Phiên ngoại 1 - Phúc Nhĩ
Ta là một nô tài bé nhỏ không đáng kể, không bắt mắt nhất, trong hoàng cung Nam Phượng, mười một tuổi vào cung, đến bây giờ, ta đã sống ở trong hoàng cung này được một giáp, cũng chính là sáu mươi năm .
Nói như vậy, các ngươi đã biết tuổi của ta rồi, ta đã bảy mươi mốt tuổi. Nô tài ở trong cung điện này, không ai lớn tuổi hơn so với ta. Người vào cung cùng với ta lúc ban đầu, cũng đã cát bụi trở về với cát bụi, đất về với đất, duy chỉ có lại ta, còn sống trên cõi đời này, hưởng thụ mặt trời mọc mặt trời lặn, sóng lên sóng xuống, vẫn cùng cái vương triều này, tiếp tục sống cùng nhau.
Mọi người trong cung nhìn thấy ta, cũng sẽ tôn kính xưng một tiếng Phúc công công, mặc dù chỉ là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế, nhìn thấy ta cũng nhượng ba phần lễ. Ta từ trong con mắt của bọn họ, thấy được tôn kính cùng sợ hãi, tiên hoàng nói, đây là ta nên được , cho nên ta đương nhiên hưởng thụ hết thảy.
Ta thích phơi nắng, mỗi ngày cũng sẽ đến trong viện, ngồi ở trên xích đu, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Chỉ có thấy mặt trời từ phương đông mọc lên, ta mới có thể xác định ta đã sống quá một ngày.
Tiên hoàng thoái vị, ta vốn là muốn đi theo tiên hoàng, nhưng tiên hoàng nói ta tuổi già, để cho ta ở lại trong cung dưỡng lão. Ta biết tiên hoàng là vì muốn tốt cho ta, theo ở bên cạnh tiên Hoàng nhiều năm như vậy, ta rất có năng lực được hiểu được ẩn ý bên trong tiếng nói của tiên Hoàng, phân biệt được trong giọng nói của người là thật hay giả.
Mặc dù biết tiên hoàng là thật tâm tốt với ta, nhưng trong lòng ta vẫn khổ sở. Bởi vì, ta già rồi, không thể hầu hạ tiên hoàng được nữa. Nhìn người và Phượng Hoàng Tiểu chủ rời đi, ta đột nhiên cảm giác thấy trong lòng vắng vẻ, người kia làm bạn với ta nhiều năm từ lúc còn là Tiểu hoàng tử đến lúc trưởng thành, sau này cũng không cần ta nữa.
Cũng may, tân hoàng đối với ta rất tốt, mỗi lần thấy ta, cũng không để cho ta quỳ xuống, ngược lại mở miệng một tiếng Phúc công công, để cho ta có chút chịu không nổi.
Mỗi khi, thấy tân hoàng, ta cũng sẽ hoảng hốt trong nháy mắt như vậy, đôi mắt màu tím kia của tân hoàng, khiến cho ta nghĩ tới nhiều chuyện trong quá khứ, rất nhiều rất nhiều.
Lại nói, tân hoàng cũng là ta nhìn lớn lên( ý nói chăm sóc từ nhỏ đến lúc trưởng thành). Thời điểm, tiên hoàng mang theo đứa nhỏ này vào cung, ta liền biết quyết định của tiên hoàng. Lúc trước khi tiên Hoàng còn sống, người chỉ có yêu ba nữ nhân.
Thứ nhất, đương nhiên là Kính Đức hoàng hậu, bà là mẹ đẻ của tiên hoàng, tên là Miêu Sở Vân, là một nữ nhân với dung mạo vừa xinh đẹp ôn nhu, vừa đáng thương.
Người thứ hai, là chính là cô gái Phương Bắc kia. Ta bất quá là nô tài, không thể suy đoán bừa bãi nội tâm của tiên hoàng, nhưng ta lại biết, tiên hoàng cả đời này, thậm chí đến chết, trong lòng cũng chỉ chứa cô gái gọi là Phượng Thất Thất kia. Chỉ tiếc, cõi đời này cũng không phải là cố gắng thì được đền đáp, cũng không phải là ta yêu ngươi, ngươi sẽ yêu ta. Tiên hoàng kế thừa sự si tình của Kính Đức hoàng hậu, cuối cùng vì nàng kia, chờ đợi nhiều năm như vậy.
Cho đến. . . . . . Người nữ nhân thứ ba xuất hiện.
Mặc dù, ở trong mắt rất nhiều người, ta đã là thập cỗ lai hy, trừ cái danh tiếng Phúc công công này, không còn có đặc điểm khác, thế nhưng bọn họ đã quên, ở trong cung lạnh lùng vô tình này, ta có thể sống quá một giáp, đủ để nói rõ khả năng của ta.
Ví dụ như, ta biết rõ chủ tử yêu thích cái gì, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, tiếp theo, ta có trí nhớ vô cùng tốt, có thể nhớ được rất nhiều chuyện, rất nhiều hình ảnh một cách rõ ràng.
Tựa như, bây giờ ta nhớ tới thời điểm, mới gặp gỡ vị chủ tử kia, hình ảnh của khuôn mặt kia, sẽ lập tức nhảy vào trong đầu ta, làm sao cũng đều không đi.
Tiên hoàng không tham sắc, đây là chuyện mà mọi người ở Nam Phượng quốc đều biết. Tất cả mọi người đều hâm mộ và ghen tỵ với Cổ Quân Dao. Nàng là cô gái duy nhất bên cạnh tiên hoàng, tiên hoàng vì nàng huỷ bỏ chế độ hậu cung kéo dài trăm năm, biểu lộ lục cung Vô phi, bên cạnh chỉ có một vị nữ tử này.
Mọi người đều nói, tiên hoàng là một nam tử si tình, nhưng mọi người lại không rõ, nếu tiên hoàng si tình với Cổ quân Dao, vì sao không để hậu vị cho nàng, mà chỉ để cho nàng lấy thân phận phi tử theo bên cạnh.
Đối với chuyện này, dân gian từng thảo luận nhiều lần. Cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng, tiên hoàng làm như thế, vì không muốn phá hủy tình cảm giữa người và Cổ quân Dao, nếu làm hậu, thì không có tình yêu đích thực, Đế hậu từ xưa đến nay ở chung với nhau cũng vì ích lợi, tình cảm tự nhiên lạnh nhạt. Tiên hoàng không muốn thua thiệt nữ nhân mình yêu mến, cho nên thủy chung không để cho nàng ngồi lên cái vị trí mắt nhìn xuống chúng sinh kia .
Về điểm này, thời điểm ta thuật lại cho tiên hoàng, tiên hoàng không nói chuyện, vẻ mặt vẫn như cũ. Chỉ có ta biết, trong lòng tiên hoàng, đem vị trí kia, để lại cho người mà trong lòng mà tiên hoàng khát vọng mơ ước thế nào cũng không thể đụng tới. Ở trong lòng tiên Hoàng, chỉ có nàng kia mới có tư cách ngồi ở vị trí đấy, nàng kia, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tiên Hoàng.
Nói đến nàng kia, sẽ không thể không nói đến hai người vật truyền kỳ nhất trên đại lục đó là —— Liên công tử và Quang Hoa công tử.
Hai người này, một y thuật cao minh, một tài phú thiên hạ, nhưng chỉ có rất ít người biết, hai người này thật là một người, chính là ta mới vừa nói cô gái —— Phượng Thất Thất.
Nàng là một nữ nhân, tập hợp hàng vạn hàng nghìn sủng ái của nữ nhân, trong thiên hạ không có nữ nhân nào có thể so với nàng hơn tôn quý hơn, xinh đẹp hơn.
Thế nhưng, nàng xinh đẹp và tôn quý như vậy cũng không có kiêu ngạo, ngược lại, nàng hòa ái dễ gần, đối đãi với người rất thân thiết, khiến cho người ta thấy sẽ sinh ra lòng thân cận, không dám không tôn trọng vẻ đẹp của nàng.
Nữ nhân quan trọng nhất trong lòng Tiên hoàng, chính là nàng. Tiên Hoàng hai mươi tuổi gặp nàng, sau hai mươi năm, nàng vẫn là vết thương trong ngực tiên hoàng, không thể đụng vào, vừa đụng liền đau.
Ta từng hi vọng tiên hoàng có thể vì mỹ nhân dũng cảm đánh một trận, hướng cái nam nhân kiêu ngạo kia hạ chiến thư, tiên hoàng cũng từng nghĩ như vậy. Thế nhưng, nhìn đến nàng kia ôn nhu rúc vào nam nhân bên cạnh mà hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy nụ cười kia, tiên hoàng cũng biết mình chậm.
Tiên hoàng trong một lần say rượu, nói với ta, "Một bước sai, từng bước sai" . Nhìn bộ dáng tiên hoàng như vậy, ta đau lòng thay cho người. Ta nhận thấy người là một, đại trượng phu thẳng thắn vô tư, không thể che dấu tình cảm yêu thương của mình đối với Phượng Thất Thất, cũng nói với Phượng Thương, nếu hắn có lỗi với nàng, mình nhất định sẽ đoạt lấy nàng, hảo hảo che chở.
Chẳng qua là, Phượng Thương cũng không có cho tiên hoàng một cái cơ hội như vậy. Bọn họ ân ân ái ái, sinh con dưỡng cái. Mà tiên hoàng chỉ có thể ở thời điểm mỗi lần nàng kia sinh con chờ đợi bên ngoài, sau khi nghe nàng mẫu tử Bình An liền rời đi.
Một thời gian đai, ta bất bình thay cho tiên Hoàng. Kể từ khi Kính Đức hoàng hậu qua đời, tiên hoàng bị đưa đến Tây kỳ quốc làm con tin, ta vẫn theo ở bên cạnh tiên Hoàng, nhìn tiên hoàng như thế nào lớn lên, như thế nào thành thục, như thế nào học xong che dấu nội tâm, như thế nào tính toán mưu kế. Ta chăm sóc tiên hoàng giống như con của mình, không nghĩ hài tử ta che chở, thế nhưng cuối cùng cũng có một ngày bị thương tâm.
Theo lý thuyết, ta hẳn là vì tiên Hoàng báo thù, giúp người đoạt lại nàng kia, nhưng ta không làm được.
Cũng là bởi vì ta hiểu rất rõ tiên hoàng, ta biết vị trí Phượng Thất Thất ở trong lòng người là không người nào có thể thay thế, nếu ta làm cho nàng rơi lệ, tiên hoàng chắc chắn không để ý đến tình cảm nhiều năm mà giết ta. Ta không phải sợ chết, ta sợ ta chết, không ai tận tâm tận sức chiếu cố tiên hoàng như ta vậy.
Hơn nữa, ta hi vọng tiên hoàng vui vẻ. Ta nhận thấy ở tiên Hoàng, nàng kia hạnh phúc, chính là hạnh phúc của người . Nếu ta phá hủy hạnh phúc của nàng kia, nàng khổ sở, tiên hoàng chắc chắn càng thêm khổ sở. Ta không muốn, để cho tiên hoàng khổ sở, trên con đường vận mệnh của người đã phải làm nhiều điều sai trái đã đủ bất hạnh rồi, ta không thể tước đoạt hạnh phúc chỉ còn lại nho nhỏ trong lòng người.
Cho nên, ta đứng ở tiên hoàng phía sau, nhìn người vì nàng kia hỉ, vì nàng kia vui mừng, vì nàng kia bi thương, vì nàng kia khổ sở, nhưng không thể ra sức, không có cách nào làm bất cứ chuyện gì vì tiên Hoàng.
Mọi người xem, ta lớn tuổi, một hồi nhớ lại, là không khỏi cảm khái vô hạn, lại đã quên nói chuyện chính rồi.
Ta nói , tiên hoàng để ý nhất ba nữ nhân trong đó vị thứ ba, lại có liên quan đến nàng kia, nàng gọi Phượng Hoàng, là nữ nhi của Phượng Thất Thất và Phượng Thương.
Thời điểm Phượng Hoàng mới ra đời, tiên hoàng đã hai mươi sáu tuổi. Lần đó ta ngã bệnh, tiên hoàng thông cảm ta, để ta ở trong cung, mang theo tân hoàng đi thiên hạ đệ nhất trang, cũng chính là chỗ ở của Phượng Thất Thất.
Lần đó, tiên hoàng trở lại, ta thấy được trên người tiên Hoàng một loại tia sáng, mà ta chưa từng thấy bao giờ.
"Phúc Nhĩ, nàng sinh một nữ nhi, mẫu tử Bình An."
Trong thanh âm của tiên Hoàng, ta có thể nghe ra tiên hoàng rất cao hứng. Xế chiều hôm nay, tiên hoàng nói rất nhiều chuyện về tiểu nữ oa mới ra sinh này, nghe nói nàng có một đôi mắt màu đen, linh hoạt giống Phượng Thất Thất, nghe nói nàng rất thích tiên hoàng, ở trong ngực tiên Hoàng chơi thật lâu, nghe nói lúc tiên hoàng đi tiểu phượng hoàng"Oe" một tiếng khóc đến thê thảm, khiến cho tim của tiên hoàng suýt nữa ngừng đập.
"Phúc Nhĩ, nàng thân thiết với ta hơn Phượng thương, ta rốt cục cũng hòa một lần."
Lúc Tiên hoàng nói lời này, trong lời nói tràn đầy tính trẻ con. Sau khi Tựa hồ sau khi Phượng thương chiếm lấy được trái tim của Phượng Thất Thất, tiên hoàng lần đầu tiên hãnh diện như vậy. Tiểu phượng hoàng thích thúc thúc này hơn cả phụ thân, tiên hoàng sau khi miêu tả Phượng Thương lúc đó giống như bột nặn, còn"Ha ha" cười to hai tiếng. Đó là tiếng cười sảng khoái mà thật lâu rồi ta cũng không có nghe được, lúc ấy ta liền đem tên"Phượng Hoàng"ghi tạc trong lòng.
Nói về, đôi vợ chồng Phượng Thương và Phượng Thất Thất cũng thật là khí phách. Thiên hạ này, tựa hồ không có ai có thể tôn quý hơn vợ chồng bọn họ, cho nên bọn họ quyết định đặt tên cho hài tử của mình, cũng rất có khí phách.
Con lớn nhất, cũng là tân hoàng hiện tại Phượng Kiêu, tên giống như người, tân hoàng là tộc trưởng của Tường tộc, cổ thuật Thiên Hạ Vô Song, thời điểm khóe miệng giương lên, đôi mắt nhìn xuống muôn dân rất khí khái, khiến cho ta phải cảm thán danh tự này gọi lên thật là tốt.
Lão Nhị Long Dận Kỳ, lão Tam Long Dận Lân, ứng theo tên gọi"Kỳ Lân" thượng cổ thần thú. Hai huynh đệ này là sinh đôi, dung mạo không có gì khác nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là nốt ruồi son và đôi mắt màu tím. Trong thiên hạ, có rất ít người chưa từng nghe qua tên hai người này, hai người đều là nhân trung chi long, rất hợp với cái tên Kỳ Lân này.
Về phần Phượng Hoàng Tiểu chủ, ta không nói, các vị cũng có thể nhận thấy danh tự này khí phách như thế nào. Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, cũng chỉ có đôi vợ chồng như vậy mới có thể dặt một cái tên liều lĩnh như vậy. May mà, Phượng Hoàng còn có một nhũ danh đặc biệt —— Long nhi, danh tự này mặc dù cũng khí phách mười phần, nhưng so với Phượng Hoàng, vẫn nội liễm rất nhiều.
Thời điểm Phượng Hoàng Tiểu chủ mới ra đời, Cẩn phi đã qua đời, tiên hoàng không có nạp phi, hậu cung để không. Mặc dù đại thần liều chết can gián, nhưng tiên hoàng đối với những tiếng hô kia vẫn làm như không thấy, có tai như điếc. Tất cả mọi người nói quân vương của Nam Phượng quốc si tình, không người nào có thể địch được, bọn họ nào biết, nữ nhân đã chết kia, đã đổi tên đổi lại họ, cùng người mình yêu cao bay xa chạy.
Đây là hứa hẹn của tiên hoàng đối với Cổ quân Dao, cưới nàng, căn băn chỉ là thủ thuật che mắt mọi người. Cẩn phi cũng giống như phong hào của nàng, nghiêm cẩn tuân thủ ước định với tiên hoàng, cho đến khi nàng gặp được người mình yêu.
Ta vốn cho là, mấy năm chung đụng, tiên hoàng chắc sẽ có một chút không nỡ, dù sao trong cung hay ngoài cung, Cẩn phi cũng là nữ nhân duy nhất. Nhưng thời điểm Cổ quân Dao nói muốn rời đi, tiên Hoàng đổi lại không có biểu hiện ra cái gì ngoài ý muốn cùng lưu luyến, tuyệt bút vung lên, cho nàng hạnh phúc.
Ta vẫn đều cho rằng, tiên hoàng là một người ôn nhu, mặc dù ở thời điểm cải cách người làm việc mạnh mẽ quyết đoán, không nương tay chút nào, nhưng trong lòng, còn giữ lấy một phần bản tính của Kính Đức hoàng hậu. Cho nên người có thể buông tay cô gái mình yêu mến, mới có thể cho người nữ nhân ở bên mình lúc rời đi cho nàng hạnh phúc.
Phượng Hoàng Tiểu chủ lần đầu tiên tới hoàng cung, là ở thời điểm nàng bảy tuổi.
Tiên hoàng lúc này đã lập người kế thừa ngôi vua, bởi vì người không nạp phi, đại thần trong triều lo lắng vấn đề con nối dòng, tiên hoàng trực tiếp đem tân hoàng lập làm thái tử. Nói nhiều như vậy, ta còn không có giới thiệu tên của tân hoàng, ngài ấy gọi là Phượng Kiêu, là nhi tử đầu tiên của Phượng Thất Thất và Phượng Thương.
Trong triều thấy tiên hoàng muốn lập một người không có quan hệ máu mủ làm thái tử, Nam Phượng quốc sẽ rơi vào tay người khác, đều rối rít dâng tấu. Chuyện này cũng bị người khác lợi dụng, trong nước xuất hiện làn sóng nho nhỏ.
Đối với những kẻ, tìm kiếm thế lực, tiên hoàng lấy thế sét đánh lôi đình bình định, các đại thần cũng bởi vì những thứ máu tanh kia câm mồm . Tiên hoàng ôn nhu quá lâu, bọn họ đều quên tiên hoàng là hạng người gì.
Từ đó về sau, không ai chất vấn quyết định của tiên hoàng, Phượng Kiêu vững vàng trở thành thái tử.
Đối với chuyện này, tiên hoàng cũng không có trưng cầu ý kiến của Phượng Thương và Phượng Thất Thất, ngược lại trực tiếp hỏi Phượng Kiêu. Hài tử kia, không, tân hoàng khi đó chỉ trả lời một câu, "Có vẻ như rất vui vẻ!" Tiên hoàng cũng biết là hắn đồng ý.
Sau khi Phượng kiêu trở thành thái tử, Phượng Hoàng tới Nam Phượng quốc gặp ca ca.
Đó là, lần đầu tiên ta nhìn thấy Phượng Hoàng Tiểu chủ. Khi nàng một thân bạch y, thời điểm cười chạy tới, ta rõ ràng cảm giác được thân thể tiên hoàng khẽ run một chút.
Tiểu chủ, hoàn toàn là nàng kia thu nhỏ lại. Vô luận cười một tiếng một cái nhăn mày, hay là giận dữ, cũng là bộ dáng của nàng kia. Suy cho cùng . . . . . là cốt nhục của nàng a!
Thời điểm nhìn thấy Phượng Hoàng Tiểu chủ, ta có chút lo lắng nhìn mắt tiên hoàng. Từ trong mắt của người, ta thấy được khiếp sợ, trừ khiếp sợ, không có tâm tình khác. Khi đó, ta thở phào nhẹ nhõm, ta còn lo lắng tiên hoàng sẽ đem tình yêu từ trên người Phượng Thất Thất chuyển dời đến trên người giống nàng như đúc – Phượng Hoàng Tiểu chủ. Nhưng, hình như là ta đã nghĩ quá nhiều, tiên hoàng cũng không có ý nghĩ như vậy.
Tiên hoàng, nuôi Phượng Hoàng Tiểu chủ giống như nữ nhi của mình, đem nàng cưng chìu đến tận trời cao.
Ta chưa từng có tận mắt nhìn thấy tiên hoàng sủng nịch một người như vậy, người đem Phượng Hoàng Tiểu chủ ôm vào trong ngực, khiến cho nàng có cao hơn có thể nhìn thấy phong cảnh ở vị trí xa hơn. Người đem quả vải đã được bóc vỏ, đút vào trong đôi môi đỏ sẫm của Phượng Hoàng Tiểu chủ.
Bởi vì Phượng Hoàng Tiểu chủ thích màu trắng, người sai người dệt ra tấm tơ lựa lộng lẫy so với đám mây còn mềm mại hơn để làm bộ đồ mới cho Phượng Hoàng Tiểu chủ.
Tóm lại, tiên hoàng đem tất cả sủng ái, đều đặt ở trên người Phượng Hoàng Tiểu chủ. Người thậm chí còn muốn phong Phượng Hoàng Tiểu chủ thành công chúa, lại bị Phượng Hoàng Tiểu chủ trực tiếp cự tuyệt. Phượng Hoàng Tiểu chủ khi đó đã nói một câu nói, tiên hoàng cũng không có lưu ý, ta lại nghe ở trong lòng.
"Minh Nguyệt Thịnh, ta không muốn làm công chúa! Công chúa cách ngươi quá xa!"
Lời này, tiên hoàng cho rằng tính trẻ con, nhưng ta lại thấy ánh mắt Phượng Hoàng Tiểu chủ như đang nhìn người mình thích. Lúc ấy lòng khẽ run một chút, lúc Phượng Hoàng Tiểu chủ nhìn về phía, ta đang cúi đầu xuống.
Đối với biểu hiện của ta, Phượng Hoàng Tiểu chủ vô cùng hài lòng, nàng tùy ý hưởng thụ sủng nịch của tiên hoàng, cũng viết thư nói cho cha mẹ, nàng thích Nam Phượng quốc, phải ở lại chỗ này.
Ta không biết, Phượng Thất Thất sau khi nhìn đến lá thư này sẽ nghĩ như thế nào, nàng và Phượng Thương sợ rằng không biết, nữ nhi bảy tuổi của bọn họ đã yêu tiên hoàng. Cặp mắt trong suốt kia, lóe lên ánh sáng, trừ ta đây người ngoài cuộc có thể nhìn thấu đáo, ngay cả tiên hoàng cũng không có nhận thấy được.
Phượng Hoàng Tiểu chủ ở lại trong cung, một lần ở lại chính là tám năm.
Tám năm, năm tháng như thoi đưa, Phượng Hoàng Tiểu từ một nữ hài tử trở thành một thiếu nữ trưởng thành duyên dáng yêu kiều .
Khi đó, Phượng Thất Thất đã không lộ diện trên thế gian nữa, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, từ trên người Minh Nguyệt công chúa, chuyển dời đến trên người Phượng Thất Thất, sau lại rơi vào trên đầu Phượng Hoàng Tiểu chủ .
Mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng Phượng Hoàng Tiểu chủ đã thành mỹ nữ nổi tiếng trên đại lục. Nàng thuần khiết giống như giọt sương sớm đậu trên lá xanh, sạch sẽ giống như Tuyết Liên Hoa nở rộ trên Thiên Sơn. Từng người gặp Phượng Hoàng Tiểu chủ, cũng sẽ chìm đắm trong tiếng cười ôn nhu, và giọng nói thân thiết của nàng.
Nàng giống như mẫu thân của nàng, có mị lực hấp dẫn ánh mắt của người khác, cũng có đầy đủ nhã nhặn của quý tộc trên người.
Mỹ danh của Phượng Hoàng Tiểu chủ, theo tuổi của nàng tăng trưởng, mọi người đều rõ, nàng trở thành đối tượng được các thế gia công tử mến mộ.
"Minh Nguyệt Thịnh, ta không thích những nam nhân kia!" Phượng Hoàng Tiểu chủ rất ôn nhu, lại chỉ ở một thời điểm biến sắc mặt, đó chính là bị tỏ tình. Mỗi khi Phượng Hoàng Tiểu chủ nói những lời này, tiên hoàng cũng sẽ xoa nhẹ đầu của nàng, thân mật hỏi, "Long nhi thích người như thế nào? Ta tìm tới cho con!"
"Ta thích ngươi!"
Phượng Hoàng Tiểu chủ từ trước đến nay vẫn vừa trực tiếp vừa tự nhiên như vậy, ta còn nhớ được, lúc nàng lần đầu tiên nói như vậy, tiên hoàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó phá lên cười, "Long nhi, ta già rồi."
Tiên hoàng nói như vậy, để lộ ra liễu hai tầng ý tứ. Thứ nhất, người đã biết Phượng Hoàng Tiểu chủ mến mộ mình; thứ hai, người sẽ không tiếp nhận tình cảm của Phượng Hoàng Tiểu chủ .
Trả lời như vậy, Phượng Hoàng Tiểu chủ thông minh như vậy người như thế nào không biết, nhưng câu trả lời của nàng càng làm cho người kinh ngạc, "Minh Nguyệt Thịnh, ta sẽ không từ bỏ!"
Nếu có người hỏi ta, khi hai người ý chí đều kiên định, đụng vào nhau, sẽ phát sinh cái gì? Ta sẽ nói cho hắn biết, vậy sẽ là một cuộc khảo nghiệm Tâm và tình, phải chạy Ma-ra-tông chạy cự li dài, phải. . . . . . Thiên băng địa liệt( trời long đất lở)!
Thời điểm Lễ trưởng thành Phượng Hoàng Tiểu chủ mười sáu tuổi, ta lần nữa lại nhìn thấy Phượng Thất Thất. Nàng và Phượng Hoàng Tiểu chủ đứng chung một chỗ, thế nhưng không phân biệt được tuổi tác, người không biết còn có thể cho là các nàng là một đôi tỷ muội sinh đôi.
Cùng tới với Phượng Thất Thất, còn có trượng phu và nhi tử của nàng. Cả nhà bọn họ, đoàn tụ trong cung điện của tiên Hoàng.
Có thể nhìn thấy Phượng Thất Thất, tiên hoàng thật sự cao hứng, cả buổi tối, nụ cười trên khóe miệng của tiên hoàng chưa từng dừng lại, tình cảnh này rơi vào trong mắt Phượng Hoàng Tiểu chủ, hiển nhiên trở thành một loại đau đớn.
Đêm đó, tiên hoàng uống rượu say, ta ở bên cạnh hầu hạ. Đêm khuya, Phượng Hoàng Tiểu chủ đột nhiên tới đây. Nàng mặc đơn bạc, nằm ở bên cạnh tiên hoàng, ta kinh ngạc đến nỗi suýt kêu ra tiếng, thế nhưng nàng lại điểm huyệt của ta, khiến cho ta không cách nào nhúc nhích.
"Người tại sao lại không thể nhìn ta nhiều hơn một cái đây? Chúng ta chẳng qua là hơn kém nhau 26 tuổi mà thôi! Tại sao người không chịu tiếp nhận ta?"
Phượng Hoàng Tiểu chủ rúc vào trong ngực tiên hoàng đang say rượu, còn giống như một hài tử đáng thương, hình dáng của nàng cùng thanh âm rưng rưng, khiến cho ta nghe thấy cảm thấy đau lòng.
"Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh Quân đã già. Nhưng là, ta không quan tâm, ta một chút cũng không để ý!"
Thời điểm Phượng Hoàng Tiểu chủ muốn hôn tiên hoàng, tiên hoàng mở mắt, ngăn lại hành động "Hoang đường" của nàng.
"Long nhi, trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có mẫu thân của con. Nàng là người ta thích cả nhất, cũng là cô gái duy nhất ta yêu. Con từng hỏi ta, vì sao hậu vị lại bỏ trống, nhớ không. Hiện tại ta cho con biết, ta từng hứa hẹn mẫu thân của con, hậu vị luôn luôn giữ lại cho nàng."
"Long nhi, con ở trong mắt ta, chỉ là một hài tử. Ta không thể cùng mẹ của con ở chung một chỗ, nhưng ta đối đãi với con và ca ca ngươi của con giống như đối đãi với hài tử của ta, ta đối với con chỉ là thương yêu, chứ không phải là tình yêu nam nữ."
"Long nhi, con nên tìm một người nam tử trẻ tuổi thương yêu con, mà không phải là quyến luyến không muốn xa rời ta!"
Lời nói của Tiên hoàng..., đối với Phượng Hoàng Tiểu chủ mà nói, ta cảm thấy hơi tàn nhẫn một chút. Bảo bối kia được tiên hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, trong trí nhớ của ta lần đầu tiên rơi nước mắt.
"Ta biết ngươi yêu say đắm mẫu thân của ta, nhưng ta sẽ không từ bỏ. Nơi này của ngươi có ta!" Phượng Hoàng Tiểu chủ đem tay đặt lên trên ngực của tiên hoàng, "Trong lòng trong mắt của ngươi đều có ta, ngươi có thể nói để lừa gạt ta, nhưng là ngươi không thể lừa được chính mình!"
Nói xong lời này, Phượng Hoàng Tiểu chủ nhanh chân chạy ra ngoài.
"Long nhi ——" nếu là trước kia, tiên hoàng nhất định sẽ chạy ra ngoài đi tìm, ban đêm, trên đường gió lớn, Phượng Hoàng Tiểu chủ lại chân trần, tiên hoàng có lo lắng nàng. Nhưng lúc này đây, tiên hoàng chỉ là kêu một tiếng nhũ danhcủa Phượng Hoàng Tiểu chủ, cũng không có đuổi theo nàng.
"Phúc Nhĩ, ta làm như vậy, có phải sai lầm rồi hay không?"
Tiên hoàng hỏi ta, chỉ là ta bị điểm huyệt, không có cách nào lên tiếng. Mặc dù sau khi giải huyệt, vấn đề này ta cũng không có cách nào trả lời tiên hoàng. Dù sao ta không phải là người trong cuộc, không có ở trong đó, không cảm nhận được tư vị ở trong đó, tự nhiên không dễ nói chuyện.
Sau đêm đó, Phượng Hoàng Tiểu chủ lưu lại một phong thư rồi ra đi không lời từ biệt. Trên thư chỉ nói là nàng muốn đi du lịch đại lục, để cho mình trưởng thành, ta nhìn thấy rõ ràng ở trên mặt tiên Hoàng một loại cảm xúc gọi là tê tâm liệt phế.
Thời gian sau đó, Phượng Hoàng Tiểu chủ cứ ba ngày sẽ đưa thư tới. Vẫn kiểu chữ tiên hoàng quen thuộc như xưa, nội dung đơn giản là nàng đi nơi nào, nhìn thấy cái gì, chỉ là ở cuối mỗi phong thư, Phượng Hoàng Tiểu chủ cũng sẽ viết lên một câu, "Chờ ta trở lại" .
Chuyện như vậy vẫn kéo dài một năm, đột nhiên, Phượng Hoàng Tiểu chủ không còn có gửi thư, vẫn đợi thật lâu, cũng không có thư tới.
Đoạn thời gian kia, ta rõ ràng có thể nhận thấy được tiên hoàng không thích hợp. Thời điểm người phê duyệt tấu chương, vừa nghe đến tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu, muốn biết có phải thái giám truyền đến tin Phượng Hoàng Tiểu chủ hay không. Lần lượt thất vọng, khiến cho sắc mặt của tiên hoàng càng phát ra ngưng trọng, cũng khiến cho người càng thêm gầy.
Phượng Hoàng Tiểu chủ cứ biến mất như vậy, ngay cả người nhà của nàng cũng không biết nàng đi nơi nào. Nhìn Phượng Thất Thất viết tin tới, tiên hoàng mới hoàn toàn nóng nảy. Phượng Hoàng vẫn hiếu thuận, sẽ không liên lạc với người nhà, nhưng lần này ngay cả người trong nhà cũng không biết nàng đi đâu, tiên hoàng khẳng định nàng xảy ra chuyện.
Phượng Kiêu bị tiên hoàng gọi về, tiên hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngài ấy, còn mình mang theo những phong thư Phượng Hoàng Tiểu chủ viết, bắt đầu truy tìm dấu chân Phượng Hoàng Tiểu chủ. Nói văn vẻ một chút là, tiên hoàng đi qua đường nàng đi, uống qua súp nàng hưởng. . . . . . Tiên hoàng từ phong thư thứ nhất bắt đầu, đi theo dấu chân mỗi phong thư, đi tìm kiếm tung tích Phượng Hoàng Tiểu chủ:.
Ngược lại với thái độ của tiên hoàng, Phượng Thất Thất tựa hồ một chút cũng không lo lắng cho nữ nhi, cũng không có phái người tìm kiếm Phượng Hoàng Tiểu chủ. Chuyện này có chút khác thường, ta đã nhận ra, lại không nói cho tiên hoàng, chỉ là đi theo người một đường xóc nảy, cuối cùng tới thành Tây Lương, từng là kinh đô của Tây kỳ quốc.
Đến lúc này, Tây kỳ quốc đã trở thành quốc thổ của Nam Phượng quốc nhiều năm, lần nữa trở lại địa phương mình bị cầm tù mười năm, trong lòng ta có rất nhiều cảm xúc.
Phong thư cuối cùng của Phượng Hoàng Tiểu chủ từ nơi này phát ra, về sau cũng không có tin tức của nàng nữa.
Ta cùng tiên hoàng mang theo bức họa của Phượng Hoàng Tiểu chủ, dán khắp nơi, để cho người ta hỗ trợ tìm kiếm tung tích của Phượng Hoàng Tiểu chủ, ở lại chính là một tháng.
Trong một tháng này, ta nhìn tiên hoàng từ nam nhân thành thục anh tuấn trở nên lôi thôi, trên chiếc cằm sạch sẽ của người, bây giờ đã mọc ra một tầng râu ria, nhìn qua vô cùng chán chường, vô cùng uể oải không phấn chấn.
"Phúc Nhĩ, ta đã mất đi nàng." Tiên hoàng nhìn đám người đi lại trong thành Tây Lương, nói với ta. Trong lời nói, có vô cùng hối hận, khiến cho ta trong lòng thương tiếc vị quân vương này.
Tiên hoàng là người trong cuộc sợ rằng không biết, tình yêu của người đối với nàng yêu, ở thật lâu trước kia liền từ sủng nịch của trưởng bối đối với vãn bối, chuyển thành sủng ái của nam nhân đối với nữ nhân. Đều nói kẻ trong cuộc thì mê, ta mặc dù đứng xem, lại không thể nói.
"Thúc thúc, đây là một tỷ tỷ để cho ta đưa cho ngài."
Trong lúc tiên hoàng lâm vào cô đơn một lần nữa, một tiểu oa nhi chải có kiểu đầu hình ấm trà chạy tới đây, kín đáo đưa cho tiên hoàng một tờ giấy, vừa cười vừa chạy đi.
Chẳng biết tại sao, thời điểm nhìn đến cảnh tượng này, trong lòng ta đột nhiên có cảm giác có hi vọng. Không đợi ta kịp phản ứng, tiên hoàng đã không để ý hình tượng nhanh chân bỏ chạy.
Thứ cho ta tuổi già, thật sự không so được với tiên hoàng, chỉ có thể mướn xe ngựa đuổi tới, chờ đuổi theo tiên hoàng, chúng ta đã đến bên hồ, một chiếc thuyền nhỏ dừng ở bên bờ, tựa hồ đang đợi chúng ta.
Khi chúng ta ngồi thuyền tới đến trong hồ, trên thuyền lớn một trận tiếng đàn truyền đến. Khi đó, ta rõ ràng thấy tay tiên hoàng run rẩy, là nàng, chỉ có nàng mới có thể đàn ra giai điệu tuyệt vời đến như vậy.
Làm một nô tài đúng quy cách, ta không cùng tiên hoàng đi tới, mà là đem nơi này để lại cho bọn họ.
Mặc dù vậy, ta vẫn nghe được thanh âm của Phượng Hoàng Tiểu chủ, ta thề, ta chỉ nghe được một câu nói, câu nói kia nói như thế này.
"Ban đầu, ngươi gặp mẹ ta ở trên con thuyền, rồi sau đó yêu nàng. Hiện tại, ngươi ở nơi này gặp phải ta, có thể hay không, cũng yêu ta một lần?"
Chuyện về sau, ta cái gì cũng không biết, mặc dù ngươi ép hỏi ta, ta cũng vậy không rõ ràng xảy ra chuyện gì lắm. Tha thứ ta là lão nhân, lão nhân đều dễ dàng mau quên, rất nhiều rất nhiều chuyện, ta cũng không nhớ được.
Có lẽ, ngươi sẽ nói ta giả bộ ngu. Ngài nói đúng! Làm một nô tài sinh sống trong hoàng cung được một giáp, có thể còn sống, nhất định có phương thức sống sót hơn nữa bảo vệ tánh mạng. Ví dụ như ta, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, cũng rõ ràng lúc nào làm người biết chuyện, lúc nào làm người hồ đồ.
Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, sau khi ở nơi này, tiên hoàng phụng bồi Phượng Hoàng Tiểu chủ đi Ung châu truy phong nhai. Ta tuổi già, tiên hoàng thương cảm, không để cho ta đi theo, về phần chuyện đã xảy ra lúc ấy, ta cũng vậy một mực không biết.
Chuyện ta duy nhất biết đến, chính là kết cục của câu chuyện này theo khuôn sáo cũ rích đó là, tiên hoàng và Phượng Hoàng Tiểu chủ sống hạnh phúc bên nhau, cho nên có người, bao gồm ta đây cái lão thái giám già không thể già hơn nữa, cuộc sống rất vui vẻ.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11 - Đoan Mộc tiểu thư gây hấn
- Chương 12 - Từng bước ép sát.
- Chương 13 - Tiếu hồng trần
- Chương 14 - Đá bay ngươi nha.
- Chương 15 - Tương kế tựu kế
- Chương 16 - Kết quả ngoài dự đoán
- Chương 17 - Địch nhân của địch nhân là bằng hữu
- Chương 18 - Tính toán của hoàng hậu
- Chương 19 - "Liên công tử" đối kháng "Liên công tử"
- Chương 20 - Gặp lại Long Trạch Cảnh Thiên
- Chương 21 - Thư từ hôn bằng máu
- Chương 22 - Dục Tử Hoàn
- Chương 23 - Như thế nào mới là vong ân phụ nghĩa ?
- Chương 24 - Phiền toái tìm tới cửa
- Chương 25 - Thiên xà vũ
- Chương 26 - Ném đá giấu tay.
- Chương 27 - Chiêu Dương công chúa.
- Chương 28 - Mộ Dung Tâm Liên "trần như nhộng"
- Chương 29 - Hải Đường Xuân Thủy
- Chương 30 - Trắc Vương phi
- Chương 31 - Lấy lòng công chúng.
- Chương 32 - Tư tâm nho nhỏ của nam nhân
- Chương 33 - Du hồ
- Chương 34 - Cáo mượn oai hùm
- Chương 35 - Thương hải nhất thanh tiếu
- Chương 36 - Thái tử của Nam Phượng quốc.
- Chương 37 - Nếu ta làm hoàng đế.
- Chương 38 - Tuyệt Sắc phường
- Chương 39 - Kim Lũ y
- Chương 40 - Chém hắn cho bổn cung!
- Chương 41 - Bốn mươi thủ cấp.
- Chương 42 - Trùng dương* cung yến.
- Chương 43 - Nam chính nữ chính lên sàn.
- Chương 44 - Công chúa háo sắc hối hận.
- Chương 45 - Công chúa Nam Phượng quốc- Minh Nguyệt Hinh
- Chương 46 - Hắn thích bị ngược?
- Chương 47 - Vị mẫu thân đáng khinh.
- Chương 48 - Vương gia, bọn họ khi dễ ta!
- Chương 49 - Cược mạng sống của các ngươi!
- Chương 50 - Mượn chút máu xài tạm!
- Chương 51 - Cúc màu máu
- Chương 52 - Chặt đi đôi tay của nàng ta.
- Chương 53 - "Con bài chưa lật" của Long Trạch Vũ Nhi.
- Chương 54 - Thủ cung sa.
- Chương 55 - Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
- Chương 56 - Thủ phạm đứng phía sau
- Chương 57 - Trò hay bắt đầu.
- Chương 58 - Tin dữ nối tiếp tin dữ.
- Chương 59 - Ở chung trước hôn nhân
- Chương 60 - Dấm chua của Phượng Thương bay đầy trời.
- Chương 61 - Vương phi theo người bỏ trốn.
- Chương 62 - Ong với bướm.
- Chương 63 - Điều kiện hà khắc của thái hậu.
- Chương 64 - Mỹ nhân có tâm địa rắn rết.
- Chương 65 - Lần Đầu Tiên Hôn Trực Tiếp
- Chương 66 - Cừu Địch
- Chương 67 - Phượng Thương phát bệnh!
- Chương 68 - Phượng Thương độc
- Chương 69 - Bảo châu công chúa tính toán thật là tốt
- Chương 70 - Nam Lân vương mất khống chế
- Chương 71 - Câu dẫn.
- Chương 72 - Sinh tử chiến.
- Chương 73 - Nam Lân vương ngượng ngùng
- Chương 74 - Người Đông Lỗ hèn hạ
- Chương 75 - Kinh tâm động phách.
- Chương 76 - Sắc đẹp tập kích.
- Chương 77 - Khảo nghiệm tầng thứ bảy - khảo nghiệm quan trọng nhất
- Chương 78 - Biểu ca, ngươi thật quá bưu hãn nha!
- Chương 79 - Tứ quốc tranh bá- Chung kết.
- Chương 80 - Nhận thua? Không có cửa đâu!
- Chương 81 - Không trả lời, ta liền hôn nàng
- Chương 82 - Nữ nhân ở dưới đất
- Chương 83 - Phụ tử cực phẩm
- Chương 84 - Cầu hôn
- Chương 85
- Chương 86 - Lựa Chọn Khó Khăn
- Chương 87 - Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng
- Chương 88 - Sự thật tàn khốc như thế
- Chương 89 - Sự thật tàn khốc như thế (hạ)
- Chương 90 - Bí mật của hắn
- Chương 91 - Dự tiệc
- Chương 92 - Ghen tuông ngập trời
- Chương 93 - Long Phượng đấu
- Chương 94 - Thiêu tuyệt sắc phường, đốt tuyệt bảo trai
- Chương 95 - Hóa ra là nàng
- Chương 96 - Ta yêu nàng
- Chương 97 - Đêm tình nhân
- Chương 98 - Sự thật bại lộ
- Chương 99 - Tranh giành ngôi vị thái tử
- Chương 100 - Lôi đài
- Chương 101 - Ta là cha của con
- Chương 102 - Đoàn viên
- Chương 103 - Hạ Vân Tích cực điểm vô sỉ
- Chương 104 - Chẳng biết xấu hổ
- Chương 105 - Đôi cẩu nam nữ vô sỉ
- Chương 107 - Đã chết, đều đã chết
- Chương 108 - Khảo nghiệm của Di Sa
- Chương 109 - Sự giả tạo của Di Sa
- Chương 110 - Thức tỉnh
- Chương 111 - Rời khỏi kinh thành
- Chương 112 - Đêm tân hôn của Tố Nguyệt
- Chương 113 - Bạch Ức Nguyệt gặp họa
- Chương 114 - Vạch trần mặt nạ của Hoàn Nhan Liệt
- Chương 115 - Cái kết cho Hoàn Nhan Liệt
- Chương 116 - Hoàng thái hậu trẻ tuổi
- Chương 117 - Di Sa bằng Liên sinh ?
- Chương 118 - Âm mưu
- Chương 119 - Chiến tranh bùng nổ
- Chương 120 - Lời hứa của Minh Nguyệt Thịnh
- Chương 121 - Phượng Tà trở về
- Chương 122 - Chặn giết Di Sa
- Chương 123 - Nàng là Y Liên
- Chương 124 - Đại nạn không chết
- Chương 125 - Phượng Thương là kẻ điên
- Chương 126 - Di Sa âm hiểm
- Chương 127 - Khai mở Dân Châu
- Chương 128 - Không thành kế
- Chương 129 - Lần nữa gặp mặt, yêu hận khó phai
- Chương 130 - Di chứng của cổ độc
- Chương 131 - Đến Bồng Lai đảo
- Chương 132 - Về nước
- Chương 133 - Sinh Bảo Bảo
- Chương 134 - Sinh Bảo Bảo (Hạ)
- Chương 135 - Bốn con chuột thối
- Chương 136 - Vị phu nhân kỳ lạ
- Chương 137 - Lần ra tay thứ nhất
- Chương 138 - Chặt tay trái của nàng
- Chương 139 - Hôn lễ của Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi
- Chương 140 - Đêm động phòng của Tô Mi
- Chương 141 - Sóng gió tuyển tú
- Chương 142 - Sóng gió tuyển phi (2)
- Chương 143 - Tuyển phi
- Chương 144 - Khát vọng tình yêu không thể thành
- Chương 145 - Điều kiện giải cổ
- Chương 146 - Thần tiên cao (Thuốc phiện)
- Chương 147 - Tổ khách ba người
- Chương 148 - Lòng lang dạ sói
- Chương 149 - Cho Phượng Kiêu thêm đệ đệ
- Chương 150 - Đoạt lòng dân đúng lúc
- Chương 151 - Thiếu một thứ cũng không được
- Chương 152 - Lên núi đao (Thượng)
- Chương 153 - Lên núi đao (Hạ)
- Chương 154 - Yêu là phải chiếm giữ (Thượng)
- Chương 155 - Yêu là phải chiếm giữ (Hạ) (Hết)
- Phiên ngoại 1 - Phúc Nhĩ
- Phiên ngoại 2 - Công chúa cuối cùng (Thượng)
- Phiên ngoại 3 - Công chúa cuối cùng (Hạ)