Chương 12
Khi Mi Trang và Lăng Dung đi rồi , Đường Lê cung bắt đầu náo nhiệt. Sự náo nhiệt này là do Hoàng thượng ban thưởng như hồi mới nhập cung , bởi lần này do Hoàng thượng nhúng tay vào nên xem ra còn tấp nập hơn cả hồi đó.
Tôi được tấn phong lẫn vinh sủng đột ngột khiến cho ngoài mặt hậu cung điềm tĩnh như bên trong cực chấn động , thu hút một số người rảnh rỗi không có việc gì. Thế cho nên thời điểm tôi được tấn phong cũng là lúc Dư Canh Y bị giáng chức như là cuốn vào một cơn sóng lớn mãnh liệt bị chôn vùi nhanh chóng như lá khô
, ngoại trừ một vài người không quan tâm sự tồn tại của ả , ngày xưa Dư Canh y được sủng ái giờ biến mất như chưa từng xuất hiện. Sau đó , mọi người trong cung hiếu kì hâm mộ , ghen ghét mang lễ vật tặng cho tôi nhiều không đếm xuể.
Hoàng hôn buông xuống , Hoàng thượng hạ ý chỉ , muốn tôi trừ chàng và Thái y ra , những người còn lại thì đóng cửa từ chối tiếp khách. Rốt cuộc cũng được thanh nhàn một thời gian.
Chỉ trong thời gian ngắn đã thay đổi , tràn ngập lòng hiếu kỳ . Tôi quyết định chấp nhận thành người được Hoàng thượng sủng ái , tôi đối với chàng có phần tình ý và ái mộ. Tôi không biết liệu có nguy hiểm hay không? Nhưng buổi chiều cảnh xuân tươi đẹp và Hoàng thượng Huyền Lăng tươi cười khiến trái tim tôi mở ra cánh cửa khác , đó là một người tràn ngập mê hoặc kiều diễm phồn hoa , tôi chẳng bao giờ tiếp xúc qua , mặc dù trước mặt là cảnh tàn sát khốc liệt và âm mưu hạ độc , nhưng tôi vẫn quyết định đi hướng có người đó.
Buổi tối , tôi soi gương rất lâu , chỉ làm một việc , đem nhốt mình trong hậu đường , sau đó châm nến , nhìn gương. Tôi mặc y phục đẹp nhất , đeo đồ trang sức đẹp nhất , sau đó lại cởi những thứ mình vừa thử ra rồi lại thử bộ khác . Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương , bỗng nhiên nghĩ tôi không muốn sống suốt đời yên lặng , nơi thâm cung vắng vẻ sống quãng đời còn lại đến chết. Điều này làm cho tôi nghĩ đến câu thành ngữ : " mèo khen mèo dài đuôi , nhìn thân thương phận."
Huyền Lăng xuất hiện khiến tôi đem lòng yêu chàng. Lúc tôi tưởng chàng là Thanh Hà vương định , tôi định dập tắt nỗi nhớ về chàng , nhưng tôi không thể dập tắt tưởng tượng của mình. Trong tưởng tượng của tôi , là một câu chuyện tình yêu nam nữ tốt đẹp có nhân vật chính giống tôi và chàng. Đến tận vài ngày sau tôi vẫn nghĩ cuộc sống ngày đó của tôi sẽ không kéo dài – niềm vui duy nhất của tôi là yên lặng và khô khan. Có lúc , tôi sẽ tưởng , Ôn Thực Sơ mạo muội cầu hôn tôi trở thành hồi ức đáng giá nhất nhớ mãi không quên. Thậm chí tôi còn tưởng , nếu như theo lời Mi Trang tỷ nói , dựa vào lực lượng Hoàng thượng , gia tộc tôi có thể không có tiền đồ tốt đẹp , tôi vì được chàng sủng ái mà trở nên có giá trị một chút.
Tôi phát hiện mình ngủ đông đã nhiều rồi , hiện tại tôi thấy bọn họ đang rục rịch. Được , họ cũng nghĩ như tôi. ( chuẩn bị chiến đấu trong hậu cung rồi đây :)))
Nếu đã quyết định như vậy , tôi muốn mình là người mở màn tốt nhất , để tôi từng bước bước trên gió tanh mưa máu trong hậu cung.
Tôi mặc bộ y phục hết sức đẹp , mở cửa ra thì thần sắc tôi cũng giống như mọi ngày , tôi bảo Tiểu Liên Tử : " Mời Ôn thái y tới đây."
Lần nào tới Ôn Thái y cũng đến rất nhanh. Tôi bảo mọi người lui ra , chỉ chừa lại Lưu Chu và Hoán Bích. Thấy nét mặt hắn vội vã , tôi nghĩ hắn đã nghe nói chuyện này. Việc trong cung , thịnh vinh suy nhục , vĩnh viễn không chạy trốn được , chỉ có thể trải rộng đến mỗi một góc trong cung đình , ngay cả cánh cửa nhỏ tối cũng có , đều cất giấu lời đồn bịa đặt.
Tôi đi thẳng vào vấn đề : " Việc này tránh không được."
Thần sắc hắn ảm đạm , ánh mắt thoáng buồn nói : " Thần có thể trần tình với Hoàng thượng , nói thân thể tiểu chủ không thích hợp để thị tẩm."
Tôi nhìn hắn : " Nếu Hoàng thượng phái các thái y khác tới khám cho muội thì sao? Thân thể muội vì uống dược này nên mới bị bệnh , bên trong rất khỏe. Nếu điều tra ra , cái đầu 2 chúng ta còn giữ được không? Cả nhà 2 chúng ta thì thế nào ?"
Cái miệng của hắn hơi giương , cuối cùng không nói được cái gì , ánh mắt dại ra.
Tôi liếc mắt hắn , thản nhiên nói : " Ôn đại nhân có gì cao kiến ?"
Hắn lặng lẽ , đứng lên khom người nói : " Thần ..... Hoàn tiểu chủ cứ dặn dò."
Tôi nhẹ giọng nói : " Ôn đại nhân khách khí. Muội còn cần đến sự giúp đỡ của huynh chứ , bằng không nơi hậu cung từng bước là cạm bẫy , Huyên nhi thực sự đang như sợi tơ hồng."
Ôn Thực Sơ nói : " Thần không thay đổi lời hứa ban đầu , sẽ dốc hết sức lực bảo vệ tiểu chủ."
Tôi lại cười nói : " Vậy là tốt rồi. Mời Ôn đại nhân chữa bệnh cho Huyên nhi , nhưng không nên chữa quá nhanh , cứ từ từ trong 1 tháng."
" Thần sẽ giảm lượng thuốc độc , kết hợp với thuốc bổ là không có gì đáng ngại."
Hoán Bích tiễn hắn ra ngoài, Lưu Chu nói : " Tiểu chủ có ý với Hoàng thượng , sao không sớm lành bệnh? Sợ người khác nghi ngờ sao?"
Tôi gật đầu nói : " Đó chỉ là một lý do thôi. Điều quan trọng hơn là tâm tư Hoàng thượng. Nếu bệnh ta khỏi quá nhanh , khó tránh khỏi mất hứng. Muội phải biết rằng , đối với nam nhân , cái gì càng khó tới tay càng quý trọng , càng không bỏ xuống được , huống chi người ấy là bậc Đế vương , nữ tử nào cũng gặp qua , nếu ta giống các nữ tử khác khiến sự thỏa mãn của người mất hứng thú với ta. Nếu thời gian chữa quá lâu , nhất là Hoàng thượng ăn uống để lâu dễ buồn nôn , mặt khác trong hậu cung tranh thủ tình cảm , thời gian rất quý giá. Nếu bị người khác nhanh chân chiếm tình cảm trước , hối hận cũng đã muộn."
Lưu Chu âm thầm gật đầu : " Nô tỳ nhớ rõ."
Tôi ngạc nhiên nói : " Muội ghi nhớ làm gì ?"
Lưu Chu đỏ mặt , lúng túng nói : " Sau này nô tỳ gả cho người khác , cũng muốn bắt chước chiêu này của tiểu chủ ."
Tôi cười vật vã : " Nha đầu chết tiệt này , mới có tí tuổi mà muốn có trượng phu ?"
Lưu Chu đỏ mặt : " Sao tiểu thư lại như vậy , người ta nói với tỷ hai câu mà tỷ lại chê cười muội."
Tôi miễn cưỡng ngừng cười: " Được , được , ta không cười muội , sau này ta nhất định kiếm một hôn sự tốt cho muội , để muội hoàn thành tâm nguyện."
***
Ngày tiếp theo , tổng quản nội vụ phủ Hoàng Quy Toàn tự mình dẫn theo đám thái giám và cung nữ tới cung tôi. Thấy tôi , vội vàng dập đầu cười nói : " Hoàn chủ tử cát tường !"
Tôi mỉm cười nói : " Hoàng tổng quản trí nhớ kém quá , ta là Hoàn tần , chỉ có thể coi là tiểu chủ , không được xưng là Chủ tử."
Hoàng Quy Toàn cười mỉa nói : " Trí nhớ nô tài dạo này kém. Nhưng trong tâm tư nô tài luôn nghĩ tiểu chủ được thánh sủng như vậy , trở thành chủ tử cũng là chuyện sớm muộn , đó là lý do mà nô tài nhanh miệng gọi tiểu chủ trước."
Tôi lại cười nói : " Ta biết ý tốt của ngươi. Nhưng người bên ngoài không hiểu chuyện lại nghĩ tổng quản Nội vụ phủ không hiểu quy củ , bắt được điểm yếu của người thì không nên.
Nói xong , Hoàng Quy Toàn cúi đầu nói : " Dạ , nô tài nhớ kỹ lời dạy tiểu chủ."
Tôi lệnh họ đứng dậy , hắn cúi xuống đến thắt lưng , trên mặt dè dặt lấy lòng , cung kính nói : " Khởi bẩm tiểu chủ .... những cung nữ thái giám này đều là người thành thạo . Mời tiểu chủ chọn 8 thái giám và 6 cung nữ."
Tôi nhìn lướt qua một đám người , cẩn thận đánh giá , hình dạng thanh tú , diện mạo trung hậu , chân tay linh hoạt , nói với tiểu Duẫn tử và Cận Tịch : " Mấy người này , dẫn đi nhận việc đi."
Hoàng Quy Toàn thấy Tiểu Duẫn Tử nhận người , cười xòa chỉ vào tiểu thái giám nói : " Nô tài hồ đồ. Mấy ngày trước bận sắp xếp việc vặt nội vụ phủ , đã dặn Tiểu Lộ Tử mang nước sơn đến cho tiểu chủ. Ai biết được tên cẩu nô tài này làm việc không chú tâm , quên việc này. Nô tài đặc biệt dẫn hắn theo thỉnh tội tiểu chủ , mong Hoàn tiểu chủ xử lý ."
Tôi còn chưa kịp trả lời , Bội Nhi thấy trang sức trên váy tôi rủ xuống tua rua bị gió thổi rối loạn , liền ngồi xổm giúp tôi chỉnh lại , trong miệng nói : " Hoàng công công thỉnh tội chúng tôi cũng không dám nhận , để khỏi nghe những lời không nên nghe sau lưng khiến người ta bực bội ? "
Tôi trách mắng : " Càng ngày không hiểu quy củ , nói bậy bạ gì đó !" Bội Nhi thấy tôi lên tiếng , tuy là tức tối nhưng cũng không dám nói gì.
Hoàng Quy Toàn thấy Bội Nhi bị trách móc , sắc mặt xấu hổ , chỉ cười xuề xòa : " Tiểu Bội cô nương nói đúng , đều do nô tài giáo dục phía dưới không nghiêm."
Tôi mỉm cười nói : " Công công nói quá lời rồi. Công công sắp xếp chuyện trong phủ nội vụ , mỗi ngày có trăm văn kiện gửi đến , người dưới nhất thời sơ sẩy cũng phải thôi , tại sao lại thỉnh tội chứ. Cung nữ nhà ta không hiểu chuyện , khiến công công phải chê cười."
Hoàng Quy Toàn thầm thở dài , nói : " Đâu đâu. Đa tạ tiểu chủ tha thứ. Sau này nô tài sẽ để tâm phục vụ tiểu chủ." Vừa cười nói : " Nô tài sai người mang bàn mới tới , mong rằng tiểu chủ đừng chê xấu xí."
Tôi gật đầu nói : " Đa tạ người để tâm. Đi thôi."
Hoàng Quy Toàn thấy tôi nói kiểu khác , nói : " Hoàn tiểu chủ không có việc gì , nô tài xin phép cáo lui. Cung chúc Hoàn tần tiểu chủ vạn an."
Chính mắt thấy Hoàng Quy Toàn đi ra hết. Tôi giận tái mặt quát lớn Bội Nhi : " Sao lại nông nổi như vậy ? Không có chút cẩn thận nào hết."
Bội Nhi lần đầu tiên thấy tôi nói nặng lời , không khỏi sợ sệt , cuống quít quỳ xuống nhỏ giọng nói : " Tên Hoàng Quy Toàn này ỷ thế cậy quyền , lúc trước cắt xén chi tiêu của tiểu chủ , hôm nay thấy tiểu chủ được sủng ái liền nịnh nọt , sai người khác gánh tội thay."
" Sao ta lại không biết chứ ? Trong lòng biết đề phòng là được , người ta tốt xấu cũng là tổng quản nội vụ phủ , chuyện này truyền ra ngoài , người ta lại bảo chúng ta ỷ thế lỗ mãng ." Tôi thở dài : " Ta biết ngươi tốt với ta , nhưng tính cách không nên nhất thời sai sót. Ai hồng đính bạch đều rõ, người người trong cung đều làm , không chỉ riêng Hoàng Quy Toàn hắn ra."
Cùng hồng đính bạch : là lời nói quê mùa của Quảng Đông , biểu đạt thái độ nịnh nọt để phát triển sự nghiệp.
Bội Nhi cúi đầu, sắc mặt ngượng nghịu , thấp giọng nói : " Nô tỳ biết sai rồi."
" Nhớ kỹ là tốt rồi. Nhưng ngươi nói vài câu khiến hắn tỉnh táo cũng tốt , cũng để hắn kiêng kị , mọi việc phải đúng mực."
Tôi gọi Cận Tịch vào : " Cô cô đi nói người khác , đừng tỏ ra kiêu căng , xưng hô cũng chừng mực. Hôm nay sợ rằng có người muốn bắt lỗi chúng ta ."
Cận Tịch đáp "Dạ" , lại nói : " Có chuyện nô tài muốn nói cho tiểu chủ biết."
" Cô cô nói đi."
" Hoàng Quy Toàn là họ hàng xa hoa phi nương nương ..."
Tôi khoát tay ý bảo cô cô không cần nói thêm gì nữa : " Ta đã biết trước rồi. Đang định nói với cô cô chuyện này , tuy thái giám cung nữ mới tới này tự mình ta chọn , nhưng đều là người bên ngoài đưa tới. Cô cô và Tiểu Duãn Tử quan sát kĩ cho ta , không được để bọn họ có mưu mô gì. Mặc khác , chỉ phái bọn họ làm việc nặng , còn bên cạnh ta do mấy người cô cô hầu hạ."
Cận Tịch nói : " Nô tỳ và Tiểu Duẫn Tử nhất định phải cẩn thận."
Tôi hỏi : " Hôm nay thuốc thế nào rồi? Lát bảo Lưu Chu đưa ta uống."
Huyền Lăng tự mình quan tâm bệnh tình của tôi nên Thái y viện càng phải cẩn thận , không dám sơ sẩy , ngày nào Ôn Thực Sơ cũng đến cung tôi bắt mạch .
Lượng thuốc không thể cho người ngoài nhúng tay vào , mỗi ngày giảm bớt chất độc , tự hắn điều chế ra rồi đưa thuốc cho cung nữ. Đồng thời thuốc tăng thêm chất bổ giúp tôi điều dưỡng.
Cứ cách một ngày Hoàng thượng lại đến thăm tôi , thấy tinh thần tôi dần phấn chấn , trên mặt cũng có huyết sắc , chàng rất là vui vẻ.
***\
Vào một ngày sáng sớm , tôi vừa mới đứng lên , thái giám Tiểu Hợp Tử bên cạnh Hoàng Thượng vẻ mặt vui mừng tới truyền lời , nói Hoàng thượng lâm triều sẽ đến đây , bảo tôi chuẩn bị trước.
Tinh Thanh nói : " Hoàng thượng sẽ qua đây , tiểu chủ có muốn thay đổi y phục rực rỡ hơn tiếp giá không? Nô tỳ giúp người chải đầu búi tóc nhé?"
Tôi chỉ cười không đáp , quay đầu hỏi Cận Tịch : " Phi tần trong hậu cung tiếp giá luôn mặc trang phục rực rỡ à ?"
" Vâng. Nữ tử trong cung diện thánh , vì mong Hoàng thượng vui mừng , đương nhiên hết sức diễm lệ."
Tôi mỉm cười gật đầu , bảo Hoán Bích lấy xiêm y tới. Bộ y phục màu xanh nhạt điểm hàng trăm con bướm , chỉ có tay áo là rộng thùng thình , gió lộng thổi vi vu . Kích thước lưng áo bó sát , phía dưới là chiếc quần màu vàng nhạt thêu hoa ngọc lan. Búi tóc đơn giản , Cận Tịch lấy chuỗi ngọc đến làm nổi bật y phục .
Tinh Thanh thử thăm dò : " Tiểu chủ ăn mặc đẹp quá , chỉ là hơi thanh đạm thôi."
Tôi chỉ cười : " Như vậy là tốt rồi." Từ trước tới nay nữ tử trong cung đều thi nhau khoe sắc trước mặt Hoàng thượng , hết sức kiều diễm , ta ăn mặc thanh lịch , mới khiến chàng có cảm giác mới mẻ."
Mọi thứ đã sẵn sàng , chút nữa Hoàng thượng đến. Tôi sớm đứng ở cửa chờ đón , thấy chàng cười rồi hành lễ . Chàng đỡ tôi dậy , nói : " Bên ngoài gió lớn , sao lại ra đây? Mau theo ta đi vào nào."
Tôi cảm tạ đứng dậy , Huyền Lăng thấy phục sức ( trang phục và trang sức ) tôi mặc , quả nhiên ánh mắt sáng ngời , lại cười nói : "Thanh thủy xuất phù dong , thiên nhiên khứ điêu sức. Hoàn tần của trẫm quả nhiên không giống người thường."
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: dựa trên bài thơ "Kinh Loạn Li Hậu Thiên Ân Lưu Dạ Lang Ức Cựu Du Thư Hoài Tặng Giang Hạ Vi Thái Thủ Lương Tể" của Lí Bạch, có câu như sau:
"Lãm quân kinh sơn tác, giang bảo kham động sắc
Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức."
