Chương 137 - Nam phong tri ngã ý
Niên Niên vào Sở viên không hề nghỉ ngơi, mà cho mời Hoàn Viễn đến gặp. Hắn ngồi đối diện nàng, cúi đầu trầm mặc.
Chung Niên Niên nhoẻn miệng cười: "Dung mạo thiếp thân không đáng lọt vào mắt công tử sao?" Rồi nàng cười khanh khách, rót đầy chén rượu, hai tay kính cẩn dâng lên mời Hoàn Viễn. Hắn cũng không muốn ngồi lâu với người con gái bụng dạ khó dò này, bèn nâng chén uống qua loa rồi định cáo từ.
Nhưng chưa kịp đứng lên, Hoàn Viễn đã thấy chân mỏi nhừ. Hình ảnh giai nhân tuyệt sắc trước mặt càng lúc càng mơ hồ. Ấn tượng lưu lại sau cùng, là một nụ cười thản nhiên châm chọc.
Hắn sao có thể ngờ được, cô gái có dung mạo xinh đẹp dịu dàng này, rõ ràng là người giàu tâm kế, nhưng lại chọn biện pháp quá công khai trắng trợn để thể hiện mục đích bất thiện của mình.
Nhìn Hoàn Viễn gục xuống với vẻ mặt không thể tin được, Chung Niên Niên từ tốn đứng lên, quay sang cười với Chu Nhan: "Kẻ trí thức dù có trăm mưu ngàn kế, nhưng lại không nhận ra, có những lúc chỉ bạo lực mới là biện pháp tốt nhất!"
Từ xưa đến nay, vương triều thay đổi, đều là như thế!
Nói xong, nàng chậm rãi bước ra ngoài.
***
Ánh trăng mềm mại chiếu trên người Chung Niên Niên, vầng trán mờ mờ như trong mộng ảo. Bước chân nàng nhẹ nhàng thong dong trong bóng đêm, không nhanh không chậm, không chút hoang mang.
Ngoài cửa, thị vệ giám sát đã bị Chu Nhan và Chu Sa quét sạch. Đi qua bảy, tám ngã rẽ, Chung Niên Niên cứ thong thả tiến về phía trước.
Nàng vừa đi, vừa hát nho nhỏ:
Hải thuỷ mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu. Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu
(Mộng phiêu du trên sóng nước, chàng sầu ta cũng sầu Gió nam nếu hiểu nỗi lòng, hãy gửi mong ước của ta đến Tây Châu)
"Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu". Câu cuối cùng, nàng lặp đi lặp lại mấy lần. Tiếng hát khe khẽ, mềm mại mà hơi khàn như lẩn quất trong bóng đêm, kỳ diệu mờ ảo, giống như yêu ma trong truyện cổ dụ dỗ người phàm trần, mỗi âm điệu trầm bổng như chứa đầy ma lực.
Vừa đi vừa hát trong bóng tối, nàng ra khỏi Sở viên, và nhìn thấy một bóng người đứng khoanh tay trước cửa.
Bóng người nổi bật giữa màn đêm như trăng soi đáy nước, y phục trắng mềm nhẹ như tuyết, và cũng lạnh lẽo như tuyết.
Chung Niên Niên tiến tới, đứng phía sau cách người y phục trắng khoảng một trượng thì cúi thấp xuống hành lễ với vẻ khúm núm: "Đa tạ công tử đã đồng ý đến gặp Niên Niên!"
Dung Chỉ xoay người lại nhìn cô gái dung nhan tuyệt sắc, trong sóng mắt mềm mại không có bất cứ tình cảm nào. Chung Niên Niên là tuyệt thế giai nhân, nhưng hắn nhìn nàng lại giống như nhìn một thứ đồ vật không có sự sống, như một viên đá, một con cờ chẳng hạn.
Nhìn Chung Niên Niên một hồi, Dung Chỉ khẽ nhếch mép, nâng vạt áo ngồi xuống, ánh mắt ngang hàng với nàng: "Tiếng hát của cô vẫn êm tai như vậy, không hề kém hơn lần ta nghe bảy năm trước!"
Nghe thấy vậy, Chung Niên Niên ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu khẽ chớp. Lời nói của hắn khiến tâm trí nàng như quay trở về bảy năm trước, thời điểm gia cảnh nhà nàng sa sút. Phụ thân chết, mẫu thân thì ốm nặng. Trong nhà, ngoài nàng ra chỉ còn đệ đệ mới năm tuổi, còn chưa biết gì chứ đừng nói là chống đỡ gia nghiệp.
Lúc đó, khi chủ nợ kéo đến quá đông, nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất là làm thiếp một phú thương giàu có, lớn tuổi hơn cả cha nàng, mà người thì to béo gấp đôi nàng.
Một thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, còn đang tràn đầy ước mơ hi vọng về tương lai, có ai muốn đối mặt với con đường phía trước bi thảm như vậy không? Nhưng lúc ấy Chung Niên Niên không được phép lựa chọn. Nàng chỉ biết chạy đến bên hồ, vừa khóc vừa cất tiếng hát não nùng. Từ nhỏ nàng đã thích ca hát, chỉ có ca hát mới giúp nàng quên phiền não. Lúc nàng hát, hai mắt đẫm lệ đến độ không còn nhìn rõ phía trước mặt, bỗng nghe có tiếng khua nước lại gần, rồi một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, giống như giọng của thiên thần vang lên: "Cô hát rất hay!"
Đó là câu nói thứ nhất của Dung Chỉ với nàng.
"Ta muốn cô giúp ta một việc!"
Là câu nói thứ hai.
"Nợ nần trong nhà và việc chăm sóc em trai cô, ta sẽ thu xếp chu toàn!"
Chỉ ba câu nói ngắn ngủi, khiến Chung Niên Niên cảm động. Nàng lau nước mắt, thì thấy một người trẻ tuổi, chính là người đang ngồi trước mặt nàng lúc này. Diện mạo có hơi thay đổi, vẻ mặt mềm mại nhu hòa hơn, nhưng cảm giác như tất thảy đều bị người đó khống chế trong lòng bàn tay, thì đã bảy năm vẫn không hề đổi khác.
Suy nghĩ mông lung một hồi, Chung Niên Niên mới trấn tĩnh lại. Nàng nhìn Dung Chỉ, mỉm cười: "Trước khi gặp công tử, ta có nhiều điều muốn nói. Nhưng sau khi gặp rồi, lại thấy chẳng cần nói gì. Hẳn là công tử đã sớm có kế hoạch, sao ta cần nhiều lời nữa?"
Dung Chỉ vẫn nhếch mép. Hắn đứng lên chậm rãi bước đi, bỗng quay lại thản nhiên nói: "Chung Niên Niên, ngày mai phải rời khỏi thành Kiến Khang! Ngươi trở về bẩm báo với phu nhân, sớm thì nửa năm, chậm nhất là một năm, ta sẽ trở về. Phu nhân hãy gắng chống đỡ thêm vài ngày!"
Nghe ngữ khí hắn thay đổi, Chung Niên Niên biết là chuyện chính sự hệ trọng. Nàng cúi đầu kính nể: "Vâng!" Ngừng một chút, nàng chần chừ hỏi: "Vậy còn công chúa, công tử có muốn..."
"Không được động đến công chúa! Chuyện nàng ấy, ta sẽ tự thu xếp, ngươi chớ có nhúng tay!"
"Vâng!" Chung Niên Niên khom người hạ bái. Lúc nàng đứng thẳng lên, Dung Chỉ đã đi xa. Bóng lưng tuyết trắng của hắn như giao hòa với ánh trăng, tạo thành một dải bạc nối liền trời và đất.
Chung Niên Niên cẩn thận thở phào một cái.
***
Phủ công chúa.
Ngày hôm sau thức dậy, Sở Ngọc nhận được ba tin tức choáng váng, mà hai tin đầu liên quan đến nhau.
Thứ nhất, hôm qua tại Sở viên, Hoàn Viễn bị trúng dược của Chung Niên Niên, hôn mê bất tỉnh đến sáng nay mới tỉnh lại. Tất cả người hầu và thị vệ trong phủ cũng trong tình trạng tương tự.
Thứ hai, sau khi đánh thuốc mê Hoàn Viễn, Chung Niên Niên làm đạo tặc càn quét khắp Sở viên. Những đồ đạc bị mất, bao gồm cả tấm thư pháp mà Vương Ý Chi tặng cho nàng. Sáng sớm nay, có lẽ nàng ta và hai thị nữ đã tẩu thoát khỏi Kiến Khang.
Sở Ngọc nghe Hoàn Viễn báo cáo, kinh ngạc không thốt nên lời. Chẳng lẽ Chung Niên Niên không phải nữ gián điệp sao? Thế nào mà lại không có chút đạo đức nghề nghiệp nào? Còn kiêm cả nghề trộm cướp?
Quá...thô bạo! Quá kiêu ngạo!
Sở Ngọc sửng sốt nửa buổi, mới nặn được từ trong kẽ răng ra hai chữ: "Đuổi theo!" Hoàn Viễn vừa định đi chấp hành, lại bị nàng gọi lại: "Đợi một chút, đừng dùng người của phủ công chúa, mà sử dụng thân phận Dụ Tử Sở, Dụ Tử Viễn, báo quan phủ!"
Hoàn Viễn đi rồi, Sở Ngọc mới tiếp nhận đến tin tức thứ ba, là do người hầu chỗ Hoa Thác bẩm báo: "A Man bị bệnh!"
Từ khi chứng kiến thần lực bẩm sinh của A Man, Sở Ngọc ví cơ thể hắn như một cỗ chiến xa, không liên quan gì với ốm đau bệnh tật. Nghe nói A Man bị bệnh thật kỳ lạ, Sở Ngọc vội khoác áo đi xem.
Ban đầu nàng chỉ cho rằng A Man bị bệnh ho khan cảm mạo vớ vẩn nào đó, nhưng thấy người rồi mới biết mình nhầm thế nào.
A Man nằm trên giường, vẫn hôn mê. Màu da vốn ngăm đen thì nay đỏ sậm nóng rực. Trên mặt, trên người toát đầy mồ hôi, mà đệm chăn trên giường cũng thấm mồ hôi ướt đẫm. Trong cơn hôn mê, thỉnh thoảng hắn lại kêu rên khe khẽ, có thể thấy lúc này hắn đang ốm nặng khổ sở thế nào.
Sở Ngọc kinh ngạc, quay sang Hoa Thác: "Sao lại thế này?"
Hoa Thác giơ tay nhún vai, ra ý nàng hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ: "Ta làm sao biết được? Sáng nay ta gọi hắn dậy so chiêu, mở cửa ra là nhìn thấy tình trạng này!"
Sở Ngọc đưa tay sờ trán A Man, cảm thấy chỗ tiếp xúc nóng bỏng vô cùng, nóng quá mức tưởng tượng. Theo nàng được biết, nếu để người sốt cao trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, có người bị đần ngốc cũng vì lý do này.
Tuy chỉ số thông minh của A Man không cao, nhưng dù sao vẫn có. Bình thường chỉ số thông mình thấp đã khổ sở rồi, mà nay lại còn mất hết thì không biết Sở Ngọc phải xử lý thế nào.
Thấy sốt ruột, Sở Ngọc lại quay sang hỏi Hoa Thác: "Đã mời đại phu tới khám bệnh chưa?"
Hoa Thác ngẩn người ra, lắc đầu: "Chưa đâu, trước hết ta phái người báo với công chúa, đồng thời cũng sai người đi mời Dung Chỉ"
Nhắc đến tên là thấy người. Dung Chỉ tiến vào, chắc vì đi vội nên áo ngoài mới khoác hờ trên vai, thi lễ một chút với Sở Ngọc rồi đến bên giường A Man, xem mạch cho hắn.
Hai ngón tay Dung Chỉ vừa chạm vào cổ tay A Man, chàng da đen vẫn còn mơ màng nửa hôn mê bỗng hừ một tiếng, như vừa bừng tỉnh, vừa hơi mở mắt ra bỗng nắm chặt lấy tay Dung Chỉ. Mặc dù chàng ta đang bệnh nặng, nhưng sức lực vẫn thần kỳ như trước. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, mà Sở Ngọc lại nghe thấy cổ tay hắn truyền đến tiếng sai khớp xương.
Hoa Thác sắc mặt đại biến, vội chém tay lên gáy A Man, khiến hắn lần thứ hai rơi vào hôn mê. Nhưng dù đã mê man, A Man vẫn nắm chặt tay Dung Chỉ, như là cố ý dùng lực. Nếu không tìm cách gỡ ra, khó đảm bảo tay Dung Chỉ không bị gãy.
Năm ngón tay đen trên cổ tay trắng trẻo, hai màu đen trắng phân biệt thật rõ ràng.
Hoa Thác nôn nóng: "A Chỉ, tay ngươi thế nào rồi?" Trong giọng nói, vừa sốt ruột lại còn có đau xót, dường như người bị thương không phải Dung Chỉ mà là chính hắn.
So với Hoa Thác, Dung Chỉ thật bình tĩnh. Hắn quay sang Sở Ngọc nói: "Công chúa, phiền công chúa mang một số thuốc trị thương tới được không? Hoa Thác còn phải trông giữ A Man, tạm thời không đi được!"
Thấy Dung Chỉ bị thương, lòng Sở Ngọc cũng rối loạn, vội vàng đồng ý chạy đi tìm thuốc.
Sở Ngọc đi rồi, vẻ mặt Hoa Thác hiện lên sát ý thâm trầm, hắn định giơ tay về phía A Man.
"Khoan đã!" Dung Chỉ cất tiếng, ngăn ý định giết người của Hoa Thác: "Đừng giết hắn! Tay ta không đáng lo ngại, vết thương thế này có là gì!"
Hoa Thác mấp máy miệng, tuy không cam tâm, nhưng vẫn nghe theo, chỉ bẻ các ngón tay A Man ra để giải cứu cổ tay Dung Chỉ.
Dung Chỉ mỉm cười nghiêng đầu nhìn cổ tay phải bị vẹo của mình: "Tên nô lệ da đen này khá thú vị! Mặc dù thần trí không tốt, nhưng lại nhớ kỹ là phải đối phó với ta!" May là Hoa Thác xuất thủ đúng lúc nên chỉ bị sai khớp, so với gẫy xương thì chữa trị dễ hơn nhiều!
Sở Ngọc lúc này đã vội vàng trở về: "Ta đã sai người đi lấy thuốc. Dung Chỉ, ngươi thấy thế nào rồi?"
Trong lòng nàng lúc này như một mớ bùi nhùi, không còn phân biệt được đông tây nam bắc. Vừa chạy ra khỏi phòng, nàng mới chợt nhớ ra có thể sai gia nhân đi là được. Chung Niên Niên ăn trộm tiền chạy trốn, A Man bệnh nặng, Dung Chỉ tới bắt mạch lại bị thương, việc nọ việc kia chồng chất liên tiếp khiến lòng nàng tích tụ dần nỗi oán giận, mà lại không biết trút lên đầu ai. Lên Chung Niên Niên ư? Không biết nàng ta đã chạy tới phương trời nào rồi. Lên Hoàn Viễn ư? Đừng nói hắn, ngay cả nàng cũng không ngờ Chung Niên Niên trở mặt nhanh như thế! Chẳng lẽ lên A Man sao? Hắn đang hôn mê, vô ý làm Dung Chỉ bị thương cũng là bản năng tự vệ mà thôi!
Dung Chỉ khẽ mỉm cười, đang định nói gì nhưng bỗng nhìn thoáng qua sắc mặt của Sở Ngọc, hắn ngẫm nghĩ, rồi đưa cánh tay không bị thương nắm lấy tay nàng: "Công chúa đừng lo lắng! Ta chỉ bị thương nhẹ thôi, đừng vì ta mà phân tâm!"
Sở Ngọc thở sâu vài cái, tự ra lệnh cho chính mình phải bình tĩnh trở lại. Bàn tay hắn nắm tay nàng hơi mát mát, nhưng rồi lại thấy ấm áp, như có thêm sức mạnh truyền vào cơ thể nàng. Lát sau Sở Ngọc chú ý đến vấn đề quan trọng: "A Man bị bệnh thế nào?"
"Trong vòng ba ngày, ta sẽ làm cho hắn tỉnh lại!"
***
Dung Chỉ nói trong vòng ba ngày, quả nhiên ba ngày sau A Man hạ sốt tỉnh lại, chỉ có điều hơi mơ hồ, không nhớ rõ những việc xảy ra trước khi bị ốm, còn lại nhìn chung không có vấn đề gì. Sở Ngọc hỏi hắn mấy câu, thấy về cơ bản là bình thường, chỉ số thông minh không bị suy giảm nhiều nên cũng yên lòng.
Nhưng quan binh lại không thể tìm được Chung Niên Niên. Nàng ta bí mật mang theo tiền bạc và tư trang quý giá, không biết trốn kiểu gì nhưng trong vòng hai ngày liền không thấy tung tích.
Sở Ngọc nghe báo kết quả cũng chẳng phản ứng gì, chỉ phất tay nói thôi. Chung Niên Niên mang đi một số tài sản, tuy nàng có xót của nhưng mất rồi thì thôi, chỉ cảm thấy tiếc nhất là bức thư pháp của Vương Ý Chi.
Các công tử hâm mộ Chung Niên Niên phản ứng trước sự việc này rất khác nhau. Ban đầu nghe nói Chung Niên Niên là phường trộm đạo, tất cả đều trăm miệng như một tỏ vẻ không tin. Sau đó thấy những chứng cớ xác thực, có người rất phẫn nộ vì đã bị một nữ tặc lừa gạt tiền bạc, tình cảm, thật nhục nhã mất thể diện! Có người bình tĩnh hơn, cho là Chung Niên Niên chắc có nỗi khổ riêng. Có người vẫn mê muội, dứt khoát cho rằng Sở Ngọc đặt điều vu oan cho Chung Niên Niên, nếu dám đụng đến nàng ấy, sẽ biết tay bọn họ, v.v...Những người nghĩ thế này, nhiều không kể xiết.
Bởi vì Chung Niên Niên, "Dụ Tử Sở" đã nhận được rất nhiều thư đe dọa. Nhưng bọn họ đa phần là giới trí thức, cho dù có nhục mạ kiệt lực thì từ ngữ vẫn văn vẻ nho nhã. Sở Ngọc thấy rất thú vị, thậm chí đọc lên còn khá hay, nên thường cùng Dung Chỉ đọc thư thưởng thức.
Sau khi nhận nhiều thư đe dọa, Sở Ngọc phải tăng cường đề phòng nhưng không mấy để ý. Song nàng đã đánh giá thấp sức mê hoặc của Chung Niên Niên, và đã đánh giá cao chỉ số thông minh của công tử nào đó yêu nàng ấy cuồng nhiệt.
Một ngày, Sở Ngọc đang ở tại Sở viên, bỗng thấy ngang hông căng thẳng. Việt Tiệp Phi đỡ eo nàng cùng nhảy lên bờ tường. Hắn giúp nàng đứng vững, đồng thời rút trường kiếm ra.
Trong không khí có tiếng rít xé gió như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Sở Ngọc quay lại nhìn, thấy chỗ mình vừa đứng có một vết chém sâu xuống nền đất. Mà ở phía trước, là một người áo đen.
- Quyển 1 - Ngày xuân hoa hạnh rơi đầy tóc, thiếu niên nhà ai chân bước phong lưu(1) - Chương 1 - Không giam được sắc xuân
- Chương 2 - Tâm hồn bình yên (thượng)
- Chương 3 - Tâm hồn bình yên (hạ)
- Chương 4 - Chàng thiếu niên nhẹ nhàng
- Chương 5 - Lai lịch bí mật
- Chương 6 - Duy phụ xuân quang
- Chương 7 - Hoạt sắc ám sinh hương (thượng)
- Chương 8 - Hoạt sắc ám sinh hương (hạ)
- Chương 9 - Sủng nhục không vi kinh
- Chương 10 - Lục trúc bạn sơ đồng
- Chương 11 - Bắt kẻ gian dâm muốn thành đôi
- Chương 12 - Trò chơi
- Chương 13 - Giang lang
- Chương 14 - Một mũi tên trúng ba con chim
- Chương 15 - Dương mưu
- Chương 16 - Bẻ gãy dễ dàng
- Chương 17 - Phát hiện kẻ tiểu nhân
- Chương 18 - Thế gian như lò lửa
- Chương 19 - Chạy như điên ngoài đường
- Chương 20 - Cầm thú a cầm thú
- Chương 21 - Gặp chuyện thì ôm chân phật
- Chương 22 - Tam nhật khóa tâm can
- Chương 23 - Hoa mai rơi đầy giường
- Chương 24 - Rượu mời và rượu phạt
- Chương 25 - Ninja rùa
- Chương 26 - Hội thơ
- Chương 27 - Mỹ nam tập trung
- Chương 28 - Vương Ý Chi
- Chương 29 - Tâm tư lung linh
- Chương 30 - Ỷ mã khả ngàn ngôn
- Chương 31 - Khanh bản giai nhân
- Chương 32 - Thiên kim công tử tiêu
- Chương 33 - Tính toán không bỏ sót
- Chương 34 - Không được buông tay
- Chương 35 - Tam ngàn phồn hoa kiếm
- Chương 36 - Khóe mắt quyến rũ
- Chương 37 - Lưỡng chu khả bạch hồng
- Chương 38 - Tin tưởng hay không tin tưởng
- Chương 39 - Nói nửa chừng
- Chương 40 - Hỏi quân như có ý
- Chương 41 - Vỗ tay thề nguyền
- Chương 42 - Mỹ thiếu niên đậu phụ
- Chương 43 - Hoa thơm hạc kêu
- Chương 44 - Hữu tài khí tự hoa
- Chương 45 - Họ hàng thân tình phát khiếp
- Chương 46 - Hoa mai nhiều loạn
- Chương 47 - Không thấy người xưa cười
- Chương 48 - Nhưng thấy người nay khóc
- Quyển 2 - Anh đào chín đỏ, chuối đương xanh(*), thời gian trôi qua không chờ đợi - Chương 49 - Hướng chảy của con sông
- Chương 50 - Ý chí của con sông
- Chương 51 - Ta tặng người thạch tín
- Chương 52 - Bán nghệ không bán thân
- Chương 53 - Ngươi vốn đã chết rồi
- Chương 54 - Thượng bất chính, hạ tắc loạn
- Chương 55 - Trước mắt vô trần ai
- Chương 56 - Thành kiến khang của sáu triều đại
- Chương 57 - Dây đàn vì người tri âm mà đứt đoạn
- Chương 58 - Cô là ai
- Chương 59 - Bảo vật vô giá
- Chương 60 - Không gặp kẻ hữu tình
- Chương 61 - Chiến thần Thẩm Khánh Chi
- Chương 62 - Ánh đèn mờ tỏ
- Chương 63 - Đẫy giấc mới tỉnh ngủ
- Chương 64 - Người khác mỏi đến rút gân tay
- Chương 65 - Là hai việc khác nhau
- Chương 66 - Vốn không phải người thông minh
- Chương 67 - Nơi đây có chân ý
- Chương 68 - Khép miệng không cần phẫu thuật
- Chương 69 - Cây cỏ vốn vô tình
- Chương 70 - Xe ngựa phi nhanh
- Chương 71 - Số mệnh con người
- Chương 72 - Hóa ra là như vậy
- Chương 73 - Vĩnh viễn không nói dối
- Chương 74 - Bịa chuyện ma quỷ
- Chương 75 - Thuận theo thiên mệnh
- Chương 76 - Thế giới quan bị phá vỡ
- Chương 77 - Ngọt bùi cay đắng
- Chương 78 - Mười bước gặp cỏ thơm
- Chương 79 - Một chiếc lá rơi mà biết mùa thu
- Chương 80 - Sáng nay có sắc hương
- Chương 81 - Khen ngợi lẫn nhau
- Chương 82 - Sổ chiết gió nhẹ tụ
- Chương 83 - Tiêu Biệt gây khó dễ
- Chương 84 - Cầm tâm ở đâu?
- Chương 85 - Người có thiên sư đạo
- Chương 86 - Cô đã xem thiên thư rồi?
- Chương 87 - Ẩn giấu Càn khôn
- Chương 88 - Màn ám sát nhàm chán
- Chương 89 - Lớn tiếng cười nhạo
- Chương 90 - Người phàm tục
- Chương 91 - Cải trang đi vi hành
- Chương 92 - Tiền duyên lẫm lẫn
- Chương 93 - Không rõ ràng
- Chương 94 - Dạo phố cùng hoàng đế
- Chương 95 - Hai lưu tử nghiệp
- Chương 96 - Giới hạn của từng người (thượng)
- Chương 97 - Giới hạn của từng người (hạ)
- Chương 98 - Một vụ mặc cả
- Chương 99 - Nguyệt huyết sắc vô tình
- Chương 100 - Bản tính nghiện mua sắm
- Quyển 3 - Khoác áo lông cừu, tự do phóng túng, ngày dài nhàn nhã cất tiếng ca - Chương 101 - Khi quân thiện ý
- Chương 102 - Thà rằng không thịt
- Chương 103 - Có thể thanh tâm
- Chương 104 - Trên đài một phút đồng hồ
- Chương 105 - Ai là Chung Tử Kỳ
- Chương 106 - Thời gian uống can chung trà
- Chương 107 - Nô lệ da đen
- Chương 108 - Nô lệ da đen nhà ai
- Chương 109 - Đất tương có thiên tử
- Chương 110 - Ai là thiên tử thật
- Chương 111 - Mỹ nhân tuyệt thế vô song
- Chương 112 - Vô cùng quý giá
- Chương 113 - Máy phá hoại hình người
- Chương 114 - Dạy dỗ và học tập
- Chương 115 - Gặp gỡ lúc đêm khuya
- Chương 116 - Người cùng đi
- Chương 117 - Muốn hưu phò mã
- Chương 118 - Có muốn hay không
- Chương 119 - Chỉ nói chuyện phong nguyệt
- Chương 120 - Đều là người vô hình
- Chương 121 - Đã chết
- Chương 122 - Dư hương
- Chương 123 - Gặp mặt bốn vương gia
- Chương 124 - Tâm trí rối loạn
- Chương 125 - Chưa thể bình ổn
- Chương 126 - Đường hẹp tái tương phùng
- Chương 127 - Đêm khuya mưa gió
- Chương 128 - Trở lại Đông Sơn
- Chương 129 - Sương đọng cánh hoa
- Chương 130 - Vương Tôn khó quay bước
- Chương 131 - Tiến cung để tiến công (thượng)
- Chương 132 - Tiến cung để tiến công (hạ)
- Chương 133 - Niên Niên có Niên Niên
- Chương 134 - Tam hảo sinh Niên Niên
- Chương 135 - Thanh ti hồng nhan đao
- Chương 136 - Cuộc hẹn lúc đêm khuya
- Chương 137 - Nam phong tri ngã ý
- Chương 138 - Thập bộ sát nhất nhân
- Chương 139 - Bó tay trong thành trì
- Chương 140 - Tình yêu nhuộm máu
- Chương 141 - Vương gia bạc bẽo vô tình
- Chương 142 - Không gặp được người
- Chương 143 - Công chúa không phải công chúa
- Chương 144 - Diệt cỏ tận gốc
- Chương 145 - Âm thác dương sai
- Chương 146 - Ngươi đừng xằng bậy
- Chương 147 - Lời nói dối dịu dàng
- Chương 148 - Ráng chiều đẹp đẽ
- Chương 150 - Khống chế được bao nhiêu
- Quyển 4 - Mưa bờ tây, nắng bờ đông, trong vô tình đã mênh mông hữu tình (*) - Chương 151 - Sinh tử hoặc tôn nghiêm
- Chương 152 - Nụ cười của Dung Chỉ
- Chương 153 - Chuyến xa trở về
- Chương 154 - Biến cố trên đường
- Chương 155 - Thích nghi hoàn cảnh
- Chương 156 - Động cơ và mục đích
- Chương 157 - Ngày dài chậm rãi
- Chương 158 - Không phụ sự mong đợi
- Chương 159 - Chim chết vì tham ăn (*)
- Chương 160 - Hai bên cùng giấu tâm tư
- Chương 161 - Dây đàn đứt đoạn vì ai
- Chương 162 - Hồn phách trở về
- Chương 163 - Như thế là đủ
- Chương 164 - Phấn đại ba ngàn người
- Chương 165 - Từ nay đoạn tuyệt
- Chương 166 - Bước ra từ hoang mang
- Chương 167 - Một ngày hai đêm
- Chương 168 - Bị khuất phục bởi chính mình
- Chương 169 - Thành Giang Lăng
- Chương 170 - Gió thu trên núi "Họa phiến"
- Chương 171 - Thành công bất ngờ
- Chương 172 - Thượng Hải khách nhân
- Chương 173 - Người câu cá nhàn nhã
- Chương 174 - Ta là kẻ thù của hắn
- Chương 175 - Cục diện thành Kiến Khang
- Chương 176 - Trứng chọi đá
- Chương 177 - Lòng người biến đổi
- Chương 178 - Không thể hàn gắn
- Chương 179 - Bốn bề là địch
- Chương 180 - Tìm lối thoát
- Chương 181 - Thiên mệnh
- Chương 182 - Công dụng của chiếc vòng
- Chương 183 - Mong ước xa vời
- Chương 185 - Thùy đường thiên kim tử
- Chương 186 - Thiên hạ chia đôi
- Chương 187 - Dung Chỉ trở về
- Chương 188 - Gió trên đồng hoang vu (1)
- Chương 189 - Gió trên đồng hoang vu (2)
- Chương 190 - Gió trên đồng hoang vu (3)
- Chương 191 - Gió trên đồng hoang vu (4)
- Chương 192 - Gió trên đồng hoang vu (5)
- Chương 193 - Có thù tất báo
- Chương 194 - Lo sợ biệt ly
- Chương 195 - Sinh mệnh mong manh
- Chương 196 - Ta sẽ không đồng ý
- Chương 197 - Sẵn sàng tử vì đạo
- Chương 198 - Người chơi cờ
- Chương 199 - Nóng như lửa đốt
- Quyển 5 - Những thứ đẹp thường mong manh dễ vỡ, như áng mây chiều, như ngọc lưu ly - Chương 200 - Núi có cỏ cây (thượng)
- Chương 201 - Núi có cỏ cây (trung)
- Chương 202 - Núi có cỏ cây (hạ)
- Chương 203 - Chấn động
- Chương 204 - Vận mệnh do ý trời
- Chương 205 - "Thám tử" Dung Chỉ
- Chương 206 - Nhiều điều chưa biết
- Chương 207
- Chương 208 - Trong rừng trúc
- Chương 209 - Bắn quỷ ở trúc đường
- Chương 210 - Công chua và phò mã
- Chương 211 - Cá lớn lọt lưới
- Chương 212 - Tỉnh dậy sau giấc chiêm bao
- Chương 213 - Hương trong tuyết
- Chương 214 - Hương vẫn như xưa
- Chương 215 - Kiếm chỗ nào nói chuyện
- Chương 216 - Rồi sẽ có một ngày
- Chương 217 - Hiệp thứ nhất
- Chương 218 - Hiệp thứ hai
- Chương 219 - Nếu đã vô tình
- Chương 220 - Thì ta từ bỏ
- Chương 221 - Cùng chung đích đến
- Chương 222 - Ván cờ
- Chương 223 - Đông qua xuân tới
- Chương 224 - Nơi bình an là nhà
- Chương 225 - Có phải Tịch Nhiên không?
- Chương 226 - Hiểu biết về chùa Bạch Mã
- Chương 227 - Người trong xe bí ẩn
- Chương 228 - Băng và lửa
- Chương 229 - U nhân độc vãng lai
- Chương 230 - Phong thủy luân phiên chuyển
- Chương 231 - Chỗ không an toàn
- Chương 232 - Bị bắt cóc
- Chương 233 - Người trẻ tuổi bí ẩn
- Chương 234 - Gió thoảng qua đầu núi
- Chương 235 - Chuyện cũ năm xưa
- Chương 236 - Tình cảm theo thời gian
- Chương 237 - Vấn đề tuổi mới lớn
- Chương 238 - Gió xuân biết ý ta
- Chương 239 - Đổi ảnh thành hai người
- Chương 240 - Bình Thành dậy sóng
- Chương 241 - Sáng nay thánh chỉ đến
- Chương 242 - Một tay che Lạc Dương
- Chương 243 - Cố nhân tới
- Chương 244 - Không biết ở nơi đâu
- Chương 245 - Xa cách đã lâu
- Chương 246 - Gặp mặt
- Chương 247 - Ai là ai
- Chương 248 - Có rời đi không
- Chương 249 - Quan Thương Hải thật giả
- Chương 250 - Chén trà vỡ
- Quyển 6 - Chương 251 - Sát ý trên sông
- Chương 252 - Mới chỉ là bắt đầu
- Chương 253 - Một đêm mưa xuân
- Chương 254 - Cướp sắc không cướp tiền
- Chương 255 - Tiện đường cướp sắc
- Chương 256 - Tiếp tục cướp sắc
- Chương 257 - Thức ăn để lâu
- Chương 258 - Thiên tử hai miền
- Chương 259 - Bao giờ lại tương phùng
- Chương 260 - Không liên quan gì nữa
- Chương 261 - Cắn mỗi người một miếng
- Chương 262 - Gần mặt mà cách lòng
- Chương 263 - Ở trong tay ai
- Chương 264 - Thác Bạt lớn, Thác Bạt nhỏ
- Chương 265 - Kinh phong phiêu bạt nhật 79
- Chương 266 - Giận xanh xám mặt mày
- Chương 267 - Lòng dạ Tư Mã Chiêu
- Chương 268 - Dứt tơ lòng
- Chương 269 - Thư từ chậm trễ
- Chương 270 - Thổi kèn hiệu lệnh
- Chương 271 - Huyết hồng ngoài ý muốn
- Chương 272 - Tấm khiên che chắn
- Chương 273 - Nàng bên vách núi
- Chương 274 - Làm sao ngăn cản
- Chương 275 - Tạm thời để ngươi lại
- Chương 276 - Hồng đậu sinh nam quốc
- Chương 277 - Xuân tới có nảy lộc đâm chồi
- Chương 278 - Thứ yêu quý nhất
- Chương 279 - Phượng làm sao tù hoàng (thượng)
- Chương 280 - Phượng làm sao tù hoàng (trung)
- Chương 281 - Phượng làm sao tù hoàng (hạ)
- Chương 282 - Huyết lệ khôi phục nghĩa tình
- Chương 283 - Trời đất mênh mang
- Chương 284 - Người trong mộng xuân khuê
- Chương 285 - Biện pháp tốt nhất
- Chương 286 - Giá như không gặp nàng
- Chương 287 - Chi bằng ra đi
- Chương 288 - Xuân đi xuân lại tới
- Chương 289 - Lúc này khó xử
- Chương 290 - Xúc động là ma quỷ (thượng)
- Chương 291 - Xúc động là ma quỷ (hạ) (18+)
- Chương 292 - Nắm tay người, kéo người đi 1
- Chương 293 - Nắm tay người, kéo người đi 2
- Chương 294 - Chiếc vòng
- Chương 295 - Thiên như kính
- Chương 296 - Vĩ thanh
- Ngoại truyện - Một ngày sau hôn nhân