Gửi bài:

Phiên ngoại 2 - Công chúa cuối cùng (Thượng)

Tháng tám, nắng gắt như lửa, một thương đội ở dưới chân núi Đại Ngu chậm rãi di chuyển.

"Mẹ kiếp , nóng quá." Dẫn đầu Tống Hi vừa lau mồ hôi ở trên mặt vừa nói, "Nhiệt độ cứ như vậy, chờ đến Ngư quan, ta con mẹ nó không thể không bị lột một lớp da." Lời nói của Tống Hi..., khiến cho người trong thương đội vui mừng không nổi.

Nếu là bình thường, Tống Hi nói chuyện, luôn luôn có người phụ họa, nhưng đưa hàng lúc này đây, một là khí trời quá nóng, hai là bởi vì đến Núi Đại Ngu, bọn thổ phỉ Hỉ Muội rất là lợi hại, cho nên mọi người vui mừng không nổi.

Nhìn ra vẻ mặt của mọi người, Tống Hi ngoắc tay, gọi A Nam đến trước mặt mình, "A Nam, tiểu tử A Uy kia đi dò đường, làm sao còn chưa có trở lại?"

"Không biết." A Nam là ,tay mới vừa vào thương đội, lần này đi ra ngoài, lúc gần đi Đông gia lão Dư dặn dò riêng Tống Hi, nói A Nam là cháu hắn bà con xa trong nhà của lão, để cho hắn trên đường chiếu cố nhiều hơn. Tống Hi ghét nhất loại đi cửa sau này, dọc theo đường đi rất là"Chiếu cố" A Nam. Cũng cho A Nam làm rất nhiều việc , nếu không phải bởi vì A Nam là tay mới, chuyện dò đường như vậy Tống Hi cũng sẽ giao cho hắn.

Nhưng, A Nam cũng là người tốt tính, cũng là người có năng lực. Vô luận Tống Hi bắt A Nam làm cái gì, hắn đều nghiêm túc làm việc rất thỏa đáng, khiến cho Tống Hi tìm không ra bất cứ vấn đề gì .

Hơn nữa tiểu tử này tính tình rất sôi nổi, rất thích những nơi náo nhiệt, vào thương đội không bao lâu, đã có thể hòa nhập với người khác, hòa hợp nhất thể. Cộng thêm nhiều lần gặp phải nguy hiểm, cũng là A Nam đầu tàu gương mẫu, cứu mọi người, cho nên ở trong thương đội, danh tiếng của A Nam trực tiếp uy hiếp đến Tống Hi, khiến cho Tống Hi lần đầu tiên có cảm giác nguy cơ.

"Không biết? Các ngươi không phải là quan hệ rất mật thiết sao? Ngươi không biết?"

"Tống thúc, ta không có lưng quần lớn như vậy, hơn nữa ta không phải là bán tiên( ý nói là đoạn tụ bất nam bất nữ ý)."

Lời nói của A Nam..., đưa tới một mảnh tiếng cười, ngay cả Tống Hi cũng đang dùng vẻ mặt nghiêm trang nhìn đến A Nam về sau, cũng"Phì" cười một tiếng, mắng lên, "Cút —— Đừng đứng trước mặt Lão Tử, Lão Tử nhìn phiền lòng."

Chờ sau khi A Nam đi, Tống Hi quệt mồ hôi ở trên mặt, hí mắt nhìn núi xanh chập chờn cách đó không xa, khóe miệng thì thầm một câu, "A Uy chẳng lẽ là gặp phải thổ phỉ rồi?"

Nam Phượng quốc ở trong tay Minh Nguyệt Thịnh luôn luôn ổn định, cũng được coi như là dân giàu nước mạnh. Thế nhưng lại vẫn cứ tồn tại một loại cá thể riêng biệt của quốc gia, Núi Đại Ngu này là một trường hợp ngoại lệ như vậy.

Núi Đại Ngu ở phía bắc Nam Phượng quốc, nhích tới gần biên giới, bởi vì núi cao đường xa, quan viên cũng chẳng quan tâm nơi này, núi Đại Ngu ở năm năm trước bị một đám thổ phỉ chiếm núi làm vua, không đầy hai năm, trên núi Đại Ngu danh hiệu nữ đương gia Hỉ Muội liền truyền ra ngoài, hôm nay lại càng vang dội Nam Phượng quốc.

Phàm là thương đội xuất quan, cũng phải đi qua núi Đại Ngu, chỉ cần đi ngang qua, thì phải tặng quà cho Hỉ Muội, nếu không cũng sẽ bị bọn họ cướp sạch sẽ không còn cái gì. Có một số ít thương đội vì sợ bị đánh cướp,đi đường vòng vượt qua núi Đại Ngu, sau khi Hỉ Muội biết được trực tiếp dẫn người bao vây đánh, kết quả cuối cùng càng thêm thê thiết, trực tiếp chôn vùi tính mạng.

Quân đội của triều đình cũng đã từng tới để diệt trừ mấy lần, bởi vì núi Đại Ngu núi rộng rừng sâu, quân đội cuối cùng cũng không thể làm gì được thổ phỉ, giằng co mấy lần, triều đình binh mã tổn thất không ít, về sau hiểu ra, thổ phỉ núi Đại Ngu cũng có tiếng trong thiên hạ. Những thương đội kia thấy triều đình đều không làm gì được Hỉ Muội, dứt khoát an phận đi qua núi Đại Ngu, đàng hoàng cho tiến cống Hỉ Muội, ngược lại có thể Bình An.

Tống Hi đi lại trên con đường này đã được mấy chục năn, kể từ sau khi xuất hiện thổ phỉ, hắn cũng theo như quy củ tiến cống cho Hỉ Muội, mỗi lần cũng coi như bình an vô sự. Lần này, Tống Hi phái A Uy đi dò đường, chính là muốn nhìn một chút thổ phỉ ở nơi nào rồi, lão đã chuẩn bị tốt mọi thứ, không nghĩ tới A Uy đi hồi lâu còn chưa có trở lại, thật là khiến người ta sốt ruột chết mà.

"Thủ lĩnh, rốt cuộc là đi hay là chờ?" Có người tiến lên hỏi thăm. Tống Hi cắn răng, nhìn sắc trời một chút, ra lệnh."Đi trước ."

Thương đội ùn ùn tiến vào núi Đại Ngu, mãi cho đến ban đêm, cũng không gặp phải thổ phỉ.

Chuyện này có chút kỳ hoặc, Tống Hi cảm giác, cảm thấy lần này "Thuận lợi" có cái gì không đúng. Chẳng lẽ bọn thổ phỉ đều uống rượu say, ngủ hết rồi? Những thứ ma đầu kia đều là giết người không chớp mắt, nghe nói rất nhiều triều đình tội phạm quan trọng đều chạy trốn tới núi Đại Ngu làm thổ phỉ, những người này không thể đắc tội được.

Đang lúc Tống Hi vắt hết óc nghĩ tới hành động dị thường của bọn thổ phỉ, thì bên cạnh trong núi truyền đến thanh âm "Vi vu", sau đó một tiếng"Giao nộp tiền không giết", khiến cho Tống Hi bị dọa sợ đến nỗi suýt chút từ ngã từ trên thân ngựa xuống.

Nhìn lại lần nữa, một thân ảnh màu đỏ chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người, nàng kia tóc đen rủ xuống bên trên vai trái, trên đầu quấn Trân Châu và sợi dây vàng bạc, vành tai đeo những viên đá quý nhỏ như trứng chim cút, khiến cho vành tai bị kéo xuống rất dài.

Nàng một thân váy ngắn màu hồng đào, trên đùi quấn một cái bao đầu gối màu đỏ sậm, trên chiếc cổ áo khéo léo hơi trũng xuống, lộ ra cái yếm màu xanh nước biển, cùng da thịt trắng lóa, vừa di chuyển một cái liền đung đưa theo, khiến cho người ta nhìn liền mơ màng hết bài này đến bài khác.

"Chậc chậc, Tống lão bản, mấy ngày không thấy, ngươi đã quên quy củ của núi Đại Ngu ta ."

Thì ra cô gái trước mắt này chính là thủ lĩnh của nhóm thổ phỉ Hỉ Muội khiến cho người ta nhức đầu đây, nhìn thấy người, trên mặt Tống Hi vội vàng chất đầy nụ cười như được lời đi tới, "Hỉ cô nương, ngài hiểu lầm. Lần này ta vừa đến sơn khẩu liền phái A Uy tới đây, nhưng là đợi hồi lâu A Uy cũng không có trở về. . . . . . Ta sợ không kịp thời gian, cho nên liền ——"

"Ta không thấy có A Uy a mèo nào hết, các huynh đệ, các ngươi có thấy không?"

"Không có ——" các hán tử bên cạnh quơ đại đao hung thần ác sát trong tay hét lớn, người trong thương đội bị hù dọa đến nỗi sợ hãi rối rít xuống ngựa, cúi đầu xuống, sợ chọc giận thổ phỉ sẽ bị lấy tính mạng.

Cùng những người này so với, A Nam vẫn như cũ nghiêm chỉnh ngồi trên lưng ngựa lộ dáng vẻ cao ngất, Hỉ Muội chỉ trong chốc lát liền chú ý tới hắn.

A Nam nghiêm chỉnh ngồi ở trên ngựa, nắm dây cương, lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng Hỉ Muội, trong ánh mắt không có chút nào khiếp đảm, gợi lên hứng thú của Hỉ Muội.

Hỉ Muội đung đưa roi ngựa màu sắc rực rỡ trong tay, lắc cái mông to của mình đi đến, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhìn A Nam.

Gương mặt này, hình tròn tròn( nguyên văn trứng ngỗng >"<), không có trắng nõn như những cô gái khuê các, ngược lại bởi vì phơi nắng lâu ngày, nên có một làn da khỏe mạnh hồng hào. Trên khuôn mặt tròn tròn, có một đôi lông mày lá liễu dày rậm đang giương lên cao. Đôi mắt dưới lông mày, có một loại phong tao thú vị nói không ra lời, ở trên má trái Hỉ Muội, có một vết sẹo hẹp dài, từ đuôi lông mày lan đến khóe môi.

Lúc này, Hỉ Muội đang mang theo nồng đậm hứng thú đánh giá A Nam, ở trong mắt Hỉ Muội, A Nam là một nam nhân cao gầy, vai rộng, eo nhỏ, mông hẹp, có một vóc dáng vô cùng tốt. Khuôn mặt của A Nam so với vóc người, ngược lại bình thường hơn một chút. Không thể nói anh tuấn, lại hết sức có vị, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, nhiều lắm là mười sáu mười bảy tuổi.

"Vị huynh đệ kia, lần đầu tiên đi ra ngoài?" Hỉ Muội nhảy lên, ngồi vào trong ngực A Nam, đem tay dò vào trong quần áo A Nam, nắm cầm mấy cái. Da thịt rắn chắc, vóc người tốt. Hỉ Muội cười một trận phóng đãng.

"Đúng vậy, kính xin hỉ cô nương chiếu cố nhiều hơn." A Nam mặt không đổi sắc tay cầm lấy tay Hỉ Muội, không để cho nàng tiến vào thêm.

Giọng nói của A Nam có một loại từ tính đặc biệt, nghe thấy thế Hỉ Muội trong lòng run lên, nàng cũng không phải là tiểu cô nương chưa trải qua chuyện nam nữ, nhưng hơi thở nam nhân trên người A Nam rất sạch sẽ, khiến cho tâm hồn nàng sảng khoái. Nhìn vào đôi mắt của A Nam, cảm giác như vậy trong lòng Hỉ Muội càng thêm rõ ràng, nam nhân này cả người tản ra ma lực, khiến cho người ta không nhịn được muốn tìm tòi và nghiên cứu một phen.

Hỉ Muội nghiêng người, đem bộ ngực trắng lộ ở trước mắt A Nam, hai tay quàng lên trên cổ của hắn, cọ bộ ngực mềm mại lên lồng ngực rắn chắc của A Nam."Huynh đệ bao nhiêu tuổi? Trong nhà đã có thê thất gì chưa?"

"Không có." A Nam lắc đầu, thân thể nghiêng về phía sau, muốn kéo xa khoảng cách giữa mình và Hỉ Muội.

Sau khi Đội ngũ của Tống Hi ở phía trước nghe thấy Hỉ Muội hỏi vấn đề này xong, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh. Nữ nhân này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là chọn trúng A Nam, muốn giữ A Nam lại làm áp trại tướng công? Tính phóng đãng của Hỉ Muội cũng nổi tiếng như nàng tính tàn nhẫn của nàng, nam nhân hơi có vẻ thùy mị đều sẽ bị nàng giữ lại. A Nam này mặc dù tướng mạo cũng không xuất chúng, nhưng hắn bị Hỉ Muội nhìn trúng, đó là một chuyện phiền toái. Nếu như Hỉ Muội muốn giữ A Nam lại, lão trở về biết ăn nói làm sao với Đông gia?

"Không có thê thất?" Hỉ Muội giơ tay ra, vỗ về cằm của A Nam, râu ria màu đen còn có chút mềm mại, chứng minh nam tử này cũng chưa có thành thục, còn rất ngây ngô.

Hỉ Muội nhìn chăm chú vào ánh mắt của A Nam, nhìn cái bóng bên trong đôi mắt kia, thanh âm trở nên mềm nhũn , "Vậy ngươi có hôn ước chưa?"

"Không có."

Câu trả lời của A Nam, khiến cho Hỉ Muội vô cùng vui mừng, nàng cười ha ha , lộ ra hai hàng răng trắng noãn như Ngọc và màu hồng phấn của lợi. Thời điểm mọi người cho là Hỉ Muội muốn trực tiếp cướp người, thì Hỉ Muội tung mình lên, đi tới bên cạnh Tống Hi, roi ngựa cuốn lấy cổ của Tống Hi, dẫn vào ngực mình, "Tống Hi, ngươi hôm nay phá hủy quy củ của ta, dựa theo lệ cũ, ngươi phải đem tất cả hàng lưu lại."

Tống Hi cũng không dám đi xem tấm xuân sắc kia, vội vàng vừa trốn vừa thở dài hành lễ với Hỉ Muội, "Hỉ cô nương, ta thật sự phái A Uy đi ra ngoài, tiểu tử kia khẳng định trốn chỗ ở chỗ nào đó chơi đùa. Nếu nhóm hàng này ngài giữ lại rồi, ta coi như có mười cái đầu cũng không bồi thường nổi a. Hỉ cô nương, xin ngài giơ cao đánh khẽ, phí qua đường chúng ta đưa nhiều hơn."

Thấy Tống Hi như vậy, Hỉ Muội cười không đáp, ánh mắt nhìn thẳng về phía A Nam. Đột nhiên, A Nam nhìn nàng, Hỉ Muội cảm giác nội tâm mình có một cỗ lửa nóng đang thiêu đốt, cháy sạch mọi phiền não của nàng. Roi ngựa trong tay nàng giương lên, chỉ vào A Nam đối với Tống Hi nói, "Lộ phí gấp mười lần, hơn nữa để lại hắn."

Nghe được câu phía trước, trong lòng Tống Hi buông lòng tâm tư, gấp mười lần thì gấp mười lần, chỉ cần không bị khấu trừ hàng là được, chỉ là câu phía sau có cái gì không đúng a.

"Ngài giữ lại A Nam làm cái gì a? Hắn tay chân vụng về, chuyện gì cũng không làm được, vẫn là lính mới, nếu không ngài đổi lại người khác ——"

"Không được. Ta nhìn trúng hắn. Bà cô đây thích thiếu niên anh tuấn non nớt."

Hỉ Muội cố chấp là chuyện mọi người đều biết, chuyện gì nàng đã quyết định thì không đổi. Nhưng giữ lại A Nam, Tống Hi làm không được. Mặc dù hắn không thích cái tiểu tử này thông qua quan hệ tiến vào thương đội, nhưng A Nam là người không tệ, vì muốn thương đội thuận lợi, đem A Nam ở lại trong hang ổ thổ phỉ, vạn nhất A Nam có cái gì bất trắc, chẳng những khó ăn nói với Đông gia bên kia, trong lòng Tống Hi mình cũng cảm thấy áy náy không yên.

"Hỉ cô nương, phí qua đường chúng ta có thể trả cho các ngươi nhiều hơn nữa, còn A Nam không thể lưu lại. Ta đáp ứng Đông gia che chở hắn an toàn, điểm này, thứ cho ta không thể nghe theo."

"Ha hả, chuyện này vậy không xong rồi." Hỉ Muội cười phóng đãng, vỗ tay một cái, bọn thổ phỉ ùa lên, vây quanh thương đội, "Nếu Tống lão bản không chịu, ta đây chỉ có thể giữ lại tất cả các ngươi. Các huynh đệ, đem bọn họ đều dẫn về trại Triêu Thiên đi."

Lập tức, bọn thổ phỉ tiến lên xô đẩy mọi người, bọn họ dùng dây thừng trói mọi người lại, tất cả mắt cũng dùng miếng vải đen quấn lên.

"Đi thôi."

Trại Triêu Thiên, ở sâu trong núi Đại Ngu, đám người Tống Hi mắt bị bịt miếng vải đen, lúc giải đến sơn trại, sắc trời đã tối.

Chờ sau khi lại thấy được ánh sáng, mọi người mới phát hiện trại Triêu Thiên nằm trên một bãi đất bằng của một vùng núi hẻo lánh, chỉ có một cái đường nhỏ hẹp dài đi ra ngoài. Bốn phía xung quanh của bãi đất bằng cũng là vách đá, chọn chỗ như thế làm sơn trại là một hành động thật thông minh.

"Thích nơi này sao?" Hỉ Muội tiến tới bên cạnh A Nam, cùng hắn sóng vai, Hỉ Muội mới phát hiện đầu của mình chỉ đến ngực A Nam, nam nhân này nàng càng xem càng thấy hài lòng, càng xem càng thích. Nàng nhận định A Nam là nam nhân của mình, dứt khoát trực tiếp tựa vào trong lòng ngực của hắn, cảm thụ hơi ấm trên người của hắn .

"Cũng không tệ lắm."

A Nam lần này không có đẩy ra Hỉ Muội, mà là cẩn thận đánh giá trại Triêu Thiên. Nơi này dễ thủ khó công, khó trách triều đình tìm lâu như vậy cũng không có tìm được hang ổ của thổ phỉ, thì ra là bọn họ giấu ở chỗ này.

"Chỗ này là ta chọn . Người của triều đình tìm khắp không thấy."

Hỉ Muội dựa vào lan can bằng gỗ, đánh giá trại Triêu Thiên của mình, trong mắt tràn đầy tự tin.

A Nam nghiêng mặt, nhìn Hỉ Muội, nữ nhân này hơn hai mươi tuổi, không tới ba mươi. Ngày thường, chỉ là thiếu nữ xinh đẹp, có chút tục khí, có chút nóng bỏng, giống như bà chủ của tửu quán, cử chỉ có chút phong trần và phong tao. Nếu không phải bởi vì trại Triêu Thiên danh tiếng quá lớn, trên tay Hỉ Muội nhuốm máu quá nhiều, không ai sẽ tin tưởng nữ nhân trước mắt thủ lĩnh của nhóm thổ phỉ giết người như ngóe này.

"Tại sao làm thổ phỉ?"

"Ngươi rất kỳ thị thổ phỉ?" Hỉ Muội cau mày, đôi môi đỏ sẫm tiến tới trước mặt A Nam, "Cha ta là thổ phỉ, mẹ ta là thổ phỉ, nam nhân của ta đã chết là thổ phỉ, ta tự nhiên cũng là thổ phỉ."

Câu trả lời này, khiến cho A Nam khẽ mỉm cười. Thời điểm hắn cười, khóe môi vô cùng dễ nhìn, trái tim Hỉ Muội run lên, đem mắt liếc về hướng khác. A Nam so với những nam nhân đẹp trai nàng đã gặp qua, vì sao nàng cảm thấy, cảm thấy A Nam cùng người khác bất đồng đây? Cười đến mê người như vậy, A Nam này thật là đẹp mắt.

"Ngươi tên là gì?"

"A Nam."

"A Nam? Tên rất hay ——" Hỉ Muội đột nhiên dồn sức, muốn hôn lên môi của A Nam, lại bị hắn nghiêng mặt tránh đi, môi của nàng chỉ chạm đến chiếc cằm râu ria của hắn."A Nam, ta thích ngươi. Nếu ngươi không muốn bọn họ xảy ra chuyện, thì hãy ở lại."

"Nếu như ta nói không thì sao?" A Nam xấu xa cười một tiếng, nụ cười kia, khiến cho Hỉ Muội suýt nữa lạc vào trong say mê.

Nếu là những người khác khiêu khích, Hỉ Muội nhất định không nói hai lời, trực tiếp khai đao giết người, nhưng A Nam lại khác. Hỉ Muội lần đầu tiên đã nhìn nhìn trúng A Nam, cho nên mới đưa bắt đến trại Triêu Thiên.

"A Nam, ngươi chắc là có nghe nói đến danh tiếng của Hỉ Muội ta. Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ giết chết cả đám bọn họ, để cho bọn họ chết ở trước mặt ngươi." Hỉ Muội trong miệng nói đùa, thế nhưng ánh mắt lại giống như đeo đao, người nam nhân này nàng nhất định phải có được, nam nhân nàng xem trúng, chưa bao giờ không chiếm được .

"Không sao cả. Ta nghe nói, phàm là người bị bắt đến trại Triêu Thiên, kết quả cuối cùng cũng là một cái tử lộ. Ngươi sợ người khác tiết tung tích của trại Triêu Thiên, mỗi lần đều sẽ giết người diệt khẩu, đây là tác phong của ngươi. Nếu, kết quả của bọn họ nhất định là chết, ta cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy."

Câu trả lời của A Nam có chút bất cận nhân tình( không hợp với đạo làm người), Hỉ Muội càng nghe càng thích người nam nhân này.

Mọi người đều nói nàng Hỉ Muội thủ đoạn sắc bén, chẳng những giựt tiền cướp sắc, còn có thể cướp tính mạng của người khác. Nhưng nàng cho tới bây giờ đều không để ý những thứ lý lẽ này, nàng thích cuộc sống như thế. Những người trong trại, mạng người trên tay không có mấy mạng? Mạng người trên tay nàng là nhiều nhất. Làm những chuyện này, nàng đã sớm không thèm để tâm đến nhân nghĩa đạo đức rồi, nàng chính là hôm nay có rượu hôm nay say.

"A Nam, ngươi không chạy thoát được đâu. Ngươi là của ta, chỉ là của ta ." Hỉ Muội giơ tay rút cái trâm cài đầu trên đầu A Nam, ngón tay xuyên vào bên trong đám tóc đen dày của hắn, "Tối nay động phòng, ngươi trốn không được. Nhìn bộ dáng của ngươi, còn là một kẻ non nớt, ngươi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ cầm lấy tay ngươi dạy ngươi."

Nói xong, Hỉ Muội"Ha ha" cười to, lắc lắc thân thể vào trong nhà.

Lần này, trừ A Nam, những người khác đều bị trói lại, ném vào trong phòng nhỏ. Bọn thổ phỉ sống trong trại uống từng ngum rượu lớn, ăn từng khối thịt lớn, những nhà gỗ kia treo đầy những đầu lâu khô trắng hếu, giống như là đang tuyên dương chiến tích huy hoàng của bọn họ.

"A Nam phu quân, tới sao ——" Hỉ Muội đổi một váy lụa mỏng màu đỏ, một lớp thật mỏng, có thể nhìn thấy rõ bên trong là cái yếm màu đỏ có thêu một đôi chim uyên ương đang nô đùa và một cái quần ngắn màu đỏ. Y phục màu đỏ càng tôn lên da thịt trắng nõn, vô cùng xinh đẹp. những tiếng hoan hô, cùng ngôn ngữ ô uế ngữ của bọn thổ phỉ nhất thời đầy dẫy trong lỗ tai của A Nam.

"Phu quân, chẳng lẽ là thẹn thùng? Muốn ta tới mời?" Hỉ Muội thay đổi trang phục, dưới ngọn đèn dầu, nhìn qua tràn đầy yêu khí.

A Nam không có để ý Hỉ Muội, ngược lại giật một khối thịt thỏ ở trước mặt nhét vào trong miệng, nhai lấy nhai để .

"Đại đương gia , tướng công sợ là thẹn thùng. Nhìn bộ dáng, đích thị là con gà con non nớt, Đại đương gia, ngươi nhớ ôn nhu một chút a."

"Ha ha ha. Tướng công, ngươi cần phải ăn no, ăn no mới có khí lực làm việc a. Đại đương gia lâu lắm rồi không có thấy người như vậy."

Lời nói của mọi người.., khiến cho Hỉ Muội rất là cao hứng, dứt khoát ngồi ở bên cạnh A Nam hầu hạ hắn dùng bữa. Thấy Hỉ Muội như vậy, bọn thổ phỉ huýt sáo, rối rít ồn ào, đều nói A Nam có phúc khí, có thể hưởng thụ Hỉ Muội tự mình hầu hạ như vậy.

"Cút sang một bên." Hỉ Muội nhìn những người đó, một tay đặt ở trên cánh tay của A Nam, "Các ngươi hôm nay hảo hảo uống rượu, ăn thịt thật ngon cho lão nương. Đúng rồi, không cho náo động phòng. Lão nương hôm nay muốn vui mừng một mình a."

Nói xong, Hỉ Muội cọ đến trong ngực A Nam, "Tướng công, ngươi no chưa? Ngươi no rồi chúng ta liền làm chính sự đi đi ——"

Lúc trước A Nam còn đang từ chối, đột nhiên hăng hái nhắc Hỉ Muội lên, đem nàng vác lên vai, giữa tiếng huýt sáo của mọi người bọn họ đã đi vào động phòng.

Nếu như Hỉ Muội có dự kiến trước, nhất định sẽ bỏ qua cho A Nam, bỏ qua cho thương đội này. Nhưng nàng không phải là thần tiên, sẽ không biết xem bói, không biết tánh mạng của mình sẽ kết thúc ở nơi này.

Thời điểm bảy mươi sáu cái đầu người rơi trước mặt Hỉ Muội, Hỉ Muội hét lên. Nàng làm sao cũng đều không thể đem A Nam người làm thuê bình thường lúc trước cùng Hoàng thái tử Phượng Kiêu của Nam Phượng quốc trước mắt liên hệ với nhau.

Nhìn nam nhân trước mặt một thân Hồng Y( trang phục màu đỏ), anh tuấn dị thường đôi mắt màu tím, Hỉ Muội biết mình sai lầm rồi. Nàng làm sao cũng không ngờ tới, đường đường Hoàng thái tử sẽ vì quét dọn thổ phỉ núi Đại Ngu, hóa trang thành điếm tiểu nhị giấu ở trong đó. Khi nàng vào động phòng, một khắc kia bị hắn đánh ngất xỉu, Hỉ Muội liền đã nhận ra chuyện khác thường, nhưng chuyện dị thường này tới quá đột ngột, đột nhiên đến làm cho Hỉ Muội ứng phó không kịp.

"Khốn kiếp, ngươi giết ta đi. Ngươi giết ta đi." Hỉ Muội ngẩng đầu, tàn bạo nhìn A Nam, không, hẳn là Phượng Kiêu."Ngươi giết ta đi."

"Yên tâm, người tiếp theo chính là ngươi."

Phượng Kiêu bình tĩnh vỗ tay, có một người đi lên phía trước tuyên đọc tội trạng của Hỉ Muội. Cho tới bây giờ, Hỉ Muội mới biết được trong tay mình có một trăm bốn mươi ba cái nhân mạng, chính nàng đều không nhớ rõ, không nghĩ tới Phượng Kiêu còn có thể điều tra ra.

"Hành hình ——"

"Chờ một chút." Lúc đại đao đang muốn hạ xuống, Hỉ Muội lớn tiếng hô ngừng, "Thái tử điện hạ, ta, ta có thể cầu xin ngài một việc không?"

"Nói."

"Nha đầu bị câm thổi lửa nấu cơm cho chúng ta là vô tội, cha mẹ của nàng bị ta giết, ta thấy nàng còn bé, không có uy hiếp, nên giữ nàng lại làm nha đầu sai sử. Nàng sạch sẽ, thanh bạch, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, không nên giết lầm nàng. Nàng, nàng chỉ có chín tuổi, vẫn còn con nít. . . . . ."

"Ta biết. Hành hình đi ——"

Giọng nói vừa ngừng, đầu Hỉ Muội rơi trên mặt đất. Trước khi chết, Hỉ Muội nhìn chằm chằm vào một thân ảnh nhỏ gầy cách đó không xa , trong mắt có quá nhiều điều không cam cùng không đành lòng. Vinh Hoa, cô cô chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, ngày sau như thế nào, liền xem vận mệnh của ngươi. . . . . .

—— chánh văn ——

Thời điểm nam tử giống như thần tiên kia đi tới , tim lạnh như băng của ta đột nhiên nhảy dồn dập. Hắn đi tới trước mặt của ta, ngồi chồm hỗm xuống, ta mới phát hiện hắn có một đôi mắt màu tím thâm thúy, đôi mắt kia không giống với người thường, mỹ lệ yêu nghiệt, tản ra ánh sáng rực rỡ mê hoặc lòng người.

"Ngươi tên là gì?" Thanh âm của hắn rất nhẹ rất nhu hòa, trong thanh âm trầm thấp còn mang theo mê ly xa hoa. Ta nắm chặt quả đấm, ánh mắt nhìn có chút sợ hãi. Ta không biết ở trong mắt Phượng kiêu sự tồn tại của ta là dạng gì, chí ít thân thể ta nhỏ gầy, hơn nữa trên người mặc quần áo vải thô rộng thùng thình lại có mấy mụn vá sẽ khiến hắn thương tiếc ta, hơn nữa, ta còn là người câm.

"Ngươi có biết viết chữ không?"

Phượng Kiêu mở ra lòng bàn tay của hắn đặt ở trước mặt của ta, ngón tay của hắn thon dài. Ta cho là hắn là người tôn quý như vậy, nhất định được nuông chiều vạn phần, không nghĩ tới bàn tay của hắn và trên ngón tay, đều có vết chai sần thô ráp. Xem ra Hoàng thái tử văn võ song toàn trong truyền thuyết cũng không giả, nếu không Phượng Kiêu cũng không thể một mình xông vào trại Triêu Thiên, một lần hành động có thể tiêu diệt thổ phỉ quấy nhiễu dân chúng.

"Vinh Hoa."

Ta duỗi ra ngón tay, ở lòng bàn tay Phượng Kiêu viết xuống hai chữ này.

"Vinh Hoa? Tên rất hay." Phượng Kiêu vuốt vuốt đầu của ta, thời điểm ta cho là hắn sẽ đem ta giao cho tướng sĩ phía sau, hắn đem ta bế lên. Hắn nhìn trẻ tuổi, cũng không quá cường tráng, nhưng đầu hắn rất cao, khí lực cũng khá lớn.

Ta lần đầu tiên bị ôm như vậy, có chút khẩn trương, tay nhỏ bé nắm thật chặt y phục trước ngực hắn, trên cẩm y( áo gấm) đỏ như lửa của hắn tay để lại dấu tay xinh xắn bằng than củi, ta bị làm cho sợ đến nỗi vội thu tay về.

Mặc dù nơi này là trại Triêu Thiên, nhưng tin tức cũng không bế tắc. Hỉ Muội cô cô từ bên ngoài mang về đến đủ loại tin tức trở, ví dụ như về Phượng Kiêu, ta biết hắn thích sạch sẽ, thích màu đỏ. Y phục mặc trên người hắn hẳn là từng tất gấm từng tất vàng. Nghe nói từng có cung nữ nhích tới gần hắn, muốn nhận được sự ưu ái của vị Hoàng thái tử này, lại bị hắn ném vào trong hồ cá.

Hiện tại, liếc nhìn dấu tay màu xám tro trên cẩm y của hắn, ta nhắm hai mắt, thân thể nho nhỏ run rẩy. Không biết mạng vận của ta có giống như cung nữ kia hay không, có thể bị hắn ném xuống hay không. Lấy bộ dáng yếu ớt của ta, rơi xuống đất không chết cũng sẽ trọng thương.

Đợi đã lâu, lúc trong lòng ta cảm thấy tuyệt vọng, bên tai ta truyền đến một tiếng cười khẽ."A, tiểu gia hỏa này rất có ý tứ."

Hắn không có tức giận? Ta vô cùng kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Phượng Kiêu. Nụ cười của hắn vô cùng mê người, mặc dù ta chỉ là hài đồng chín tuổi, vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập. Yêu nghiệt, chỉ có thể dung từ như thế để hình dung nam tử như hắn vậy.

Phượng Kiêu ôm ta, một đường đi ra ngoài. Ta thấy được đỉnh đầu của Hỉ Muội cô cô, cô cô trước khi chết, tràn đầy cảm xúc phức tạp, ta rõ ràng, là cô cô không yên lòng về ta.

"Đừng xem. Tiểu hài tử không nên nhìn những thứ này ——"

Thời điểm ta nghĩ cùng Hỉ Muội cô cô nói một tiếng từ biệt, một chiếc khăn mang theo mùi thơm ngát che ở trên đầu của ta, chặn lại tầm mắt của ta. Chiếc khăn này mùi vị vô cùng dễ ngửi, cho tới bây giờ ta cũng không có ngửi qua, mùi này dĩ nhiên giống mùi trên người của Phượng Kiêu.

Phượng Kiêu không để cho ta xem, ta liền biết điều địa gục ở trên bả vai Phượng Kiêu. Đứa trẻ, luôn khiến cho người ta không đề phòng, đây là lời của Hỉ Muội cô cô thường nói.

Phượng Kiêu hiển nhiên đem ta xem làm hài tử bình thường, hắn không biết là, ta đi theo Hỉ Muội cô cô lớn lên, đã sớm thường thấy các loại máu tanh. Tình cảnh mới vừa rồi kia căn bản là không hù dọa được ta, ngay từ lúc trại Triêu Thiên mới thành lập, ta liền biết sẽ có ngày này, Hỉ Muội cô cô cũng biết. Nói một cách khác, năm năm này , chúng ta vẫn đều chờ ngày này, chờ Phượng Kiêu tới đây.

Ta ôm bả vai Phượng Kiêu, nhìn trại Triêu Thiên mình sinh sống những năm vừa qua càng ngày càng xa, tâm tình của ta cũng càng ngày càng trầm trọng .

Hỉ Muội cô cô đã chết, thân nhân duy nhất của ta không còn, tương lai của ta một mảnh mờ mịt, ta không biết nên ở lại bên cạnh Phượng kiêu như thế nào, như thế nào còn sống đi xuống.

Hỉ Muội cô cô nói, Vinh Hoa, bất kể chuyện gì phát sinh, ngươi đều phải chịu đựng, dù cho tham sống sợ chết, cũng phải sống sót. Bởi vì trong thân thể của ngươi chảy xuôi huyết mạch cao quý, ngươi sẽ không hèn mọn vĩnh viễn, ngươi chẳng những phải sống, còn phải sống cho đàng hoàng . . . . . .

Nghĩ tới Hỉ Muội cô cô cùng trại Triêu Thiên, ta mơ màng ngủ thiếp đi, tỉnh lại lần nữa, đã nằm ở trên giường sạch sẽ. Phòng này, so với phòng nhỏ của ta tại trại Triêu Thiên tốt hơn, sạch sẽ hơn, xinh đẹp hơn rất nhiều. Bên giường buông thõng tấm rèm trong suốt, phía trên có thêu Hồ Điệp (con bướm) đang tung tăng bay múa, trên cánh Hồ Điệp, đều được đính thêm những viên đá quý nhỏ xinh đẹp.

Đồ của Tuyệt sắc phường quả nhiên tinh sảo, ta không nhịn được đưa thay sờ sờ Hồ Điệp trên tấm rèm.

"Vinh Hoa tiểu thư, ngài tỉnh?"

Nghe thấy trên giường có động tĩnh, một cô nương xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt của ta. Nàng so với ta lớn hơn một chút, đại khái mười ba tuổi, nhìn quen mặt, vô cùng thân thiết.

"Nô tỳ Đông Nhị, là thái tử điện hạ phái nô tỳ tới hầu hạ ngài ."

Đông Nhị, là người thứ hai ta biết khi rời khỏi trại Triêu Thiên. Nàng mỗi ngày cười nhẹ nhàng , giống như vĩnh viễn không biết ưu sầu (buồn rầu). Theo như lời nói của Đông Nhị, ta quá mức ưu sầu, nàng cho là ta là bởi vì ở tại trại Triêu Thiên đợi quá lâu, bị những thổ phỉ kia làm cho kinh sợ, cho nên nhìn mới không có ngây thơ và chất phác. Đông Nhị biết, thật ra thì ta cũng là thổ phỉ.

Phượng Kiêu thu xếp cho ta ở điện Hoa Dương của Đông Cung. Nơi này hướng về phía mặt trời, ấm áp, Phượng Kiêu nói ta so với hài tử cùng lứa tuổi, quá mức gầy gò, nên hảo hảo bồi bổ. Mà phơi nắng, là một trong những nhiệm vụ Phượng Kiêu an bài cho ta, cái mỹ danh gọi bồi bổ đó. Ta cũng không biết bồi bổ là cái gì, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu Phượng Kiêu đi làm. Một là vì lấy lòng hắn, đây là yêu cầu Hỉ Muội cô cô nói với ta; hai, còn lại là lời của hắn có đạo lý.

Ta thích ánh nắng mặt trời ấm áp, đồng thời cũng thích sự trong lành trên người của Phượng Kiêu. Chỉ là trong lòng của ta nhớ kỹ lời nói của Hỉ Muội cô cô..., mối hận diệt quốc,không đội trời chung. Phượng Kiêu, kiếp này khẳng định chỉ có thể là kẻ thù của ta.

Mục lục
Ngày đăng: 23/01/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục