Gửi bài:

Chương 232 - Bị bắt cóc

Khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của Sở Ngọc là như thế. Bây giờ xem như nàng đã có kinh nghiệm bị bắt cóc đến lần thứ hai, miễn cưỡng gặp nguy không loạn, quan sát tình hình xung quanh.

Sở Ngọc xoa xoa phần gáy còn hơi đau, chậm rãi đứng lên khỏi giường.

Đây là một phòng ngủ thanh nhã. Trong phòng, ngoài chiếc giường này chỉ có một bàn phấn trang điểm, một chiếc bình phong. Không có ai khác ngoài nàng, cũng không có bất kỳ dây thừng xích sắt hay đồ bắt trói nào. Hình như sau khi mang nàng tới, đối phương chỉ ném lên giường là xong.
Đối phương hoặc là quá khinh thường nàng, hoặc là quá tự tin về năng lực canh giữ của bản thân.

Cẩn thận nhớ lại trước lúc hôn mê, Sở Ngọc có thể đại khái đoán ra người bắt cóc mình là ai. Và một lát sau, cửa ngách mở ra, người đứng ở cửa chứng thực phán đoán của nàng.
Đó là người trẻ tuổi đã đề nghị Quan Thương Hải nhường nàng cho hắn mà không được.

Sở Ngọc rất dễ dàng đoán được nguyên nhân kết quả. Người đó giả vờ rời đi, nhưng chỉ là tránh tầm mắt của Quan Thương Hải, rồi lệnh cho người mai phục trên đoạn đường nàng trở về, đánh ngất và đem đến đây.

Trang viên của Quan Thương Hải rất rộng, nhưng không có nhiều người, hộ vệ lại càng ít hơn. Bản thân hắn võ nghệ cao cường nên không cần ai bảo vệ, có nghĩa là ở trong nhà hắn cực kỳ an toàn. Nhưng ngược lại, nơi hắn không để ý thì người khác có thể tùy ý xâm nhập và dễ dàng làm bậy.

Sở Ngọc đã khinh suất ở điểm này. Nàng thấy Quan Thương Hải không có ý hại mình, vậy là vô thức cho rằng trong nhà hắn an toàn, không mang theo hộ vệ nên mới rơi vào hoàn cảnh bây giờ.

Yên lặng phân tích sai lầm của mình, Sở Ngọc bình tĩnh nhìn người kia chằm chằm, chờ hắn mở miệng.

Đối phương không giết mà mang nàng đí, nhất định có âm mưu gì đó. Nàng muốn xem hắn định làm gì.

Người kia bước tới, khoát tay, thị vệ liền ra ngoài cửa đứng chờ. Hắn dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nghiêm nghị nhìn kỹ Sở Ngọc trong khoảnh khắc, rồi trầm giọng: "Hình như ngươi không hề sợ hãi?"

Lúc hắn nói chuyện, vẻ kiêu ngạo tôn quý từ trên cao nhìn xuống càng trở nên rõ rệt, càng cho thấy hắn và Dung Chỉ khác nhau. Sở Ngọc thầm thở dài, ngoài mặt mỉm cười: "Bây giờ ta sợ hãi cầu xin cũng chẳng ích gì! Chi bằng trước hết nghe dụng ý của công tử khi đưa ta tới đây!"

Sở Ngọc đứng thẳng, nhìn người đối diện không hề tránh né. Ánh mắt nàng bình tĩnh phẳng lặng đối chọi với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của người kia, không chút nào lùi bước.

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục