Gửi bài:

Chương 175 - Cục diện thành Kiến Khang

"Ta không giết ngươi..."

"Là tự ngươi tìm tới cái chết..."

"Đừng tới tìm ta...Đừng tới..."

"Đừng lại gần..."

"A..."

Lưu Tử Nghiệp hét lên sợ hãi, ngồi bật dậy. Thần sắc hắn kinh hoàng, mồ hôi túa khắp người, nhanh chóng thấm ướt đẫm áo ngủ. Hắn thở hổn hển, một lúc sau, cặp mắt hoang mang trống rỗng mới dần lấy lại được sinh khí.

Hắn quệt mồ hôi trán, tim vẫn đập thình thịch, không khỏi nhớ lại ác mộng vừa rồi. Phấn Đại trợn trừng mắt, giơ hai tay bóp cổ hắn.

Hắn vẫn nhớ hôm đó. Sau khi biết tin Phấn Đại tự sát, hắn đã đích thân đến kiểm tra xác chết. Người thiếu nữ nhỏ xinh, trên cổ là vết tím bầm. Đôi mắt mở trừng trừng không nhắm được, cho thấy trước khi chết, nàng ấy đã oán giận không cam lòng đến mức nào.

Hắn sợ a tỷ biết, nên đã sai giết hết cung nữ, thái giám hầu hạ Phấn Đại để bịt miệng. Nhưng không hiểu sao, chỉ vài ngày sau, tin Phấn Đại chết vẫn lan truyền khắp hoàng cung, thậm chí còn truyền đến tận các ngõ xóm kinh thành.

Tại sao lại như vậy?

Lưu Tử Nghiệp phẫn nộ nghĩ thầm. Gần đây, không hiểu sao hắn ngày càng khó khống chế tâm tình, rất dễ nổi cáu. Ngay cả việc đày đọa cung nữ hàng ngày cũng không làm hắn thoải mái dễ chịu lên được.

Không phải lần đầu tiên nằm mơ thấy Phấn Đại. Mấy đêm gần đây, nàng ấy luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn, khiến nửa đêm hắn thường giật mình tỉnh giấc vì kinh sợ.

Giá như có a tỷ ở đây thì tốt biết bao!

Hắn buồn bực nghĩ.

Xoay người xuống giường, Lưu Tử Nghiệp giẫm chân trần lên thảm lông trên nền nhà, áo ngủ xộc xệch. Vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn phát hiện trời sắp sáng rồi.

Vầng trăng muộn sáng nhàn nhạt ở phía xa xa. Nhíu mày, Lưu Tử Nghiệp nhớ hôm đó Sở Ngọc đã đi suốt đêm ra khỏi thành, lòng hắn không khỏi buồn bực.

Hắn vừa có động tĩnh trong phòng, thái giám gác đêm bên ngoài lập tức phát hiện, vội vàng tiến vào hỏi hắn có cần gì không. Lưu Tử Nghiệp định phất tay cho lui, nhưng bỗng đổi ý, sai người hầu hạ mặc y phục, rồi bắt đầu đi lang thang trong cung.

Hộ vệ đi theo hắn, giữ một khoảng cách nhất định, không dám tiến lên quấy rầy.

Lưu Tử Nghiệp bước rất chậm, chẳng có mục tiêu nào, cứ đi tự do bất định. Hắn mặc quần áo đen tuyền, bóng tối chưa tan hết bao phủ khắp người, tà áo rộng bay phấp phới theo gió, nhìn qua giống một linh hồn lang thang vô chủ.

Chậm rãi đi qua mấy cung thất, nỗi buồn bực trong lòng vẫn không hề giảm bớt. Lưu Tử Nghiệp chợt nhớ, mấy ngày trước hắn muốn giết ba vị hoàng thúc, không hiểu vì sao lại quên mất, khiến bọn họ sống thêm một thời gian.

Vậy hôm nay giết bọn họ thôi! Vị hoàng đế trẻ tuổi hứng khởi nghĩ.

Hắn đang muốn đến chỗ cầm tù ba vị vương gia, bỗng nhiên, một tốp cung nữ xuất hiện phía trước. Các nàng cầm quần áo đi giặt, nhìn thấy hoàng đế, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Lưu Tử Nghiệp nheo mắt, nhìn lướt qua đám cung nữ. Bất chợt, ánh mắt hắn dừng ở một người. Đó là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhỏ xinh kiều diễm, đặc biệt có đôi mắt to tròn, trông giống Phấn Đại đến sáu, bảy phần.

Đó là nguyên nhân khiến hắn gặp ác mộng suốt nhiều ngày nay.

Hắn chậm rãi giơ tay, chỉ vào cô cung nữ vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Miệng hắn khẽ mở, phun ra một chữ: "Giết!" Một chữ khẽ nhỏ điềm nhiên, giống như nhặt lên một cánh hoa mềm mại.

Thế là, máu đỏ tóe trên nền đất vẫn còn nhuộm ánh trăng bàng bạc.

Lưu Tử Nghiệp hơi lim dim mắt. Hắn ngáp một cái, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, quyết định quay trở về. Lần này chắc là sẽ ngủ yên!

Vừa đi, hắn vừa nghĩ: tại sao lại phải đi Giang Lăng?

A tỷ hãy mau quay trở về!

Ngực hắn hơi khó chịu: a tỷ cứ thích chạy ngược chạy xuôi, vì sao không chịu nghĩ cho hắn một chút, để hắn được an tâm?

***

Sở Ngọc chăm chú nhìn phong thư trên tay, không mở ra.

Thư của Hoàn Viễn.

Tuy rời khỏi Kiến Khang, nhưng nàng không hề buông lỏng quan sát cục diện trong thành. Cứ hai ngày một lần, Hoàn Viễn lại gửi một bức thư cho nàng, dùng mật hiệu riêng của hai người, kẻ khác đọc thư cũng không hiểu được.

Nàng không am hiểu âm mưu thủ đoạn, không có nghĩa là những người bên cạnh nàng cũng thế. Chưa nói đến Dung Chỉ, mà ngay như Hoàn Viễn, từ khi được cởi bỏ mọi kiềm chế, đã thể hiện tài năng xuất chúng.

Hắn điều hành lĩnh vực mà mình đảm nhiệm như một vị quan bình thường, nhưng mặt khác, âm thầm thực hiện những công việc mà Sở Ngọc giao phó.

Trên triều, hắn mẫn cảm khác thường, bất kỳ sự biến đổi nào cũng có thể đoán trước một bước. Nhưng điều khiến Sở Ngọc kinh ngạc là, Lưu Tử Nghiệp tuy không phải một hoàng đế tốt, nhưng năng lực tự bảo vệ mình lại không thành vấn đề. Hắn vừa lấy vũ lực, vừa lấy ban thưởng hậu đãi để lôi kéo những tướng lĩnh cầm quân chủ chốt đứng về phía mình, lại dùng thủ đoạn tàn khốc khiến cho các quan viên có tư tưởng phản đối không dám ho he gì.

Trên triều đình, không khí khủng bố lo sợ lan tràn, nhưng không khí này không hề gây nguy hại cho Lưu Tử Nghiệp. Một thiếu niên luôn tỏ vẻ làm nũng, ỷ lại nàng, không ngờ trong vai trò hoàng đế lại là một bạo quân thành thạo, lão luyện. Nàng không cần nhọc lòng lo lắng, hắn vẫn có thể khống chế hoàng cung, khống chế Kiến Khang.

Bên cạnh Lưu Tử Nghiệp luôn có các võ sĩ bảo vệ nghiêm mật. Ngay cả khi kẻ nào có ý ám sát, thì xác suất thành công cũng rất thấp.

Với tình hình như vậy, Sở Ngọc không hiểu chuyện gì có thể gây hại cho Lưu Tử Nghiệp. Theo phỏng đoán của nàng, nếu trong cung có mối nguy hại nào, thì duy nhất chính là sự tồn tại đặc biệt của Thiên Như Kính.

Nhưng Thiên Như Kính đã từng nói, hắn sẽ không đích thân ra tay can thiệp...

Nàng có nên nhắc nhở Lưu Tử Nghiệp một vài điều, khiến hắn sớm đề phòng không? Tuy không biết toàn bộ quá trình Lưu Tử Nghiệp bị giết trong lịch sử như thế nào, nhưng nàng vẫn có ấn tượng với một số chi tiết. Nếu nhắc hắn tránh đi một vài việc, với cục diện bây giờ, có lẽ sẽ thay đổi được vận mệnh.

Sở Ngọc vừa thầm tính toán, vừa mở thư.

Mới xé phong bì bên ngoài, Sở Ngọc liền cảm thấy không thích hợp. Bởi vì, cách dán kín bì thư vẫn giống những gì nàng giao hẹn với Hoàn Viễn, bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng lại thiếu một thứ. Tại một góc ở chỗ dán phong bì, bình thường phải có dấu niêm phong, nhưng bức thư này không có.

Đã có kẻ động chân tay lên bức thư rồi!

Sở Ngọc nhíu mày, dừng tay một lát, đặt phong thư lên án kỷ xem xét. Thấy không có gì khả nghi, nàng liền rút một cây trâm bạc trong tay áo, chậm rãi gẩy tờ giấy bên trong ra. (Hi hi, bạn SN sợ có độc ^^)

Giấy viết thư còn chưa ra hết, một mảnh giấy kẹp ở giữa đã bay ra ngoài, bốn chữ đơn giản lọt vào tầm mắt của Sở Ngọc.

"Phấn Đại tự sát".

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục