Chương 139 - Hôn lễ của Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi
"A—-" Đại phu còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã té xuống đất, tắt thở. Nếu như đại phu này biết được rằng mình đến xem bệnh sẽ bị giết chết, ắt sẽ không đến đây chuyến này.
"Sao ngươi lại giết hắn?"
Quản gia tướng phủ thấy Độ Nhất làm vậy, nóng nãy: "Vừa nãy hắn còn cứu người, tại sao phải giết hắn chứ?"
"Quản gia, chẳng lẽ ngươi không biết câu giết người diệt khẩu sao? Nếu hắn khai chúng ta ra, vậy sẽ phiền toái! Đến lúc đó không chỉ chúng ta gặp xui, mà còn lão gia nhà các ngươi nữa—" Độ Nhất rút dao ra khỏi lưng đại phu, lau vết máu dính trên đó, rồi mới cất nó đi.
"Các ngươi— ai...." Quản gia không biết rốt cuộc chuyện Mục Hoa hợp tác với đám người này là tốt hay không tốt, khi đang không biết làm sao cho phải, Mục Hoa đã về tới Tướng phủ.
Nhìn thấy Tháp Cát Cổ Lệ đang bị thương và Độ Nhất, Mục Hoa hết sức kinh ngạc: "Sao các ngươi lại ở chỗ này?"
"Nàng bi thương, ta không tìm được đồng bọn của nàng, nên mang nàng đến đây." Độ Nhất nhún vai, Mục Hoa nhìn thấy Tháp Cát Cổ Lệ bị mất đi tay trái, giật mình không thôi: "Công chúa Cổ Lệ, tay của người?"
"Là tiện nhân Mộ Dung Thất Thất kia làm ta bị thương!"
Nói đến cái tên Mộ Dung Thất Thất, hàm răng Tháp Cát Cổ Lệ nghiến "kèn kẹt". Nữ nhân kia quá ác độc! Vậy mà cắt đứt tay trái của nàng! Không có tay trái, nàng còn có thể làm được gì? Vậy chẳng phải nàng không khác gì phế vật sao?
Nghe Tháp Cát Cổ Lệ nói tất cả đều do Mộ Dung Thất Thất làm ra, Mục Hoa lại càng kinh ngạc. Năng lực của Tháp Cát Cổ Lệ, ít nhiều gì hắn cũng biết được, còn Mộ Dung Thất Thất, mềm yếu ngọt ngào như vậy, lúc nãy khi khóc trước mặt Phượng Thương có bao nhiêu điềm đạm, đáng yêu, không ngờ võ công của nàng lại cao cường đến vậy, thủ đoạn độc ác đến thế, thật có chút không tưởng được.
"Thù này, ta nhất định phải báo! Nhất định phải báo!" Sắc mặt Tháp Cát Cổ Lệ tái nhợt, đau nhứt từ chỗ cánh tay bị đứt truyền đến, không ngừng nhắc nhở này hết thảy những chuyện đã phát sinh hôm nay.
"Các ngươi đừng nghĩ đến những chuyện đó, việc báo thù, để sau hẵng nói. Cũng do ngươi hôm nay đến Nhiếp Chính Vương phủ, suýt làm Tiểu thế tử bị thương, nên Phượng Thương đã sai người phong tỏa cửa thành, còn điều động Ưng Kỵ quân lục soát thành! Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ tra soát đến đây!"
"Bọn họ dám lục soát phủ Thừa tướng sao?" Độ Nhất có chút không tin, dù sao Mục Hoa là Thừa tướng, Phượng Thương có liều lĩnh đến đâu, cũng không thể không nể tình đến vậy. Lục soát nơi ở của một vị quan nhất phẩm, sẽ không bị chỉ trích sao?
Không thể không nói, Độ Nhất nghĩ thế đúng thật rất ngây thơ, Mục Hoa chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, đã đoán ra ý nghĩ đơn giản trong lòng hắn.
"Độ Nhất, ngươi thật không hiểu Phượng Thương. Chỉ cần hắn muốn, dù có trái ý trời, hắn cũng sẽ làm. Hôm nay công chúa Cổ Lệ động đến vảy ngược* của hắn, đừng nói là phủ Thừa tướng của ta, cho dù là hoàng cung, Phượng Thương cũng cho người lục kỹ!" (*điểm mấu chốt, giới hạn của 1 người)
"Lục soát thành?" Tháp Cát Cổ Lệ nghe xong, định đứng lên: "Các huynh đệ của ta vẫn còn đang ở trong khách điếm trong thành, vậy chẳng phải bọn họ đang gặp nguy hiểm? Ta muốn đi tìm họ... Ta..."
Còn chưa đứng lên, Tháp Cát Cổ Lệ đã choáng váng một trận, Độ Nhất bước lên phía trước, đỡ lấy nàng: "Ngươi đã thế này, sao lại còn xúc động như vậy? Bây giờ ngươi ra ngoài, bị người ta bắt, chẳng phải là chịu chết sao?"
"Thế nhưng mà, bọn họ đã theo ta nhiều năm, là huynh đệ vào sinh cộng tử với ta, ta, ta không thể vứt bỏ họ!"
Tháp Cát Cổ Lệ giãy giụa, nhớ lại lúc trước, nhưng mà nàng đã mất máu quá nhiều nên căn bản chính là lực bất tòng tâm.
Nhìn thấy Tháp Cát Cổ Lệ như vậy, Độ Nhất thở dài: "Ngươi đừng giãy nữa, ta giúp ngươi đi xem họ! Ở đâu? Ta đi thông báo cho bọn họ!"
"Tại khách điếm Hanh Thông ở thành Tây." Trên trán Tháp Cát Cổ Lệ đổ mồ hôi lạnh, một bước này, nàng đi nhầm rồi. Có điều Tháp Cát Cổ Lệ lại không ngờ đến rằng Độ Nhất lại ra tay cứu nàng, hiện tại còn nguyện ý mạo hiểm đi thông báo cho người của nàng, trước kia nàng luôn cãi nhau với Độ Nhất chỉ vì chút chuyện vặt, thế nhưng....
"Cảm ơn ngươi...."
"Đừng khách khí." Độ Nhất vung tay lên, quay về phía Mục Hoa: " Thừa tướng, ông có biện pháp nào có thể giúp đỡ chúng ta được hay không? Vạn nhất, chúng ta bị bắt ngay tại Tướng phỉ, đối với ông hay với bọn ta đều không tốt."
"Độ Nhất thiếu hiệp yên tâm, lão phu có biện pháp dẫn các ngươi ra khỏi thành. Ngươi đi nhanh lên, mau trở về, không cần thiết thì đừng dừng lại quá lâu. Ta sẽ sai người thông tri với Long Trạch điện hạ, đợi tập trung đông đủ, lão phu tiễn các ngươi ra khỏi thành."
Chuyện đã đến bước này, Mục Hoa cũng chỉ có thể làm vậy.
Nếu như Tháp Cát Cổ Lệ không tự tiện hành động, ắt sẽ không xảy ra sơ xuất lớn như vậy. Nhưng mà chuyện đã rồi, hắn chỉ có thể tống khứ bọn Tháp Cát Cổ Lệ cùng Độ Nhất ra khỏi thành. Vạn nhất Ưng Kỵ quân tra đến Tướng phủ, phát hiện dấu vết còn sót lại, vậy kiểu gì lão cũng xong đời, còn chuyện của lão và Hoàn Nhan Hồng đã sắp đặt ắt cũg sẽ phơi bày trước ánh sáng, vậy thì cái được không bù cái mất.
Độ Nhất rời khỏi Tướng phủ, dựa theo lời Tháp Cát Cổ Lệ nói, đến thành Tây, chưa đến khách điếm Hanh Thông, đã nghe thấy tiếng đánh nhau, Độ Nhất kinh hoảng trong lòng, bước nhanh đến, vòng qua góc đường, liền thấy mặt đất nhuốm máu.
Lúc này, đã vào hoàng hôn, ánh sáng còn sót lại soi rọi cả vùng đất, tạo nên một vầng hào quang phủ quang giáp đen của Ưng Kỵ quân.
Trên mặt đất có khoảng mười thi thể, trong đó có một tên có râu quai nón, Độ Nhất từng thấy qua, hắn ta là trợ thủ đắc lực của Tháp Cát Cổ Lệ, luôn luôn đi theo cạnh nàng. Sau khi nhìn thấy đống thi thể ngổn ngang, Độ Nhất nhẹ thở dài, quay người, rời khỏi đây.
Đợi đến lúc Độ Nhất Tướng phủ,Tháp Cát Cổ Lệ vừa nhìn thấy hắn đã hỏi tung tích đám người của nàng, Độ Nhất trầm mặc một hồi, lắc đầu: "Khi ta đến, bọn họ đã chết. Tổng cộng mười tám người, mười tám thi thể."
"Không...." Tháp Cát Cổ Lệ ôm đầu, kêu lên, nước mắt trào khỏi mi mắt, tí tách rơi xuống: "Tại sao lại vậy, bọn họ vốn không phải chết! Đều do ta, đều do ta cậy mạnh, là ta hại họ!"
Mười tám người kia đã đi theo bên người Tháp Cát Cổ Lệ khoảng mười năm, cùng nàng trải qua mọi trận đấu lớn có, nhỏ có, luôn trung thành và tận tâm với nàng, hôm nay, lại trở thành mười tám thi thể lạnh băng, khiến cho Tháp Cát Cổ Lệ sao có thể tiếp nhận.
"Đều là lỗi của ta! Là ta hại họ!" Tháp Cát Cổ Lệ đánh vào đầu mình, miệng vết thương trên tay trái vốn đã được băng bó kỹ vì đánh mạnh mà lại chảy máu.
"Này, ngươi đã đủ chưa vậy?" Độ Nhất cầm lấy tay Tháp Cát Cổ Lệ, không cho nàng tự đánh mình nữa, không ngờ Tháp Cát Cổ Lệ lại đạp một cước, đá Độ Nhất té xuống mặt đất: "Ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù bọn hắn!"
Tháp Cát Cổ Lệ tự đỡ mình đứng lên, vừa đi hai bước, Độ Nhất rống lên: "Đã đủ rồi! Tháp Cát Cổ Lệ, ngươi đừng làm rộn mọi chuyện lên nữa, được không vậy? Ngươi đã tự hại mình, hại thủ hạ của mình, chẳng lẽ ngươi còn muốn hại chết chúng ta luôn sao? Ngươi có hiểu hay không vậy? Đây không phải là sa mạc rộng lớn của ngươi! Ngươi cũng không còn là công chúa tôn quý của Nữ Chân! Ngươi tỉnh lại đi!"
Lời của Độ Nhất khiến cho Tháp Cát Cổ Lệ sững sờ ngay kia, sau đó khóc lớn lên. Hình tượng của Tháp Cát Cổ Lệ luôn luôn kiên cường, cho dù đệ đệ bị giết, bộ tộc tan rã, nàng cũng chưa từng như vậy, nhưng bây giờ lại khóc thành thế, khiến cho tay chân Độ Nhất có chút luống cuống, cứ như rằng hắn đã làm gì ác vậy.
"Khóc cho họ, không bằng lau khô nước mắt, trước trốn đi, tránh chết, rồi mới trở về trả thù!"
Long Trạch Cảnh Thiên xuất hiện trong phòng, hắn trầm mặc, nhìn chằm chằm vào Tháp Cát Cổ Lệ: "Không phải nói đợi thời cơ cùng hành động sao! Do ngươi tự tiện quyết định, suýt chút nữa chúng ta đã bị lộ ra ngoài ánh sáng, làm phiền ngươi lần sau nếu có xúc động lần nữa nhớ suy nghĩ kỹ trước, đừng hại thêm ai nữa!"
"Điện hạ, nàng ấy đã biết sai rồi, ngươi đừng nói như vậy." Độ Nhất lúc này lại ra mặt giúp Tháp Cát Cổ Lệ.
"Hừ!" Long Trạch Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng Mục Hoa: "Đa tạ Thừa tướng đã nhắc nhở, nếu không ta đây không thể đứng ở nơi này rồi!"
"Điện hạ không cần khách khí! Đúng rồi, các vị, thời gian không còn sớm, các ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian rời thành cùng ta!" Mục Hoa dẫn Long Trạch Cảnh Thiên, Độ Nhất cùng Tháp Cát Cổ Lệ đến thư phòng của lão, mở cửa ngầm ra, đi một lúc thì dừng lại, xốc thảm lông dưới mặt đất lên, lộ ra một tấm ván gỗ.
"Nơi này là một mật đạo mà trước kia lão phu đã đào, đi thông ra bên ngoài thành. Hiện tại Phượng Thương đã phong tỏa thành, các ngươi không thể ra, rời đi từ nơi này là an toàn nhất đó!" Lúc nói chuyện, Mục Hoa đã mở tấm ván gỗ ra, tự mình xuống mật đạo trước.
Long Trạch Cảnh Thiên mang theo hai người, cộng thêm Độ Nhất và Tháp Cát Cổ Lệ, tổng cộng năm người đi theo sau lưng Mục Hoa, tiến vào địa đạo.
Mật đạo này, đào cũng không cao, đi bên trong phải hơi khom lưng, hơi không cẩn thận liền động đầu. Đi một hồi lâu trong địa đạo, mới tới một lối ra khác. Điều khiến Long Trạch Cảnh Thiên kinh ngạc chính là, lối ra của địa đạo này, lại là một cái giếng cạn bị bỏ hoang.
Khi những người kia leo lên giếng từ những dây khô rủ xuống, Độ Nhất ngồi xổm trước mặt Tháp Cát Cổ Lệ: "Lên đi, ta cõng ngươi lên đó!"
Tháp Cát Cổ Lệ có chút kinh ngạc, không nói chuyện, ngồi lên, áp vào lưng Độ Nhất, hai người ra ngoài cuối cùng.
Lúc này, trời đã tối, Mục Hoa ôm quyền cúi người về phía đám người Long Trạch Cảnh Thiên: "Gần đây đang ồn ào, kính xin các vị tránh một chút! Phủ Thừa tướng của Mục Hoa ta luôn mở cửa chào đón các vị!"
"Đa tạ Thừa tướng!" Đám người Long Trạch Cảnh Thiên ôm quyền cảm tạ, trong lòng bọn họ đều rõ, nếu không có Mục Hoa, nói không chừng Phượng Thương đã tìm ra bọn họ, hiện tại ắt họ chẳng thể bình an đứng tại đây.
Trong phủ Nhiếp Chính Vương, Phượng Thương nghiêm mặt: "Mười tám người? Không có Tháp Cát Cổ Lệ? Ả ta đã đi đâu được chứ?"
Một ngày này, Ưng Kỵ quân đã lục soát hơn phân nửa thành, còn lại chỉ có thành Đông- nơi ở của đám quan lớn cùng Hoàng cung. Mười tám người kia hiển nhiên là đồng bọn của Tháp Cát Cổ Lệ, điều khiến cho Phượng Thương cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tháp Cát Cổ Lệ rõ ràng chưa quay lại đó, ả ta rốt cuộc đã trốn đi đâu?
"Vương gia, ngày mai, chỉ còn khu đông cùng hoàng cung, rốt cuộc tra hay không tra? Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, nếu như trong triều thật sự có người cấu kết với Cổ Lệ, tên kia muốn giấu ả, vẫn có khả năng. Cho dù chúng ta tìm, cũng chưa chắc có thể tìm được."
Lời của Nạp Lan Tín hoàn toàn có lý, Phượng Thương hiểu rõ, nếu như không tìm thấy trong nhà dân, vậy Tháp Cát Cổ Lệ ắt hẳn đang trốn trong nhà quan. Chỉ là trong kinh thành có nhiều quan viên như vậy, tra từng nhà từng nhà, rất tốn thời gian, hơn nữa nô bộc trong phủ quan cũng rất nhiều, muốn giấu người, đúng là chuyện rất dễ. Chuyện này, thật khó giải quyết.
"Cho người rút lui, ngày mai khôi phục lại bình thường, chỉ là phải cẩn thận kiểm tra tất cả những người rời khỏi kinh thành. Sau đó, cho người Phật Sinh Môn tìm kiếm tung tích của Tháp Cát Cổ Lệ. Thuận tiện, tìm cả Long Trạch Cảnh Thiên. Ta lo rằng hai người này hợp tác với nhau, đến lúc đó thì có chuyện rồi!"
An bài xong những chuyện này, Phượng Thương trở về Thính Tùng lâu.
Tuy ban ngày đã trải qua chuyện như vậy, nhưng bộ dáng Phượng Kiêu cứ như không hề gặp chút kinh hão, ăn no rồi bú sữa, theo lời ru của Mộ Dung Thất Thất mà tiến vào mộng đẹp.
"Ngủ?" Phượng Thương đi đến bên giường, nhìn Phượng Kiêu trong lòng Mộ Dung Thất Thất.
"Ừm!" Mộ Dung Thất Thất gật đầu, cẩn thận từng ly từng tí đặt Phượng Kiêu xuống giường.
"Tiểu tử này, hôm nay rõ ràng không hề khóc! Thật không biết là hắn gan lớn hay là giấu điều gì." Bế nhi tử lên, Phượng Thương có cảm giác đặc biệt tự hào. Hắn cảm thấy biểu hiện hôm nay của Phượng Kiêu rất tốt, rất không bình thường, không như tiểu hài nhi bình thường.
Nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng, buông màn xuống, kéo Phượng Thương sang một bên.
"Tìm được người chưa?"
"Chỉ tìm được đồng đảng, không tìm được Tháp Cát Cổ Lệ."
"Hả?" Mộ Dung Thất Thất nhíu mi đẹp: "Ả ta chứa ai vậy? Chẳng lẽ có người bao che cho ả? Là ai chứ?"
"Được rồi, Khanh Khanh, vấn đề này cứ giao cho ta, nàng đừng nghĩ nhiều như vậy! Hôm nay hẳn đã khiến nàng sợ hãi! Lát nữa nàng nghỉ ngơi sớm một chút, đây là chuyện của nam nhân, nàng cứ để cho ta giải quyết đi!"
Phượng Thương ôm lấy mọi chuyện, Mộ Dung Thất Thất tất nhiên cao hứng, gật đầu nói: "Được."
Mộ Dung Thất Thất tựa trong lòng Phượng Thương; "Thương, đợi qua chuyện này, chúng ta có lẽ nên xử lý chuyện hôn lễ của A Khang cùng Tô Mi nhỉ? Không thể vì chuyện của chúng ta mà làm chậm trễ chuyện của họ nha! Đợi họ kết hôn xong, chúng ta sẽ đến Nam Phượng quốc, chàng thấy được không?'
Đề nghị của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương đương nhiên tán thành hai tay. Hôn sự của Hoàn Nhan Khang, hắn một mực luôn để trong lòng, nguyên bản hắn muốn tranh thủ thời gian để Hoàn Nhan Khang sớm ôm người đẹp về nhà, hiện tại Mộ Dung Thất Thất nhắc đến, vừa vặn hợp với ý hắn.
"Ta đã cho người chọn ngày giờ, ngày mười tám tháng hai là ngày tốt! Ta cũng không muốn A Khang mãi quấy rối thế giới hai người của chúng ta nha, sớm một chút để Tô Mi đến quản lý hắn thì thật tốt!"
Trong phủ Tiêu Dao Vương, Hoàn Nhan Khang hắt hơi một cái, sau khi hắt hơi xong, hắn sờ sờ cái mũi, căn bản không hề biết rằng Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương đang lo chuyện tương lai của hắn.
Mục Hoa vốn cho rằng Phượng Thương nhất định sẽ lật tung kinh thành lên, không nghĩ qua ngày hôm sau mọi chuyện lại bình thường, ngoại trừ cửa thành có Ưng Kỵ quân kiểm tra người đi đường ra vào thành, những chuyện khác đều tan thành mây khói, giống như một tràng oanh oanh liệt liệt tra thành ngày hôm qua, hoàn toàn là "một màn kinh động hư ảo".
Mà hành vi của Phượng Thương, càng khiến Mục Hoa khó đoán được. Dựa theo cá tính trước đây của Phượng Thương, không bắt được Tháp Cát Cổ Lệ ắt không bỏ qua, hẳn là, nam nhân sau khi kết hôn đều trở nên lòng vòng, trở nên ôn nhu hơn?
Mục Hoa làm sao biết rõ, bên ngoài Yến Kinh, người của Phật Sinh Môn cùng người của Ma Vực đã bày ra thiên la địa võng, bức họa của Long Trạch Cảnh Thiên cùng Tháp Cát Cổ Lệ đã được đưa đến khắp các châu huyện. Sau khi rời khỏi kinh thành, mấy người kia đều phải ngày ngày trải qua cuộc sống trốn chui trốn nhũi, vô luận trong triều đình hay trong giang hồ, đều có người tìm kiếm bọn hắn.
Để đối phó với Tháp Cát Cổ Lệ, Phượng Thương chọn dùng thủ đoạn "đánh rắn động cỏ". Đã không biết ả ở nơi nao, vậy cứ tạo nên một trạng thái hoảng sợ, khó lòng chịu nổi dù chỉ một ngàu, khiến cho lòng ả ngày đêm không được an ổn. Binh mã của triều đình ở ngoài sáng, người của Phật Sinh Môn cùng Ma Vực ẩn trong tối, một ngày nào đó, bọn họ sẽ lộ ra chân ngựa*, đến lúc đó chỉ dùng một mẻ hốt gọn tất cả bọn họ. (*điểm yếu, điểm sơ suất)
Sau khi Mộ Dung Thất Thất nói chuyện muốn chuẩn bị hôn sự cho Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi cho Đông Phương Lam nghe, vị thái hoàng thái hậu này quả thực cực kỳ cao hứng.
Đông Phương Lam từng nhìn thấy Tô Mi rất nhiều lần, rất yêu thích cô nương đáng yêu, dễ tính này, có điều, thứ khiến Đông Phương Lam để ý nhất chính là dáng người cao gầy của Tô Mi, theo lời của bà mà nói, tướng mạo của Tô Mi chính là bộ dáng mắn đẻ.
Lúc Đông Phương Lam nói lời này, Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi đều ở bên cạnh, Hoàn Nhan Khang vẫn luôn mừng rỡ, trì độn cười cười, còn Tô Mi lại đỏ mặt xấu hổ.
"Nha đầu a, nhanh qua cửa một chút! Qua bước rồi hãy gọi ta một tiếng nãi nãi!" Đông Phương Lam nắm bàn tay Tô Mi, càng nhìn Tô Mi càng thấy yêu thích, cuối cùng bà dứt khoát cởi hết đống vòng vàng trên tay xuống, đeo cho Tô Mi.
"Thái hoàng thái hậu, cái này không được...."
Tô Mi muốn cự tuyệt lại bị Hoàn Nhan Khang ngăn lại: "Hoàng tổ mẫu đã tặng, nàng cứ nhận đi! Đây là lễ gặp mặt! Nhận lễ này, nàng là con dâu nhà Hoàn Nhan ta rồi!"
Lần đầu tiên, Tô Mi không đấu võ mồm với Hoàn Nhan Khang mà đỏ mặt, hiện ra vẻ đáng yêu của tiểu nữ tử.
Thời gian trôi qua cực nhanh, ngày mười tám tháng hai rất nhanh đã đến. Sáng sớm, Tô Mi đã bị người vực dậy, Mộ Dung Thất Thất tự mình trang điểm cho Tô Mi, Tố Nguyệt ở một bên vấn tóc cho Tô Mi. Mũ phượng, khăn trùm cùng đồ trang sức quý báu đều được Mộ Dung Thất Thất chuẩn bị xong từ sớm, làm cái này, làm cái kia một hồi, Tô Mi chính thức trở thành một tân nương tử.
"Thật xinh đẹp!" Mộ Dung Thất Thất vẽ mày cho Tô Mi, buông bút trong tay xuống.
"Hôm nay, Tô Mi của chúng ta là tân nương tử xinh đẹp đệ nhất thiên hạ!"
"Tiểu thư..." Tô Mi đứng lên, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Thất Thất, hành động đột ngột của nàng khiến cho Mộ Dung Thất Thất sững sờ, vội vàng định đỡ Tô Mi lên, lại bị Tô Mi cự tuyệt: "Tiểu thư, Tô Mi có ngày hôm nay, không thể không nhắc đến người! Tô Mi cảm tạ người!"
Nói xong, Tô Mi dập đầu ba cái với Mộ Dung Thất Thất: "Tô Mi đạ tạ tiểu thư!'
"Tô Mi, mau đứng lên đi!"
Trong mắt Mộ Dung Thất Thất có chút ươn ướt, lần trước, khi gả Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất cũng không cảm thấy như thế, bởi vì Nạp Lan Tín là thủ hạ của Phượng Thương, Tố Nguyệt vẫn gả vào Vương phủ. Thế nhưng Tô Mi lại khác, bây giờ gả nàng là gả ra ngoài, ngày sau không thể ngày ngày đều được gặp mặt.
"Đừng khóc! Tân nương tử không thể khóc!" Mộ Dung Thất Thất cẩn thận lau nước mắt cho Tô Mi, lại trang điểm lại cho nàng: "A Khang là người tốt, nhất định sẽ rất yêu thương ngươi! Lại nói, chúng ta ở gần nhau như vậy, ngươi không phải có thể thường xuyên trở về, ba chúng ta cũng có thể thường xuyên gặp mặt, cũng không phải sẽ tách ra, không thể gặp nhau nữa! Đừng khóc nha, nghe lời!"
Ba người chủ tới thân mật nói chuyện xong, kiệu đón dâu đã đến phủ Nhiếp Chính Vương, Hoàn Nhan Khang cưỡi con ngựa cao ta, một thân đỏ rực, vui sướng hớn hở, cực kỳ đẹp trai.
"Chú rể đến đón tân nương tử!" Một giọng nói truyền đến, Mộ Dung Thất Thất vội phủ khăn đỏ lên đầu Tô Mi. Tố Nguyệt cũng đưa cho Tô Mi một quả táo vừa lớn vừa đỏ vào tay Tô Mi: "Cầm chặt quả táo, ngàn vạn đừng để mất nha!"
Người săn sóc dâu nắm lấy tay Tô Mi, đỡ nàng ra khỏi cửa, một đường vòng quanh Vương phủ, cuối cùng đến cửa lớn.
Nhìn thấy Tô Mi đi ra, Hoàn Nhan Khang lập tức xuống ngựa, định đến đỡ nàng, lại bị Phượng Tề gọi lại: "Vương gia, hiện tại còn chưa tới lượt ngài! Đợi lát nữa đến phủ Tiêu Dao Vương, ngài cứ tích cực như thế!"
Lời của Phượng Thương khiến mọi người cười, Hoàn Nhan Khang trong chốc lát đã đỏ bừng mặt, chỉ có thể lên ngựa nhìn Tô Mi bước lên kiệu.
Đợi đến khi rèm đỏ trước kiệu buông xuống, lòng Hoàn Nhan Khang mới an tâm.
"Khởi kiệu!"
Đội đón dâu cực kỳ hoành tráng đi về phía Tiêu Dao Vương phủ, trong kiệu, Tô Mi nắm chặt quả táo, tim cũng nhảy lên nhảy xuống theo sự xóc nảy của cỗ kiệu.
Nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình tìm được người mình yêu, cùng hắn kết hôn, càng không nghĩ tới mình sẽ gả cho Vương gia của một nước. Những chuyện này đều là chuyện nàng chưa từng dãm nghĩ, hiện tại lại trở thành sự thật, người nàng yêu đang ở bên ngoài, bọn họ đang đi về nhà mới của họ, hết thảy mọi chuyện, khiến Tô Mi cảm thấy hết sức hạnh phúc.
Trong phủ Tiêu Dao Vương, để nghênh đón nữ chủ nhân, trang bị đã được đổi mới hoàn toàn. Hoàn Nhan Kiệt cùng Đông Phương Lam đã sớm đến đây, Hoàn Nhan Kiệt đoan đoan chánh chánh ngồi trên ghết, biểu lộ tuy vờ như trấn định, thế nhưng vẻ hưng phấn trong mắt lại không thể che được suy nghĩ trong lòng tiểu hài tử.
Đây là lần đầu tiên Hoàn Nhan Kiệt tham gia hôn lễ, hơn nữa lại còn chủ hôn cho Hoàn Nhan Khang, khiến cho hắn cảm thấy mới lạ, hơn nữa hết sức cao hứng.
"Hoàng thượng, thái hoàng thái hậu, vương gia và vương phi đã tới!" Hoàn Nhan Khang vừa đến vương phủ, đã có người tiến lên thông báo.
"Thái nãi, trẫm muốn đi xem!" Vừa nghe nói vậy, Hoàn Nhan Kiệt có chút ngồi không yên, hắn rất muốn biết đón dâu là chuyện như thế nào, hết sức tò mò, định ra đằng trước nhìn thử.
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Hoàn Nhan Kiệt, Đông Phương Lam nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Hoàng thượng, hôm nay ngươi là chủ hôn, chủ hôn không thể chạy loạn khắp nơi!"
"Nhưng—-" Trong lòng Hoàn Nhan Kiệt có chút thất vọng, không thể ra đi, hắn chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, muốn nhanh nhìn thấy Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi.
—————————-
Đợi một hồi lâu, Hoàn Nhan Khang mới nắm lụa đỏ xuất hiện trước mặt mọi người. Lụa đỏ, nối liền hắn với Tô Mi. Người săn sóc dâu cẩn thận từng ly từng tí dắt lấy Tô Mi, hai người một trước một sau đi tới.
"Nhất bái thiên địa! Nhị bái Thái hoàng thái hậu, Hoàng thượng! Phu thê giao bái! Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!"
Đến khi Tô Mi được đưa vào phòng tân hôn, nàng mới như tỉnh khỏi mộng. Lập gia đình! Nàng trở thành tân nương của Hoàn Nhan Khang rồi! Tô Mi nắm chặt quả táo trong tay, có chút khẩn trương. Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười, Tô Mi có thể cảm nhận được trong phòng có mấy nha hoàn, cùng với người săn sóc dâu. May mà mũ phượng trên đầu nàng đã được Mộ Dung Thất Thất cải tiến, không nặng lắm, nếu không phải đợi lâu như vậy, ắt hẳn nàng đã đau đầu đau cổ hết rồi.
Đợi một hồi lâu, lâu đến khi Tô Mi không còn phân biệt được thời gian, mới truyền đến một tiếng: "Vương gia đến!"
Hoàn Nhan Khang đến rồi? Tâm tình Tô Mi có chút phức tạp, vui mừng, kích động ắt không thể thiếu, nhưng ngoài sự vui mừng, còn có một chút khẩn trương. Lúc này, Tô Mi cảm nhận được tay mình đổ đầy mồ hôi. Bởi vì trên đầu đang phủ khăn hỉ, nàng không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể cúi thấp đầu, nhìn quả táo bên trong bàn tay trắng nõn của mình.
"Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương phi!"
"Ừ! Các ngươi...đều lui xuống đi!" Hoàn Nhan Khang phất phất tay, cho mọi người lui xuống, đợi đến khi trong phòng chỉ còn hắn và Tô Mi, Hoàn Nhan Khang hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Tô Mi.
Tô Mi biết rõ Hoàn Nhan Khang đã đến, lúc này, tim nàng nhảy thình thịch dồn dập, giây phút nhìn thấy đôi giày của Hoàn Nhan Khang ở biết mặt, tim của Tô Mi suýt nữa đã nhảy thót lên cổ họng.
Thời gian, bỗng như dừng lại, chung quanh an tĩnh dị thường, yên tĩnh đến khiến Tô Mi có thể nghe được tiếng tim đập của mình, cùng tiếng hít thở của Hoàn Nhan Khang, càng lúc càng gần.
Trong mắt Hoàn Nhan Khang hiện lên ý thương yêu, thâm tình ngắm Tô Mi phủ hồng sa, qua hồi lâu, mới phát ra một tiếng thở dài: "Tiểu Mi Nhi, rốt cuộc ta cũng cưới được nàng rồi!"
Đã quen với bộ dạng cười đùa tí tửng của Hoàn Nhan Khang, Tô Mi không biết hắn lại có một mặt trầm ổn, thâm thúy như vậy. Hoàn Nhan Khang duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mi đặt vào tay mình, cảm nhận được mồ hôi trong tay nàng, Hoàn Nhan Khang nhẹ giọng cười cười.
"Tiểu Mi Nhi, nàng đang khẩn trương đấy!"
Tiếng cười này, khiến cho Tô Mi quýnh lên...hết sức 囧, muốn rút tay đi, lại bị Hoàn Nhan Khang nắm chặt lấy.
"Buông tay!" Tô Mi nhẹ khiển trách.
"Không buông! Bây giờ không buông, cả đời không buông!"
Hoàn Nhan Khang cầm lấy tay Tô Mi, lục lọi trên người trong chốc lát, lấy ra một cái hộp màu vàng. Khi Tô Mi còn chưa kịp hiểu gì, Hoàn Nhan Khang đã quỳ một gối xuống trước mặt Tô Mi: "Tô Mi, nàng nguyện ý gả cho ta chứ?"
Bộ dáng này của Hoàn Nhan Khang, khiến cho Tô Mi nhớ lại cảnh Phượng Thương cầu hôn Mộ Dung Thất Thất. Lúc ấy nàng đã nói với Hoàn Nhan Khang, nàng rất hâm mộ Mộ Dung Thất Thất! Đều nói đàn ông quỳ gối là vàng, Phượng Thương lại vì yêu mà tình nguyện, quỳ xuống trước mặt nữ nhân mình yêu quý, thật sự rất không dễ dàng. Không nghĩ tới một câu vô tâm của nàng, lại được Hoàn Nhan Khang nhớ mãi.
Hoàn Nhan Khang mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn làm từ lam bảo thạch. Chỉ nhìn kiểu dáng, Tô Mi đã biết đây là thiết kế của Mộ Dung Thất Thất. Chẳng lẽ chuyện này, Mộ Dung Thất Thất cũng tham gia sao? Nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất đối xử với mình tốt như vậy, hốc mắt Tô Mi nóng lên.
"Tô Mi, nàng nguyện ý gả cho ta chứ?" Thấy Tô Mi không lên tiếng, Hoàn Nhan Khang có chút nóng nảy, đưa hộp tới: "Có nguyện ý gả cho ta không?"
Một câu, Hoàn Nhan Khang lặp lại tận ba lần khiến cho Tô Mi không nhịn được thầm mắng trong lòng: "Đồ ngốc." Nàng đã ngồi kiệu hoa đến đây, bái thiên địa với hắn, hắn sao còn nói lời ngớ ngẩn như vậy chứ!
Tô Mi cố tình làm khó Hoàn Nhan Khang, dù sao hiện tại trên mặt nàng còn khăn hỉ, Hoàn Nhan Khang không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, không biết nàng cố ý đâu nhỉ?
Cô dâu mỹ nữ sau khăn đỏ không nói một lời, Hoàn Nhan Khang triệt để nóng nảy, dứt khoát cầm lấy chiếc nhẫn, trực tiếp đeo vào ngón áp út bên tay trái của nàng.
"Ai nha, ngươi muốn dùng sức mạnh sao!" Tô Mi cao hứng trong lòng, ngoài miệng lại bắt đầu trách móc.
"Hừ! Ta mới mặc kệ nhiều như vậy! Nàng đã bước vào cửa nhà ta, vậy là người của ta! Không đáp ứng cũng phải đáp ứng, đáp ứng, vậy thì tốt rồi!" Hoàn Nhan Khang đứng lên, phủi phủi bụi trên đầu gối, cười ha ha nhìn tay Tô Mi, nắm chặt cái tay đang đeo nhẫn của nàng, ngây ngô cười.
"Ngươi, cái tên vô lại này..." Tô Mi khẽ hít một tiếng.
"Đúng! Ta là một tên vô lại, ta đã định nàng rồi! Đừng hòng quăng ta, ta sẽ một mực quấn lấy nàng!"
Chẳng biết tại sao, thẳng đến khi đeo nhẫn cho Tô Mi, Tô Mi không cự tuyệt, tim Hoàn Nhan Khang mới thật sự an tâm. Như vậy, có thể ở cạnh Tô Mi, nắm tay nàng, cảm giác này thật tốt! Hắn đã thật lâu, thật lâu chưa cảm nhận được cảm giác hạnh phúc này rồi!
"Này...."
Một lúc lâu, Hoàn Nhan Khang vẫn không lên tiếng, Tô Mi không nhịn được dùng khủy tay thọt hắn.
"Sao vậy?" Tô Mi nhẹ đụng, kéo Hoàn Nhan Khang ra khỏi mộng đẹp.
"Nhanh lấy khăn hỉ xuống! Chàng muốn ta đợi đến lúc nào vậy hả?"
Tô Mi rống một tiếng, dọa Hoàn Nhan Khang nhảy dựng lên, lúc này mới phát hiện, hắn còn chưa nhấc khăn cô dâu lên. Vội vàng lấy hỉ khăn xuống, khuôn mặt diễm lệ của Tô Mi xuất hiện trước mặt Hoàn Nhan Khang.
"Thật đẹp..." Lời khen này xuất phát từ tận đáp lòng Hoàn Nhan Khang, mắt hắn không di chuyển, nhìn chằm chằm vào Tô Mi, trong mắt bùng lên ngọn lửa nhiệt tình, khiến cho Tô Mi cảm thấy một cỗ khô nóng.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11 - Đoan Mộc tiểu thư gây hấn
- Chương 12 - Từng bước ép sát.
- Chương 13 - Tiếu hồng trần
- Chương 14 - Đá bay ngươi nha.
- Chương 15 - Tương kế tựu kế
- Chương 16 - Kết quả ngoài dự đoán
- Chương 17 - Địch nhân của địch nhân là bằng hữu
- Chương 18 - Tính toán của hoàng hậu
- Chương 19 - "Liên công tử" đối kháng "Liên công tử"
- Chương 20 - Gặp lại Long Trạch Cảnh Thiên
- Chương 21 - Thư từ hôn bằng máu
- Chương 22 - Dục Tử Hoàn
- Chương 23 - Như thế nào mới là vong ân phụ nghĩa ?
- Chương 24 - Phiền toái tìm tới cửa
- Chương 25 - Thiên xà vũ
- Chương 26 - Ném đá giấu tay.
- Chương 27 - Chiêu Dương công chúa.
- Chương 28 - Mộ Dung Tâm Liên "trần như nhộng"
- Chương 29 - Hải Đường Xuân Thủy
- Chương 30 - Trắc Vương phi
- Chương 31 - Lấy lòng công chúng.
- Chương 32 - Tư tâm nho nhỏ của nam nhân
- Chương 33 - Du hồ
- Chương 34 - Cáo mượn oai hùm
- Chương 35 - Thương hải nhất thanh tiếu
- Chương 36 - Thái tử của Nam Phượng quốc.
- Chương 37 - Nếu ta làm hoàng đế.
- Chương 38 - Tuyệt Sắc phường
- Chương 39 - Kim Lũ y
- Chương 40 - Chém hắn cho bổn cung!
- Chương 41 - Bốn mươi thủ cấp.
- Chương 42 - Trùng dương* cung yến.
- Chương 43 - Nam chính nữ chính lên sàn.
- Chương 44 - Công chúa háo sắc hối hận.
- Chương 45 - Công chúa Nam Phượng quốc- Minh Nguyệt Hinh
- Chương 46 - Hắn thích bị ngược?
- Chương 47 - Vị mẫu thân đáng khinh.
- Chương 48 - Vương gia, bọn họ khi dễ ta!
- Chương 49 - Cược mạng sống của các ngươi!
- Chương 50 - Mượn chút máu xài tạm!
- Chương 51 - Cúc màu máu
- Chương 52 - Chặt đi đôi tay của nàng ta.
- Chương 53 - "Con bài chưa lật" của Long Trạch Vũ Nhi.
- Chương 54 - Thủ cung sa.
- Chương 55 - Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
- Chương 56 - Thủ phạm đứng phía sau
- Chương 57 - Trò hay bắt đầu.
- Chương 58 - Tin dữ nối tiếp tin dữ.
- Chương 59 - Ở chung trước hôn nhân
- Chương 60 - Dấm chua của Phượng Thương bay đầy trời.
- Chương 61 - Vương phi theo người bỏ trốn.
- Chương 62 - Ong với bướm.
- Chương 63 - Điều kiện hà khắc của thái hậu.
- Chương 64 - Mỹ nhân có tâm địa rắn rết.
- Chương 65 - Lần Đầu Tiên Hôn Trực Tiếp
- Chương 66 - Cừu Địch
- Chương 67 - Phượng Thương phát bệnh!
- Chương 68 - Phượng Thương độc
- Chương 69 - Bảo châu công chúa tính toán thật là tốt
- Chương 70 - Nam Lân vương mất khống chế
- Chương 71 - Câu dẫn.
- Chương 72 - Sinh tử chiến.
- Chương 73 - Nam Lân vương ngượng ngùng
- Chương 74 - Người Đông Lỗ hèn hạ
- Chương 75 - Kinh tâm động phách.
- Chương 76 - Sắc đẹp tập kích.
- Chương 77 - Khảo nghiệm tầng thứ bảy - khảo nghiệm quan trọng nhất
- Chương 78 - Biểu ca, ngươi thật quá bưu hãn nha!
- Chương 79 - Tứ quốc tranh bá- Chung kết.
- Chương 80 - Nhận thua? Không có cửa đâu!
- Chương 81 - Không trả lời, ta liền hôn nàng
- Chương 82 - Nữ nhân ở dưới đất
- Chương 83 - Phụ tử cực phẩm
- Chương 84 - Cầu hôn
- Chương 85
- Chương 86 - Lựa Chọn Khó Khăn
- Chương 87 - Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng
- Chương 88 - Sự thật tàn khốc như thế
- Chương 89 - Sự thật tàn khốc như thế (hạ)
- Chương 90 - Bí mật của hắn
- Chương 91 - Dự tiệc
- Chương 92 - Ghen tuông ngập trời
- Chương 93 - Long Phượng đấu
- Chương 94 - Thiêu tuyệt sắc phường, đốt tuyệt bảo trai
- Chương 95 - Hóa ra là nàng
- Chương 96 - Ta yêu nàng
- Chương 97 - Đêm tình nhân
- Chương 98 - Sự thật bại lộ
- Chương 99 - Tranh giành ngôi vị thái tử
- Chương 100 - Lôi đài
- Chương 101 - Ta là cha của con
- Chương 102 - Đoàn viên
- Chương 103 - Hạ Vân Tích cực điểm vô sỉ
- Chương 104 - Chẳng biết xấu hổ
- Chương 105 - Đôi cẩu nam nữ vô sỉ
- Chương 107 - Đã chết, đều đã chết
- Chương 108 - Khảo nghiệm của Di Sa
- Chương 109 - Sự giả tạo của Di Sa
- Chương 110 - Thức tỉnh
- Chương 111 - Rời khỏi kinh thành
- Chương 112 - Đêm tân hôn của Tố Nguyệt
- Chương 113 - Bạch Ức Nguyệt gặp họa
- Chương 114 - Vạch trần mặt nạ của Hoàn Nhan Liệt
- Chương 115 - Cái kết cho Hoàn Nhan Liệt
- Chương 116 - Hoàng thái hậu trẻ tuổi
- Chương 117 - Di Sa bằng Liên sinh ?
- Chương 118 - Âm mưu
- Chương 119 - Chiến tranh bùng nổ
- Chương 120 - Lời hứa của Minh Nguyệt Thịnh
- Chương 121 - Phượng Tà trở về
- Chương 122 - Chặn giết Di Sa
- Chương 123 - Nàng là Y Liên
- Chương 124 - Đại nạn không chết
- Chương 125 - Phượng Thương là kẻ điên
- Chương 126 - Di Sa âm hiểm
- Chương 127 - Khai mở Dân Châu
- Chương 128 - Không thành kế
- Chương 129 - Lần nữa gặp mặt, yêu hận khó phai
- Chương 130 - Di chứng của cổ độc
- Chương 131 - Đến Bồng Lai đảo
- Chương 132 - Về nước
- Chương 133 - Sinh Bảo Bảo
- Chương 134 - Sinh Bảo Bảo (Hạ)
- Chương 135 - Bốn con chuột thối
- Chương 136 - Vị phu nhân kỳ lạ
- Chương 137 - Lần ra tay thứ nhất
- Chương 138 - Chặt tay trái của nàng
- Chương 139 - Hôn lễ của Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi
- Chương 140 - Đêm động phòng của Tô Mi
- Chương 141 - Sóng gió tuyển tú
- Chương 142 - Sóng gió tuyển phi (2)
- Chương 143 - Tuyển phi
- Chương 144 - Khát vọng tình yêu không thể thành
- Chương 145 - Điều kiện giải cổ
- Chương 146 - Thần tiên cao (Thuốc phiện)
- Chương 147 - Tổ khách ba người
- Chương 148 - Lòng lang dạ sói
- Chương 149 - Cho Phượng Kiêu thêm đệ đệ
- Chương 150 - Đoạt lòng dân đúng lúc
- Chương 151 - Thiếu một thứ cũng không được
- Chương 152 - Lên núi đao (Thượng)
- Chương 153 - Lên núi đao (Hạ)
- Chương 154 - Yêu là phải chiếm giữ (Thượng)
- Chương 155 - Yêu là phải chiếm giữ (Hạ) (Hết)
- Phiên ngoại 1 - Phúc Nhĩ
- Phiên ngoại 2 - Công chúa cuối cùng (Thượng)
- Phiên ngoại 3 - Công chúa cuối cùng (Hạ)