Chương 123 - Nàng là Y Liên
"Vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ...."
Lời này giống tiếng sét giữa trời quang, bùng nổ, làm cho đầu của Di Sa "ong" một tiếng, choáng váng.
Hoá ra nàng thật sự đến đây. . . . . .
Di Sa từng tưởng tượng cảnh gặp lại Y Liên rất nhiều lần, bất luận là vui mừng mà khóc, hay là bi thương đau khổ,đủ các loại cảnh tượng, đều đã từng hình thành trong đầu của Di Sa qua nhiều lần. Chỉ có một điều Di Sa không ngờ đến là, khi đến đây , Y Liên vẫn hận hắn như vậy.
Chẳng lẽ việc hắn đã chết cũng không thể trả tội cho nàng được sao?
"Nàng ở đâu? Ta muốn thấy nàng!" Di Sa không tin lời nói của nữ chủ quán, hắn muốn thấy Y Liên, muốn chính miệng nàng nói với hắn những điều này, nếu không hắn nhất định sẽ không tin tưởng .
" Tiểu thư của chúng ta không muốn gặp ngươi! Tiểu thư vừa mới thành hôn, khi nào có thời gian tới bận tâm tới ngươi a! Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi!"
Nữ chủ quán xoay người, muốn trở về quán ăn, roi của Di Sa lại xé rách không khí mà tiến thẳng đến sau gáy của nàng."Chi!" Âm thanh của tiểu nhị quát to lên, nhưng không cách nào có thể tiến lên ngăn chặn.
Vừa rồi lực đạo của Di Sa chỉ có ba phần, lúc này là bởi vì hắn vô cùng phẫn nộ, lực đạo đã tăng lên mười phần.
Nhận thấy sự khác thường của Di Sa, nữ chủ quán lắc mình né tránh. "Chát", roi da đánh vào cái cột trước quán ăn, "Rắc rắc" một tiếng, cây cột bị gãy làm hai. "Rầm!" quán ăn rung rung, không đầy một lát, cái quán ăn đơn giản này không chút do dự mà sụp đổ trước mắt mọi người.
"Di Sa, huynh điên rồi? !" Già Lam lại quát lên, sức lực mạnh mẽ này của Di Sa cũng đủ chứng tỏ hắn có bao nhiêu phần tức giận, hắn rất rõ ràng chuyện này . Hiện tại trênngười hắn toát ra một cỗ sát khí nồng đậm như thế kia, hắn muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn giết hết toàn bộ những người này sao?
"Già Lam, ngươi cút ngay cho ta!" Không đợi Già Lam đến gần, một đạo bạch chưởng từ tay áo bên trái của Di Sa bay ra, trực tiếp đánh vào Gìa Lam trên mặt đất.
"Y Liên, ta biết nàng đang ở đây! Nàng nhất định là đang ở gần đây! Y Liên, nếu nàng không chịu ra , ta sẽ giết toàn bộ thủ hạ của nàng, cho đến lúc nàng chịu ra gặp ta!"
"Chát!" "Chát!"
"Y Liên, nàng mau ra đây cho ta!"
Di Sa gọi tên Y Liên, trên tay lại không buông lỏng chút nào, roi da trong tay bay về phía tiểu nhị. Lấy tốc độ vô cùng nhanh, làm cho người khác không có cơ hội né tránh . Roi da quấn lên cổ tiểu nhị , dùng sức kéo hắn tới đây.
"Lão nương liều mạng với ngươi!"
Thấy đồng bọn gặp nguy hiểm, Chi rút dao đánh về phía của Di Sa. Chẳng qua nàng vừa tiến gần một thước, lúc nãy một đạo bạch chưởng kia liền đánh lên người của nữ chủ quán, "Phốc ——" Ngực chịu chấn thương, Chi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay về phía sau.
"Cẩn thận!" Một bên ứng phó với bọn Hạ Tuyết , tên đại hán xấu xa thấy vậy liền bay lên phía trước, giúp nàng thoát khỏi sắp bị một chưởng mạnh này đánh trên người."Mặc kệ ta! Cứu hắn đi!"
Lúc này, Di Sa đã túm lấy tiểu nhị đến bên người.
"Ầm!" Di Sa đặt năm ngón tay của mình lên đầu của tiểu nhị, trên mặt toàn bộ là sự tức giận, "Y Liên, ta biết nàng ở đây! Nàng không muốn tổn thương người vô tội, hiện tại thủ hạ của nàng đang nằm trong tay ta, nếu nàng không ra, ta liền giết hắn! Ta sẽ giết hết bọn họ! Y Liên! Nàng ra đây cho ta!"
Với diện mạo vô song của Di Sa, nhưng âm thanh phát ra của hắn vô cùng rối loạn, hắn lo lắng nhìn xung quanh, suy nghĩ không ra Y Liên hiện đang ẩn núp ở chỗ nào.
"Roạt ——" Di Sa lợi dụng tiểu nhị bắt Mộ Dung Thất Thất phải xuất hiện, bên này, tên đại hán đã kề đao đến cổ của Hạ Tuyết, ngay cả Kim Vũ, cũng đã bị bắt giữ.
"Ê, người của ngươi đang ở trong tay chúng ta, thả hắn ra ! Nếu không ta sẽ giết nàng!" đao của tên đại hán đã kề sát cổ của Hạ Tuyết, không đầy một lát, trên đao sẽ xẹt qua đầy máu tươi.
"Có cam đảm ngươi liền giết ta! Công tử, Hạ Tuyết không có việc gì!" âm thanh của Hạ Tuyết vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng mồ hôi trên đỉnh đầu lại không thể lừa gạt bất cứ người nào ở đây. Xem ra, thuốc trong cơ thể nàng bắt đầu phát huy tác dụng rồi.
Thấy đối phương dùng Hạ Tuyết để uy hiếp mình, Di Sa mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ, một bộ dạng vô tội, "Tốt! Ngươi cứ giết đi! Nàng chết, ta cùng lắm thì lại tìm một thuộc hạ khác. Bồng Lai đảo có nhiều đệ tử như vậy, chẳng lẽ không tìm thấy một nô tài khôn ngoan hơn sao?"
Nghe thấy Di Sa dùng từ "nô tài khôn ngoan" để hình dung mình, lòng Hạ Tuyết run lên một trận . Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, tác dụng của nàng chỉ có như vậy sao? Chẳng lẽ trong lòng hắn thật sự không có nàng sao?
Không biết là bởi vì trong lòng bị ảnh hưởng, hay là độc đang thực sự phát huy tác dụng, tuy đã vào mùa xuân, nhưng Hạ Tuyết lại cảm thấy toàn thân rét run, thân thể cũng hơi run lên. Xem ra, hôm nay nàng sẽ chết ở chỗ này !
Di Sa không chịu thả người, đao của tên đại hán đã đi vào trong da thịt của Hạ Tuyết, đi đến đã phân nửa. Máu tươi, chậm rãi chảy dọc theo lưỡi đao,sau khi Di Sa nhìn cảnh máu tươi này, hừ nhẹ một tiếng, một chưởng đánh vào đầu vai phải của tiểu nhị."Rắc rắc!"
Chỉ cần nghe âm thanh này, có thể hiểu được xương trên bả vai của tiểu nhị đã bị gãy rời, nhưng hắn lại cắn răng, không hừ một tiếng, làm cho người của Phật Sinh môn vô cùng kính trọng tiểu nhị. Bất luận như thế nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với bọn họ vô cùng bất lơi.
"Liên Sinh, ngươi đừng có gây thêm bất kỳ tội ác nào nữa !"
Đúng lúc này, một âm thanh dịu dàng truyền đến, Di Sa nghe thấy trong lòng trở nên vui vẻ, "Y Liên, là nàng sao! Y Liên, nàng vẫn đang ở đây có phải hay không? !"
Di Sa nôn nóng xoay xe lăn lại, muốn nhìn rõ Y Liên ở phía bên kia, cuối cùng cách phía xa một trăm mét, trên tảng đá lớn bên bờ sông, thấy được Mộ Dung Thất Thất toàn thân hồng y.
"Y Liên, Y Liên!" Di Sa kích động không ngừng, chuyển động xe lăn, hướng tới gần Mộ Dung Thất Thất.
Ngay lúc này! Tiểu nhị đang bị Di Sa quấn roi ở cổ, dùng tay trái lấy chuỷ thủ từ giữa ống quần, hung hăng đâm về phía Di Sa.
"Không biết tự lượng sức mình!" Di Sa giơ tay, một chưởng đánh bay tiểu nhị.
"Phụt ——" tiểu nhị tuy được tên đại hán của Phật Sinh Môn đỡ lấy , nhưng lại ngộ thương nghiêm trọng."Nhanh. . . . . . Chúng ta đi mau. . . . . ." Tiểu nhị cắn răng, há miệng thở dốc, "Chúng ta đi mau!"
Tuy không biết vì sao tiểu nhị lại nói như vậy, nhưng Phượng Thương lúc trước cũng ra lệnh người của Phật Sinh môn không được hiếu chiến mà không có mệnh lệnh. Thấy vậy tên đại hán xấu xa liền đánh ngất Hạ Tuyết cùng Kim Vũ, mang theo mấy người rời khỏi nơi này.
Ở phía trên , Già Lam cùng Kim Vũ, Hạ Tuyết đều nằm trên mặt đất, chỉ có Di Sa chuyển động xe lăn, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương đang đứng. Lúc thấy Di Sa chỉ cách Mộ Dung Thất Thất có mười thước, Phượng Thương ra lệnh một tiếng, hai đội ưng kỵ quân xuất hiện, trên cánh tay trái của mỗi người đều lắp đầy tên nỏ.
"Bắn ——"
Phượng Thương vừa mở miệng, những cái mũi tên màu đen được căng trên nỏ, giống như một cơn gió màu đen, bay thẳng đến Di Sa.
Đột nhiên bị công kích bất ngờ như vậy, làm cho Di Sa sửng sốt mấy giây mới trở về bình tĩnh. Tay trái Di Sa chuyển động xe lăn, tránh né đám tên đầu tiên, tay phải vung roi da, giống như một con rắn đen, mang toàn bộ đám tên thứ hai cuốn xuống mặt đất.
Những mũi tên này, làm cho Di Sa trở về vị trí ban đầu, lúc nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất đứng cùng với Phượng Thương, Di Sa nhớ tới vừa rồi nữ nhân kia nhắc tới "tiểu thư" cùng"cô gia" .
Nhìn Mộ Dung Thất Thất, Di Sa liếc mắt một cái có thể nhận ra Mộ Dung Thất Thất là nữ giả nam trang, nói như vậy, nàng là Y Liên sao? Nam nhân bên cạnh nàng là ai? Có thể điều động Ưng kỵ quân chỉ có một mình Phượng Thương, người nọ là Phượng Thương? !
"Nàng. . . . . . Là Y Liên? !" Di Sa hiểu những mũi tên vừa rồi không phải là muốn lấy tính mạng của hắn, chẳng qua là không để cho hắn tiến lại gần Mộ Dung Thất Thất mà thôi.
Cách sáu năm , lần nữa được nhìn thấy Y Liên, giờ phút này tâm tình của Di Sa vô cùng kích động. Bờ môi của hắn run nhè nhẹ, yết hầu có chút khàn khàn. Tuy cách xa như vậy, nhưng Di Sa có thể nhìn thấy rõ diện mạo của Mộ Dung Thất Thất .
"Nàng đã thay đổi ——"
Di Sa chỉ nói dung mạo của Mộ Dung Thất Thất thay đổi . Chính xác, nếu cùng so sánh với kiếp trước của Y Liên thì hiện tại Mộ Dung Thất Thất đã thay đổi rất nhiều . Nếu Mộ Dung Thất Thất không chủ động xuất hiện, cho dù có cùng nàng đi ngang qua nhau, nhất định Di Sa cũng không thể nhận ra được là nàng.
"Liên Sinh, đã lâu không thấy."
Có vẻ lại thấy Di Sa trở nên kích động, Mộ Dung Thất Thất có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
Tuy là lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ mọi chuyện đều xác thực , Di Sa quả thật là Liên Sinh. Nhìn thấy Di Sa giương ra bộ mặt ngây thơ, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy thật ghê tởm. Một tên bác sĩ vô tình vô nghĩa lại nham hiểm như vậy, lại có thể xuyên qua như vậy , lại có thể chiếm lấy một thân thân ngây thơ đáng yêu như vậy, thật sự là khiến người ta tức giận mà!
"Y Liên ——" cho dù Di Sa có kích động, cũng có thể nghe thấy âm thanh xa cách phát ra từ Mộ Dung Thất Thất. Xem ra, nữ nhân kia nói quả thật không sai, những lời truyền đạt của nàng, chính là ý của Mộ Dung Thất Thất. Nàng nhất định là vì việc lúc trước, vẫn oán hận hắn. Cho nên, Cho dù nàng biết rõ là hắn, vẫn không chịu gặp hắn. Vì cái gì?Vì cái gì lại khiến bọn họ trở thành như vậy!
"Y Liên, nàng. . . . . . Vẫn không chịu tha thứ cho ta sao?" Di Sa vội vàng muốn từ trong miệng Mộ Dung Thất Thất nghe được một câu"Tha thứ" của nàng , nhưng hắn lại không nghĩ rằng câu nói sau của nàng đã đánh hắn thẳng tới mười tám tầng địa ngục.
"Ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho kẻvong ân phụ nghĩa, giết chết nghĩa phụ!"
Vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ! Lời này quá tàn nhẫn! Vĩnh viễn là rất xa sao? Chẳng lẽ là đời đời kiếp kiếp sao? Di Sa cho rằng Mộ Dung Thất Thất oán hận hắn vì hắn đã giết nàng, không nghĩ rằng nàng ghi hận lại là việc này. Sớm biết rằng như vậy, hắn sẽ không động thủ với nghĩa phụ . Y Liên kính trọng nhất là nghĩa phụ, hiện giờ nhất định hận hắn cho đến chết !
Nhưng mà hắn cũng có nỗi khổ!
"Y Liên, nàng nghe ta giải thích, nghĩa phụ là do ta lỡ tay giết chết mà thôi , ta không phải cố ý ! Nàng phải tin tưởng ta! Huống chi, ta cũng đã bồi một mạng. Y Liên, ta đã bồi một mạng rồi,cũng phế đi đôi chân, ta đã nhận đủ trừng phạt rồi ! Y Liên, tha thứ cho ta có được hay không? Chúng ta lại giống như trước đây có được hay không?"
Hạnh phúc giống như trước đây có được hay không? Câu nói kế tiếp,Di Sa cũng không nói ra, hắn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Thất Thất càng xuất hiện thêm nhiều tức giận , đó là một loại hận không thể ngay tức khắc ăn thịt của hắn, uống máu của hắn.
"Y Liên, ta không cầu nàng có thể yêu ta, ta chỉ muốn cùng nàng trở lại như trước mà thôi! Dù cho nàng không thích ta, nhưng cầu xin nàng cho ta có thể đứng ở bên cạnh nàng, để ta có thể vĩnh viễn chiếu cố nàng, có được hay không?"
Đến lúc này, Di Sa vẫn còn ảo tưởng mộng đẹp như thế sao, điều này làm cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy vô cùng phiền chán. Vì lợi ích cá nhân như vậy, chỉ vì ham muốn cá nhân mà có thể giết chết nghĩa phụ, nàng nhất định không thể tha thứ cho hắn!
"Liên sinh, ngươi đừng có nằm mơ nữa ! Hôm nay là ngày chết của ngươi, để mạng lại đi!"
Mộ Dung Thất Thất nhảy lên, không ngờ bị Phượng Thương kéo lại ôm vào lòng, "Lão bà, nàng là đang mang thai , làm sao lại đánh đánh giết giết như vậy chứ! Chuyện như vậy để cho lão công như ta làm đi!"
Phượng Thương không quen nhìn thấy ánh mắt của Di Sa đối với Mộ Dung Thất Thất, cái loại lưu luyến say mê này, làm cho hắn vô cùng khó chịu. Huống chi bản thân của Mộ Dung Thất Thất đang mang thai như vậy , làm sao có thể để nàng tức giận, vì người như Di Sa mà hao tổn như vậy, quả thực là không đáng.
"Ngoan! Lão công sẽ lấy đầu hắn cho nàng!" Như không thấy bộ dạng say mê của Di Sa, Phượng Thương cố ý kích động Di Sa.
Giống như hiểu rõ ý tứ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng cùng hắn phối hợp, "Lão công, chàng là tốt nhất ! chàng là người tuyệt nhất !"
Hành động của hai người này vô cùng thân thiết, rất có lực sát thương với Di Sa, còn có từ "Lão công" , "Lão bà" , truyền tới bên tai Di Sa, hoàn toàn chọc giận hắn. Không có khả năng! Y Liên không có khả năng lập gia đình! Nàng cư nhiên gả cho Phượng Thương, còn có hài tử của hắn sao? Di Sa hoàn toàn không thể tiếp nhận cái sự thật này!
"Khốn nạn, ta muốn giết ngươi!" Di Sa quát to.
Không đợi Di Sa trút ra tức giận, Phượng Thương hóa thành một cơn gió trắng, tiến thẳng đến chỗ Di Sa.
"Binh binh chát chát" , đao ở tay trái của Phượng Thương cùng roi da trong tay phải của Di Sa không ngừng quấn lấy nhau giữa không trung. Bảo đao của Phượng Thương chém sắt như chém bùn, cùng đánh với roi da của Di Sa, đã bị chặt thành ba đoạn.
Thấy tay trái của Phượng Thương nắm lấy bảo đao, tiến thắng đến chỗ của hắn. Di cát hai tay đặt trên tay cầm của xe lăn, một ánh sáng lóe lên từ tay cầm, mười cái phi tiêu hoa mai bay thẳng đến trước mặt Phượng Thương.
"Loảng xoảng!" Phượng Thương hai chân giẫm lên mặt đất, đao ảnh tay trái biến thành một tấm chắn, đem phi tiêu hoa mai cuốn vào trong đó.
Nhân cơ hội phi tiêu hoa mai rơi trên bảo đao, phát ra âm thanh thanh thuý, một tiếng "Đi ——" phi tiêu hoa mai lập tức thay đổi phương hướng, nhắm về phía Di Sa.
Không ổn! Di Sa chuyển động bánh xe, xoay người, "Leng keng đinh ——" phi tiêu hoa mai toàn bộ cắm vào giữa phần lưng trên xe lăn.
"Không tồi!" Di Sa nhẹ cười, bánh xe phụ bên phải ở ghế dựa rút ra một cây Cửu Tiết Tiên. Không giống với roi da lúc nãy, cái roi da dài chín đoạn này được làm từ mảnh sắt giữa thiên thạch mà chế thành, không thể phá vở. Mỗi lần tiếp xúc với bất kỳ nơi nào, giống như có hai lưỡi đao sắt bén chém vào .
Từ xa nhìn xem, Cửu Tiết Tiên này của Di Sa giống như một con rết đang vươn nanh múa vuốt, trong không trung phát ra âm thanh "ken két", khi nghe làm cho người ta phải hoảng sợ.
Nhìn thấy đoạn roi dài chín tấc của Di Sa, tim Mộ Dung Thất Thất như muốn nhảy lên cổ họng. Sở thích của Di Sa chính là cải tạo lại vũ khí, không nghĩ rằng thói quen này của hắn cho bây giờ vẫn còn. Cửu Tiết Tiên này,chắc hẳn không đơn giản như bề ngoài!
"Thương, cẩn thận!"
Mộ Dung Thất Thất lo lắng cho Phượng Thương, điều này làm cho Di Sa vô cùng khó chịu. Kiếp trước, hắn cố gắng nhiều như vậy, chỉ có thể đổi lấy một câu của nàng "huynh là ca ca của ta" , nhưng bây giờ, nàng lại yêu nam nhân khác, chẳng những gả cho hắn, còn có hài tử của hắn! Cái này làm sao có thể được! Hắn nhất định không chấp nhận!
Suy nghĩ như vậy làm cho sát khí trên người Di Sa càng ngày càng trở nên sâu hơn, hắn sẽ không thể buông tha Y Liên ! Cho dù để Y Liên chết trong lòng hắn, hắn cũng không nguyện ý nhìn thấy nàng có thể cười trong lòng nam nhân khác!
" Phượng Thương , ngươi đi chết đi!"
Thấy Di Sa thừa nhậnn thân phận của hắn, trên khuôn mặt yêu nghiệt của Phượng Thương lóe lên một nụ cười xinh đẹp. Biết hắn là Phượng Thương, nhất định có thể đoán được thân phận hiện tại của Mộ Dung Thất Thất. Hắn ta, ắt phải chết, hắn nhất định không cho bất luận người nào có cơ hội say mê Mộ Dung Thất Thất.
Cửu Tiết Tiên giống như một con rết khổng lồ, sức lực mạnh mẽ nhào vào người của Phượng Thương.
Lúc tới gần trước mặt Phượng Thương, Di Sa ấn cái nút nhỏ trên chỗ tay cầm. Một làn khói đen đậm xuất hiện dọc theo cây roi.
Y Liên, nàng muốn hắn còn sống, muốn cùng hắn ngọt ngào, cùng hạnh phúc cùng một chỗ sao, ta nhất định không cho! Nàng kiếp trước là của ta, đời này cũng là của ta!
Di Sa đã nhanh, tốc độ của Phượng Thương càng nhanh hơn. Theo lời Mộ Dung Thất Thất, hắn đã sớm hiểu rằng con người này là một tiểu nhân âm hiểm như thế nào, cho dù huỷ đi roi da của hắn, nhưng Phượng Thương cũng không dám xem thường.
Khói đen vừa xuất hiện, Phượng Thương xoay mình về phía sau, tránh thoát khỏi khói đen, bóng dáng lại giống như một con rồng đang dạo chơi, kề sát mặt đất, bất ngờ công kích Di Sa.
Màn sương màu đen tản ra, bao phủ thành một làn khói đen, bao phủ lên bóng dáng của Di Sa cùng Phượng Thương trong đó, làm cho người bên ngoài thấy không rõ chuyện đã xảy ra bên trong.
"Thương! Thương ——"
"Tiểu thư, khói có độc!" Tô Mi cùng Tố Nguyệt mỗi người một bên kéo Mộ Dung Thất Thất lại, để nàng không cần lo lắng.
Giữa làn khói đen ,truyền đến thanh âm tranh đấu. Theo đó là tiếng va chạm vũ khí càng ngày càng kịch liệt, tâm trạng của Mộ Dung Thất Thất cũng càng ngày càng khẩn trương. Tuy Phượng Thương nói nàng đừng lo lắng, toàn bộ đều đã có hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy làn khói đen trước mắt,căn bản thấy không rõ được tình huống bên trong, bảo sao Mộ Dung Thất Thất có thể không lo lắng cho được.
" Phượng Thương, ta nhất định không cho ngươi có được Y Liên ! Nàng là của ta!"
Giữa làn khói đen, nghe tiếng Di Sa kêu gào . Từ khi hai chân di chuyển không tiện, lúc đó hẵn đã tìm kiếm phương thức tác chiến thích hợp cho mình. Xe lăn không thể thay thế chân, không thể nào có thể linh hoạt bằng đôi chân, hắn chỉ có cách thay đổi cách khác.
Giống như, lúc này dẫn tướng quân địch chui vào cái bẫy của hắn, làm cho hắn cùng đối phương cùng bị vây sâu vào làn khói đen này. Loại khói này là hắn nguyên liệu đặc biệt chế thành, có thể ở giữa làn khói đen này ngưng kết thành mảnh nhỏ, làm cho người bên ngoài không thấy rõ tình huống bên trong .
Cho dù Phượng Thương là võ lâm cao thủ, cũng cần thời gian thích ứng, mà hắn lại không cần điều đó. Bởi vì lúc huấn luyện Di Sa thường tự nhốt mình vào chính những làn khói đen dày đặc, ở trong đây hắn có thể che giấu tất cả.
Không có thân thể khỏe mạnh , hắn tất nhiên phải sử dụng phương thức khác để có thể chiến thắng.
Giống như hiện tại, giữa làn khói đen Phượng Thương nhất định sẽ không thấy rõ được cái gì, nhưng hắn lại có thể phát hiện được vị trí của Phượng Thương.
"Leng keng đinh ——" Đao cùng cây roi quấn lấy nhau trên không trung phát ra âm thanh thanh thuý, một con rết dài đến chín tấc, lúc này đã yên lặng công kích bất ngờ về phía Phượng Thương vẫn không tài nào có nhúc nhích được.
Đi chết đi —— Di Sa lộ ra một nụ cười lãnh khốc. Y Liên là của ta! Người nào cũng đều không thể đoạt nàng đi!" Phượng Thương! Ngươi đi chết đi!"
Nhìn thấy cây roi như muốn bò lên gáy của Phượng Thương, vẻ mặt âm u của Di Sa không ngừng mở rộng. Hắn muốn cắt đầu của Phượng Thương!
"Keng ——" đúng lúc trên mặt tươi cười của Di Sa mở rộng cao nhất , bảo đao trong tay trái của Phượng thương ngăn chặn lực tấn công từ Cửu Tiết Tiên."Rầm rầm!" Cửu Tiết Tiên giống như một con rắn, quấn quanh bảo đao, va chạm vào phía đỉnh đầu của bảo đao, phát ra âm thanh thanh thuý.
Không thể làm Phượng Thương bị thương, trong lòng Di Sa cả kinh. Không đợi cho hắn hiểu được chuyện gì đã xảy ra, Phượng Thương bay lên trời, tay trái chuyển động, đem Cửu Tiết Tiên một mực quấn quanh trên bảo đao, làm cho Di Sa không có cách nào có thể rút được Cửu Tiết Tiên.
Tay phải của Phượng Thương ngưng tụ chưởng lực công kích về phía Di Sa, "Không tốt!" Di Sa chấn động, bỏ qua những cái này, tay phải buông Cửu Tiết Tiên ra, hai tay vỗ vào trên tay cầm xe lăn, thân thể đứng dậy bay lên.
"Oanh!" chưởng lực phía tay phải của Phượng Thương làm cho xe lăn của Di Sa bị vỡ nát.
Không có xe lăn, Di Sa ngã nhào trên mặt đất, toàn thân chật vật."Công tử!" Đúng lúc này, âm thanh Hạ Tuyết truyền tới."Công tử, lên lưng của nô tỳ!"
Hai tay của Hạ Tuyết cõng Di Sa lên trên lưng của chính mình, "Công tử, trước hãy sử dụng vũ khí của nô tỳ!"
Hạ Tuyết đột nhiên xuất hiện, giống như một cơn mưa giải hạn cho Di Sa, giúp Di Sa thoát khỏi nguy hiểm. Tay trái Di Sa bám trên cổ Hạ Tuyết , bất ngờ va chạm vào miệng vết thương ở sau gáy của Hạ Tuyết, làm cho nàng đau rét lạnh một hồi.
"Thực xin lỗi ——" Di Sa còn chưa nói xong, Phượng Thương liền bắt đầu công kích liên tục hướng tới Di Sa.
"Binh binh bàng bàng" , bảo đao cùng nhuyễn kiếm va chạm, loé ra tia lửa.
Ở trong làn khói đen mặc dù Di Sa ở trên lưng Hạ Tuyết nhưng nàng vẫn có thể di chuyển qua lại, hai người phối hợp vô cùng ăn ý với nhau, Hạ Tuyết giống như một đôi chân khác của Di Sa, có thể dẫn hắn thoát khỏi nguy hiểm, củng có thể cùng hắn chiến đấu cùng đối phương.
"Công tử, nắm chắc vào!" Cơn đau truyền đến từ sau gáy, kích thích Hạ Tuyết, cho dù nàng có đổ máu ,cũng phải bảo vệ Di Sa , đó mới là nhiệm vụ quan trọng nhất đối với Hạ Tuyết. May mắn là lúc nàng ở Bồng Lai Đảo cùng Di Sa, từng trải qua rất nhiều lần huấn luyện như vậy . Không thể không nói, Di Sa là một người vô cùng cẩn thân, biết rằng không thể đi lại, tìm mọi cách để có thể bù đắp cho điều này, hắn tìm đủ mọi cách, nếu không như bây giờ hắn không có xe lăn, hắn đã chết dưới tay của Phượng Thương.
Hơn nữa đối với Hạ Tuyết, Di Sa giống như một người bình thường mà thôi . Tay trái của Di Sa gắt gao ôm cổ của Hạ Tuyết , tay phải cầm nhuyễn kiếm kiên quyết, giống như tất cả các chiêu thức đều muốn đâm tới Phượng Thương.
Phượng Thương đã sớm biết Di Sa không phải là người có thể dễ đối phó như vậy, không nghĩ tới trái lại đường lui của hắn rất nhiều. Chủ tớ hai người có thể ngầm hiểu ý nhau như vậy, xem ra trước kia bọn hắn trải qua phương thức huấn luyện này,nếu không phải vậy nhất định sẽ không thể phối hợp một cách ăn ý như vậy.
"Di Sa ——"
Một bên, sau khi hôn mê Già Lam cùng Kim Vũ cũng dần tỉnh lại. Mộ Dung Thất Thất vốn không muốn lấy mạng người vô tội, chẳng qua chỉ ra lệnh cho Chi hạ mê dược trong thức ăn mà thôi.
Bọn họ nhanh như vậy có thể tỉnh lại, một là vì vừa rồi Di Sa phát hiện ba tên nam nhân có điểm không thích hợp nên bọn họ vội vã rời khỏi, cũng không ăn quá nhiều thức ăn, thứ hai là vì hai người này có khả năng ngăn lại tác dụng của mê dược này, cho nên không bao lâu, có thể tỉnh lại.
Gìa Lam nhìn thấy làn khói đen trước bãi đất trong kia, lại nghe thấy âm thanh đánh nhau truyền đến, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, suốt ruột đến nỗi muốn vào trong để giúp đỡ Di Sa, lúc hắn gần sắp bước vào trong, hai mảnh lụa tơ vàng bay nhanh tới đây, chặn trước mặt hắn.
"Là ngươi? !" Lần nữa có thể gặp lại Mộ Dung Thất Thất, Già Lam kinh ngạc vô cùng, "Ngươi vì cái gì xuất hiện ở chỗ này?"
"Ta vì cái gì ở chỗ này, không cần giải thích với ngươi. Chẳng qua ta muốn nhắc nhở ngươi, đây là ta ân oán giữa ta với Liên Sinh, ngươi tốt nhất không cần nhúng tay vào, nếu không đừng trách ta thủ hạ vô tình!"
Mộ Dung Thất Thất nói, làm cho Gìa Lam hiểu rõ toàn bộ, vẻ mặt khó tin, "Ngươi. . . . . . Ngươi là Y Liên mà Di Sa thường hay nhắc đến sao? Nhưng ngươi không phải là Bắc Chu quốc Trấn Quốc Công Chúa Mộ Dung Thất Thất sao? Ngươi làm sao có thể là Y Liên?"
Mặc dù Già Lam có nhiều nghi vấn trong lòng như vậy , nhưng Mộ Dung Thất Thất không có thời gian để giải thích với hắn những việc này.
"Ta không rảnh giải thích cho ngươi những cái này! Tóm lại, ta cùng của hắn có ân oán, ngươi đừng có nhúng tay vào!"
Mộ Dung Thất Thất không muốn giải thích, trong lòng Già Lam trở nên căm tức, "Không có khả năng! Ta mặc kệ giữa các ngươi có cái gì, Di Sa là người Bồng Lai Đảo của ta, là sư huynh của ta, hắn gặp nạn, ta không thể không giúp!"
"Già Lam, ngươi không biết tốt xấu!" Mộ Dung Thất Thất cũng tức giận, "Lúc trước ngươi cũng từ trong tay ta cướp Mộ Dung Thanh Liên đi, ta đã đã cảnh cáo ngươi! Ngươi đã muốn như vậy, đừng trách ta không khách khí!"
Hai mảnh lụa tơ vàng trong tay Thất Thất dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng thật chói mắt, làm cho Gìa Lam muốn hoa mắt, chẳng qua là thoáng ngẩn người trong chốc lát, tơ vàng đã quấn Gìa Lam lại.
"Ê, ngươi buông ra!" Già Lam ra sức vùng vẫy, nhưng căn bản không thể tránh thoát loại tơ lụa màu vàng này.
"Đừng cử động nữa! Đây là kim tàm ti, ngươi tránh không thoát đâu !" Mộ Dung Thất Thất không muốn giết Già Lam, bởi vì nàng không muốn trở mặt cùng Bồng Lai đảo. Chất độc trên người Phượng Thương từ lúc được mang thai xuất phát từ Bồng Lai đảo, lúc này vừa trói Già Lam lại, nhìn xem có thể giúp đỡ cho Phượng Thương hay không.
Quả nhiên, Già Lam càng ra sức, tơ vàng trên người lại càng là quấn chặt vô cùng, cuối cùng hắn cũng không thể động đậy được nữa.
"Buông đại nhân ra!" Kim Vũ thấy Gìa Lam bị bắt, suốt ruột đến nỗi muốn đánh về phía Mộ Dung Thất Thất, nhưng Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng không phải là người rãnh rỗi, hai người liền bắt đầu đánh nhau với Kim Vũ. Chẳng qua Tô Mi cùng Tố Nguyệt là người không hề hiếu chiến, hai người họ là cao thủ dùng độc, trực tiếp dụng độc, qua hai ba lần là có thể giải quyết Kim Vũ, đem hắn trói lại thật chặt.
"Mộ Dung Thất Thất, ngươi là muốn khiêu khích Bồng Lai đảo, muốn cùng nhóm người Bồng Lai đảo đối nghịch sao!"
Kim Vũ bị bắt, Di Sa thì đang ở trong làn khói màu đen kia, chính mình cũng gặp khó khăn như thế này, làm cho Già Lam nhịn không được nâng cao thanh âm, chuyển chủ đề đến Bồng Lai đảo.
"A. . . . . ." Mộ Dung Thất Thất nhẹ cười, xoay lại nhìn Già Lam, "Bồng Lai đảo không phải đã sớm không vừa lòng đối với Bắc Chu của chúng ta sao? Nếu không làm sao lại có thể xuất binh giúp đỡ Đông Lỗ đây! Đây chính là do người Bồng Lai bất nhân trước mà thôi!"
Già Lam cho rằng Mộ Dung Thất Thất hiểu lầm Di Sa, cho là Di Sa ở phía sau châm ngòi, Hạ Tiến mới có thể xuất binh, lập tức giải thích cho Di Sa, "Không phải Di Sa làm! Chuyện này chúng ta cũng mới biết được. Đại sư huynh cùng ta vội vàng trở về, suy nghĩ muốn giải quyết vấn đề, chúng ta cũng không hi vọng phát động chiến tranh! Việc này nhất định là Nhị sư huynh Độ Nhất làm! Các ngươi đừng hiểu lầm Di Sa!"
Mộ Dung Thất Thất không nghĩ rằng lời nói vừa rồi của nàng, lại có thể đem người đứng đằng sau việc này lộ diện, "Độ Nhất? Ngươi nói là hắn làm ? Nhưng mà việc Tây Kỳ cùng Nữ Chân xuất binh? Chẳng lẽ mọi việc đều do Độ Nhất làm hay sao?"
"Cái này chúng ta không biết, trở về chúng ta tra xét mới biết được. Độ Nhất sớm đã không phục Di Sa , lần này khẳng định là hắn thừa dịp sư huynh rời đi, mới có thể làm ra chuyện như vậy! Thật sự không quan hệ với Đại sư huynh! Các ngươi không được nhằm vào Di Sa!"
Nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Gìa Lam, Mộ Dung Thất Thất có thể xác định, người này khẳng định không có nói dối. Chuyện Đông Lỗ Quốc quả nhiên không có quan hệ với Di Sa, xem ra, nên để cho thủ hạ đi điều tra tên Độ Nhất này. Cuối cùng người đứng sau là ai, làm cho ba phía của Bắc Chu đều bị địch tấn công.
"Cám ơn ngươi cung cấp tin tức cho ta! Nhưng chuyện giữa ta cùng Di Sa, không liên quan đến chuyện xuất binh của Đông Lỗ Quốc! Đây là ân oán cá nhân của chúng ta , hắn hôm nay nhất định phải chết!"
Lúc hai người đang nói chuyện, làn khói đen ở gần bãi đất trống trên bờ sông đã biến mất gần hết, Di Sa trên lưng Hạ Tuyết, toàn thân đều chật vật, quỳ một gối xuống trên mặt đất. Hạ Tuyết há mồm thở dốc, trán xuất hiện một chút hỗn độn, mà trên người của Di Sa cũng không tốt hơn chút nào, vai trái của Di Sa trúng vết đao, vết đao rất sâu, có thể nhìn thấy đến tận xương trắng của hắn.
Trái lại nhìn thấy tay trái Phượng Thương vẫn cầm ngược bảo đao đứng bên cạnh,vệt máu tươi trên đao từng giọt rơi trên mặt đất, không đầy một lát đã dính vào đất , biến thành một mảng màu đen
Nhìn thấy chủ tớ hai người Di Sa vô cùng chật vật, thì bạch y bên cạnh Phượng Thương vẫn như lúc đầu không nhuốm một chút bụi trần nào, nếu không có vệt máu đang rỉ ra trên thanh đao đang cầm trong tay, người ngoài căn bản không có cách nào nhìn thấy hơi thở đánh nhau kịch liệt giống như vừa rồi từ trên người của hắn.
"Y Liên, nam nhân của nàng quả thật rất tốt!" Di Sa nhịn đau, nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất.
Vừa rồi, những chuyện Mộ Dung Thất Thất cùng Già Lam nói hắn đều đã nghe được. Mộ Dung Thất Thất. . . . . . Đây là tên kiếp này của Y Liên. Quả nhiên, người huỷ đi Thất Trọng Tháp là nàng! Mộ Dung Thất Thất mới đúng là người hắn muốn tìm!
Mộ Dung Thất Thất như không nhìn thấy Di Sa , ngược lại đi tới bên người của Phượng Thương, "Thương, chàng không có việc chứ!"
"Ta vẫn tốt!" Phượng Thương dịu dàng cười, cũng không chú ý bàn tay phải giấu ở giữa tay áo đang run nhè, không để cho Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11 - Đoan Mộc tiểu thư gây hấn
- Chương 12 - Từng bước ép sát.
- Chương 13 - Tiếu hồng trần
- Chương 14 - Đá bay ngươi nha.
- Chương 15 - Tương kế tựu kế
- Chương 16 - Kết quả ngoài dự đoán
- Chương 17 - Địch nhân của địch nhân là bằng hữu
- Chương 18 - Tính toán của hoàng hậu
- Chương 19 - "Liên công tử" đối kháng "Liên công tử"
- Chương 20 - Gặp lại Long Trạch Cảnh Thiên
- Chương 21 - Thư từ hôn bằng máu
- Chương 22 - Dục Tử Hoàn
- Chương 23 - Như thế nào mới là vong ân phụ nghĩa ?
- Chương 24 - Phiền toái tìm tới cửa
- Chương 25 - Thiên xà vũ
- Chương 26 - Ném đá giấu tay.
- Chương 27 - Chiêu Dương công chúa.
- Chương 28 - Mộ Dung Tâm Liên "trần như nhộng"
- Chương 29 - Hải Đường Xuân Thủy
- Chương 30 - Trắc Vương phi
- Chương 31 - Lấy lòng công chúng.
- Chương 32 - Tư tâm nho nhỏ của nam nhân
- Chương 33 - Du hồ
- Chương 34 - Cáo mượn oai hùm
- Chương 35 - Thương hải nhất thanh tiếu
- Chương 36 - Thái tử của Nam Phượng quốc.
- Chương 37 - Nếu ta làm hoàng đế.
- Chương 38 - Tuyệt Sắc phường
- Chương 39 - Kim Lũ y
- Chương 40 - Chém hắn cho bổn cung!
- Chương 41 - Bốn mươi thủ cấp.
- Chương 42 - Trùng dương* cung yến.
- Chương 43 - Nam chính nữ chính lên sàn.
- Chương 44 - Công chúa háo sắc hối hận.
- Chương 45 - Công chúa Nam Phượng quốc- Minh Nguyệt Hinh
- Chương 46 - Hắn thích bị ngược?
- Chương 47 - Vị mẫu thân đáng khinh.
- Chương 48 - Vương gia, bọn họ khi dễ ta!
- Chương 49 - Cược mạng sống của các ngươi!
- Chương 50 - Mượn chút máu xài tạm!
- Chương 51 - Cúc màu máu
- Chương 52 - Chặt đi đôi tay của nàng ta.
- Chương 53 - "Con bài chưa lật" của Long Trạch Vũ Nhi.
- Chương 54 - Thủ cung sa.
- Chương 55 - Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
- Chương 56 - Thủ phạm đứng phía sau
- Chương 57 - Trò hay bắt đầu.
- Chương 58 - Tin dữ nối tiếp tin dữ.
- Chương 59 - Ở chung trước hôn nhân
- Chương 60 - Dấm chua của Phượng Thương bay đầy trời.
- Chương 61 - Vương phi theo người bỏ trốn.
- Chương 62 - Ong với bướm.
- Chương 63 - Điều kiện hà khắc của thái hậu.
- Chương 64 - Mỹ nhân có tâm địa rắn rết.
- Chương 65 - Lần Đầu Tiên Hôn Trực Tiếp
- Chương 66 - Cừu Địch
- Chương 67 - Phượng Thương phát bệnh!
- Chương 68 - Phượng Thương độc
- Chương 69 - Bảo châu công chúa tính toán thật là tốt
- Chương 70 - Nam Lân vương mất khống chế
- Chương 71 - Câu dẫn.
- Chương 72 - Sinh tử chiến.
- Chương 73 - Nam Lân vương ngượng ngùng
- Chương 74 - Người Đông Lỗ hèn hạ
- Chương 75 - Kinh tâm động phách.
- Chương 76 - Sắc đẹp tập kích.
- Chương 77 - Khảo nghiệm tầng thứ bảy - khảo nghiệm quan trọng nhất
- Chương 78 - Biểu ca, ngươi thật quá bưu hãn nha!
- Chương 79 - Tứ quốc tranh bá- Chung kết.
- Chương 80 - Nhận thua? Không có cửa đâu!
- Chương 81 - Không trả lời, ta liền hôn nàng
- Chương 82 - Nữ nhân ở dưới đất
- Chương 83 - Phụ tử cực phẩm
- Chương 84 - Cầu hôn
- Chương 85
- Chương 86 - Lựa Chọn Khó Khăn
- Chương 87 - Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng
- Chương 88 - Sự thật tàn khốc như thế
- Chương 89 - Sự thật tàn khốc như thế (hạ)
- Chương 90 - Bí mật của hắn
- Chương 91 - Dự tiệc
- Chương 92 - Ghen tuông ngập trời
- Chương 93 - Long Phượng đấu
- Chương 94 - Thiêu tuyệt sắc phường, đốt tuyệt bảo trai
- Chương 95 - Hóa ra là nàng
- Chương 96 - Ta yêu nàng
- Chương 97 - Đêm tình nhân
- Chương 98 - Sự thật bại lộ
- Chương 99 - Tranh giành ngôi vị thái tử
- Chương 100 - Lôi đài
- Chương 101 - Ta là cha của con
- Chương 102 - Đoàn viên
- Chương 103 - Hạ Vân Tích cực điểm vô sỉ
- Chương 104 - Chẳng biết xấu hổ
- Chương 105 - Đôi cẩu nam nữ vô sỉ
- Chương 107 - Đã chết, đều đã chết
- Chương 108 - Khảo nghiệm của Di Sa
- Chương 109 - Sự giả tạo của Di Sa
- Chương 110 - Thức tỉnh
- Chương 111 - Rời khỏi kinh thành
- Chương 112 - Đêm tân hôn của Tố Nguyệt
- Chương 113 - Bạch Ức Nguyệt gặp họa
- Chương 114 - Vạch trần mặt nạ của Hoàn Nhan Liệt
- Chương 115 - Cái kết cho Hoàn Nhan Liệt
- Chương 116 - Hoàng thái hậu trẻ tuổi
- Chương 117 - Di Sa bằng Liên sinh ?
- Chương 118 - Âm mưu
- Chương 119 - Chiến tranh bùng nổ
- Chương 120 - Lời hứa của Minh Nguyệt Thịnh
- Chương 121 - Phượng Tà trở về
- Chương 122 - Chặn giết Di Sa
- Chương 123 - Nàng là Y Liên
- Chương 124 - Đại nạn không chết
- Chương 125 - Phượng Thương là kẻ điên
- Chương 126 - Di Sa âm hiểm
- Chương 127 - Khai mở Dân Châu
- Chương 128 - Không thành kế
- Chương 129 - Lần nữa gặp mặt, yêu hận khó phai
- Chương 130 - Di chứng của cổ độc
- Chương 131 - Đến Bồng Lai đảo
- Chương 132 - Về nước
- Chương 133 - Sinh Bảo Bảo
- Chương 134 - Sinh Bảo Bảo (Hạ)
- Chương 135 - Bốn con chuột thối
- Chương 136 - Vị phu nhân kỳ lạ
- Chương 137 - Lần ra tay thứ nhất
- Chương 138 - Chặt tay trái của nàng
- Chương 139 - Hôn lễ của Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi
- Chương 140 - Đêm động phòng của Tô Mi
- Chương 141 - Sóng gió tuyển tú
- Chương 142 - Sóng gió tuyển phi (2)
- Chương 143 - Tuyển phi
- Chương 144 - Khát vọng tình yêu không thể thành
- Chương 145 - Điều kiện giải cổ
- Chương 146 - Thần tiên cao (Thuốc phiện)
- Chương 147 - Tổ khách ba người
- Chương 148 - Lòng lang dạ sói
- Chương 149 - Cho Phượng Kiêu thêm đệ đệ
- Chương 150 - Đoạt lòng dân đúng lúc
- Chương 151 - Thiếu một thứ cũng không được
- Chương 152 - Lên núi đao (Thượng)
- Chương 153 - Lên núi đao (Hạ)
- Chương 154 - Yêu là phải chiếm giữ (Thượng)
- Chương 155 - Yêu là phải chiếm giữ (Hạ) (Hết)
- Phiên ngoại 1 - Phúc Nhĩ
- Phiên ngoại 2 - Công chúa cuối cùng (Thượng)
- Phiên ngoại 3 - Công chúa cuối cùng (Hạ)