Chương 29
Trong mắt Ma Cách thoáng qua một tia sắc lạnh, rất nhanh sau đó đã cười, nói: "Lẽ nào nàng không biết Hoàng đế Đại Chu đã đưa cho ta đơn thuốc chữa trị bệnh dịch, bằng không ta cớ gì lại chịu lui binh chứ?"
Ngọc Diêu khẽ "ồ" lên một tiếng, chậm rãi nói: "Hoàng thượng là vua một nước, nhất ngôn cửu đỉnh, nói đơn thuốc đó chữa được bệnh dịch thì ắt là có thể chữa được. Khả hãn cũng là bậc kiêu hùng, nhất định đã thử qua rồi thì mới chịu lui binh. Nhưng Ngọc Diêu còn có chuyện này muốn hỏi, không biết những người bị mắc bệnh dịch sau khi được chữa khỏi có phải là tay chân vẫn mềm nhũn, toàn thân vô lực không? Khả hãn có lẽ cho rằng bọn họ mắc bệnh lâu ngày nên thể lực suy giảm, nhưng rất nhiều thị nữ trong cung sau khi được chữa trị chừng bảy, tám ngày thì sức khỏe đã khôi phục lại như cũ rồi, lẽ nào các binh sĩ dũng mãnh của Khả hãn lại thua cả mấy nữ tử yếu ớt ư?"
Ngọc Diêu cứ nói ra một câu thì đôi mày của Ma Cách lại nhíu chặt thêm một phần, tới khi câu cuối cùng được nói ra, Ma Cách nắm chặt hai tay, bừng bừng nổi giận. "Ta sớm đã biết là Hoàng đế Đại Chu quỷ kế đa đoan, ắt sẽ không dễ nói chuyện như thế mà!"
"Phải rồi, Hoàng thượng đâu có nuốt lời, đơn thuốc đó đúng là có thể chữa được bệnh dịch, dù rằng dược tính có hơi bá đạo, Khả hãn muốn nói là y quỷ kế đa đoan, lòng dạ hẹp hòi cũng không sao. Hôm nay, ngay đến cả nữ nhân của mình y cũng có thể bán đứng, ngày sau liệu sẽ làm ra những chuyện gì thực khó có ai biết được!" Ngọc Diêu nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng, thế nhưng người nghe không ai là không rùng mình sợ hãi. Tôi và Huyền Thanh đưa mắt nhìn nhau, biết rõ là với tính cách của Huyền Lăng thì ắt có thể làm ra chuyện như vậy. Ngọc Diêu phẩy nhẹ đơn thuốc trong tay. "Ngọc Diêu không có sở trường gì khác, vậy nên mới phải dùng đủ trăm phương ngàn kế để tìm đơn thuốc này tới đây, nó có thể chữa được bệnh dịch mà không gây tổn hại tới thân thể của người bệnh."
Ma Cách đưa tay đón lấy đơn thuốc, cười lạnh, nói: "Trên này chỉ có tên các loại thuốc, làm sao cứu được con dân Hách Hách ta? Mà ta dựa vào cái gì để tin nàng chứ?"
Ngọc Diêu cung kính khom người hành lễ. "Tên các loại thuốc đã ở trên đó, còn về phân lượng cùng cách sắc thuốc thì nằm trong tay Ngọc Diêu. Khả hãn có thể đưa Ngọc Diêu về, nếu đơn thuốc vô dụng thì cùng lắm là các tướng sĩ của Khả hãn vẫn y nguyên như cũ, còn nếu hữu dụng thì sẽ giúp binh lực của Khả hãn lập tức mạnh lên, việc này thực là có trăm cái lợi mà không có cái hại nào. Khả hãn là người thông minh, chắc cũng rõ là nếu Ngọc Diêu nói hết tất thảy với Khả hãn ngay bây giờ thì tỷ tỷ chưa chắc đã đi được."
Ma Cách suy nghĩ một chút rồi vỗ tay, cười nói: "Hay! Hay! Tâm tư cùng tính cách thế này thực là giống với tỷ tỷ của nàng, bản hãn không còn gì để nói nữa." Rồi hắn nhìn tôi chăm chú. "Nàng đi theo y đi!" Ngay sau đó lại ra lệnh cho gã cận vệ kề bên. "Đỡ Tây trướng Yên thị lên xe!"
Gã cận vệ đó đi tới bên cạnh Ngọc Diêu, nói: "Mời Yên thị lên xe!" Ngọc Diêu đẩy tay hắn ra, tự mình trèo lên xe, sau đó liền ngoảnh đầu nhìn tôi, nở nụ cười tươi tắn. "Tỷ tỷ bảo trọng, Ngọc Diêu đi đây!"
Tôi thầm đau xót trong lòng, đi tới nắm chặt lấy bàn tay muội ấy, hai hàng lệ nóng bất giác tuôn trào. "Ngọc Diêu..."
Tấm thân mỏng manh của Ngọc Diêu lúc này thật giống một bông hoa thuần khiết giữa làn gió cát, giọng nói cũng thoáng vẻ nghẹn ngào: "Tỷ tỷ, muội làm vậy chỉ vì mong mình được thanh thản hơn thôi, không phải là vì tỷ, cho nên tỷ đừng thương tâm." Hơi dừng một chút, muội ấy lại nói tiếp: "Tỷ tỷ, muội đã sống vì bản thân rồi, tỷ cũng sẽ sống vì bản thân một lần đúng không?"
Xe ngựa chậm rãi tiến đi, cánh tay gầy guộc của Ngọc Diêu dần tuột ra khỏi tay tôi, không thể nào níu giữ. Giữa làn cát bụi mịt mù, bóng dáng gầy yếu của Ngọc Diêu dần dần bị che khuất, phía đằng xa chỉ còn lại một mảnh tịch dương như máu nhuộm đỏ cả nơi chân trời.
Màn đêm như một bức rèm nhung nhẹ nhàng buông xuống, những vì sao sáng lấp lánh đầy trời, thoạt nhìn tưởng như ở rất gần nhưng khi đưa tay ra lại không cách nào với tới được.
Tôi và y cưỡi chung một ngựa, để mặc cho con ngựa chậm rãi bước về phía trước.
Y ngồi ngay sau lưng tôi, ôm tôi trong lòng, không rời nửa bước. Sa mạc mênh mang dường như chẳng có điểm tận cùng, đủ cho chúng tôi mãi mãi ở bên nhau.
Tôi tựa đầu vào bờ vai y, khẽ hỏi: "Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?"
Giọng nói trầm ấm của y nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi: "Nàng thích là được rồi." Đôi tay y dùng sức thêm một chút, ôm chặt tôi vào lòng, nghe giọng chẳng khác nào nói mê: "Hoàn Nhi, ta chưa từng nghĩ là mình còn có ngày này, mất rồi lại được."
Tôi hơi cúi đầu, chợt ngửi thấy mùi hoa đỗ nhược quen thuộc trên người y.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thật sự cảm thấy chuyện cũ đều có thể buông bỏ hết, chỉ cần có thể mãi mãi ở trong lòng y thế này là tốt rồi.
Tôi dịu dàng cười, nói: "Nếu thật sự có thứ gì đó vĩnh viễn bất biến, muội tin rằng đó chính là mùi hoa đỗ nhược trên người huynh."
"Người trong núi chừ, như đỗ nhược thơm[30]." Y cất giọng ấm áp như làn gió mùa xuân. "Tranh cắt rồi sẽ phai màu, ta cũng sẽ có ngày già đi, thậm chí tâm ý với nàng cũng có thể thay đổi, nhưng những bông hoa đỗ nhược kia sẽ mãi được đặt bên bức tranh cắt của nàng, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."
[30] Xem chú thích chương 27 tập 4 - ND.
Đôi hàng lông mày của tôi hơi máy động, y lập tức phát hiện ra, bèn đưa tay tới giúp tôi day trán. "Không được cau mày, Hoàn Nhi, ta vốn không muốn nói với nàng những lời buồn nôn như thế, nhưng để có cơ hội này ta đã phải chờ đợi rất nhiều năm rồi, do đó ta muốn nàng nhớ lấy, tâm ý của ta với nàng chưa bao giờ phai nhạt, hơn nữa còn ngày càng sâu đậm, cho dù là khi nàng ở bên hoàng huynh còn bên cạnh ta có Ngọc Ẩn."
Y tì cằm vào bên má tôi, những cọng râu lún phún mới mọc cà nhẹ làm tôi hơi ngứa ngáy, thế nhưng tôi lại không dám động đậy, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng: "Muội biết." Rồi tôi đưa tay lấy chiếc túi gấm kia từ trong vạt áo trước ngực y ra, bất giác mỉm cười. "Đã bao nhiêu năm rồi mà huynh vẫn còn mang nó bên mình, đúng là ngốc quá."
Y ghé sát đến bên tai tôi, khẽ nói: "Đúng thế, vậy mà nàng lại không chê ta ngốc nghếch."
Tôi không kìm được bật cười, đưa tay cào nhẹ một cái lên má y. "Huynh có biết thẹn không thế?"
Vầng trăng dìu dịu soi sáng trên cao, ngay đến đường chân trời phía xa cũng bị phủ lên một lớp ánh sáng bạc mờ mờ, hệt như sông Ngân treo ngược liền thành một dải. Vì thời gian đã qua lâu, chiếc túi bị ngón tay sờ nhiều quá nên mòn đi không ít, thậm chí bên trên còn có cả vết vá. Tôi dịu dàng hỏi: "Là huynh tự vá nó lại hay sao thế?"
Ánh mắt thoáng ảm đạm đi một chút, nhưng y vẫn cười, nói: "Là Ngọc Ẩn vá đấy. Ta vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, không biết tại sao hôm đó bức tranh cắt lại đột ngột rơi ra, về sau mới phát hiện hóa ra chiếc túi đã bị rách. Ngọc Ẩn biết ta không muốn thay cái mới, về sau liền giúp ta vá nó lại."
Tôi vừa nghe thấy hai chữ "Ngọc Ẩn" liền lập tức nhớ lại tình cảnh hôm đó, không muốn nói nhiều thêm, bèn cẩn thận nhét chiếc túi gấm về chỗ cũ.
Y thấy tôi im lặng thì nắm lấy bàn tay tôi, hỏi: "Sao vậy?"
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Khi huynh đi, Ngọc Ẩn có biết không?"
Y khẽ gật đầu. "Chắc là có biết. Lúc ta kêu Ngọc Nhiêu tới đón nàng ấy qua phủ Bình Dương Vương thì nàng ấy đã có chút lo lắng rồi, còn từng lựa lời khuyên ta nữa."
"Huynh cũng phải suy nghĩ cho muội ấy và Dư Triệt nữa."
Gió mang lời của y tới bên tai tôi. "Ta không biết hoàng huynh để nàng đi hòa thân như thế liệu có còn dự tính gì khác hay không, nhưng ta không thể không đề phòng vạn nhất được. Lỡ như nàng không thể trở về, lỡ như nàng cả đời phải ở lại Hách Hách, lỡ như khi có chiến tranh, người Hách Hách lại mang nàng ra để uy hiếp Đại Chu... Hoàn Nhi, lần này ta nhất định phải đưa nàng đi!"
Tự nơi đáy lòng tôi trào dâng cảm giác ngọt ngào vô hạn, thế nhưng trong sự ngọt ngào lại xen lẫn mấy tia chua xót.
"Chúng ta có thể đi đâu được đây?"
"Thiên hạ này rộng lớn như thế, dù gì cũng có chỗ dung thân cho chúng ta thôi." Y hôn nhẹ bờ môi băng giá lên chỗ tóc mai tôi. "Bất kể là vì nguyên nhân gì đi nữa thì hoàng huynh cũng đã ép nàng đi hòa thân rồi, ta thực không dám để nàng trở lại bên cạnh y. Dù y muốn gì ta cũng có thể không tranh giành với y, duy có nàng là không được." Hơi dừng một chút, y cất giọng mang theo nỗi niềm cảm khái vô hạn. "Hãy cứ coi như đây là lần duy nhất ta tranh giành một thứ gì đó với y đi. Ta sẽ nói với hoàng huynh là ta không đuổi kịp, lại nghe nói nàng ám sát Ma Cách không thành, giờ đã trốn đi không rõ tung tích. Chờ sau khi sự việc lắng xuống, ta sẽ an bài ổn thỏa tất thảy rồi đi tìm nàng."
Giữa tiếng vó ngựa lộp cộp, tôi lẩm bẩm nói: "Thiên hạ này đúng là rộng lớn, nhưng thật sự có chỗ dung thân cho chúng ta ư?"
Tôi ngẩn ngơ đưa mắt nhìn đi, thấy nơi này hóa ra đã là điểm tận cùng của hoang mạc rồi, phía trước còn thấp thoáng có ánh đèn chiếu ra từ trong dịch trạm. Tôi không kìm được ngoảnh đầu lại nhìn, thấy trong tầm mắt chỉ có duy nhất một gốc hồ dương đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió cát, ngoài ra là một mảnh mênh mang không bến bờ. Chúng tôi cứ thế ngồi trên lưng ngựa chậm rãi tiến đi, hệt như một chiếc lá lẻ loi trôi nổi trên mặt biển bao la bát ngát, vĩnh viễn chẳng thể đi tới điểm tận cùng.
Nếu thật sự được vậy thì tốt biết bao, chúng tôi sẽ có thể thả mình theo sóng nước, chẳng bị ai bức ép cả. Thế nhưng thiên hạ này tuy rộng lớn nhưng quả thực chẳng có chỗ dung thân cho hai chúng tôi.
Khắp dưới gầm trời, đâu không phải là đất của nhà vua? Khắp trên mặt đất, đâu không phải là bề tôi của nhà vua? Ngay cả chiếc túi gấm nhỏ bé kia cũng có những đường kim do Ngọc Ẩn tự tay may vá, chúng tôi mang theo trái tim đầy nỗi vướng bận thế này liệu có thể tự do đi được bao xa đây?
Chúng tôi có quá nhiều thứ không thể buông xuôi, bể khổ vô bờ khó lòng vượt qua, do đó vĩnh viễn không thể tới bờ bên kia được.
Gió lớn dần lên, xiêm y của chúng tôi lất phất tung bay hệt như những cánh bướm khổng lồ muốn được tự do bay lượn. Tôi nhìn vào mắt y, lại nắm lấy vạt áo của y vẻ đầy quyến luyến, cuối cùng tựa người vào lòng y, khẽ gọi: "Thanh..."
Ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ phía đằng xa lọt vào trong mắt, hệt như những vì sao đang bốc cháy, lại giống như những giọt lệ long lanh, trong đầu tôi bỗng hiện lên một câu thơ từng đọc hồi nhỏ, những phần trước sau đều đã quên hết cả rồi, chỉ nhớ được duy nhất một câu: "Liều bỏ cả cuộc đời, mong chàng một ngày vui[31]."
[31] Nguyên văn Hán Việt: Bính tương nhất sinh hưu, tẫn quân nhất nhật hoan - ND.
Cả cuộc đời? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì nụ hôn của y đã phủ kín môi tôi với một mùi hương quen thuộc.
Ánh trăng trong veo dìu dịu len qua cửa sổ của dịch quán rọi vào phòng, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt đầy vẻ yên bình đang trong giấc mộng của Huyền Thanh. Vẻ mặt thế này đã mấy năm tôi không được thấy rồi, nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc biết bao nhiêu, giống hệt như trong ký ức của tôi vậy, mà ánh trăng bây giờ với ánh trăng trên đỉnh Lăng Vân năm xưa cũng không hề khác biệt.
Trên khuôn mặt tuấn tú của y ánh lên những tia ửng đỏ, còn thấp thoáng vẻ mỏi mệt. Tôi ghé tới ngắm nhìn khuôn mặt y thật kĩ, lòng bỗng như mềm lại, ngón tay đưa tới nhẹ nhàng vuốt ve đôi bờ mi của y. Đột nhiên y đưa tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, tôi nhất thời không dám động đậy, chỉ khẽ nở một nụ cười rất mực dịu dàng. "Úi chà, đã ngủ rồi mà vẫn không chịu ngoan ngoãn nữa..." Kế đó lại thấy y trở mình một cái, nói giọng ngắc ngứ: "Hoàn Nhi... đừng đi, bao nhiêu năm rồi... ta rốt cuộc đã chờ được nàng..." Tôi bất giác ngây người ra đó, chậm rãi áp sát đầu vào lồng ngực y, cảm nhận sự ấm áp do y mang lại, cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái vô cùng.
Dường như đã rất lâu trôi qua, bên ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, lớp giấy dán cửa sổ lung lay không ngớt. Tiếng gió ở Tái ngoại không hề giống tiếng gió trong Tử Áo Thành, gió ở Tử Áo Thành dù có lớn thế nào cũng đầy vẻ yếu mềm nhu nhược, còn gió ở đây thì cứng rắn vô cùng.
Nhưng...
Tôi chậm rãi gỡ tay y ra, trong khoảnh khắc đó, nơi khóe mắt chợt nhòe ánh lệ. Giữa làn nước mắt nhạt nhòa, tôi chợt nhớ tới ngày y đi Điền Nam mấy năm trước, trước lúc ly biệt tôi đã nhìn y bằng ánh mắt chứa chan tình cảm mà cất giọng kiên định tột cùng: "Muội sẽ đợi huynh."
Tôi rốt cuộc đã đợi được y về, thế nhưng bản thân thì lại không thể không rời đi.
Vận mệnh như thế đã vĩnh viễn đeo bám chúng tôi rồi.
Dịch quán này đã bị bỏ hoang từ lâu nên mười phần sơ sài, bên trong còn thoang thoảng mùi bụi đất. Tôi lẳng lặng trở dậy đi tới cạnh bàn, lấy từ trong túi hành lý ra một cây an thần hương rất nhỏ, vừa đốt mà đôi tay vừa run rẩy không ngừng. Sau một hồi hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi thấy cây an thần hương kia đã bắt đầu tỏa ra một làn khói trắng mỏng manh, rồi mới khoác lên người một chiếc áo choàng màu đỏ sậm, nhẹ nhàng mở cửa cất bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc chuẩn bị đóng cửa, tôi thấy thân thể y được ánh trăng dìu dịu phủ lên, đầy vẻ yên bình, bên khóe miệng hãy còn vương một tia cười ấm áp, có lẽ là vì đang nằm mơ thấy chuyện vui.
Cửa "két" một tiếng đóng lại, tôi cố ép mình phải xoay người, chỉ thấy ngoài sân hoa rụng tơi bời, khắp sân ngợp một màu trắng lóa tựa như sương tuyết, tột cùng tĩnh lặng. Vầng trăng tròn vành vạnh thì vẫn treo cao giữa trời, lạnh lùng ngắm nhìn tất thảy.
Tôi rốt cuộc đã không kìm được mà tuôn rơi nước mắt.
Tôi đi qua hai cái sân tới bên ngoài cửa lớn của dịch quán, thấy A Tấn và Cận Tịch đang ngồi bệt dưới đất mà ngủ gà ngủ gật. Cận Tịch ngủ không sâu, lập tức tỉnh lại, thấy tôi xiêm y chỉnh tề đi ra vẫn chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ cười thê lương. "Nô tỳ biết nương nương sớm muộn gì cũng sẽ đi ra mà."
Tôi khẽ gật đầu, đi tới đẩy nhẹ A Tấn một cái. Y thấy tôi một mình đi ra thì không kìm được ngạc nhiên, hỏi: "Nương tử sao lại ra ngoài vậy?" Y thò đầu nhìn về phía sau lưng tôi. "Vương gia đâu rồi?"
"Vương gia còn đang ngủ." Tôi nhìn y, bình tĩnh nói: "A Tấn, ngươi hãy dẫn quân đưa ta về đi."
"Về đâu chứ?" Y nhất thời không hiểu là tôi có ý gì.
Tôi trả lời ngắn gọn: "Về cung."
Sắc mặt A Tấn tức thì trở nên khó coi tột độ. "Nương tử nhất thời hồ đồ thì không sao, nhưng Vương gia mà biết việc này thì sẽ giết nô tài đấy." Trên khuôn mặt trẻ trung của y đột ngột lộ ra một tia kiên nghị. "Những năm nay, người khác không rõ Vương gia sống như thế nào, nhưng A Tấn thì biết rất rõ. Lần đó nếu không phải vì Vương gia uống hơi nhiều rượu, Tĩnh phi nương nương lại mặc bộ đồ gần giống như nương tử, Vương gia ắt đã không... Vương gia khi đó thật sự không cố ý đâu, nô tài biết trong lòng Vương gia chỉ có một mình nương tử mà thôi. Bây giờ nương tử khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi nơi cung cấm, tại sao lại không đi theo Vương gia? Trước đây thì không thoát được, nhưng bây giờ lẽ nào cũng không thoát được ư?"
Tôi khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nói: "A Tấn, ta biết ngươi trung thành với Vương gia, do đó mới nhờ cậy ngươi việc này để cứu Vương gia một mạng." A Tấn lập tức mở to hai mắt nhìn tôi. Tôi nói tiếp: "Vương gia mang theo người của hai vương phủ ra ngoài, kinh thành lúc này chỉ e sớm đã trở nên hỗn loạn, cho dù các ngươi sau khi quay về có thể nói là Vương gia không tìm được ta, hoặc là nói ta đã bỏ trốn mất, nhưng trên đời này làm gì có chuyện muôn miệng một lời. Hơn nữa nếu Vương gia đưa ta rời đi, vậy thái phi, Ẩn phi và Dư Triệt phải làm thế nào? Sau khi giăng thiên la địa võng mà không bắt được bọn ta, Hoàng thượng nhất định sẽ trút giận lên bọn họ, thế thì ta có khác nào đã đẩy Vương gia vào cảnh bất hiếu, bất trung, bất nghĩa. Mà nếu Vương gia an bài ta ở bên ngoài thì sau này gặp mặt sẽ khó tránh khỏi để lộ ra tin tức, đến lúc đó hậu quả lại càng khó có thể tưởng tượng. A Tấn, ngươi là người hầu trung thành nhất của Vương gia, quyết không thể trơ mắt nhìn Vương gia..."
A Tấn thoáng lộ vẻ trù trừ do dự, không ngừng xoa hai bàn tay vào nhau. "Vương gia năm xưa đã vô cùng hối hận vì không dẫn theo nương tử rời đi, để đến nỗi hai người phải chia lìa, đã thế nương tử khi ở trong cung còn phải chịu khổ rất nhiều nữa. Lần này..." Y đưa mắt nhìn tôi, tỏ ra hết sức lo lắng. "Nương tử không thể giết chết Ma Cách Khả hãn theo như ý nguyện của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng lại biết Vương gia đã đưa nương tử về, như thế chỉ e ngay đến nương tử cũng sẽ gặp họa sát thân."
Phía đằng xa, lũ côn trùng kêu lên rả rích, như đang cất tiếng gọi mùa thu. Ánh trăng bàng bạc từ trên cao chiếu xuống khiến bộ giáp trụ của A Tấn ánh lên một quầng sáng mờ mờ, thế nhưng quầng sáng ấy dù đẹp đến mấy cũng vẫn thấp thoáng lộ ra mấy tia sát khí. Tôi khẽ thở dài, than: "A Tấn, ngươi nghĩ Hoàng thượng là kẻ ngốc ư? Ngay từ sớm y đã thông báo ra khắp lục cung là ta kinh hãi thành bệnh, vậy tức là có ý ta không thành công sẽ thành nhân. Nếu ta đắc thủ, sau khi trở về sẽ lại là thục phi và tiếp tục nắm quyền quản lý hậu cung, còn nếu ta thất thủ bỏ mạng, Hoàng thượng sẽ nói là ta qua đời vì bệnh tật, sau đó còn truy phong rầm rộ cho ta. Nhưng có một con đường duy nhất mà ta không thể đi, ấy chính là bỏ trốn. Ta trước giờ vẫn luôn biết rõ là ta không thể trốn đi được, bởi nếu ta chết rồi thì thôi khỏi cần vương vấn điều gì, nhưng nếu ta còn sống, vậy thì không thể không suy nghĩ cho Vương gia cùng mấy đứa nhỏ, do đó ta chỉ có thể quay về." Dưới ánh trăng ảm đạm, tôi gượng nở nụ cười buồn. "Vậy nên A Tấn, ngươi phải đưa ta về cung. Mọi người đều rõ ngươi là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh Vương gia, nhất định phải là ngươi đưa ta về cung thì người ta mới tin rằng đây là ý của Vương gia chứ không phải ai khác. Đến lúc đó chúng ta có thể nói là Vương gia một lòng trung thành với Hoàng thượng, mang người đuổi theo Ma Cách chính là để đưa ta về cung, như thế thì Hoàng thượng mới không có cái cớ nào để động đến Vương gia."
A Tấn vẫn còn trẻ tuổi, trong mắt lúc này đã rơm rớm ánh lệ, cây roi trong tay không kìm được vụt mạnh xuống đất một cái làm bụi đất bốc lên mù mịt. "Nô tài thực không sao hiểu nổi, trên đời này có biết bao người hữu tình đã thành đôi thành cặp, sao Vương gia và nương tử lại khó đến với nhau như thế chứ?"
Tôi khẽ nở nụ cười, thế nhưng trái tim lại như bị vô số con sâu nhỏ không ngừng cắn xé, đau đớn tột cùng, trong giọng nói không tránh khỏi lộ ra mấy nét thê lương: "A Tấn, nếu vì thành đôi thành cặp mà khiến y phải hy sinh như thế, ta thà rằng y được bình an sống đến lúc già."
Nước mắt của A Tấn rốt cuộc đã không kìm được mà lã chã tuôn rơi, y vội đưa tay lên lau mạnh một cái, muốn nói gì đó mà lại thôi, cuối cùng hạ thấp giọng, nói: "Kiếp sau, kiếp sau nương tử nhất định phải gặp Vương gia sớm hơn đấy, đừng để giống như kiếp này."
Tôi khẽ gật đầu, nghẹn ngào nói: "Nhất định rồi."
Ánh trăng đã chếch về tây thêm mấy phần, tôi nói: "Mau dẫn theo một đội nhân mã đáng tin đưa ta rời khỏi đây, chờ thêm lát nữa là trời sẽ sáng đấy."
A Tấn khẽ gật đầu, vội vã rời đi. Chỉ chừng nửa tuần hương sau y đã dẫn theo hơn trăm người đi tới, lại dắt một con ngựa qua chỗ tôi. "Nương tử mau lên ngựa đi."
Tôi trèo lên lưng ngựa, A Tấn thì ngoảnh đầu lại phía sau dặn dò: "Nhẹ nhàng một chút, chớ làm kinh động đến Vương gia."
"Không sao đâu." Tôi nhớ đến cây an thần hương đó, nó có thể khiến y ngủ một mạch tới tận trưa. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi thấy cửa dịch trạm đã đóng chặt rồi, mà lúc này y nhất định vẫn còn chìm trong một giấc mộng bình yên và vui vẻ, nếu giấc mộng ấy có thể kéo dài vĩnh viễn thì thật tốt biết bao.
Y vẫn luôn là nam nhân mà tôi yêu nhất, tôi có thể liều cả tính mạng của mình để được ở bên y. Thế nhưng, càng yêu sâu sắc thì khi phải đối mặt với sự lựa chọn, tôi lại càng đau khổ, bởi vì tôi đã không thể không hết lần này tới lần khác rời xa y.
Thiên hạ rộng lớn là thế, tháng năm dài lâu là thế, cứ như vô cùng vô tận, nhưng tôi và y lại chẳng thể tiếp tục ở bên nhau, quãng thời gian dành cho hai chúng tôi đã đi tới điểm tận cùng rồi.
Tôi thầm đau xót trong lòng, ra roi thúc ngựa.
Giữa đồng cỏ mênh mang bát ngát, những tiếng vó ngựa dồn dập như đạp nát cả ánh trăng, đạp cho lòng người ảm đạm, chỉ lưu lại nỗi biệt ly.
- Chương 44 - Hết
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10 - Dường như én biết quay về [5]
- Chương 9
- Chương 8 - Bởi đâu duyên số thảy trời cho
- Chương 7
- Chương 6 - Ai nói chuyện xưa như mây khói
- Chương 5 - Đường dài bóng nguyệt đợm nét sầu
- Chương 4
- Chương 3 - Xuân đến người đi lòng thổn thức
- Chương 2
- Quyển VIII - Chương 1 - Đài hoa lay động rụng bờ tường
- Chương 33 - Oanh hót mộng kinh hồng [42]
- Chương 32 - Phượng tiêu thổi dứt nước mây vang [40]
- Chương 31 - Một bức rèm châu hờ hững rủ [39]
- Chương 30 - Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa [38]
- Chương 29 - Chiếu nhỏ thuyền con lòng lạnh giá
- Chương 28 - Hai chốn trầm ngâm thảy đều hay [35]
- Chương 27 - Muôn hồng nghìn tía cùng khoe sắc
- Chương 26 - Hoa thời sắc nước thảy đều vui [28]
- Chương 25 - Hoa tàn người vắng ai mà biết ai [27]
- Chương 24 - Hoa đào khó rụng muốn ngăn ai
- Chương 23 - Hương thơm tiêu hồn đứt mộng
- Chương 22 - Chốn thanh tịnh hương thầm ngào ngạt [26]
- Chương 21 - Ba nghìn yêu quý chất nêm một mình [25]
- Chương 20 - Lục cung giai lệ bừng nhan sắc
- Chương 19 - Trong lá oanh vàng hót nỉ non [20]
- Chương 18 - Sắc xuân vô hạn áo xanh biếc
- Chương 17 - Vẫn nhớ áo xuân ngày trai trẻ
- Chương 16 - Rượu mai ta ủ mừng xuân mới
- Chương 15 - Sông trừng dưới nguyệt nước trong veo (hạ)
- Chương 14 - Sông trừng dưới nguyệt nước trong veo [18] (thượng)
- Chương 13 - Đây bóng hồng soi thoảng lúc nào
- Chương 12 - Dâu mới mong mặc áo nghê thường
- Chương 11 - Ngó mặt cách lòng ngỡ uyên ương
- Chương 10 - Thướt tha áo mới bừng ánh ngọc
- Chương 9 - Khói vương nắng ấm ngọc lam điềm (hạ)
- Chương 8 - Khói vương nắng ấm ngọc lam điềm [7] (thượng)
- Chương 7 - Tâm sự nặng mang muốn giãi bày
- Chương 6 - Ai thương ta đổ bệnh vì hoa
- Chương 5 - Hoa rơi người mất lòng xiết bao
- Chương 4 - Ngó tấm dung nhan lòng đứt đoạn
- Chương 3 - Gió nổi sương rơi ngẫm lại đời
- Chương 2 - Đêm đằng đẵng chầy canh điểm trống (hạ)
- Quyển VII - Chương 1 - Đêm đằng đẵng chầy canh điểm trống [1] (thượng)
- Chương 29 - Tin đồn như gió tan tác bay
- Chương 28 - Chẳng được phượng hoàng tới ghé thăm (hạ)
- Chương 27 - Chẳng được phượng hoàng ghé tới thăm (thượng)
- Chương 26 - Thu đến mênh mang một dạ sầu
- Chương 25 - Áo xanh phất phới bay theo gió
- Chương 24 - Ai kia tha thướt tựa nhành hoa xuân
- Chương 23 - Kinh điệu hồng vũ nhẹ nhàng trên tay
- Chương 22 - Mây vén trăng lên hoa giỡn bóng
- Chương 21 - Xiết nỗi ưu sầu oán hận sinh
- Chương 20 - Mấy tầng sâu bao nhung nhớ
- Chương 19 - Bôn ba tự giễu mình
- Chương 18 - Tan tác đau việc cũ
- Chương 17 - Hoa mai ngan ngát tỏa hương thầm
- Chương 16 - Khước giáo di tác thượng dương hoa
- Chương 15 - Vinh hoa tột độ
- Chương 14 - Đồng tâm
- Chương 13 - Trăng sáng lung linh
- Chương 12 - Chuyện xưa như mộng
- Chương 11 - Chỗ dựa
- Chương 10 - Song sinh
- Chương 9 - Yêu hận triền miên
- Chương 8 - Một dạ si tình
- Chương 7 - Gặp nhau vui
- Chương 6 - Ly hận khổ
- Chương 5 - Phấn chấn
- Chương 4 - Báo ơn
- Chương 3 - Nếu gió đông hiểu ý
- Chương 2 - Sự tình bại lộ
- Quyển VI - Chương 1 - Thanh bình điệu
- Chương 24 - Hợp hoan
- Chương 23 - Tin đồn
- Chương 22 - Anh hùng đâu cứ phải cánh mày râu
- Chương 21 - Đêm mưa
- Chương 20 - Cẩm nang diệu kế
- Chương 19 - Phúc tường tranh đấu
- Chương 18 - Chốn lầu son cánh én cô đơn
- Chương 17 - Kỳ tần
- Chương 16 - Tơ tình
- Chương 15 - Tình cờ gặp mặt
- Chương 14 - Khánh tần chu bội
- Chương 13 - Nhẫn nhịn
- Chương 12 - Thành bích
- Chương 11 - Oán mùa hoa
- Chương 10 - Lan y
- Chương 9 - Khách cũ vị ương
- Chương 8 - Chưởng thượng san hô liên bất đắc [1]
- Chương 7 - Phụ bạc
- Chương 6 - Xiết mấy mênh mang
- Chương 5 - Như ý nương
- Chương 4 - Sông ngân chớp chớp những mong sáng ngời [1]
- Chương 3 - Màn phù dung êm ái đêm xuân
- Chương 2 - Lòng biết xiết nỗi nhớ chàng bao nhiêu
- Quyển V - Chương 1 - Mây trắng trời giăng
- Chương 40 - Kéo đứt áo mơ không thể giữ [1]
- Chương 39 - Nghe đàn cởi ngọc thần tiên bỏ
- Chương 38 - Kết ái [1]
- Chương 37 - Cố giai nghi
- Chương 36 - Đỗ quyên khóc
- Chương 35 - Cửu trương cơ [1]
- Chương 34 - Trên đồng hoa nở
- Chương 33 - Hỏi thế gian tình ái là chi
- Chương 32 - Xóa tan hiềm khích
- Chương 31 - Cứu người
- Chương 30 - Giang sơn
- Chương 29 - Rong chơi mạn bắc
- Chương 28 - Gió vàng sương ngọc [1]
- Chương 27 - Đêm thu
- Chương 26 - Gái nghèo nhà Bích Ngọc
- Chương 25 - Lòng say tỉnh giấc
- Chương 24 - Tiếng sáo đêm
- Chương 23 - Búp đinh hương
- Chương 22 - Bích ngọc ca [1]
- Chương 21 - Tử dạ ca [1]
- Chương 20 - Chuyện cũ tiêu nhàn
- Chương 19 - Tái tương phùng
- Chương 18 - Chẳng ngại băng tuyết
- Chương 17 - Hồng nhan lắm nỗi truân chuyên
- Chương 16 - Xuân ky đông môn [1]
- Chương 15 - Hoán bích
- Chương 14 - Xanh xanh cỏ bờ sông
- Chương 13 - Tuyệt đại giai nhân
- Chương 12 - Ơn mẹ cha
- Chương 11 - Tháng chín hoa trà rợp lối đi
- Chương 10
- Chương 9 - My vu (1)
- Chương 8 - Bình ngọc lung linh
- Chương 7 - Lòng đã giá băng ai người hỏi tới
- Chương 6 - Dây đàn đứt chẳng người nghe
- Chương 5 - Cố nhân tới (hạ)
- Chương 4 - Cố nhân tới (Thượng)
- Chương 3 - Đêm khuya lòng xiết nỗi buồn đau
- Chương 2 - Vẫn nghe chim hót người tỉnh mộng
- Quyển IV - Chương 1 - Cam lộ mạc sầu
- Chương 21 - Hỡi ôi khoảnh khắc buồn thương đầy lòng
- Chương 20 - Gai góc đầy lòng trời chưa sáng
- Chương 19
- Chương 18 - Tinh dậy ta cười với thân ta
- Chương 17 - Lan gãy
- Chương 16 -Lửa lan
- Chương 15 - Én bay liền cánh
- Chương 14 -Tuyết chưa rơi
- Chương 13 - Sương lạnh phủ nơi nơi
- Chương 12 - Tiếng ve theo gió tới
- Chương 11 - Nước chảy hoa đào rơi
- Chương 10 - Ngày xuân lạnh
- Chương 9 - Gió đổi chiều
- Chương 8 - Ngọc ách
- Chương 7 - Đào yểu
- Chương 6 - Triều chính
- Chương 5 - Vinh hoa phú quý
- Chương 3 - Bướm may mắn
- Chương 3 - Trăng lạnh
- Chương 2 - Trường tương tư
- Quyển III - Chương 1 - Ngữ kinh tâm
- Chương 25 - Lăng ca
- Chương 24 - Liên tâm
- Chương 23 - Con nối dõi
- Chương 22 - Ngư ông
- Chương 21 - Hoa lạc
- Chương 20 - Diều lầm lỡ
- Chương 19 - Phương thần
- Chương 18 - Hoa lê
- Chương 17 - Keo liền sẹo
- Chương 16 - Quý tần
- Chương 15 - Nhà ai hoa nở kinh động bướm bay
- Chương 14 - Bệnh dịch
- Chương 13 - Châu thai
- Chương 12 - Gả thú miễn đề
- Chương 11 - Ba Sơn dạ vũ
- Chương 10 - Sân vắng hoa quế lạc
- Chương 9 - Hoàn bích
- Chương 8 - Thuyền di động
- Chương 7 - Đao ảnh
- Chương 6 - Ý nan bình
- Chương 5 - Mật hợp hương
- Chương 4 - Đoan phi nguyệt tân
- Chương 3 - Ôn nghi công chúa
- Chương 2 - Tịch nham
- Quyển II - Chương 1 - Kim Lũ Y
- Chương 30 - Lạnh (Hạ)
- Chương 29 - Lạnh (Thượng )
- Chương 28 - Hoa Lựu
- Chương 27 - Cô sinh lạnh
- Chương 26 - Tĩnh nhật ngọc sinh yên
- Chương 25 - Kinh hồng (Hạ)
- Chương 24 - Kinh hồng (Thượng)
- Chương 23 - Nghe thấy hỉ
- Chương 22 - Thanh Hà vương
- Chương 21 - Chiến thắng ban đầu
- Chương 20 - Lệ quý tần
- Chương 19 - Ác mộng kinh hoàng
- Chương 18 - Sát khí sơ hiện (Hạ)
- Chương 17 - Sát khí sơ hiện (thượng)
- Chương 16 - Cá trong chậu
- Chương 15 - Huyên Huyên
- Chương 14 - Tiêu phòng
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11 - Lê đường Hoàng tần
- Chương 10 - Hạnh
- Chương 9 - Hoa kí
- Chương 8 - Xuân tương phùng
- Chương 7 - Diệu Âm nương tử
- Chương 6 - Tuyết Mai
- Chương 5 - Kế tránh địch
- Chương 4 - Hoa Phi Thế Lan
- Chương 3
- Chương 2 - Trở về nhà
- Quyển I - Chương 1 - Vân Ý Xuân Thâm