Ý nghĩa: trời đã sinh ta ra trên đời, ắt sẽ làm ta có chỗ hữu dụng. Ở đây có lẽ chỉ hàm ý khen ngợi Lâm Chỉ Quân.
copy bởi đây
Tôi được chàng khen ngợi , trong lòng vui mừng , xấu hổ nói : " Hoàng thượng không chê thần thiếp bệnh tật chưa khỏi là được rồi."
Đi vào phòng khách ngồi xuống , sớm có cung nữ khác hạ gấm đệm bàn long xuống , lại đốt hương Ba Kim trong lô đồng , khói nhẹ thoáng bay trong không khí , mùi thơm ngào ngạt vấn vương. Tôi thấy Huyền Lăng ngồi xuống , lại ngồi ghế gập bằng thân hoa lê bên cạnh chàng."
Huyền Lăng hơi gật đầu nói : " Mùi hương rất thơm. Sáng sớm vào triều tấu chương , đầu trẫm có chút đau." Tôi hé miệng cười , xem ra tôi đã chuẩn bị sai.
Tôi khẽ lên tiếng : " Sáng sớm Hoàng thượng hạ triều là gặp thần thiếp. Nói vậy hoàng thượng cũng mệt mỏi , thần thiếp dâng chén trà nhỏ có được không?"
Huyền Lăng mỉm cười nói : " Chuyện này để hạ nhân làm cũng được , hà tất gì nàng tự mình động thủ."
" Thần thiếp muốn tự mình dâng trà sao có thể so với người khác được , xin Hoàng thượng chờ một chút." Tôi cười , nhanh nhẹn đi vào buồng sưởi , giây lát bốc một nắm trà cho vào chén bạch ngọc rồi cho nước vào đưa tới trước mặt chàng , cười : " Thần thiếp pha trà , không biết có hợp ý Hoàng thượng không ? Mong Hoàng thượng đừng ghét bỏ." Ngoài miệng nói giỡn , nhưng trong ngực không khỏi thấp thỏm , nhìn chàng uống trà có thể thích thú , nhưng sợ vị trà không hợp khẩu vị của chàng , nếu chàng nhíu mày chắc chắn là không thích rồi.
Huyền Lăng nói : " Chính tay nàng pha , trẫm rất vui ." Chàng tiếp nhận chén , mở nắp bạch ngọc ra vừa nhìn vừa ngửi , khói thơm trắng đục bốc ra , hương trà thơm nức , khen :" Trà thơm quá." Nhấp miệng trà lên môi , hơi nhíu mày trầm tư , rồi uống thêm một ngụm nữa. Lòng tôi trùng xuống , nghĩ chàng không vui , lo sợ không yên , lông mi Huyền Lăng chậm rãi mở ra , cười , nhìn tôi hỏi : " Hương trà mát lạnh , trẫm uống nửa ngày , đây là hàn trà Việt Châu , lá trà có mùi hoa mai và tùng thông vào , còn thứ khác trẫm không biết , nàng còn bỏ gì vào nữa ?"
Tôi mỉm cười nói : " Lưỡi Hoàng thượng nhạy thật , trà này còn kêu " Tuế Hàn Tam Hữu" , lấy tùng thông , lá trúc diệp và hoa mai cùng pha vào nước , nước đó là nước sương mọc trên lá sen ngày hè trước khi mặt trời mọc nên mới thanh mát như vậy."
" Cô nhân nói : Trà cũng có thể thanh tâm , hôm nay được thưởng thức trà do nàng pha , trẫm mới biết cổ nhân nói không ngoa."
Tôi đỏ mặt : " Hoàng thượng quá khen. Cũng là cơ duyên đúng dịp , năm ngoái thần thiếp nhận được hai ống không nỡ uống nên đặc biệt đem một ống vào cung , chôn dưới gốc hoa lê sau nhà . Hai ngày trước mới sai người đào lên."
" Ở Đường Lê cung này thế nào ? Trẫm hay hơi xa một chút."
" Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp thấy tốt lắm , rất yên tĩnh." Giọng tôi hơi thấp đi : " Thần thiếp không thích quá náo nhiệt."
Đầu ngón tay Huyền Lăng lướt qua hai má tôi , nâng tay lên thái dương , ngón tay chàng nóng bỏng bỗng nhiên ngưng trệ ở hai má , chỉ thấy chàng nhẹ nhàng nói : " Trẫm hiểu. Đường Lê thanh tĩnh , không khí trong lành , dưỡng bệnh tốt." Chàng cười , môi mi thanh mục tú xem xét tôi , một lát nói : " Trẫm thấy khí sắc nàng tốt hơn nhiều rồi đó , chắc sắp khỏi hẳn."
" Vốn cũng không phải bệnh gì nặng , chỉ tại cơ thể thần thiếp yếu đuối thôi. Nay được ân điển của Hoàng thượng , tức khắc sẽ khỏe nhanh hơn."
Huyền Lăng nhìn tôi mỉm cười , không nói câu gì , trong mắt có ẩn ý xấu xa. Tôi thấy chàng cười có chút cổ quái , buồn bực khó hiểu , liếc mắt một cái thấy Cận Tịch và một đám người đỏ mặt hé miệng cười , bỗng nhiên trong lòng hiểu ra , mặt nóng như hỏa thiêu , giống như đổ nước sôi vào hai bên tai vậy.
Huyền Lăng thấy tôi xấu hổ , mỉm cười nói : " Hoàn khanh thẹn thùng khiến trẫm vô cùng yêu thích ."
Tôi còn nghĩ đến cung nữ thái giám đứng bên cạnh , định rút tay về , gấp giọng nói : " Hoàng thượng ..."
Chàng cười càng đậm : " Sợ cái gì?"
Tôi quay đầu nhìn ,= đám người Cận Tịch lui ra ngoài phòng khách từ bao giờ , đưa lưng về phía chúng tôi . Huyền Lăng kéo tay tôi đứng dậy , nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng , vạt áo long bào thơm mùi hoa cỏ , pha lẫn hương vị thanh nhã , còn trên người chàng là mùi vị nam nhân khiến đầu váng mắt hoa , kim tuyến màu đen thêu hình rồng lóe kim quang , sáng loáng không mở được mắt , mùi vị Huyền Lăng ấm áp nhẹ lướt qua.
Tuy xưa nay gan tôi lớn tày trời , lúc này cũng chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn , đầu trống rỗng , ngay cả cử động ngón út cũng không thể , tận sâu đáy lòng hạnh phúc , cuồn cuộn nóng bỏng ngọt ngào.
Huyền Lăng cứ lẳng lặng ôm tôi như vậy. Thời gian ấm áp , màn che trong Oánh Tâm Đường mới đổi thành hàng dệt kim Giang Ninh theo lệ tiến cống, dùng loại sợi cánh ve màu xanh da trời làm thành , mỏng nhẹ như khói, gió ấm thổi làm tấm màn mỏng nhẹ kia hơi hơi lay động. Tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, như là mưa nhỏ rơi xuống. Âm thanh kia cách xa như vậy, giống như là một cõi xa xôi không thể đến được , cánh tay tôi từ từ tê dại , cảm giác tê từ khuỷu tay lan lên. Tôi cũng ko chịu được mà khẽ động. Cây hải đường ngoài cửa sổ đã rơi rụng nhiều nhụy hồng.
- Chương 44 - Hết
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10 - Dường như én biết quay về [5]
- Chương 9
- Chương 8 - Bởi đâu duyên số thảy trời cho
- Chương 7
- Chương 6 - Ai nói chuyện xưa như mây khói
- Chương 5 - Đường dài bóng nguyệt đợm nét sầu
- Chương 4
- Chương 3 - Xuân đến người đi lòng thổn thức
- Chương 2
- Quyển VIII - Chương 1 - Đài hoa lay động rụng bờ tường
- Chương 33 - Oanh hót mộng kinh hồng [42]
- Chương 32 - Phượng tiêu thổi dứt nước mây vang [40]
- Chương 31 - Một bức rèm châu hờ hững rủ [39]
- Chương 30 - Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa [38]
- Chương 29 - Chiếu nhỏ thuyền con lòng lạnh giá
- Chương 28 - Hai chốn trầm ngâm thảy đều hay [35]
- Chương 27 - Muôn hồng nghìn tía cùng khoe sắc
- Chương 26 - Hoa thời sắc nước thảy đều vui [28]
- Chương 25 - Hoa tàn người vắng ai mà biết ai [27]
- Chương 24 - Hoa đào khó rụng muốn ngăn ai
- Chương 23 - Hương thơm tiêu hồn đứt mộng
- Chương 22 - Chốn thanh tịnh hương thầm ngào ngạt [26]
- Chương 21 - Ba nghìn yêu quý chất nêm một mình [25]
- Chương 20 - Lục cung giai lệ bừng nhan sắc
- Chương 19 - Trong lá oanh vàng hót nỉ non [20]
- Chương 18 - Sắc xuân vô hạn áo xanh biếc
- Chương 17 - Vẫn nhớ áo xuân ngày trai trẻ
- Chương 16 - Rượu mai ta ủ mừng xuân mới
- Chương 15 - Sông trừng dưới nguyệt nước trong veo (hạ)
- Chương 14 - Sông trừng dưới nguyệt nước trong veo [18] (thượng)
- Chương 13 - Đây bóng hồng soi thoảng lúc nào
- Chương 12 - Dâu mới mong mặc áo nghê thường
- Chương 11 - Ngó mặt cách lòng ngỡ uyên ương
- Chương 10 - Thướt tha áo mới bừng ánh ngọc
- Chương 9 - Khói vương nắng ấm ngọc lam điềm (hạ)
- Chương 8 - Khói vương nắng ấm ngọc lam điềm [7] (thượng)
- Chương 7 - Tâm sự nặng mang muốn giãi bày
- Chương 6 - Ai thương ta đổ bệnh vì hoa
- Chương 5 - Hoa rơi người mất lòng xiết bao
- Chương 4 - Ngó tấm dung nhan lòng đứt đoạn
- Chương 3 - Gió nổi sương rơi ngẫm lại đời
- Chương 2 - Đêm đằng đẵng chầy canh điểm trống (hạ)
- Quyển VII - Chương 1 - Đêm đằng đẵng chầy canh điểm trống [1] (thượng)
- Chương 29 - Tin đồn như gió tan tác bay
- Chương 28 - Chẳng được phượng hoàng tới ghé thăm (hạ)
- Chương 27 - Chẳng được phượng hoàng ghé tới thăm (thượng)
- Chương 26 - Thu đến mênh mang một dạ sầu
- Chương 25 - Áo xanh phất phới bay theo gió
- Chương 24 - Ai kia tha thướt tựa nhành hoa xuân
- Chương 23 - Kinh điệu hồng vũ nhẹ nhàng trên tay
- Chương 22 - Mây vén trăng lên hoa giỡn bóng
- Chương 21 - Xiết nỗi ưu sầu oán hận sinh
- Chương 20 - Mấy tầng sâu bao nhung nhớ
- Chương 19 - Bôn ba tự giễu mình
- Chương 18 - Tan tác đau việc cũ
- Chương 17 - Hoa mai ngan ngát tỏa hương thầm
- Chương 16 - Khước giáo di tác thượng dương hoa
- Chương 15 - Vinh hoa tột độ
- Chương 14 - Đồng tâm
- Chương 13 - Trăng sáng lung linh
- Chương 12 - Chuyện xưa như mộng
- Chương 11 - Chỗ dựa
- Chương 10 - Song sinh
- Chương 9 - Yêu hận triền miên
- Chương 8 - Một dạ si tình
- Chương 7 - Gặp nhau vui
- Chương 6 - Ly hận khổ
- Chương 5 - Phấn chấn
- Chương 4 - Báo ơn
- Chương 3 - Nếu gió đông hiểu ý
- Chương 2 - Sự tình bại lộ
- Quyển VI - Chương 1 - Thanh bình điệu
- Chương 24 - Hợp hoan
- Chương 23 - Tin đồn
- Chương 22 - Anh hùng đâu cứ phải cánh mày râu
- Chương 21 - Đêm mưa
- Chương 20 - Cẩm nang diệu kế
- Chương 19 - Phúc tường tranh đấu
- Chương 18 - Chốn lầu son cánh én cô đơn
- Chương 17 - Kỳ tần
- Chương 16 - Tơ tình
- Chương 15 - Tình cờ gặp mặt
- Chương 14 - Khánh tần chu bội
- Chương 13 - Nhẫn nhịn
- Chương 12 - Thành bích
- Chương 11 - Oán mùa hoa
- Chương 10 - Lan y
- Chương 9 - Khách cũ vị ương
- Chương 8 - Chưởng thượng san hô liên bất đắc [1]
- Chương 7 - Phụ bạc
- Chương 6 - Xiết mấy mênh mang
- Chương 5 - Như ý nương
- Chương 4 - Sông ngân chớp chớp những mong sáng ngời [1]
- Chương 3 - Màn phù dung êm ái đêm xuân
- Chương 2 - Lòng biết xiết nỗi nhớ chàng bao nhiêu
- Quyển V - Chương 1 - Mây trắng trời giăng
- Chương 40 - Kéo đứt áo mơ không thể giữ [1]
- Chương 39 - Nghe đàn cởi ngọc thần tiên bỏ
- Chương 38 - Kết ái [1]
- Chương 37 - Cố giai nghi
- Chương 36 - Đỗ quyên khóc
- Chương 35 - Cửu trương cơ [1]
- Chương 34 - Trên đồng hoa nở
- Chương 33 - Hỏi thế gian tình ái là chi
- Chương 32 - Xóa tan hiềm khích
- Chương 31 - Cứu người
- Chương 30 - Giang sơn
- Chương 29 - Rong chơi mạn bắc
- Chương 28 - Gió vàng sương ngọc [1]
- Chương 27 - Đêm thu
- Chương 26 - Gái nghèo nhà Bích Ngọc
- Chương 25 - Lòng say tỉnh giấc
- Chương 24 - Tiếng sáo đêm
- Chương 23 - Búp đinh hương
- Chương 22 - Bích ngọc ca [1]
- Chương 21 - Tử dạ ca [1]
- Chương 20 - Chuyện cũ tiêu nhàn
- Chương 19 - Tái tương phùng
- Chương 18 - Chẳng ngại băng tuyết
- Chương 17 - Hồng nhan lắm nỗi truân chuyên
- Chương 16 - Xuân ky đông môn [1]
- Chương 15 - Hoán bích
- Chương 14 - Xanh xanh cỏ bờ sông
- Chương 13 - Tuyệt đại giai nhân
- Chương 12 - Ơn mẹ cha
- Chương 11 - Tháng chín hoa trà rợp lối đi
- Chương 10
- Chương 9 - My vu (1)
- Chương 8 - Bình ngọc lung linh
- Chương 7 - Lòng đã giá băng ai người hỏi tới
- Chương 6 - Dây đàn đứt chẳng người nghe
- Chương 5 - Cố nhân tới (hạ)
- Chương 4 - Cố nhân tới (Thượng)
- Chương 3 - Đêm khuya lòng xiết nỗi buồn đau
- Chương 2 - Vẫn nghe chim hót người tỉnh mộng
- Quyển IV - Chương 1 - Cam lộ mạc sầu
- Chương 21 - Hỡi ôi khoảnh khắc buồn thương đầy lòng
- Chương 20 - Gai góc đầy lòng trời chưa sáng
- Chương 19
- Chương 18 - Tinh dậy ta cười với thân ta
- Chương 17 - Lan gãy
- Chương 16 -Lửa lan
- Chương 15 - Én bay liền cánh
- Chương 14 -Tuyết chưa rơi
- Chương 13 - Sương lạnh phủ nơi nơi
- Chương 12 - Tiếng ve theo gió tới
- Chương 11 - Nước chảy hoa đào rơi
- Chương 10 - Ngày xuân lạnh
- Chương 9 - Gió đổi chiều
- Chương 8 - Ngọc ách
- Chương 7 - Đào yểu
- Chương 6 - Triều chính
- Chương 5 - Vinh hoa phú quý
- Chương 3 - Bướm may mắn
- Chương 3 - Trăng lạnh
- Chương 2 - Trường tương tư
- Quyển III - Chương 1 - Ngữ kinh tâm
- Chương 25 - Lăng ca
- Chương 24 - Liên tâm
- Chương 23 - Con nối dõi
- Chương 22 - Ngư ông
- Chương 21 - Hoa lạc
- Chương 20 - Diều lầm lỡ
- Chương 19 - Phương thần
- Chương 18 - Hoa lê
- Chương 17 - Keo liền sẹo
- Chương 16 - Quý tần
- Chương 15 - Nhà ai hoa nở kinh động bướm bay
- Chương 14 - Bệnh dịch
- Chương 13 - Châu thai
- Chương 12 - Gả thú miễn đề
- Chương 11 - Ba Sơn dạ vũ
- Chương 10 - Sân vắng hoa quế lạc
- Chương 9 - Hoàn bích
- Chương 8 - Thuyền di động
- Chương 7 - Đao ảnh
- Chương 6 - Ý nan bình
- Chương 5 - Mật hợp hương
- Chương 4 - Đoan phi nguyệt tân
- Chương 3 - Ôn nghi công chúa
- Chương 2 - Tịch nham
- Quyển II - Chương 1 - Kim Lũ Y
- Chương 30 - Lạnh (Hạ)
- Chương 29 - Lạnh (Thượng )
- Chương 28 - Hoa Lựu
- Chương 27 - Cô sinh lạnh
- Chương 26 - Tĩnh nhật ngọc sinh yên
- Chương 25 - Kinh hồng (Hạ)
- Chương 24 - Kinh hồng (Thượng)
- Chương 23 - Nghe thấy hỉ
- Chương 22 - Thanh Hà vương
- Chương 21 - Chiến thắng ban đầu
- Chương 20 - Lệ quý tần
- Chương 19 - Ác mộng kinh hoàng
- Chương 18 - Sát khí sơ hiện (Hạ)
- Chương 17 - Sát khí sơ hiện (thượng)
- Chương 16 - Cá trong chậu
- Chương 15 - Huyên Huyên
- Chương 14 - Tiêu phòng
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11 - Lê đường Hoàng tần
- Chương 10 - Hạnh
- Chương 9 - Hoa kí
- Chương 8 - Xuân tương phùng
- Chương 7 - Diệu Âm nương tử
- Chương 6 - Tuyết Mai
- Chương 5 - Kế tránh địch
- Chương 4 - Hoa Phi Thế Lan
- Chương 3
- Chương 2 - Trở về nhà
- Quyển I - Chương 1 - Vân Ý Xuân Thâm