Gửi bài:

Chương 137 - Nam phong tri ngã ý

Niên Niên vào Sở viên không hề nghỉ ngơi, mà cho mời Hoàn Viễn đến gặp. Hắn ngồi đối diện nàng, cúi đầu trầm mặc.

Chung Niên Niên nhoẻn miệng cười: "Dung mạo thiếp thân không đáng lọt vào mắt công tử sao?" Rồi nàng cười khanh khách, rót đầy chén rượu, hai tay kính cẩn dâng lên mời Hoàn Viễn. Hắn cũng không muốn ngồi lâu với người con gái bụng dạ khó dò này, bèn nâng chén uống qua loa rồi định cáo từ.

Nhưng chưa kịp đứng lên, Hoàn Viễn đã thấy chân mỏi nhừ. Hình ảnh giai nhân tuyệt sắc trước mặt càng lúc càng mơ hồ. Ấn tượng lưu lại sau cùng, là một nụ cười thản nhiên châm chọc.

Hắn sao có thể ngờ được, cô gái có dung mạo xinh đẹp dịu dàng này, rõ ràng là người giàu tâm kế, nhưng lại chọn biện pháp quá công khai trắng trợn để thể hiện mục đích bất thiện của mình.

Nhìn Hoàn Viễn gục xuống với vẻ mặt không thể tin được, Chung Niên Niên từ tốn đứng lên, quay sang cười với Chu Nhan: "Kẻ trí thức dù có trăm mưu ngàn kế, nhưng lại không nhận ra, có những lúc chỉ bạo lực mới là biện pháp tốt nhất!"

Từ xưa đến nay, vương triều thay đổi, đều là như thế!

Nói xong, nàng chậm rãi bước ra ngoài.

***

Ánh trăng mềm mại chiếu trên người Chung Niên Niên, vầng trán mờ mờ như trong mộng ảo. Bước chân nàng nhẹ nhàng thong dong trong bóng đêm, không nhanh không chậm, không chút hoang mang.

Ngoài cửa, thị vệ giám sát đã bị Chu Nhan và Chu Sa quét sạch. Đi qua bảy, tám ngã rẽ, Chung Niên Niên cứ thong thả tiến về phía trước.

Nàng vừa đi, vừa hát nho nhỏ:

Hải thuỷ mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu. Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu

(Mộng phiêu du trên sóng nước, chàng sầu ta cũng sầu Gió nam nếu hiểu nỗi lòng, hãy gửi mong ước của ta đến Tây Châu)

"Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu". Câu cuối cùng, nàng lặp đi lặp lại mấy lần. Tiếng hát khe khẽ, mềm mại mà hơi khàn như lẩn quất trong bóng đêm, kỳ diệu mờ ảo, giống như yêu ma trong truyện cổ dụ dỗ người phàm trần, mỗi âm điệu trầm bổng như chứa đầy ma lực.

Vừa đi vừa hát trong bóng tối, nàng ra khỏi Sở viên, và nhìn thấy một bóng người đứng khoanh tay trước cửa.

Bóng người nổi bật giữa màn đêm như trăng soi đáy nước, y phục trắng mềm nhẹ như tuyết, và cũng lạnh lẽo như tuyết.

Chung Niên Niên tiến tới, đứng phía sau cách người y phục trắng khoảng một trượng thì cúi thấp xuống hành lễ với vẻ khúm núm: "Đa tạ công tử đã đồng ý đến gặp Niên Niên!"

Dung Chỉ xoay người lại nhìn cô gái dung nhan tuyệt sắc, trong sóng mắt mềm mại không có bất cứ tình cảm nào. Chung Niên Niên là tuyệt thế giai nhân, nhưng hắn nhìn nàng lại giống như nhìn một thứ đồ vật không có sự sống, như một viên đá, một con cờ chẳng hạn.

Nhìn Chung Niên Niên một hồi, Dung Chỉ khẽ nhếch mép, nâng vạt áo ngồi xuống, ánh mắt ngang hàng với nàng: "Tiếng hát của cô vẫn êm tai như vậy, không hề kém hơn lần ta nghe bảy năm trước!"

Nghe thấy vậy, Chung Niên Niên ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu khẽ chớp. Lời nói của hắn khiến tâm trí nàng như quay trở về bảy năm trước, thời điểm gia cảnh nhà nàng sa sút. Phụ thân chết, mẫu thân thì ốm nặng. Trong nhà, ngoài nàng ra chỉ còn đệ đệ mới năm tuổi, còn chưa biết gì chứ đừng nói là chống đỡ gia nghiệp.

Lúc đó, khi chủ nợ kéo đến quá đông, nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất là làm thiếp một phú thương giàu có, lớn tuổi hơn cả cha nàng, mà người thì to béo gấp đôi nàng.

Một thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, còn đang tràn đầy ước mơ hi vọng về tương lai, có ai muốn đối mặt với con đường phía trước bi thảm như vậy không? Nhưng lúc ấy Chung Niên Niên không được phép lựa chọn. Nàng chỉ biết chạy đến bên hồ, vừa khóc vừa cất tiếng hát não nùng. Từ nhỏ nàng đã thích ca hát, chỉ có ca hát mới giúp nàng quên phiền não. Lúc nàng hát, hai mắt đẫm lệ đến độ không còn nhìn rõ phía trước mặt, bỗng nghe có tiếng khua nước lại gần, rồi một giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, giống như giọng của thiên thần vang lên: "Cô hát rất hay!"

Đó là câu nói thứ nhất của Dung Chỉ với nàng.

"Ta muốn cô giúp ta một việc!"

Là câu nói thứ hai.

"Nợ nần trong nhà và việc chăm sóc em trai cô, ta sẽ thu xếp chu toàn!"

Chỉ ba câu nói ngắn ngủi, khiến Chung Niên Niên cảm động. Nàng lau nước mắt, thì thấy một người trẻ tuổi, chính là người đang ngồi trước mặt nàng lúc này. Diện mạo có hơi thay đổi, vẻ mặt mềm mại nhu hòa hơn, nhưng cảm giác như tất thảy đều bị người đó khống chế trong lòng bàn tay, thì đã bảy năm vẫn không hề đổi khác.

Suy nghĩ mông lung một hồi, Chung Niên Niên mới trấn tĩnh lại. Nàng nhìn Dung Chỉ, mỉm cười: "Trước khi gặp công tử, ta có nhiều điều muốn nói. Nhưng sau khi gặp rồi, lại thấy chẳng cần nói gì. Hẳn là công tử đã sớm có kế hoạch, sao ta cần nhiều lời nữa?"

Dung Chỉ vẫn nhếch mép. Hắn đứng lên chậm rãi bước đi, bỗng quay lại thản nhiên nói: "Chung Niên Niên, ngày mai phải rời khỏi thành Kiến Khang! Ngươi trở về bẩm báo với phu nhân, sớm thì nửa năm, chậm nhất là một năm, ta sẽ trở về. Phu nhân hãy gắng chống đỡ thêm vài ngày!"

Nghe ngữ khí hắn thay đổi, Chung Niên Niên biết là chuyện chính sự hệ trọng. Nàng cúi đầu kính nể: "Vâng!" Ngừng một chút, nàng chần chừ hỏi: "Vậy còn công chúa, công tử có muốn..."

"Không được động đến công chúa! Chuyện nàng ấy, ta sẽ tự thu xếp, ngươi chớ có nhúng tay!"

"Vâng!" Chung Niên Niên khom người hạ bái. Lúc nàng đứng thẳng lên, Dung Chỉ đã đi xa. Bóng lưng tuyết trắng của hắn như giao hòa với ánh trăng, tạo thành một dải bạc nối liền trời và đất.

Chung Niên Niên cẩn thận thở phào một cái.

***

Phủ công chúa.

Ngày hôm sau thức dậy, Sở Ngọc nhận được ba tin tức choáng váng, mà hai tin đầu liên quan đến nhau.

Thứ nhất, hôm qua tại Sở viên, Hoàn Viễn bị trúng dược của Chung Niên Niên, hôn mê bất tỉnh đến sáng nay mới tỉnh lại. Tất cả người hầu và thị vệ trong phủ cũng trong tình trạng tương tự.

Thứ hai, sau khi đánh thuốc mê Hoàn Viễn, Chung Niên Niên làm đạo tặc càn quét khắp Sở viên. Những đồ đạc bị mất, bao gồm cả tấm thư pháp mà Vương Ý Chi tặng cho nàng. Sáng sớm nay, có lẽ nàng ta và hai thị nữ đã tẩu thoát khỏi Kiến Khang.

Sở Ngọc nghe Hoàn Viễn báo cáo, kinh ngạc không thốt nên lời. Chẳng lẽ Chung Niên Niên không phải nữ gián điệp sao? Thế nào mà lại không có chút đạo đức nghề nghiệp nào? Còn kiêm cả nghề trộm cướp?

Quá...thô bạo! Quá kiêu ngạo!

Sở Ngọc sửng sốt nửa buổi, mới nặn được từ trong kẽ răng ra hai chữ: "Đuổi theo!" Hoàn Viễn vừa định đi chấp hành, lại bị nàng gọi lại: "Đợi một chút, đừng dùng người của phủ công chúa, mà sử dụng thân phận Dụ Tử Sở, Dụ Tử Viễn, báo quan phủ!"

Hoàn Viễn đi rồi, Sở Ngọc mới tiếp nhận đến tin tức thứ ba, là do người hầu chỗ Hoa Thác bẩm báo: "A Man bị bệnh!"

Từ khi chứng kiến thần lực bẩm sinh của A Man, Sở Ngọc ví cơ thể hắn như một cỗ chiến xa, không liên quan gì với ốm đau bệnh tật. Nghe nói A Man bị bệnh thật kỳ lạ, Sở Ngọc vội khoác áo đi xem.

Ban đầu nàng chỉ cho rằng A Man bị bệnh ho khan cảm mạo vớ vẩn nào đó, nhưng thấy người rồi mới biết mình nhầm thế nào.

A Man nằm trên giường, vẫn hôn mê. Màu da vốn ngăm đen thì nay đỏ sậm nóng rực. Trên mặt, trên người toát đầy mồ hôi, mà đệm chăn trên giường cũng thấm mồ hôi ướt đẫm. Trong cơn hôn mê, thỉnh thoảng hắn lại kêu rên khe khẽ, có thể thấy lúc này hắn đang ốm nặng khổ sở thế nào.

Sở Ngọc kinh ngạc, quay sang Hoa Thác: "Sao lại thế này?"

Hoa Thác giơ tay nhún vai, ra ý nàng hỏi ta, ta biết hỏi ai bây giờ: "Ta làm sao biết được? Sáng nay ta gọi hắn dậy so chiêu, mở cửa ra là nhìn thấy tình trạng này!"

Sở Ngọc đưa tay sờ trán A Man, cảm thấy chỗ tiếp xúc nóng bỏng vô cùng, nóng quá mức tưởng tượng. Theo nàng được biết, nếu để người sốt cao trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, có người bị đần ngốc cũng vì lý do này.

Tuy chỉ số thông minh của A Man không cao, nhưng dù sao vẫn có. Bình thường chỉ số thông mình thấp đã khổ sở rồi, mà nay lại còn mất hết thì không biết Sở Ngọc phải xử lý thế nào.

Thấy sốt ruột, Sở Ngọc lại quay sang hỏi Hoa Thác: "Đã mời đại phu tới khám bệnh chưa?"

Hoa Thác ngẩn người ra, lắc đầu: "Chưa đâu, trước hết ta phái người báo với công chúa, đồng thời cũng sai người đi mời Dung Chỉ"

Nhắc đến tên là thấy người. Dung Chỉ tiến vào, chắc vì đi vội nên áo ngoài mới khoác hờ trên vai, thi lễ một chút với Sở Ngọc rồi đến bên giường A Man, xem mạch cho hắn.

Hai ngón tay Dung Chỉ vừa chạm vào cổ tay A Man, chàng da đen vẫn còn mơ màng nửa hôn mê bỗng hừ một tiếng, như vừa bừng tỉnh, vừa hơi mở mắt ra bỗng nắm chặt lấy tay Dung Chỉ. Mặc dù chàng ta đang bệnh nặng, nhưng sức lực vẫn thần kỳ như trước. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, mà Sở Ngọc lại nghe thấy cổ tay hắn truyền đến tiếng sai khớp xương.

Hoa Thác sắc mặt đại biến, vội chém tay lên gáy A Man, khiến hắn lần thứ hai rơi vào hôn mê. Nhưng dù đã mê man, A Man vẫn nắm chặt tay Dung Chỉ, như là cố ý dùng lực. Nếu không tìm cách gỡ ra, khó đảm bảo tay Dung Chỉ không bị gãy.

Năm ngón tay đen trên cổ tay trắng trẻo, hai màu đen trắng phân biệt thật rõ ràng.

Hoa Thác nôn nóng: "A Chỉ, tay ngươi thế nào rồi?" Trong giọng nói, vừa sốt ruột lại còn có đau xót, dường như người bị thương không phải Dung Chỉ mà là chính hắn.

So với Hoa Thác, Dung Chỉ thật bình tĩnh. Hắn quay sang Sở Ngọc nói: "Công chúa, phiền công chúa mang một số thuốc trị thương tới được không? Hoa Thác còn phải trông giữ A Man, tạm thời không đi được!"

Thấy Dung Chỉ bị thương, lòng Sở Ngọc cũng rối loạn, vội vàng đồng ý chạy đi tìm thuốc.

Sở Ngọc đi rồi, vẻ mặt Hoa Thác hiện lên sát ý thâm trầm, hắn định giơ tay về phía A Man.

"Khoan đã!" Dung Chỉ cất tiếng, ngăn ý định giết người của Hoa Thác: "Đừng giết hắn! Tay ta không đáng lo ngại, vết thương thế này có là gì!"

Hoa Thác mấp máy miệng, tuy không cam tâm, nhưng vẫn nghe theo, chỉ bẻ các ngón tay A Man ra để giải cứu cổ tay Dung Chỉ.

Dung Chỉ mỉm cười nghiêng đầu nhìn cổ tay phải bị vẹo của mình: "Tên nô lệ da đen này khá thú vị! Mặc dù thần trí không tốt, nhưng lại nhớ kỹ là phải đối phó với ta!" May là Hoa Thác xuất thủ đúng lúc nên chỉ bị sai khớp, so với gẫy xương thì chữa trị dễ hơn nhiều!

Sở Ngọc lúc này đã vội vàng trở về: "Ta đã sai người đi lấy thuốc. Dung Chỉ, ngươi thấy thế nào rồi?"

Trong lòng nàng lúc này như một mớ bùi nhùi, không còn phân biệt được đông tây nam bắc. Vừa chạy ra khỏi phòng, nàng mới chợt nhớ ra có thể sai gia nhân đi là được. Chung Niên Niên ăn trộm tiền chạy trốn, A Man bệnh nặng, Dung Chỉ tới bắt mạch lại bị thương, việc nọ việc kia chồng chất liên tiếp khiến lòng nàng tích tụ dần nỗi oán giận, mà lại không biết trút lên đầu ai. Lên Chung Niên Niên ư? Không biết nàng ta đã chạy tới phương trời nào rồi. Lên Hoàn Viễn ư? Đừng nói hắn, ngay cả nàng cũng không ngờ Chung Niên Niên trở mặt nhanh như thế! Chẳng lẽ lên A Man sao? Hắn đang hôn mê, vô ý làm Dung Chỉ bị thương cũng là bản năng tự vệ mà thôi!

Dung Chỉ khẽ mỉm cười, đang định nói gì nhưng bỗng nhìn thoáng qua sắc mặt của Sở Ngọc, hắn ngẫm nghĩ, rồi đưa cánh tay không bị thương nắm lấy tay nàng: "Công chúa đừng lo lắng! Ta chỉ bị thương nhẹ thôi, đừng vì ta mà phân tâm!"

Sở Ngọc thở sâu vài cái, tự ra lệnh cho chính mình phải bình tĩnh trở lại. Bàn tay hắn nắm tay nàng hơi mát mát, nhưng rồi lại thấy ấm áp, như có thêm sức mạnh truyền vào cơ thể nàng. Lát sau Sở Ngọc chú ý đến vấn đề quan trọng: "A Man bị bệnh thế nào?"

"Trong vòng ba ngày, ta sẽ làm cho hắn tỉnh lại!"

***

Dung Chỉ nói trong vòng ba ngày, quả nhiên ba ngày sau A Man hạ sốt tỉnh lại, chỉ có điều hơi mơ hồ, không nhớ rõ những việc xảy ra trước khi bị ốm, còn lại nhìn chung không có vấn đề gì. Sở Ngọc hỏi hắn mấy câu, thấy về cơ bản là bình thường, chỉ số thông minh không bị suy giảm nhiều nên cũng yên lòng.

Nhưng quan binh lại không thể tìm được Chung Niên Niên. Nàng ta bí mật mang theo tiền bạc và tư trang quý giá, không biết trốn kiểu gì nhưng trong vòng hai ngày liền không thấy tung tích.

Sở Ngọc nghe báo kết quả cũng chẳng phản ứng gì, chỉ phất tay nói thôi. Chung Niên Niên mang đi một số tài sản, tuy nàng có xót của nhưng mất rồi thì thôi, chỉ cảm thấy tiếc nhất là bức thư pháp của Vương Ý Chi.

Các công tử hâm mộ Chung Niên Niên phản ứng trước sự việc này rất khác nhau. Ban đầu nghe nói Chung Niên Niên là phường trộm đạo, tất cả đều trăm miệng như một tỏ vẻ không tin. Sau đó thấy những chứng cớ xác thực, có người rất phẫn nộ vì đã bị một nữ tặc lừa gạt tiền bạc, tình cảm, thật nhục nhã mất thể diện! Có người bình tĩnh hơn, cho là Chung Niên Niên chắc có nỗi khổ riêng. Có người vẫn mê muội, dứt khoát cho rằng Sở Ngọc đặt điều vu oan cho Chung Niên Niên, nếu dám đụng đến nàng ấy, sẽ biết tay bọn họ, v.v...Những người nghĩ thế này, nhiều không kể xiết.

Bởi vì Chung Niên Niên, "Dụ Tử Sở" đã nhận được rất nhiều thư đe dọa. Nhưng bọn họ đa phần là giới trí thức, cho dù có nhục mạ kiệt lực thì từ ngữ vẫn văn vẻ nho nhã. Sở Ngọc thấy rất thú vị, thậm chí đọc lên còn khá hay, nên thường cùng Dung Chỉ đọc thư thưởng thức.

Sau khi nhận nhiều thư đe dọa, Sở Ngọc phải tăng cường đề phòng nhưng không mấy để ý. Song nàng đã đánh giá thấp sức mê hoặc của Chung Niên Niên, và đã đánh giá cao chỉ số thông minh của công tử nào đó yêu nàng ấy cuồng nhiệt.

Một ngày, Sở Ngọc đang ở tại Sở viên, bỗng thấy ngang hông căng thẳng. Việt Tiệp Phi đỡ eo nàng cùng nhảy lên bờ tường. Hắn giúp nàng đứng vững, đồng thời rút trường kiếm ra.

Trong không khí có tiếng rít xé gió như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Sở Ngọc quay lại nhìn, thấy chỗ mình vừa đứng có một vết chém sâu xuống nền đất. Mà ở phía trước, là một người áo đen.

Mục lục
Ngày đăng: 27/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục