ánh sáng yếu ớt, tưởng đã hoàng hôn, hóa ra bên ngoài nắng vẫn rực rỡ thế này. Thật ra ở đây và chỗ Lý Nghiên, cảnh vật phong tình tuy hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điểm giống y như đúc: ánh nắng đều không rọi tới.
Không phải tôi không hiểu tâm tư của Vệ hoàng hậu, chỉ là nhiều lúc cứ hồ đồ một chút thì có khi lại vui vẻ hơn, suy nghĩ quá rõ ràng quá thấu đáo lại thành ra không còn ý vị gì. Huống hồ trong lòng tôi từ đầu đến cuối chỉ coi mình là người của Hoắc Khứ Bệnh, chứ không có quan hệ gì với Vệ thị.
Khứ Bệnh bằng lòng giúp Vệ thị, tôi hết sức tán thành, Khứ Bệnh không bằng lòng giúp Vệ thị, tôi cũng hết sức tán thành. Với tôi mà nói, vấn đề là Khứ Bệnh có vui vẻ làm không, nhưng với Vệ hoàng hậu mà nói, lại là sự ủng hộ nhất định phải giành được. Bà đối xử tử tế với tôi, rõ ràng đều là để Khứ Bệnh trông thấy. Vệ Thiếu Nhi tuy là mẫu thân của Khứ Bệnh, nhưng lại không hiểu Khứ Bệnh bằng Vệ hoàng hậu. Với tính cách hắn, đã nhận định xong người và việc gì, thì làm sao có thể vì người khác nói mấy câu không tán thành mà có thể lôi kéo được?
Lưu Triệt muốn Khứ Bệnh ngày càng thân thiết với mình, thậm chí muốn thay thế địa vị của Vệ thị trong lòng Khứ Bệnh, cho nên định gả công chúa cho hắn. Vệ hoàng hậu lại thuận theo tâm ý của Khứ Bệnh, tỏ ra là người thuận nước dong thuyền, nói không chừng còn có thể khiến Khứ Bệnh bị Lưu Triệt thất sủng, chỉ một cử động đã có thể xoay chuyển cục diện Lưu Triệt lợi dụng Khứ Bệnh áp đảo Vệ Thanh.
Ngày đó không phải tôi chưa từng băng khoăn, với địa vị của Vệ hoàng hậu trong Vệ thị, nếu bà thực sự muốn bảo vệ tôi, anh em bên dưới làm sao phản đối được? Nhưng tôi không muốn suy nghĩ sâu xa, nên sẵn lòng làm một người ngây ngô vui vẻ, dù gì tôi cũng chỉ quan tâm đến mỗi Khứ Bệnh mà thôi. Nhưng hiện giờ vì đứa bé, không thể suy tính, nhất cử nhất động đều bắt buộc cẩn thận.
Mặc dù Khứ Bệnh không hòa thuận lắm với Vệ Thanh, liên tục hạ bệ ông ta, thậm chí còn ngang nhiên chống đối, nhưng nguyên nhân Khứ Bệnh làm thế lại chủ yếu vì muốn Lưu Triệt yên tâm. Về ngôi thái tử, dù thế nào đi nữa, hắn nhất định cũng sẽ giúp Vệ thị, nhưng Vệ hoàng hậu lại không tin tưởng Hoắc Khứ Bệnh, cũng như không tin tưởng Lưu Triệt vậy. Thật ra người sống quá lâu trong cung điện cớm nắng, cuối cùng ngoài bản thân mình ra, còn có thể tin tưởng được ai chứ?
Nếu tôi thực sự xảy ra chuyện gì vì Lý Nghiên, đối với Vệ hoàng hậu mà nói, chỉ cần nắm bắt thời cơ thật tốt, xử lý sự việc tốt, không những không phải chuyện xấu, thậm chí chính là chuyện tốt nhất trên đời. Khứ Bệnh sẽ không buông tha Lý Nghiên, thế thì Vệ hoàng hậu tự nhiên có thể ngồi xem Khứ Bệnh trừ khử kẻ thù lớn nhất của bà.
Kết quả mà Lý Nghiên và Vệ hoàng hậu muốn giống nhau, chỉ là mục đích khác nhau, thời cơ ra tay khác nhau, và cách xử lý về sau cũng khác nhau.
Trong chốn cung đình kia, hiện giờ người thật lòng hy vọng tôi và đứa bé bình an vô sự chỉ có hoàng đế.
Thảo nào trước khi vào cung Cửu gia dặn đi dặn lại tôi có chuyện gì thì đi tìm hoàng đế, mà không nhắc gì đến Vệ hoàng hậu, huynh ấy thật ra sớm đã nhìn thấu tất cả, chỉ là ngần ngại quan hệ giữa tôi và Khứ Bệnh, không nỡ làm tổn thương tôi.
Tôi nhoài người ra cửa sổ xe, thở dài một tiếng. Khứ Bệnh ở bên ngoài đánh trận cực kỳ gian khổ, tôi ở đây cũng vô cùng nguy hiểm đáng sợ, nhưng mà, tôi sẽ không để xảy ra chuyện gì với mình, tôi nhất định sẽ bảo vệ đứa bé và bản thân.
Xe ngựa còn chưa đến Thạch phủ, đã nhìn thấy Cửu gia, không ngờ huynh ấy vẫn một mực đứng đợi ngoài cổng phủ, tôi vội vẫy tay gọi. Câu đầu tiên khi xuống xe ngựa là: "Muội không uống nước cũng không ăn gì." Cửu gia gật đầu, giơ tay bắt mạch tôi, một lúc sau tinh thần mới thực sự thư thái: "Chạy tới chạy lui cả ngày rồi, ăn cơm tối xong thì đi nghỉ đi!"
Lòng tôi bùi ngùi khôn tả, nhưng ngoài mặt chỉ thờ ơ gật đầu.
* * *
Bao lâu nữa đứa bé sẽ ra đời? Bao lâu nữa đứa bé sẽ ra đời? Bao lâu...
Không công bằng, không công bằng, không công bằng...
Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi...
Không nhẫn được cũng phải nhẫn. Không nhẫn được cũng phải nhẫn...
Khuôn mặt của Lưu Triệt, khuôn mặt của Vệ hoàng hậu, khuôn mặt của Lý Nghiên, đan xen lướt qua trước mắt, một tách làm hai, hai tách làm bốn, bốn phương tám hướng toàn là bọn họ, nụ cười tươi rói, ánh mắt hận thù, lạnh lẽo như băng đá... Bỗng nhiên tất cả đều bổ nhào về phía tôi, tôi ôm bụng, ra sức né tránh, nhưng không có chỗ nào chạy được, mà bọn họ sắp sửa vồ lấy bụng tôi...
Tôi hét lên thảm thiết, bật dậy khỏi giường.
Ngoài cửa sổ ánh trăng rất đẹp, rọi sáng mờ trước giường. Đã biết chỉ là ác mộng, mà người vẫn run rẩy không ngừng, Cửu gia chống nạng vội vã đi vào: "Ngọc nhi?"
Tôi ôm đầu nói: "Không có gì, chỉ gặp một cơn ác mộng."
Cửu gia ngồi xổm bên giường tôi: "Cho dù là ác mộng gì cũng đều không thể thành thật được."
Giọng nói của huynh ấy tựa gió xuân, xua tan cảm giác lạnh giá trên người tôi, tôi dần trấn tĩnh lại: "Độc dược có phải cũng do hoàng hậu sắp đặt?"
Cửu gia nhếch miệng: "Có phải do hoàng hậu đích thân dặn dò hay không thì không thể biết được. Hiện giờ có vô số mạng người dây vào với Vệ thị, từ công chúa Bình Dương đến một vị môn khách bình thường, đều có liên quan đến vinh quang, nhục nhã lẫn vui buồn của Vệ thị. Lý Nghiên và hoàng hậu đều đủ khả năng và lý do để hạ độc, nếu là bên hoàng hậu làm, bọn họ sẽ chuẩn bị chứng cứ sẵn sàng để nhằm vào Lý phu nhân, sự việc một khi thành công, thì có thể ép buộc bệ hạ phải đứng ra giải thích với Hoắc tướng quân, nếu thế với tính cách của bệ hạ, tám chín phần mười sẽ hy sinh Lý Nghiên, mỹ nhân khó cầu, nhưng danh tướng càng khó tìm hơn, vả chăng đối với hoàng đế, một cô gái thế nào cũng không thể bì được với công nghiệp thiên thu, giang sơn vạn dặm. Có điều, bệ hạ tuy phải hy sinh Lý phu nhân, nhưng sẽ vì thế mà nuôi oán hờn với Hoắc tướng quân. Đây cũng là kế sách một mũi tên trúng hai đích. Nếu là do Lý phu nhân hạ độc, chứng cứ có thể nhằm vào Vệ thị, cũng có thể nhằm vào người khác, phải xem mục đích của cô ta là gì. Mục đích ấy chắc muội là người biết rõ nhất, thậm chí có thể nói mục đích ấy sẽ có sức thuyết phục và thu hút muội, nếu không với trí tuệ của muội, làm gì có chuyện cứ nghi ngờ cô ta suốt mà không lưu ý đến hoàng hậu."
Tôi nở nụ cười chua xót: "Chẳng trách huynh nhất định muốn muội ở lại Thạch phủ. Muội vừa mới nằm mơ, mơ thấy bọn họ đều muốn đứa con của muội. Cho đến nay, tin từ chiến trường gởi về vẫn luôn là tin chiến thắng, muội tuy cũng lo lắng, nhưng muội tin rằng Khứ Bệnh nhất định sẽ thắng trận quay về, lần này nếu lại thắng, địa vị của Khứ Bệnh trong quân doanh sẽ vượt qua Vệ tướng quân. Mặc dù bệ hạ cực kỳ trọng dụng Khứ Bệnh, nhưng hoài nghi là tật chung của hoàng gia, địa vị quyền lực của Khứ Bệnh ngày càng cao thì lòng ngờ vực của bệ hạ cũng ngày càng lớn."
Cửu gia nói: "Hoắc tướng quân ngoài mặt cư xử tùy tiện, thực tế không ai biết tướng quân nghĩ gì. Mấy chuyện này chắc tướng quân đã sớm tính toán được rồi. Bệ hạ vẫn là minh quân, ắt biết khống chế sự hoài nghi của mình trong phạm vi hợp lý, ta tin tưởng Hoắc tướng quân sẽ không để mình rơi vào họa sát thân."
"Chuyện này muội hiểu, trước đây Khứ Bệnh đã từng nói với muội rồi, ở quân doanh hành sự bừa bãi, không được lòng binh lính, cũng chính vì ý nghĩ này, bây giờ xem ra hiệu quả rất cao, bệ hạ hiển nhiên tin tưởng Khứ Bệnh hơn Vệ tướng quân. Điều muội suy tính hiện giờ không phải mấy chuyện ấy, mà là muội cảm thấy bệ hạ muốn đứa bé này. Người muốn đưa đứa bé vào cung nuôi dưỡng." Nói đến đây, tôi thấy lòng chua xót, tuy cố gắng kiềm chế song mắt vẫn ngân ngấn lệ. Trên đời có người mẹ nào nỡ rời xa con cái, con cái của thần tử mà được hoàng đế chăm sóc, bề ngoài tưởng được sủng ái, tôn quý không gì bằng, nhưng thật ra chẳng qua chỉ là một con tin.
Mắt Cửu gia ánh lên vẻ xót thương và buồn khổ: "Vì sao muội lại nghĩ thế?"
Tôi lắc lắc đầu: "Không biết, muội chỉ cảm thấy sẽ như thế, cho dù bệ hạ chưa từng nghĩ thế, Lý Nghiên cũng sẽ nhắc nhỏm người. Nàng ta oán hận muội thâm sâu, chỉ cần có thể khiến muội không vui vẻ, cho dù không có lợi gì cho bản thân, nàng ta cũng sẽ làm, huống hồ chuyện này đối với nàng ta lại cực kỳ có lợi."
"A! Đúng rồi!" Tôi bỗng dưng hét ầm lên, "Lý Nghiên đã tra được thân thế hồi bé của muội ở Hung Nô, muội nghĩ hôm đó Nhật Đê thổi sáo đêm nhạc, chuyện muội múa kiểu Hung Nô đã bị bệ hạ nhìn thấy, thế thì bệ hạ chắc cũng đã rõ mối quan hệ của muội với Hung Nô."
Sắc mặt Cửu gia trở nên thê lương, ánh mắt ngập tràn thống khổ, luống cuống quay mặt nhìn đi chỗ khác. Tôi giờ mới sực nhớ khi huynh ấy biết toàn bộ tình cảnh lúc ấy, với huynh ấy mà nói là cảm giác thế nào, tôi cắn môi muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
Khi Cửu gia cười nhạt quay đầu lại, sắc mặt đã khôi phục bình thường: "Chuyện cũ tốt ở chỗ, cha của muội là người Hán, muội có thù với Y Trĩ Tà, bệ hạ không cần phải đặt nghi vấn về muội, nhưng cũng dở ở chỗ, bất luận thế nào thì muội vẫn lớn lên ở Hung Nô, chắc gì muội thực sự không hề có ý giúp đỡ Hung Nô."
Tôi thở dài: "Quả có vậy. Địa vị của Khứ Bệnh rất đặc biệt, bệ hạ không thể không đề phòng muội lợi dụng Khứ Bệnh để làm gì, hoặc Khứ Bệnh hồ đồ làm gì theo lời muội. Lý Nghiên chỉ cần khéo léo mách nước thì khả năng bệ hạ đưa đứa bé vào cung nuôi dưỡng là rất cao."
Cửu gia lặng lẽ nghĩ ngợi một lúc: "Đừng sốt sắng, miễn là muội không bằng lòng, không ai có thể giành đứa bé của muội. Vẫn còn ba tháng nữa, chúng ta sẽ có đối sách, bây giờ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã."
Tôi toan nói chuyện, nhưng Cửu gia lắc đầu, ra hiệu cho tôi im lặng, đỡ tôi nằm xuống nghỉ: "Muội không mệt thì cũng nên để đứa bé nghỉ ngơi chứ."
Huynh ấy giúp tôi kéo chăn tử tế, lại lấy quạt lụa khẽ phe phẩy giúp tôi.
Tôi cứ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm lên nóc màn. Cửu gia không gạn hỏi, nhưng hiểu hết tâm ý của tôi, bèn nói vẻ dịu dàng: "Sẽ không gặp ác mộng nữa, ta ở đây giúp muội xua ác mộng, mau nhắm mắt vào ngủ đi."
Tuy chỉ là câu nói đùa, nhưng giọng điệu ôn hòa kiên định, khiến người ta không thể nghi ngờ. Tôi nhận ra ánh mắt như loáng nước của huynh ấy, trái tim bỗng đập loạn lên, không dám nhìn thêm nữa, vội vã nhắm mắt lại.
Mỗi lần chiếc quạt phe phẩy, làn gió mát lại nhẹ nhàng thổi tới. Tôi nhớ lại vừa nãy mải mê lo lắng cho đứa bé, nói năng không ý tứ, chẳng hề nghĩ đến cảm nhận của Cửu gia, lòng lại trào lên từng cơn chua xót, đau đớn, muôn vàn câu "xin lỗi" nghẹn ứ trong dạ.
"Ngọc nhi, đừng nghĩ ngợi nhiều, không phải xin lỗi. Còn có cơ hội chăm sóc muội, còn có thể gánh vác lo lắng của muội, là ta cam tâm tình nguyện..." Giọng nói của huynh ấy cứ nhỏ dần, mấy lời về cuối gần như không nghe thấy.
Tôi nằm bất động, giả vờ ngủ là lựa chọn duy nhất.
- Tập 1 - Chương 1 - Chuyện cũ
- Chương 2 - Lần đầu gặp mặt
- Chương 3 - Gặp lại
- Chương 4 - Mỹ nhân
- Chương 5 - Bóng hình bên cửa sổ
- Chương 6 - Đắm say
- Chương 7 - Thân thế
- Chương 8 - Cuộc hội ngộ đáng sợ
- Chương 9 - Khúc nhạc trái tim
- Chương 10 - Thích khách
- Chương 11 - Trả lại khăn tay
- Chương 12 - Mời khách
- Chương 13 - Hoa rụng
- Chương 14 - Ngắm sao
- Chương 15 - Hẹn ước
- Chương 16 - Ra đi
- Tập 2 - Chương 1 - Bắt cóc
- Chương 2 - Tình cảm
- Chương 3 - Hồn chim bồ câu
- Chương 4 - Thất thân
- Chương 5 - Nụ hôn đầu tiên
- Chương 6 - Tháo chạy
- Chương 7 - Thúc cúc(1)
- Chương 8 - Nụ hôn rực rỡ
- Chương 9 - Tình cảm rối loạn
- Chương 10 - Nụ hôn giận dữ
- Chương 11 - Cãi cọ
- Chương 12 - Đổ bệnh
- Chương 13 - Bi thương
- Chương 14 - Vũ điệu tình yêu
- Chương 15 - Ra trận
- Chương 16 - Trúng độc
- Chương 17 - Độc kế
- Chương 18 - Kế hiểm
- Chương 19 - Tín nhiệm
- Chương 20 - Tử kế
- Chương 21 - Cuộc gặp tình cờ
- Chương 22 - An nhàn tự tại
- Phiên ngoại - Bóng hình đau thương
- Hậu ký