Gửi bài:

Chương 59 - Đi sứ Khánh Quốc (3)

Nội cung Khánh quốc có gì không tầm thường? Kết hợp mật báo nhận được lúc sáng với lúc Hàn Tuyết nhìn thấy Khánh Vương cùng cả đám hoàng tử hoàng nữ, nàng liền minh bạch.

Khánh Vương Hoa Kiền Quân năm nay năm mươi sáu tuổi, dưới gối năm con trai, theo thứ tự là con lớn Hoa Thế Chiêu ba mươi tám tuổi, con thứ hai Hoa Thế Lam ba mươi tư tuổi, con thứ ba Hoa Thế Tranh ba mươi tư tuổi, con thứ tư Hoa Thế Lễ hai mươi tám tuổi, con thứ năm Hoa Thế Thống hai mươi bảy tuổi. Ba con gái theo trình tự là Hoa Tiên Vũ mười sáu tuổi, Hoa Tiên Phi mười bốn tuổi, Hoa Tiên Dao chín tuổi.

Hoa Kiền Quân tuy bị bốn nước lén lút truyền nhau là tên vua mềm yếu, kỳ thực vóc dáng đặc nét quân nhân, cao lớn mà khôi ngô, ngũ quan cũng dị thường tinh xảo, lại mơ hồ toát ra phong thái của thư sinh, vừa mâu thuẫn vừa hòa hợp. Năm nhi tử cũng kế thừa vóc người cao lớn của hắn, dung mạo mặc dù không giống nhau, nhưng cũng đều tuấn mỹ như nhau, có thể thấy được phi tử trong hậu cung Khánh quốc đều là người có tướng mạo rất đẹp. Ba nữ nhi trừ bỏ tiểu nhi nữ vẫn còn nhỏ, vóc người chưa mấy phát triển rõ ràng, đều mang đường nét cao gầy kiều mỹ, toàn những mỹ nữ nóng bỏng trước nổi sau cong.

Âm thầm đem tin mật báo so cũng mấy người tọa lạc trên đại điện, Hàn Tuyết bất động thanh sắc liếc nhìn một vòng rồi mới nhấc váy hướng Khánh Vương ngồi chỗ cao kính cẩn bái lạy: "Hàn Tuyết tham kiến Khánh Vương bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."

"Hàn Chiến tham kiến Khánh Vương bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế." Hàn Chiến cũng cúi đầu thi lễ.

"Tham kiến Khánh Vương bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế." Mười hai thị vệ cùng cả đám đại thần Bích Lạc quỳ gối xướng theo.

"Hộ quốc công chúa cùng Phò mã không cần đa lễ, mau mau đứng lên, các vị bình thân." Trong mắt Hoa Kiền Quân lóe lên một tia quang mang kỳ lạ, khóe miệng lại mang theo ý cười mỉm thản nhiên.

"Tạ bệ hạ!"

Hàn Tuyết ưu nhã đứng thẳng người, ngẩng đầu mỉm cười: "Đại thọ của bệ hạ, hoàng huynh đặc biệt lệnh cho Hàn Tuyết mang đến một phần lễ mọn, tỏ chút tâm ý, mong bệ hạ vui lòng nhận cho." Nghiêng người ống tay áo vung lên, lễ quan phía sau lập tức đem hộp quà phủ dưới một tấm vải đỏ theo lên.

Người hầu trên điện vội vàng tiến tới vén tấm vải đỏ ra, trên điện nhất thời vang lên một hồi tiếng rút khí.

Bạch ngọc Quan Âm nạm vàng cao cao tại thượng tọa trên hộp quà, Quan Âm xinh đẹp tạc từ bạch ngọc thanh thấu quý hiếm mà thành, trên vạt áo tất thảy đều nạm vàng ròng tô điểm, kim quang lóe lên, vô luận nhìn từ góc độ nào, cả tòa Quan Âm đều giống như phát ra một loại ánh sáng thần thánh, thần bí thanh khiết vô cùng, vừa nhìn liền biết không phải phật tầm thường.

"Thần vật, thần vật a. . . . . ." Trên đại điện nhất thời nhị luận xôn xao.

Trong mắt Hoa Kiền Quân nhất thời cũng tràn đầy tán thưởng cùng kinh ngạc, "Phần lễ vật này của quý quốc thực sự quá quý giá, công chúa nhất định phải thay mặt trẫm đa tạ bệ hạ quý quốc."

"Bệ hạ thích là tốt rồi!" Hàn Tuyết nhàn nhạt cười, cúi đầu thu tầm lại mắt. Đây là kỹ thuật chế kim khảm ngọc thời đại công nghệ siêu việt, điêu khắc hoa lệ cùng tuyệt kỹ tinh tế, để cho mấy người thấy ghi âm ghi hình cũng sẽ cho là việc độc nhất vô nhị trên thế gian này chiêm ngưỡng, nói là bảo vật vô giá cũng không quá đáng.

Đợi người hầu thận trọng mang Quan Âm đi, Hoa Kiền Quân mới nói: "Công chúa cùng Phò mã mới tới, trẫm giới thiệu cho các ngươi, đây là con trai lớn của trẫm, Thế Chiêu."

"Thế Chiêu hoàng tử!" Bởi vì Khánh Vương chưa lập thế tử, cũng không phong vương, Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến chỉ có thể đã bình ổn hồi lễ, khách khí một chút.

"Đây là con trai thứ hai của trẫm . . . . . ." Một vòng giới thiệu , Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến đều hữu lễ đáp lại.

"Đây là trưởng công chúa của trẫm Tiên Vũ, nhị công chúa Tiên Phi, cùng tiểu nữ Tiên Dao."

"Phõ mã tuẫn mỹ như thế, Hộ quốc công chúa thật là tốt số." Hoa Tiên Vũ sóng mắt lưu động, nũng nịu cười nói.

Tiếp nhận ánh mắt khác thường từ vị công chúa này, Hàn Chiến một thân lãnh khí không tự chủ tản ra, cằm dưới rụt lại, cả người rùng mình ớn lạnh vô cùng.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, công chúa thực tốt số." Hoa Tiên Phi nói đỡ, sóng mắt dịu dàng, quả nhiên là xinh đẹp vô cùng.

Hàn Tuyết mỉm cười nghiêng người nhìn Hàn Chiến một cái, hai người sóng mắt quấn quít, bất động mà kín đáo trao đổi ý nghĩ mà chỉ có chính mình hiểu. Tự nhiên nghiêng người đối hai vị nữ tử kia nhẹ nhàng chào khẽ: "Hai vị công chúa nói quá rồi, hai vị công chúa quốc sắc thiên hương, hẳn là tương lai cũng sẽ tìm được người xứng với mình." Hàn Tuyết chớp mi che phủ hàn quang trong mắt, thân là ông chúa một nước, mà mắt lại lộ dâm sắc với Phò mã nước khác, thực đúng là dâm oa đãng phụ. Nếu không phải có mật báo sáng nay, nàng còn có thể cho rằng đây chỉ là ảo giác của mình, anh mắt dâm lãng của hai vị công chúa này, tầm nhìn luôn rơi xuống trên người Hàn Chiến cùng mười hai thị vệ phía sau, hơn nữa còn là ở...chỗ đó.

Lúc này, trên điện vang lên một thanh âm thơ ngây: "Phụ hoàng, Dao Nhi đói bụng."

Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, khóe mắt không tự chủ co rút, chỉ thấy Hoa Tiên Dao vừa mới chín tuổi cười duyên ngước đầu nhìn ghế rồng của Hoa Kiền Quân, mắt to trong suốt lưu quang ngời ngời, ánh mắt phát ra một loại quyến rũ ấu nữ không nên có, tứ chi khẽ vặn vẹo kia mơ hồ tỏa ra mị hoặc chỉ thấy ở nữ tử trưởng thành.

'Khánh cung dâm loạn, bại hoại luân thường!'

Tám chữ lớn này nhanh như tia chớp xẹt qua đầu Hàn Tuyết, nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Khánh Vương, chỉ thấy mặt hắn tràn đầy từ ái nhìn Hoa Tiên Dao tức giận nói: "Nha đầu này, sao lại không hiểu lễ giáo như vậy." Hoa Kiền Quân quay đầu nhìn Hàn Tuyết cười nói: "Tiểu nữ còn nhỏ, không hiểu lễ giáo, đã làm quý vị chê cười."

Bất động thanh sắc khép mắt khiếp sợ, trên mặt Hàn Tuyết còn hơi hơi áy náy nói: "Bệ hạ quá lời, là người của Hàn Tuyết làm việc lười biếng, khiến các vị đợi khổ đến giờ Hàn Tuyết thật xấu hổ."

"Phụ hoàng, lúc này sắc trời đã tối, Hộ quốc công chúa qua lại ngựa xe mệt nhọc chắc cũng mỏi mệt vô cùng, nhi thần đề nghị cứ để cho công chúa nghỉ ngơi cho tốt trước hai, ba ngày rồi sẽ mở đại tiệc khoản đãi công chúa cùng sứ thần các nước." Hoa Thế Chiêu ra lệ hướng Khánh Vương khom lưng nói.

"Ý đó của hoàng nhi rất tốt," Hoa Kiền Quân hài lòng nói: "Công chúa trước về dịch quán nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau trẫm sẽ thiết yến khoản đãi các vị khách quý vượt đường xa đến đây."

"Tạ ơn bệ hạ, như vậy Hàn Tuyết liền cáo lui trước." Cùng mọi người hành lễ xong, Hàn Tuyết ưu nhã xoay người lui khỏi đại điện. Lúc xoay người không chút dấu vết lén nháy mắt với Bao Thanh - một trong mười hai thị vệ, Bao Thanh hơi gật đầu, nhập lẫn trong mười hai thị vệ, đợi lúc xuất hiện ở cửa cung, thân ảnh liền thoáng một cái đã không thấy bóng dáng.

Xuống dưới chân núi điện Nghị Triều, Hàn Chiến đỡ Hàn Tuyết vào cỗ xe ngự loan của công chúa, mình cũng vào theo sau.

Cánh tay tráng kiện bao lấy, Hàn Chiến liền ôm chặt người vào trong ngực ấm áp, đôi môi dán bên tai Hàn Tuyết nhẹ giọng nói: "Hoa Tiên Dao kia vừa kêu đói thì Hoa Kiền Quân liền động tình."

Hàn Tuyết nghe vậy, đôi mi thanh tú không khỏi khẽ nhíu: "Chẳng lẽ Hoa Kiền Quân kia cùng ấu nữ loạn luân?"

"Cũng thấy mật báo sáng nay?" Ngự loan lảo đảo lắc lư khởi hành xuất cung, bên trong ngự loan hai người mặt dán lấy mặt, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói với nhau.

"Thấy."

"Khánh cung phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, mật thám thiếu chút nữa là dò ra được tin mật kinh thiên động địa trong cái nơi tưởng chừng là trong sạch này, ta đã phân phó, lệnh cho nàng ta lập tức rời đi, thoát thân ra ngoài, không cần thăm dò nữa." Mất nhiều năm phục kích, vất vả lắm mới tiến vào được nội cung, thực không muốn lấy được loại tin tức như thế, nhưng huấn luyện mật thám không dễ, nếu để tổn hại vô nghĩa, Hàn Tuyết tất nhiên sẽ buồn, cho dù lúc này bọn họ có tới, cũng không cần để mật thám phải mạo hiểm.

"Chàng xử lí rất tốt, hiện tại chỉ đợi Bao Thanh trở lại liền có thể biết tình huống là như thế nào rồi." Chuyện nói xong, Hàn Tuyết liền muốn dậy khỏi ngực Hàn Chiến.

"Đừng động," Hàn Chiến khép chặt cánh tay sắt, đem người ôm chặt vào trong ngực, ta tận nửa tháng chưa được ôm nàng, để ta ôm một lúc." Thanh âm trầm thấp mơ hồ còn chứa một tia ủy khuất.

Hàn Tuyết nghe vậy tâm không khỏi buông lỏng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là nhất quyết không tha, chu mỏ hừ khẽ: "Thành ra kết quả này, không biết là nên trách người nào?" Nói xong còn lườm Hàn Chiến một cái.

"Trách ta! Trách ta!" Thấy Hàn Tuyết cuối cùng cũng không còn tức giận, Hàn Chiến vội dụ dỗ nói, "Đêm đó là ta quá mức càn rỡ, làm nàng bị thương, thực xin lỗi."

Nhớ tới đêm đó Hàn Chiến cuồng mãnh hung hãn tiến vào, toàn thân Hàn Tuyết không khỏi nóng ran, nhất thời trên mặt nhiệt khí cuồn cuộn, nàng mất tự nhiên vặn vẹo người, cắn môi nhẹ giọng oán giạn nói: "Ngày đó người ta đau chàng cũng không thèm để ý."

Nghe được kiều ngữ, mềm mại đáng yêu kia của nàng, trong lòng Hàn Chiến liền lúc nhu tình tứ phía, dục vọng nửa tháng không được giải tỏa cũng nhất thời dâng trào mãnh liệt, thanh âm có phần mờ ám, dán sát bên tai Hàn Tuyết nhẹ giọng mềm mỏng dụ dỗ: "Lần sau ta sẽ nhẹ một chút vậy? Sẽ không bao giờ làm nàng đau nữa."

Hơi thở lửa nóng dồn dập phun sau vành tai nhạy cảm của nàng, Hàn Tuyết không khỏi mẫ cảm rụt cổ một cái, cảm nhận được hơi thở Hàn Chiến nặng nề, nhẹ nhàng cọ cọ thân thể nàng biểu lộ tư ý cầu hoan mãnh liệt, làm thân thể nàng có chút khẽ run, "Đừng, này, đây là đang ở trên kiệu."

"Vậy để ta ôm hôn nàng chút vậy?" Không đợi Hàn Tuyết đáp lại, Hàn Chiến liền không nhịn được ấn hạ sau vành tai nàng vô số hôn kí nóng bỏng, "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng làm ta thật muốn nàng."

Hơi thở không yên đột nhiên che lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch của Hàn Tuyết, có chút gấp gáp day căn môi mềm đỏ mọng, lưỡi nhiệt liệt thăm dò, vội vã kiếm tìm cái lưỡi đinh hương đang khẽ run kia.

Nỗi khổ tương tư nửa tháng chia giường làm cho dục vọng Hàn Chiến tăng vọt, cuộn lấy cái lưỡi ngọt ngào kia liền nhẹ hấp.

"Ân. . . . . ."Hàn Tuyết cau mày rên khẽ, Hàn Chiến dùng lực hút mạnh, thật giống như muốn hút đi một nửa linh hồn nàng, không để cho nàng chạy trốn. Cái lưỡi trong miệng có chút bối rối lẩn tránh, chung quy nửa đường vẫn bị Hàn Chiến chặn lại. Hai người ngươi tới ta đi, ngươi đuổi ta trốn, nhất thời trong kiệu loan chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp nặng nề cùng thanh âm hôn mút "sách sách".

Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt, dục vọng như nước lũ tràn bờ không cách nào kìm nén, Hàn Chiến rung động lấy tay gạt bỏ thăm dò vào trong vạt áo Hàn Tuyết, tìm được một bên mềm mại liền xoa bóp đè ép, đại chưởng một bên cũng nhấc làn váy nàng lên, ngăn cách lớp quần thêu vuốt ve bắp đùi trơn nhẵn.

Loan kiệu rung động, làm cho Hàn Tuyết kịp thời tỉnh hồn lại, vội vàng bắt lấy bàn tay đè ép ngực mình cùng bàn tay còn lại đang làm loạn giữa hai chân, gò má tránh thoát động tác hôn từ Hàn Chiến, "Đừng, đừng như vậy, nơi này. . . . . . Không thể."

Hàn Tuyết thở gấp nói thầm, ngực dồn dập phập phồng, coi như ngăn cách qua bàn tay Hàn Chiến, nàng vẫn có thể cảm giác được tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Hàn Chiến thống khổ than nhẹ một tiếng, thu tay đem Hàn Tuyết ôn nhu ôm thật chặt vào trong ngực, đầu tiến đến bên vai Hàn Tuyết thấp giọng ấm ách nói: "Nàng nửa tháng không để ý tới ta, làm cho ta như muốn nổ tung, thật là muốn nàng, thật muốn! Thật muốn!"

Lửa nóng gắng gượng chặt chẽ tiến đến bên chân Hàn Tuyết, giật giật nhẹ rung động, tựa như không chút tiếng động đòi hỏi nàng. Nàng thậm chí có thể mường tượng ra hình ảnh hoàn mỹ của nó trong đầu, nhớ tới cảm giác căng trướng cực hạn lúc nó tiến vào trong hoa huyệt nàng, nghĩ đến khi nó ở trong co thể nàng đụng chạm mang lại khoái cảm tuyệt mỹ Hàn Tuyết chỉ cảm thấy giữa hai chân nóng lên, trong hoa huyệt như có một luồng nhiệt lưu bừng lên.

Mục lục
Ngày đăng: 17/12/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục