Gửi bài:

Chương 381 - Thanh sam tẩy cũ (6)

Hạ Tang thực không ngờ mình sẽ mất khống chế, một khắc chạm vào mặt nàng đã khiến thần trí hắn tan tác. Sao hắn có thể xúc phạm nàng? Sự kinh hãi chiếm cứ đầu óc, hắn vừa định dứt ra thì "Phụt" một tiếng vang lên, ánh lửa bùng lên một cái rồi ngọn nến vụt tắt. Lều trướng bỗng chốc lâm vào bóng đêm.

Nàng không đẩy hắn ra, không hề có ý phản kháng thậm chí còn nắm chặt lấy quần áo hắn. Mặt nàng nóng quá! Hơi thở thơm ngát của nàng dần lan tỏa. Tay nàng thực mềm mại, bám vào lồng ngực hắn... Tất cả khiến tâm hắn rối loạn. Tình cảm bị áp lực hơn mười năm qua giờ phút nàng đã bị lung lay. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tay nàng đang nắm lấy áo hắn càng ngày càng chặt, càng ngày càng run rẩy; da thịt dưới tay hắn cũng thực nóng.

Trong cung, lúc nào cũng đi theo hoàng đế nên hắn có rất nhiều chuyện để xử lý, sắp xếp; ngoại trừ lúc ngủ, tâm trí rất ít khi có khoảng trống để suy nghĩ. Lúc này, não hắn giống như bị nhồi nhét thứ gì đó, không kịp tự hỏi, chỉ còn lại bản năng. Hắn nâng mặt nàng, cẩn thận hôn lên từng vết sẹo của nàng. Nàng thở ngày càng dồn dập, hơi thở như hương lan.

Môi hắn dừng trên mặt nàng, hô hấp so với nàng càng thêm nặng nề. Tim nàng đánh bạo, bàn tay run run lần tìm tới sau lưng hắn, nắm chặt lấy quần áo hắn. Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi hôn lên môi nàng. Nhìn không rõ, chỉ còn là cảm giác. Một khi cảm giác đã chiến thắng thì bản năng sẽ lập tức trỗi dậy, rõ ràng, chân thật, bao trùm lên tất cả. Giờ phút này, hành động không còn theo lý trí mà đã quy hàng tình cảm!

Cả cuộc đời này, nàng là người thân duy nhất của hắn. Hắn yêu nàng đã nhiều năm, nói không rõ bắt đầu từ khi nào. Hắn yêu nàng, bắt đầu từ sự cảm kích, cảm kích vì được tôn trọng rồi đến ấm áp, ấm áp vì có nàng bầu bạn; sau đó là sự thân cận của tình huynh muội và cuối cùng là yêu đến say đắm. Hắn từng có suy nghĩ, từng cho rằng mình yêu nàng chỉ vì nàng là nữ nhân duy nhất thân cận với hắn. Nhưng càng trưởng thành, hắn hiểu được suy đoán đó không đúng! Nàng ra cung đi học nghệ, mỗi đêm dài sau khi hoàn thành công việc, trước khi đặt lưng xuống giường đi ngủ, hắn sẽ nhớ nàng! Thời điểm thủ hạ đưa vài cung nữ xinh đẹp tới cho hắn lựa chọn để bầu bạn hàng ngày thì hắn mới chân chính hiểu được tình cảm của mình.

Nàng vốn là một cấm kỵ, hắn không thể đụng vào. Vì bí mật của hắn và cũng vì thân phận của nàng. Mà theo thói đời, càng cấm kỵ thì càng theo đuổi, càng áp lực thì càng khao khát; nhất là đã trải qua sinh tử, thiếu chút nữa chẳng còn tương lai.

Bóng đêm này tới thực tình cờ và đúng lúc.

Hắn muốn nàng, muốn được chạm vào nàng như thế này, muốn đến phát điên. Thế nhưng người trong lòng nàng lại không phải là hắn. Nghĩ tới đều này, hắn chẳng muốn buông tay, ngược lại càng ra sức đoạt lấy. Mọi chuyện đã thông suốt, hắn chẳng kiêng dè, làm theo bản năng tách miệng nàng ra, tham nhập vào bên trong, cuốn lấy lưỡi nàng, dây dưa không một khe hở.

Hạ Tang đã rối loạn, Ngọc Trí còn loạn hơn. Đầu óc nàng đã lâm vào mê huyễn, choáng váng, chứ đừng nói tới chuyện chống cực. Kỳ thực, nàng hiểu hai người đang làm gì. Đây hoàn toàn không phải là việc mà một ca ca và muội muội có thể làm. Cho dù nàng bị hủy dung mạo thì trong thâm tâm vẫn không muốn trốn tránh loại chuyện này. Nhưng hoàn toàn trái ngược với nam tử dơ bẩn kia, nàng không chán ghét sự đụng chạm của Hạ Tang, tuyệt không có! Hắn muốn làm thế nào thì nàng đều nguyện ý; nàng nguyện ý theo ý hắn! Không chỉ vì hắn cứu nàng, không chỉ vì hắn vì nàng mà bị thương; mà trong đáy lòng nàng đã hiện hữu một thứ khao khát, khao khát muốn được thân thiết hơn với hắn!

Trong khoảng khắc môi hắn áp lên má nàng, nàng nhớ tới vẻ mặt hắn mỗi khi nhìn nàng, nhớ giọng điệu hắn mỗi khi mắng nàng, nhớ động tác cực cẩn thận khi hắn đem khăn tay của nàng bỏ vào trong ngực. Nỗi khao khát càng ngày càng cháy bỏng. Và khi môi hắn chạm vào môi nàng, nàng đột nhiên hiểu được: hắn giống như một huynh trưởng nhưng hắn không phải ca ca của nàng. Vốn dĩ hắn cũng chưa từng xem mình là ca ca của nàng!

Lúc này, nàng cực vui sướng, lại càng không ngừng được sự tham lam trong lòng. Nàng không thể nói rõ cảm giác của mình là thế nào nhưng nàng nguyên ý theo yêu cầu của hắn. Động tác thực phối hợp, ngón tay nàng túm chặt lưng áo hắn, thuận thế hạ đầu xuống một chút để hắn có thể thuận lợi thăm dò. Khi đầu lưỡi hắn chạm vào hầu căn nàng, cả người nàng hơi cứng lại rồi từ từ thả lỏng, bạo dạn đưa lưỡi liếm nhẹ miệng hắn. Động tác của nàng hình như gây chấn động không nhẹ lên hắn. Hai người gần như dính sát vào nhau nên nàng có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run nhè nhẹ.

Sau đó, tay hắn nhanh chóng lướt từ trên mặt xuống, tay trái đặt trên bả vai nàng còn tay phải thì vén y phục nàng lên, trượt vào trong cái yếm. Hô hấp của nàng vì động tác này mà cứng lại, khẩn trương tới mức không dám thở. Tới khi hai tay hắn nắm lấy bầu ngực tròn trịa thì nàng rốt cuộc nhịn không được rên lên một tiếng. Trong bóng tối, thanh âm này nghe thực kiều mị, ngay cả nàng cũng phải hoảng sợ.

Một tiếng rên nho nhỏ của nàng dường như khiến hắn càng thêm cuồng nhiệt. Hắn ngang nhiên thăm dò cơ thể trắng ngần bên dưới lớp quần áo của nàng, lòng bàn tay hơi thô ráp vì những vết chai sần mỗi lần ma sát càng làm hô hấp nàng trở nên nặng nề, gấp gấp, bất lực.

– Hạ Tang, Hạ Tang ...

Nàng vô thức kêu tên hắn; đột nhiên hắn rút tay khỏi người nàng, tay phải dùng chút lực đã bế nàng ngồi lên đùi mình. Nàng nghe thấy tiếng thở của hắn so với nàng càng dồn dập, hỗn độn; bàn tay nắm sau lưng đã đụng đến lớp y phục ướt đẫm của hắn. Nàng ngượng ngùng vùi đầu vào gáy hắn, mặc hắn kéo ngoại bào của mình trượt xuống cùi trỏ, lớp y phục hững hờ nằm trên cánh tay...

————————————————————

Chương 382: Thanh sam tẩy cũ 7 [WARNING +18]

Khi môi hắn chạm vào nơi mẫn cảm trước ngực nàng, khi thì hôn khi thì cắn, khi thì nhẹ khi thì nặng khiến cả người nàng run lên, cả người như bị khơi dậy một trận nóng cháy khó chịu rồi quét khắp tứ chi.

Thân thể càng nóng càng khiến thần trí Ngọc Trí mê muội, nàng không biết mình phải làm gì, chỉ theo bản năng vùi sát vào người hắn làm cho hai người càng thêm thân mật. Ở trong lòng hắn khiến bao bất an của bị triệt tiêu, và dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt khó chịu trong cơ thể và khiến cơn đau đớn, khao khát khó hiểu phía hạ thân từ từ biến mất.

Mới trước đây, hắn vẫn thường ôm nàng vào ngực; sau đó khi cả hai đã trưởng thành, hắn không còn ôm nàng như thế nữa. Thi thoảng nàng bị ủy khuất hoặc tủi thân vì chuyện gì đó thì hắn mới ôm vào lòng an ủi. Nàng đã sớm cảm nhận được lòng tay ấm áp, rộng lớn của hắn nhưng hiện tại hai người dính chặt vào nhau thế này, nàng mới phát hiện ra cơ thể hắn thực tinh tráng, cơ bắp chứ không hề gầy yếu thư sinh như vẻ bề ngoài.

Nàng nghe thấy tiếng hắn thở dốc càng ngày càng nặng, môi hắn từ trên cơ thể trở lại môi nàng. Nàng nghe thấy giọng hắn khàn khàn thì thầm, thanh âm chầm chậm tiêu tán giữa cánh môi nàng.

– Ngọc nhi!

Hắn không gọi nàng là Ngọc Trí, lại càng không kêu là công chúa, hắn gọi nàng là Ngọc nhi. Không hiểu sao nàng rất thích cách xưng hô mới mẻ này.

Hắn vẫn tiếp tục chiếm đoạt môi nàng, không chịu buông ra, một lần lại một lần khàn khàn gọi tên nàng. Một tay hắn đỡ phía sau lưng nàng, còn một tay nhẹ nhàng xoa nắn, nắm giữ, hưởng thụ. Cảm giác như giữa trưa hè đang say ngủ, bỗng được cơn gió mát thổi lướt qua, thổi bay mọi nóng bức; rồi lại cảm giác như được vẩy lên người những giọt nước mát lạnh, từ môi rồi tới cả cơ thể.

Trong lòng háo hức, lâng lâng khiến Ngọc Trí không biết phải làm sao để bình ổn lại cơ thể đang run run của mình; vừa thẹn vừa ngượng, nàng muốn làm gì đó đáp lại hắn nhưng lại giật mình nghĩ làm thế liệu có bị xem là không có liêm sỉ? Đầu óc đê mê rốt cuộc cũng hoạt động, mà thời điểm hoạt động lại nghĩ tới chuyện này... thật xấu hổ! Bất giác, cánh tay vòng sau lưng hắn đánh nhẹ một cái.

Vì cái đánh của nàng, Hạ Tang hơi khựng người lại. Hai người quá gần gũi nên nàng có thể cảm nhận được điều này. Sau đó, môi hắn chầm chậm rời khỏi môi nàng, lúc tách ra còn kéo theo đường tơ dịch bọt từ khóe miệng cả hai. Nếu có ánh đèn, nhất định trông cảnh này rất kích khích và khêu gợi. Bàn tay đang đặt trên người nàng cũng không động đậy nữa, song nơi mềm mại của nàng vẫn còn ngượng ngùng nằm gọn trong tay hắn, cảm nhận một cách rõ ràng sự thô ráp. Nàng chợt cảm thấy bất an, không chỉ vì sự vui thích của cơ thể mà còn vì cảm giác của hắn. Hắn không thích nàng sao? Nghĩ vậy, nàng hơi tủi thân, bất an trong lòng càng theo đó lớn dần. Vì sao? Vì nàng đánh hắn? Nhưng mà... đó là vì trong lòng nàng cảm thấy vui... Nàng không hiểu, cũng không chắc chắn, khẽ cắn môi... Lấy hết can đảm, nàng kéo gáy hắn xuống, ngốc nghếch hôn hắn, học cách hắn làm với nàng.

Cả người hắn dường như chấn động, ngay cả cánh tay đang đỡ phía eo nàng cũng run lên kịch liệt. Nàng cũng không suy xét nhiều tới phản ứng của hắn nên cái lưỡi bạo dạn vói vào trong miệng hắn; trong nháy mắt, chiếc lưỡi của cả hai nhanh chóng quấn vào nhau. Nàng chợt thấy đau, bởi bàn tay đang nắm trọn bầu ngực nàng dùng sức niết vào. Nàng đau, muốn thốt ra thành tiếng nhưng hắn lại nhanh hơn một bước, dùng lưỡi bức bách nàng, đảo khách thành chủ. Nụ hôn của hắn càng ngày càng gấp khiến lồng ngực nàng càng ngày càng thiếu dưỡng khí. Vô thức, nàng lại bấu chặt vào quần áo hắn. Nếu không có cánh tay phải mạnh mẽ của hắn ôm lấy eo nàng thì nhất định nàng đã xụi lơ, té ngã rồi.

Theo tiếng thở gấp gáp, tay trái hắn vội vã tìm kiếm xuống dưới váy nàng, phát hiện ra nơi tư mật rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Cả người nàng phút chốc nóng như bị thiêu cháy. Tay hắn mặc dù bị thương nhưng ngón tay vẫn vô cùng linh hoạt, không cần dùng nhiều sức nhưng động tác ấn niết, xoa nắn rất nhẹ kia cũng đủ khiến hạ thân nàng bốc hỏa. Bao khố dưới váy đã ẩm ướt, cảm giác xấu hổ và thích thú giống như ngón tay hắn liên tục áp bách nàng, khiến nàng cảm thấy mình sắp chết mất thôi.

Nàng không hề nghĩ rằng hai người sẽ thế này. Dù biết giữa nam nữ phải có chút chuyện thân mật gì đó, điều này mấy lão mama và nữ quan trong cung đã chỉ dạy, song từ trước tới nay nàng chưa hề trải qua nên không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì nàng. Hiện tại, nàng chỉ biết rằng, mình đang run và cũng sợ nữa nhưng nàng sẽ không ngăn lại... nếu hắn muốn nàng.

Nghĩ tới đây, bất chợt nàng như ý thức được điều gì, trái tim nảy lên một nhịp. Nàng quên, nàng đã quên mất... Cho dù bản thân nàng không biết liêm sỉ nhưng hắn sao có thể làm chuyện này với nàng được?

~~~ ngươi là thái giám, ngươi là một thái giám... Vậy mà ta lại thích một tên thái giám!

~~~ vấn đề ở chỗ thân phận ngài ấy không thể ban thưởng bình thường. Ngài ấy mới chỉ ngoài hai mươi, so với chúng ta còn nhỏ hơn mấy tuổi nhưng đã ngồi đến chức tổng quản. Các ngươi nghĩ, nếu ngài ấy không phải thái giám thì sẽ làm chức vị gì?

Câu nói của Lãnh San và tên binh lính kia oanh tạc vào đầu Ngọc Trí khiến mọi thứ nổ tung một tiếng. Nàng vội nhắm tịt mắt lại, cảm giác như từ trên mây rơi xuống đất. Quá bất ngờ làm nàng không biết nên phản ứng thế nào, trong đầu không ngừng lướt nhanh vài hình ảnh. Khi làm việc này, rốt cuộc bọn họ xem như trò chơi hay là gì khác? Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị nàng phủ định. Không phải, nàng không quan tâm cái gì mà dơ bẩn; hắn là một nội thị thì thế nào? Hắn vẫn là Hạ Tang!

Nàng biết, hắn yêu nàng, không phải là sự trân trọng đơn thuần trong tình huynh muội. Giống như tên binh lính kia nói, cho dù với thê tử của mình cũng không nhất định làm được như vậy; thế mà vì gương mặt đã bị tàn phá của nàng, hắn cam nguyện hy sinh tay chân mình. Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy mình thực may mắn vì có được một người như vậy yêu thương. Bản thân nàng cũng thích hắn, sự "thích" này không còn giống với trước kia, cũng không giống tình cảm đối với Bạch đại ca. Bạch đại ca... hình như đã rất lâu nàng không nghĩ tới y.

Tâm tư của chính mình... vậy mà tới tận lúc này mới biết!

Cánh tay run rẩy của nàng chầm chậm hạ xuống, nàng không dám động vì sợ bị hắn phát hiện ra dị trạng và suy nghĩ của mình, sợ hắn sẽ để ý. Nàng ôm chặt cổ hắn, mặc hắn thăm dò, miệng cong lên cười – một nụ cười cất chứa chút ngọt, chút đắng. Thân mình nàng chợt run lên, bởi nút thắt đai lưng trên váy đã bị một bàn tay nóng rực nhẹ nhàng kéo xuống...

Mục lục
Ngày đăng: 27/05/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục