Chương 18 - Sát khí sơ hiện (Hạ)
Sắp đến canh một, trong cung đã yên tĩnh không tiếng động . Đường Lê cung vẫn như mọi khi, đèn đuốc trong đình viện tắt đi một nửa , sát khí ẩn nấp trong đêm khuya yên lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi chưa buồn ngủ , ánh nến chập chờn lờ mờ khiến cho tôi có cảm giác buồn ngủ và sợ hãi. Tôi bắt đầu cảm thấy ban đêm trong hậu cung yên tĩnh có mùi máu lạ thường , âm mưu xen lẫn nguyền rủa xuất hiện khó lòng phòng bị, cung nữ bên cạnh phi tần nào cũng rục rịch như hổ rình mồi. Cái mọi âm thanh vào ban đêm mùa xuân này , hình như tôi đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều , đơn trái tim đơn thuần dần dần rời xa tôi. Và tôi hiểu được rằng , việc muốn tránh đã không thể tránh , càng ở lâu trong hậu cung càng cuốn vào vòng xoáy đó khổng lồ.
Tiếng trống canh càng ngày càng gần, tiếng gõ mõ không biết có thể kinh phá giấc mộng của người bên ngoài hay không. Nhưng đối với tôi mà nói , tiếng trống kia lại càng như một âm thanh sắc bén kêu gào. Tôi dẫn theo Lưu Chu và Hoán Bích lặng lẽ đến trong viện, dưới chân tường đã có vài tiểu thái giám mai phục ở đó. Cận Tịch đến gần tôi, chỉ vào một bóng người ở cửa cung Đường Lê và thấp giọng nói: "Tiểu Liên Tử ở vừa bên trên chờ tặc nhân kia xuất hiện liền nhảy xuống bắt sống hắn ngay." Tôi gật gật đầu, Tiểu Liên Tử có chút công phu ở trên người. Hắn ngồi trên cánh cửa cung, nếu không để ý kĩ cũng chẳng nhận ra được.
Bên kia bức tường cung có tiếng chim đỗ quyên hót, Cận Tịch cầm theo đèn lồng cũng học kêu hai tiếng, quả nhiên ở trong lỗ chân tường có một bàn tay xuất hiện, chìa ra gói túi nho nhỏ, lòng bàn tay đúng là có vết sẹo. Cận Tịch gật đầu một cái, tiểu thái giám bên cạnh lập tức chụp lấy bàn tay kia. Cái tay kia hoảng sợ , cố sức giãy ra. Lại nghe được ngoài tường "Ai u" vài tiếng, Tiểu Liên Tử cao giọng nói: "Bẩm tiểu chủ, thành công rồi!"
Giây lát sau , gian đèn trong cung đều được thắp lên , trong sân sáng như ban ngày. Tiểu Liên Tử kéo lấy người nọ tiến vào, để hắn quỳ gối trước mặt tôi. Là bộ dáng một tiểu thái giám, sống chết cũng nhất quyết cúi đầu chứ không chịu ngẩng lên, nhìn hình dáng rất quen. Tôi cúi đầu nghĩ một lúc, hừ lạnh một tiếng nói: "Cũng không phải là người quen biết cũ đâu nhỉ? Nâng đầu chó của hắn lên."
Tiểu Liên Tử đứng đằng sau dùng sức đá tên nọ một cái làm cho tiểu thái giám đau, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, mọi người vừa thấy đều đã giật mình, thần sắc trở nên khinh thường. Tiểu thái giám kia không ngừng xấu hổ rụt đầu trở về, hắn là Tiểu Ấn Tử trước đây hầu hạ bên tôi chứ còn ai.
Tôi cười nhẹ, nói: "Ấn công công, lâu lắm không gặp."
Tiểu Ấn Tử không dám lên tiếng, Lưu Chu đi đến bên cạnh hắn nói: " Uida, không phải là Ấn công công đây sao? Lúc trước được leo lên chức cao , hôm nay tới nhìn chúng ta một lần như vậy còn muốn nhận chủ nhân trong cung Đường Lê là cố nhân sao? Đa tạ ngươi đã lo lắng." Nói rồi tôi lấy tay giật nhẹ mũ của hắn, vui cười nói: " Hôm nay hầu hạ người khác kém hay sao mà đêm hôm khuya khoắt còn đến cung của chủ nhân cũ thế này?"
Tiểu Ấn Tử vẫn im lặng như trước. Lưu Chu xoay mình, giọng nghiêm khắc: "Sao không nói, trộm không thành. Đã là kẻ trộm, cũng mất lòng người khác rồi. Tiểu Liên Tử , mang gậy đến , đánh thật mạnh vào!"
Tiểu Liên Tử đánh thử một cái , nói: "Lưu Chu tỷ đã dặn rồi ạ , sai người mang gậy đến , đánh gãy đôi chân kẻ trộm này mới hài lòng !"
Tiểu Ấn Tử thấy thế mới phát hoảng, liên tục dập đầu xin tha mạng. Tôi cười nói: "Sợ cái gì? Tuy là lâu không gặp, tốt xấu cũng là chủ tớ một thời gian, ta hỏi cái gì ngươi đáp lại là được, nếu êm đẹp ta cũng chẳng muốn đả thương ngươi ?"
Tôi nhìn trái phải nói : " Chuẩn bị gậy, để tránh Ân công công nói chuyện có nỗi lo về sau, luôn ấp a ấp úng khiến người khác không kiên nhẫn."
Tiểu Duẫn Tử cầm chặt cây gậy, một trên tiểu thái giám giữ chặt hai tay Tiểu Ấn Tử . Tôi hỏi: "Ai phái ngươi đến đây?"
"Là... là Dư Canh y."
" Vậy thì thiệt cho ngươi rồi , Dư Canh y nay chỉ ở trong phòng vĩnh hạng ( là con đường dài nhỏ cũ, không có lợi ích gì đâu."
Vĩnh hạng là một cái hẹp dài hẻm nhỏ trong cung , lúc đầu nơi ở của cung nữ ,phi tần. Sau lại, cung đình có chiến tranh , vĩnh hạng đã trở thành một trong những nơi giam giữ cung nữ , phi tần bị tội.
Tiểu Ấn Tử thấp đầu hữu khí vô lực đáp: " Phận nô tài chỉ biết theo tiểu chủ thôi , không thể phá hỏng ạ."
Tôi khẽ cười một tiếng: "Ngươi phải khai thật. Lúc trước không phải ngươi đi theo sư phụ của ngươi đi đến chỗ Lệ quý tần ư? Sao lại đi cùng Dư Canh y?"
"Dư Canh y ngày đó vào chơi, Lệ chủ tử nói nơi của Dư Canh y thiếu người cho nên chỉ nô tài đi."
"Lệ chủ tử thật ra là tính lâu dài cho ngươi. Ngắn ngủn nửa năm gian vòng vo ba cái chủ tử, ngươi nổi tiếng thật đó." Tiểu Ấn Tử xấu hổ không lên tiếng. Tôi thản nhiên nói: "Chuyện cũ này coi như xong rồi. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi, nửa đêm ở ngoài cung của ta lén lút làm cái gì?"
Tiểu Ấn Tử sợ tới mức sửng sốt, một lúc mới lấy lại được tinh thần nói: " Nô tài chỉ đi qua thôi ạ."
" À, nửa đêm mà cũng vội vàng ?"
"Điều này... Nô tài không ngủ được nên đi ra đi dạo ạ."
"Thật không? Cứ xem như ngươi còn tỉnh ngủ đi. Ta không muốn nói nhảm với ngươi." Tôi quay đầu nói với Tiểu Duẫn Tử: "Kêu mọi người trong cung ra , đánh tên vong ân phản chủ này, đánh tới khi hắn thanh tỉnh nói lời nói thật mới thôi!" Tôi lại lạnh lùng nói: " Thảo nào tình hình của ta trong cung người ngoài cũng biết, thì ra là có người rình mò."
Tiểu Duẫn Tử đến gần tôi hỏi: "Thưa tiểu chủ, muốn đánh bao nhiêu?"
Tôi thấp giọng nói: "Đừng đánh chết là được." Sau đó , tôi đứng dậy ra lệnh: "Lưu Chu, Hoán Bích ở chỗ này để ý cho ta, nhân tiện cho người dưới cũng biết được kết cục vong ân phản chủ. Cận Tịch, bên ngoài gió lạnh, đỡ ta đi vào."
Cận Tịch đỡ tôi đi vào, nhẹ giọng nói: " Nửa đêm tiểu chủ đã đi lại nhiều, cũng nên nghỉ ngơi đi."
Tôi nghe ngoài cửa sổ có một tiếng giống như một tiếng heo bị giết thê lương tru lên, chỉ ngồi ngay ngắn không nói được một lời.Nhưng trong giây lát, động tĩnh bên ngoài nhỏ dần. Tiểu Duẫn Tử tiến vào hồi bẩm nói: "Tiểu chủ, tên kia không chịu nổi cực hình, mới vài cái đã khai. Hắn nói là Dư Canh y sai khiến hắn làm."
"Trói hắn và Hoa Tuệ với nhau rồi đóng cửa, giám sát hai người bọn họ."
Tiểu Duẫn Tử tuân mệnh đi ra ngoài, tôi cắn răng một cái nói: "Xem tình hình này, sao ta không buồn lòng được.Ta đối đãi hắn cũng đâu có tệ ."
Cận Tịch khuyên giải an ủi nói: "Tiểu chủ đừng buồn lòng vì mấy thứ hạ tiện này. Nay tình thế đã sáng tỏ, nhất định do Dư Canh y sinh hận trả thù."
"Ta biết." Đối với Dư thị, tôi cũng đã đủ khoan dung nhẫn nại, cô ta còn từng bước ép bức tôi như vậy, muốn đoạt tính mạng tôi. Trầm mặc một lúc xong tôi nhẹ nhàng nói: "Sao lại khó khăn như vậy."
"Tiểu chủ nói cái gì?"
Tôi không tiếng động, thở dài một hơi: "Gần đây trong cung yên bình như vậy, sao lại gian nan thế."
Cận Tịch quan sát, kính cẩn nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
Nay tôi mới hiểu được, trong cung vì sao lúc nào cũng phải khẩn cầu bình an điềm lành, bởi vì trong hậu cung thiếu nhất là sự bình an. Vì thiếu mới có thể không có lúc nào là không nghĩ đi cầu. Tôi nghĩ: "Bẩm báo việc này với Hoàng thượng và hoàng hậu."
"Vâng."
"Sáng sớm mai , hãy bẩm báo với Hoàng thượng trước."
"Nô tỳ hiểu . Dư Canh y kia ..."
Tôi suy tư một lát: "Bắt quả tạng tại trận, cô ta không chối được." Chần chờ một chút: "Nếu là Hoàng Thượng còn nể tình cũ với nàng thì không dễ hành động, lúc trước nàng hát ca một đêm ở ngay ngoài Nghi Nguyên điện khiến cho Hoàng Thượng thương xót lần nữa. Cô ta lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo... Nếu không trừ bỏ tận gốc, sợ là tương lai còn có hậu hoạn."
"Tiểu chủ có kế sách vẹn toàn nào không?"
Tay của tôi chỉ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lẳng lặng suy tư sau một lúc lâu, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một tia ý nghĩ, mỉm cười cười nói: "Độc dược nguyền rủa là tội khi quân, chỉ sợ mạng cô ta cũng không giữ được."
"Ý tiểu chủ là..."
"Cô cô còn nhớ rõ cô cô từng hỏi tôi : phải chăng có người mắt cá giả làm minh châu ở Ỷ Mai Viên không?"
Cận Tịch lập tức nhớ ra, nhìn tôi cùng nhau cười.
Đêm này trôi qua rất nhanh, tôi ngủ rất say. Khi tỉnh dậy, Cận Tịch nói cho tôi biết Huyền Lăng đã xử lý Tiểu Ấn Tử và Hoa Tuệ, đang ở Đường thượng chờ tôi tỉnh dậy. Nghe vậy, tôi vội vàng đứng dậy rửa mặt.
Làm hoàng thượng đợi lâu đã là sai quy củ. Tôi thấy Huyền Lăng ngồi một mình, nhìn sắc mặt không tốt, nhẹ nhàng gọi chàng: "Tứ lang."
Thấy tôi đi ra, sắc mặt Huyền Lăng hơi xị xuống, nói: "Huyên Huyên, ngủ ngon không?"
Tôi buồn rầu nói: "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, chỉ sợ ngủ say quá cũng không tốt."
"Trẫm biết, người bên cạnh nàng đã bẩm báo trẫm và Hoàng hậu từ sáng sớm rồi. Từ hôm nay trở đi , thuốc thang ăn uống của nàng , trẫm sẽ kêu người để ý.Việc nham hiểm này không để xảy ra nữa đâu." Nói xong hai câu cuối cùng, trong giọng nói mơ hồ của chàng lộ ra hàn ý lạnh như băng. "Hậu cung tranh sủng một cách thâm độc như thế, trẫm thật sự không thể tưởng tượng được! Hoa Tuệ kia Tiểu Ấn Tử kia đã bị trẫm sai người mang đi bạo thất. Còn về phần Dư Canh y, trẫm đã hạ ý chỉ đem nàng ta nhốt vào lãnh cung, giam cầm cả đời ! Huyên Huyên, nàng không phải lo lắng , khiếp sợ nữa."
Hoàng thượng quả nhiên thủ hạ lưu tình, tôi nhớ tới chuyện xưa, trong lòng vừa hoảng loạn lẫn chua xót, quỳ xuống phục lạy nức nở rơi lệ nói: "Huyên Huyên không muốn tranh đấu với ai, không nghĩ vô tình đắc tội với Dư Canh y mới hại đến tính mạng của nhiều người như vậy. Huyên Huyên đúng là nghiệp chướng nặng nề, không xứng được nhận hoàng ân của người."
Hoàng thượng đỡ cánh tay tôi, ôn hòa nói: "Nàng lo lắng nhiều quá rồi. Nàng là người bị hại vô tội, lại bị luân phiên kinh hách, chớ lại khóc để thương thân mình."
Tôi rơi lệ không chịu đứng lên, cúi người nói: "Trong đêm giao thừa Huyên Huyên từng nguyện rằng, chỉ nguyện 'Nghịch phong như giải ý , dung dịch mạc tồi tàn*', cũng không nghĩ đến ông trời không toại cho ý nguyện này..." Tôi nói vậy, cố ý không hề nói tiếp, chỉ nhìn Huyền Lăng, thấp giọng nức nở không thôi.
giải thích câu trên * : nếu gió hiểu ý hoa , thì đừng để hoa tàn.
Quả nhiên thần sắc chàng chấn động, trợn mi, hỏi tôi : "Huyên Huyên. Nàng ước nguyện cái gì? Hứa ở đâu?"
Tôi giả vờ khó hiểu nhìn chàng, ngập ngừng nói: "Trong Ỷ Mai Viên, chỉ mong ' Nghịch phong như giải ý , dung dịch mạc tồi tàn'." Tôi nhìn thần sắc chàng, nói thật cẩn thận: "Đêm đó Huyên Huyên còn không cẩn thận làm ướt hài."
Huyền Lăng nhíu mày, nhìn ánh mắt của tôi hỏi: "Vậy nàng có từng gặp ai không?"
Tôi kinh ngạc nhìn chàng, cũng không lảng tránh ánh mắt chàng và nói: "Sao Tứ lang biết? Đêm đó Huyên Huyên Huyên từng ở đó gặp một nam tử xa lạ, thân mang trọng bệnh, lại nam nữ thụ thụ bất thân, đành phải tự xưng là cung nữ Ỷ Mai Viên mới thoát thân." Tôi "A" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ nói: " Nam tử hôm đó không phải là ...." Tôi sợ hãi quỳ xuống nói: "Thần thiếp không biết là Hoàng Thượng, thần thiếp thất lễ , mong Hoàng Thượng thứ tội!" Nói xong lại khóc.
Huyền Lăng đỡ tôi dậy,tay chàng tăng vài phần lực, làm cánh tay tôi hơi đau, nói: "Thì ra là nàng! Là nàng! Trẫm lại nhận nhầm người khác."
Tôi giả bộ hồ đồ nói: "Hoàng Thượng đang nói người khác gì cơ ?"
Huyền Lăng gọi thị vệ bên ngoài nói : "Truyền ý chỉ trẫm. Lãnh cung Dư thị, khi quân phạm thượng, hãm hại phi tần. Ban thưởng tự sát."
Lý Trường thấy hoàng thượng đột nhiên đổi ý, nhưng không dám hỏi nhiều, khom người tuân mệnh đi ra ngoài lãnh cung truyền chỉ. Tôi giả vờ mê hoặc nói: "Hoàng Thượng làm sao vậy? Bỗng nhiên chết cho Dư thị ?"
Thần sắc Huyền Lăng trong giây lát lạnh như băng: " Nàng ta khi quân phạm thượng, ngày đó ở mai viên trung dám tự xưng là cung nữ, cùng trẫm nói chuyện. Ngày đó chúng ta nói chuyện, chắc nàng ta đã nghe lén , nói vài câu thơ. 'Ngược gió như giải ý, dễ dàng đừng tàn phá' , khiến trẫm tưởng nàng là cô ta." Giọng điệu chàng lạnh lẽo nói: " Cô ta nhiều lần phạm thượng, trẫm niệm tình cảm cũ mới tha cho cô ta. Nay không thể tha thứ được."
Tôi cuống quít cầu tình nói: "Dư thị sai vạn lần, cũng chỉ vì ngưỡng mộ Hoàng Thượng. Huống chi nguyên nhân việc này cũng từ thần thiếp mà ra, còn thỉnh Hoàng Thượng đối Dư thị theo khinh xử lý."
Huyền Lăng thở dài nói: "Nàng đã lương thiện rồi, nàng ta hại nàng như vậy, nàng còn vì nàng ta mà cầu tình."
Tôi thật không đành lòng ,hóa ra cái mạng của Dư thị ở trong tay tôi, bất giác khổ sở rơi lệ : "Mong Hoàng Thượng tán thành."
"Tâm ý của nàng , ta đã hiểu . Nhưng quân không thể nói đùa, Dư thị tội không thể thứ.Nếu, nàng đã cầu tình vì nàng ta, trẫm ban thưởng nàng ta sau khi chết được phép trở về nhà."
Tôi cúi người nói: "Đa tạ Hoàng Thượng."
Sự tình đã có kết quả, Huyền Lăng và tôi đều thở dài nhẹ nhõm , chàng cầm tay tôi, mặt tôi càng nóng lên cũng không dám rút tay lại, đành phải để yên cho chàng nắm. Huyền Lăng mang theo ý cười thuận miệng nói: "Ngày ấy ở Ỷ Mai Viên Trung cầu phúc, nàng đã cầm theo vật gì yêu thích cầu phúc, là túi hương vẫn là phiến trụy hay là châu hoa?"
Tôi thấy chàng hỏi giống như hoàn toàn không biết ngày ấy tôi đem cái gì, chứng tỏ hình giấy đó không ở trong tay chàng. Cảm thấy kì quái cũng không nói ra, chỉ đáp: " Đó chỉ là những thứ nữ nhi thích thôi, nếu tứ lang thích Huyên Huyên sẽ làm lại một cái."
Huyền Lăng cười nhẹ : "Chuyện lần này đã khiến nàng bị kinh động, nếu có làm cũng chờ nàng an định lại rồi nói sau." Ánh mắt hắn ngưng ở trên mặt tôi, nhanh căng thẳng tay của tôi: "Trẫm cùng nàng ngày còn dài, không vội cho nhất thời."
Tôi nghe chính miệng chàng nói mấy chữ "Ngày còn dài" này, trong lòng trở nên mềm nhũn ,giống như bị ai đó đẩy ngã, hốc mắt đẫm nước, thấp giọng gọi chàng : "Tứ lang."
Huyền Lăng ôm tôi vào lòng, chỉ lẳng lặng không nói câu nào.
Thật lâu sau, chàng dịu dàng nói : "Hôm nay trẫm sẽ ở lại cùng nàng."
Tôi xấu hổ nhỏ giọng nó i: "Huyên Huyên sợ không tiện."
Huyền Lăng cười khanh khách : " Dùng bữa với trẫm đi."
Cùng nhau dùng bữa trưa xong, Huyền Lăng nói: " Trẫm có chút chính sự, nàng nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng."
Tôi đứng dậy nhìn Huyền Lăng đi ra ngoài, đến khi chàng đi xa rồi mới bình tĩnh lại. Tôi triệu Cận Tịch tiến vào nói: "Có phải cung nữ và thái giám có đều phải tha ra bãi tha ma ma ?"
Cận Tịch lộ vẻ bớt thương tâm, thấp giọng nói: "Phải."
Tôi biết cô cô xúc động cảnh buồn, thở dài nói: " Ta vốn không muốn lấy mạng 2 người đó, phái bọn họ đi bạo thất phục khổ dịch là được rồi. Ai ngờ Hoàng Thượng hạ chỉ, cũng không còn cách nào."
Cận Tịch nói : "Do lỗi bọn họ gây ra."
Tôi suốt quần áo nói: "Tuy nói như thế nhưng ta cũng không nỡ. Cô cô lấy chút bạc nhờ người đi nhặt xác Hoa Tuệ cùng Tiểu Ấn Tử, mua hai chiếc quan tài và an táng cho chu đáo, chung quy cũng coi như hầu hạ ta một thời."
Cận Tịch hơi sửng sốt, giống như chưa từng nghĩ đến ta sẽ dặn như thế, lập tức đáp: "Tiểu chủ từ bi, nô tỳ nhất định phải làm tốt."
Tôi vung tay lên, giọng uể oải nói: "Đi xuống đi. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ một chút."
- Chương 44 - Hết
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10 - Dường như én biết quay về [5]
- Chương 9
- Chương 8 - Bởi đâu duyên số thảy trời cho
- Chương 7
- Chương 6 - Ai nói chuyện xưa như mây khói
- Chương 5 - Đường dài bóng nguyệt đợm nét sầu
- Chương 4
- Chương 3 - Xuân đến người đi lòng thổn thức
- Chương 2
- Quyển VIII - Chương 1 - Đài hoa lay động rụng bờ tường
- Chương 33 - Oanh hót mộng kinh hồng [42]
- Chương 32 - Phượng tiêu thổi dứt nước mây vang [40]
- Chương 31 - Một bức rèm châu hờ hững rủ [39]
- Chương 30 - Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa [38]
- Chương 29 - Chiếu nhỏ thuyền con lòng lạnh giá
- Chương 28 - Hai chốn trầm ngâm thảy đều hay [35]
- Chương 27 - Muôn hồng nghìn tía cùng khoe sắc
- Chương 26 - Hoa thời sắc nước thảy đều vui [28]
- Chương 25 - Hoa tàn người vắng ai mà biết ai [27]
- Chương 24 - Hoa đào khó rụng muốn ngăn ai
- Chương 23 - Hương thơm tiêu hồn đứt mộng
- Chương 22 - Chốn thanh tịnh hương thầm ngào ngạt [26]
- Chương 21 - Ba nghìn yêu quý chất nêm một mình [25]
- Chương 20 - Lục cung giai lệ bừng nhan sắc
- Chương 19 - Trong lá oanh vàng hót nỉ non [20]
- Chương 18 - Sắc xuân vô hạn áo xanh biếc
- Chương 17 - Vẫn nhớ áo xuân ngày trai trẻ
- Chương 16 - Rượu mai ta ủ mừng xuân mới
- Chương 15 - Sông trừng dưới nguyệt nước trong veo (hạ)
- Chương 14 - Sông trừng dưới nguyệt nước trong veo [18] (thượng)
- Chương 13 - Đây bóng hồng soi thoảng lúc nào
- Chương 12 - Dâu mới mong mặc áo nghê thường
- Chương 11 - Ngó mặt cách lòng ngỡ uyên ương
- Chương 10 - Thướt tha áo mới bừng ánh ngọc
- Chương 9 - Khói vương nắng ấm ngọc lam điềm (hạ)
- Chương 8 - Khói vương nắng ấm ngọc lam điềm [7] (thượng)
- Chương 7 - Tâm sự nặng mang muốn giãi bày
- Chương 6 - Ai thương ta đổ bệnh vì hoa
- Chương 5 - Hoa rơi người mất lòng xiết bao
- Chương 4 - Ngó tấm dung nhan lòng đứt đoạn
- Chương 3 - Gió nổi sương rơi ngẫm lại đời
- Chương 2 - Đêm đằng đẵng chầy canh điểm trống (hạ)
- Quyển VII - Chương 1 - Đêm đằng đẵng chầy canh điểm trống [1] (thượng)
- Chương 29 - Tin đồn như gió tan tác bay
- Chương 28 - Chẳng được phượng hoàng tới ghé thăm (hạ)
- Chương 27 - Chẳng được phượng hoàng ghé tới thăm (thượng)
- Chương 26 - Thu đến mênh mang một dạ sầu
- Chương 25 - Áo xanh phất phới bay theo gió
- Chương 24 - Ai kia tha thướt tựa nhành hoa xuân
- Chương 23 - Kinh điệu hồng vũ nhẹ nhàng trên tay
- Chương 22 - Mây vén trăng lên hoa giỡn bóng
- Chương 21 - Xiết nỗi ưu sầu oán hận sinh
- Chương 20 - Mấy tầng sâu bao nhung nhớ
- Chương 19 - Bôn ba tự giễu mình
- Chương 18 - Tan tác đau việc cũ
- Chương 17 - Hoa mai ngan ngát tỏa hương thầm
- Chương 16 - Khước giáo di tác thượng dương hoa
- Chương 15 - Vinh hoa tột độ
- Chương 14 - Đồng tâm
- Chương 13 - Trăng sáng lung linh
- Chương 12 - Chuyện xưa như mộng
- Chương 11 - Chỗ dựa
- Chương 10 - Song sinh
- Chương 9 - Yêu hận triền miên
- Chương 8 - Một dạ si tình
- Chương 7 - Gặp nhau vui
- Chương 6 - Ly hận khổ
- Chương 5 - Phấn chấn
- Chương 4 - Báo ơn
- Chương 3 - Nếu gió đông hiểu ý
- Chương 2 - Sự tình bại lộ
- Quyển VI - Chương 1 - Thanh bình điệu
- Chương 24 - Hợp hoan
- Chương 23 - Tin đồn
- Chương 22 - Anh hùng đâu cứ phải cánh mày râu
- Chương 21 - Đêm mưa
- Chương 20 - Cẩm nang diệu kế
- Chương 19 - Phúc tường tranh đấu
- Chương 18 - Chốn lầu son cánh én cô đơn
- Chương 17 - Kỳ tần
- Chương 16 - Tơ tình
- Chương 15 - Tình cờ gặp mặt
- Chương 14 - Khánh tần chu bội
- Chương 13 - Nhẫn nhịn
- Chương 12 - Thành bích
- Chương 11 - Oán mùa hoa
- Chương 10 - Lan y
- Chương 9 - Khách cũ vị ương
- Chương 8 - Chưởng thượng san hô liên bất đắc [1]
- Chương 7 - Phụ bạc
- Chương 6 - Xiết mấy mênh mang
- Chương 5 - Như ý nương
- Chương 4 - Sông ngân chớp chớp những mong sáng ngời [1]
- Chương 3 - Màn phù dung êm ái đêm xuân
- Chương 2 - Lòng biết xiết nỗi nhớ chàng bao nhiêu
- Quyển V - Chương 1 - Mây trắng trời giăng
- Chương 40 - Kéo đứt áo mơ không thể giữ [1]
- Chương 39 - Nghe đàn cởi ngọc thần tiên bỏ
- Chương 38 - Kết ái [1]
- Chương 37 - Cố giai nghi
- Chương 36 - Đỗ quyên khóc
- Chương 35 - Cửu trương cơ [1]
- Chương 34 - Trên đồng hoa nở
- Chương 33 - Hỏi thế gian tình ái là chi
- Chương 32 - Xóa tan hiềm khích
- Chương 31 - Cứu người
- Chương 30 - Giang sơn
- Chương 29 - Rong chơi mạn bắc
- Chương 28 - Gió vàng sương ngọc [1]
- Chương 27 - Đêm thu
- Chương 26 - Gái nghèo nhà Bích Ngọc
- Chương 25 - Lòng say tỉnh giấc
- Chương 24 - Tiếng sáo đêm
- Chương 23 - Búp đinh hương
- Chương 22 - Bích ngọc ca [1]
- Chương 21 - Tử dạ ca [1]
- Chương 20 - Chuyện cũ tiêu nhàn
- Chương 19 - Tái tương phùng
- Chương 18 - Chẳng ngại băng tuyết
- Chương 17 - Hồng nhan lắm nỗi truân chuyên
- Chương 16 - Xuân ky đông môn [1]
- Chương 15 - Hoán bích
- Chương 14 - Xanh xanh cỏ bờ sông
- Chương 13 - Tuyệt đại giai nhân
- Chương 12 - Ơn mẹ cha
- Chương 11 - Tháng chín hoa trà rợp lối đi
- Chương 10
- Chương 9 - My vu (1)
- Chương 8 - Bình ngọc lung linh
- Chương 7 - Lòng đã giá băng ai người hỏi tới
- Chương 6 - Dây đàn đứt chẳng người nghe
- Chương 5 - Cố nhân tới (hạ)
- Chương 4 - Cố nhân tới (Thượng)
- Chương 3 - Đêm khuya lòng xiết nỗi buồn đau
- Chương 2 - Vẫn nghe chim hót người tỉnh mộng
- Quyển IV - Chương 1 - Cam lộ mạc sầu
- Chương 21 - Hỡi ôi khoảnh khắc buồn thương đầy lòng
- Chương 20 - Gai góc đầy lòng trời chưa sáng
- Chương 19
- Chương 18 - Tinh dậy ta cười với thân ta
- Chương 17 - Lan gãy
- Chương 16 -Lửa lan
- Chương 15 - Én bay liền cánh
- Chương 14 -Tuyết chưa rơi
- Chương 13 - Sương lạnh phủ nơi nơi
- Chương 12 - Tiếng ve theo gió tới
- Chương 11 - Nước chảy hoa đào rơi
- Chương 10 - Ngày xuân lạnh
- Chương 9 - Gió đổi chiều
- Chương 8 - Ngọc ách
- Chương 7 - Đào yểu
- Chương 6 - Triều chính
- Chương 5 - Vinh hoa phú quý
- Chương 3 - Bướm may mắn
- Chương 3 - Trăng lạnh
- Chương 2 - Trường tương tư
- Quyển III - Chương 1 - Ngữ kinh tâm
- Chương 25 - Lăng ca
- Chương 24 - Liên tâm
- Chương 23 - Con nối dõi
- Chương 22 - Ngư ông
- Chương 21 - Hoa lạc
- Chương 20 - Diều lầm lỡ
- Chương 19 - Phương thần
- Chương 18 - Hoa lê
- Chương 17 - Keo liền sẹo
- Chương 16 - Quý tần
- Chương 15 - Nhà ai hoa nở kinh động bướm bay
- Chương 14 - Bệnh dịch
- Chương 13 - Châu thai
- Chương 12 - Gả thú miễn đề
- Chương 11 - Ba Sơn dạ vũ
- Chương 10 - Sân vắng hoa quế lạc
- Chương 9 - Hoàn bích
- Chương 8 - Thuyền di động
- Chương 7 - Đao ảnh
- Chương 6 - Ý nan bình
- Chương 5 - Mật hợp hương
- Chương 4 - Đoan phi nguyệt tân
- Chương 3 - Ôn nghi công chúa
- Chương 2 - Tịch nham
- Quyển II - Chương 1 - Kim Lũ Y
- Chương 30 - Lạnh (Hạ)
- Chương 29 - Lạnh (Thượng )
- Chương 28 - Hoa Lựu
- Chương 27 - Cô sinh lạnh
- Chương 26 - Tĩnh nhật ngọc sinh yên
- Chương 25 - Kinh hồng (Hạ)
- Chương 24 - Kinh hồng (Thượng)
- Chương 23 - Nghe thấy hỉ
- Chương 22 - Thanh Hà vương
- Chương 21 - Chiến thắng ban đầu
- Chương 20 - Lệ quý tần
- Chương 19 - Ác mộng kinh hoàng
- Chương 18 - Sát khí sơ hiện (Hạ)
- Chương 17 - Sát khí sơ hiện (thượng)
- Chương 16 - Cá trong chậu
- Chương 15 - Huyên Huyên
- Chương 14 - Tiêu phòng
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11 - Lê đường Hoàng tần
- Chương 10 - Hạnh
- Chương 9 - Hoa kí
- Chương 8 - Xuân tương phùng
- Chương 7 - Diệu Âm nương tử
- Chương 6 - Tuyết Mai
- Chương 5 - Kế tránh địch
- Chương 4 - Hoa Phi Thế Lan
- Chương 3
- Chương 2 - Trở về nhà
- Quyển I - Chương 1 - Vân Ý Xuân Thâm