Gửi bài:

Chương 102 - Thà rằng không thịt

Vương Tương vốn là họ hàng của Vương Ý Chi, cũng thuộc họ Vương danh tiếng. Đối với Vương Ý Chi, hắn vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.

Hắn tuy chưa từng gặp người tên Dụ Tử Sở, nhưng nghe tiếng đồn lan truyền khắp Kiến Khang. Biết đường huynh nhà mình có quan hệ thân thiết với người này, hắn không khỏi hiếu kỳ nên tìm mọi cách liên hệ với người có thiếp mời để cùng đi.

Bởi vì trong lòng hiếu kỳ, nên nhiều người đến rất sớm. Không ngờ cửa đóng im ỉm, có người vốn tính cao ngạo nóng nảy, sai gia nhân gõ cửa, không thấy tiếng trả lời bèn tức giận bỏ đi.

Lúc này mới có người nghĩ tới, "Dụ Tử Sở" đã dám cả gan răn dạy, trách mắng thiên kim công tử trước mặt tất cả mọi người, hẳn phải là người thế nào chứ!

Chờ đợi trong không khí nóng bức, thật chẳng dễ chịu chút nào! Một lúc sau cũng đến giờ tiếp khách.

Cánh cổng sơn đen của Sở viên kẽo kẹt mở ra. Trước ngưỡng cửa là bốn thiếu niên thanh tú mặc y phục trắng, khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Y phục đơn giản trang nhã, búi tóc chỉnh tề, một chút trang sức dư thừa cũng không có.

Một thiếu niên khẽ cúi người: "Chư vị khách quý, mời đi theo tôi!"

Bước vào vườn, mọi người cảm thấy một không khí mát mẻ khoan khoái, mùa hè oi bức khô nóng như bị đẩy lùi ngoài cửa. Cả người thư giãn sảng khoái, đập vào mắt họ là toàn cảnh khu vườn.

Xanh.

Rất nhiều sắc xanh.

Phía trong tường cao màu trắng là một màu xanh ngút tầm mắt, như gột rửa hô hấp của mọi người.

Một khoảnh khắc sau, mới có người kinh ngạc kêu lên: "Nhiều trúc quá!"

Trong nhà mọi người, thông thường cây cảnh là vật trang trí cho kiến trúc, điểm xuyết cho đình đài lầu gác thêm sống động. Nhưng bên trong Sở viên thì hoàn toàn tương phản, trước mặt mọi người là rừng trúc xanh ngút tầm mắt, vậy còn phòng ốc ở đâu?

Nhìn quang cảnh này, Vương Tương không khỏi kinh ngạc, hỏi thiếu niên áo trắng bên cạnh: "Thế này là thế nào?"

Bốn thiếu niên mở cửa đã lưu ở ngưỡng cửa đón khách, hai người khác đến chỗ các danh lưu sĩ tộc, một người dẫn đường phía trước, còn một người đang đứng cạnh Vương Tương.

Thiếu niên khẽ cười nói: "Chủ nhân nhà chúng ta rất yêu thích trúc. Người thường dạy chúng ta rằng:

Thà rằng thực vô thịt
Không thể cư vô trúc
Vô thịt lệnh nhân gầy
Vô trúc lệnh nhân tục
Nhân gầy thượng khả phì
Sĩ tục không thể y"

(Tạm dịch:
Thà rằng không ăn thịt
Nhà không thể thiếu trúc
Không thịt người sẽ gầy
Không trúc người sẽ tục
Gầy có thể béo lên
Tục không thành người tốt

Bài thơ trên bắt nguồn từ ý thơ của Tô Đông Pha (cuối đời Tống)

Ninh khả thực vô nhục
Bất khả cư vô trúc
Vô nhục sử nhân sấu
Vô trúc sử nhân tục)

Thiếu niên hào hoa phong nhã, tuy là tôi tớ nhưng có thể xuất khẩu thành thơ, thái độ không tự ti cũng không hống hách, khiến người ta thầm tán thưởng.

"Hay cho câu: sĩ tục không thể y!" Lời thiếu niên vừa dứt, liền có tiếng nói phía sau truyền tới. Vương Tương quay đầu lại, nhìn thấy vị đường huynh cao không với tới của mình. Hắn đứng tựa cửa, tay buông lỏng quạt gấp, dáng vẻ tiêu sái vô cùng: "Tử Sở huynh nói hay lắm! Như vậy, ta cũng nên trồng trong nhà ít trúc để tránh trở thành tục nhân!"

Thiếu niên nhìn thấy Vương Ý Chi nhưng không hề tỏ vẻ đặc biệt hơn, đối đãi với hắn giống tất cả mọi người: "Công tử đã tới rồi, vậy chúng ta cùng đi!"

Vương Ý Chi mỉm cười, sóng bước đi bên thiếu niên áo trắng. Vương Tương ngẫm nghĩ, vòng sang bên cạnh Vương Ý Chi, cúi người thi lễ: "Bái kiến đường huynh!"

Vương Ý Chi liếc sang phía hắn, hơi chớp mắt: "Ngươi... Tên là Vương Tương phải không? Sao lại ở đây? Ta nhớ lần trước lúc Tử Sở huynh phát thiếp mời, ngươi không có ở đó mà!"

Không ngờ Vương Ý Chi nhận ra mình, Vương Tương thầm vui mừng, nói từ tốn: "Ta gần đây nghe tiếng đồn ầm ĩ, theo bằng hữu vì mộ danh mà đến".

"Vậy à?" Vương Ý Chi đáp lại, rồi không nói gì thêm. Vương Tương cũng không bắt chuyện, chỉ yên lặng bước theo.

Thiếu niên áo trắng dẫn mọi người vào rừng trúc, cành lá sum suê che kín ánh nắng mặt trời, xua tan không khí nóng bức cuối cùng còn sót lại

Bên trong rừng trúc không quá dầy đặc, cứ ba bốn cây tạo thành một cụm. Dưới đất, đá cuội trắng rải thành đường, xung quanh là bùn đất ẩm ướt. Trong rừng, cảm giác mát mẻ ẩm ướt gột rửa không khí khô nóng từ trong ra ngoài. Giữa ngày hè nóng bức, nơi đây lại phảng phất có không khí ngày xuân.

Đi vào trong rừng, mọi người mới thấy nhà thấp thoáng ẩn hiện giữa lùm cây. Lúc mới đi vào, một số người vì nóng bức nên muốn xoay người đi sâu vào rừng trúc để tận hưởng cảm giác mát mẻ. May là có tiểu đồng dẫn đường nhắc nhở, họ mới không rời đoàn: "Ở phía trước, mời chư vị khách quý theo tôi!"

Vương Ý Chi mỉm cười. Tiến vào trong, không thấy phòng ốc mà lại thấy rừng, cách bài trí này có thể gọi là cực kỳ to gan. Ngay cả hắn ngày đó tìm mua tòa nhà này, cũng không ngờ Sở Ngọc sẽ bố trí như thế.

Tòa nhà này vốn từ lâu không có người ở, nên rừng trúc mới mọc um tùm xanh tốt. Ban đầu Vương Ý Chi định sai người phá bỏ rừng trúc, nhưng Sở Ngọc lại lợi dụng cảnh quan sẵn có, thay đổi một chút tạo thành bố cục tuyệt diệu.

Nhà thấp thoáng sau rừng trúc tạo cảm giác cực kỳ thanh lệ tao nhã.

Trên đường, ngoài hai thiếu niên, mọi người không hề nhìn thấy một ai, nhưng khi đến gần tòa nhà, mới thấy một người trẻ tuổi cũng vận y phục trắng đang đứng đợi trước cửa.

Người này dung nhan tuấn mỹ, thắt lưng cao quan, tay áo rộng lắc nhẹ phiêu đãng. Thấy mọi người tới, hắn hơi cúi chào, nói điềm đạm: "Mời chư vị!"

Phàm là những người đã tham dự hội thơ trên đỉnh núi đều nhận ra người này. Đó là Dụ Tử Viễn có tài văn chương xuất chúng, cũng là Hoàn Viễn. Hôm nay, trông sắc mặt hắn sáng ngời vẻ thản nhiên tự tin, so với tâm tình kín đáo và đè nén điều gì đó hôm ở trên núi thật là khác biệt.

Nhìn thấy Hoàn Viễn, mọi người không ngừng thầm tán thưởng.

Hoàn Viễn khe khẽ mỉm cười, hai thiếu niên áo trắng lập tức lui ra, giao nhóm khách này cho hắn tiếp đãi và quay trở lại cổng để nghênh đón khách mới.

Vương Ý Chi không khỏi hiếu kỳ, tiến đến lấy quạt che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Sao không thấy Tử Sở huynh?" Bọn họ còn định tạo những bất ngờ gì?

Hoàn Viễn điềm nhiên, vẫn ôn hòa mỉm cười như trước: "Các hạ cần gì phải gấp gáp? Một lát nữa là biết thôi!"

Vương Ý Chi hơi sửng sốt, lập tức bật cười: "Ngươi nói cũng phải!" Hắn không hỏi nữa, mà cùng Hoàn Viễn đi vào gian trong.

Xuyên qua hành lang uốn khúc, bọn họ phát hiện nơi tụ họp không phải ở trong nhà, mà lại là một đình viện thoáng đãng. Trong đình viện cũng trồng rất nhiều trúc xanh, dưới sàn bày án kỷ và nệm gấm. Bên trong án kỷ đã có người ngồi chờ, nhưng người đó không phải là Sở Ngọc.

Mục lục
Ngày đăng: 28/03/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục