Chương 92 - Ghen tuông ngập trời
Thấy Mộ Dung Thất Thất đối với mình hoàn toàn không nhiệt tình giống như đối với Hoàn Nhan Khang, Hoàn Nhan Nghị trong lòng có chút buồn bực, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Đại khái là từ nhỏ những thứ lấy được đều là thứ tốt nhất, ngược lại với đệ đệ Hoàn Nhan Khang toàn dùng đồ hắn để lại, cho nên tâm hắn lúc nào cũng cao cao tại thượng, hiện tại đột nhiên bị Mộ Dung Thất Thất mặt lạnh nói chuyện, thật đúng là không quen.
Mộ Dung Thất Thất đối với Hoàn Nhan Nghị lãnh đạm, lọt vào trong mắt Lâm Khả Tâm, lại nhìn Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang cười cười nói nói, khiến cho nàng có chút sốt ruột, chẳng lẽ Hoàn Nhan Khang gần quan được ban lộc, sớm ra tay rồi? Như vậy sao được! Mộ Dung Thất Thất chính là con dâu nàng xem trúng, là hoàng phi của Hoàn Nhan Nghị, sao có thể gả cho Hoàn Nhan Khang!
Lúc này, trong lòng của Lâm Khả Tâm đối với tiểu nhi tử Hoàn Nhan Khang có một loại chán ghét. Đệ đệ đoạt thê của ca ca, tâm kế như vậy, thủ đoạn như vậy, nàng thật sự nhìn lầm tiểu nhi tử rồi! Không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang bình thường cợt nhả, lại có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế, thật sự là đáng giận!
Mộ Dung Thất Thất đem Hoàn Nhan Nghị gạt ở một bên, chỉ cùng Hoàn Nhan Khang nói chuyện, không để ý gì tới Hoàn Nhan Nghị, hắn định mấy lần nghĩ muốn chen vào nói chuyện, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lần đầu tiên, một loại cảm giác thất bại trào dâng trong lòng Hoàn Nhan Nghị, hắn phi thường không thích cảm giác như vậy.
Đang lúc Hoàn Nhan Nghị nghĩ muốn kéo gần quan hệ hơn với Mộ Dung Thất Thất thì một tiếng "Thái tử điện hạ đến! Thái Tử Phi nương nương đến! Bảo Châu công chúa đến!" truyền tới, khiến trong Tĩnh Tâm điện trở nên càng thêm náo nhiệt.
Thời điểm Dư Thi Thi cùng Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, thì trong lòng hai nữ nhân lập tức dâng lên một loại cảm xúc hâm mộ ghen ghét cùng oán hận. Thiên hạ sao lại có người có bộ dáng xinh đẹp như vậy, thật sự là là muốn đem hai người bọn họ dìm xuống mà.
Dư Thi Thi dù gì trước khi xuất giá cũng là mỹ nhân nổi danh Bắc Chu, nhưng cùng Mộ Dung Thất Thất so sánh thì nàng còn kém xa. Mà Hoàn Nhan Bảo Châu, tại lúc nàng còn là Mộ Dung Tâm Liên, tốt xấu gì cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân của Tây kỳ, nhưng ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất thì đến chính nàng ta cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì sự linh động như tiên tử trên người Mộ Dung Thất Thất kia, là cái mà nàng thiếu sót nhất.
Cảm tình của Hoàn Nhan Bảo Châu bây giờ đối với Mộ Dung Thất Thất, đã không chỉ có oán hận như trước, mà càng nhiều hơn là thù hận, cùng với ý nghĩ muốn hủy diệt đối phương.
Chuyện Mộ Dung Thái cùng Lý Thu Thủy nàng đã nghe nói qua, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại có thân phận cao quý như vậy, nàng cách xa không thể sánh bằng. Nguyên bản nàng còn muốn, từ nay về sau đem Mộ Dung Thất Thất dẫm nát dưới chân, nhưng bây giờ xem ra, đây chỉ là nàng một bên tưởng tượng, hy vọng xa vời.
"Phượng biểu muội ——" Hoàn Nhan Hồng từ sau khi đi vào, con mắt một mực không có rời khỏi Mộ Dung Thất Thất. Ngày hôm trước, Mộ Dung Thất Thất một thân cung trang hồng sắc, nhìn đẹp không sao tả xiết, mà hôm nay, nàng lại vận một thân quần áo màu vàng nhạt, trẻ trung tươi mát, lại có một loại phong vị khác.
"Chào đại biểu ca!" đối đãi cũng giống như với Hoàn Nhan Nghị, Mộ Dung Thất Thất chỉ nhẹ giọng nói một câu, không thân không sơ, không xa không gần. Thái độ của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Lâm Khả Tâm thoáng yên tâm, thật tốt là thái độ của nàng đối với Hoàn Nhan Hồng cũng như thế này, xem ra trong nội tâm Mộ Dung Thất Thất không có người trong lòng.
Đối với thái độ của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Hồng một chút cũng không để ý. Nữ nhân nha, nên có cá tính! Hắn nhận thấy, sự xa cách của Mộ Dung Thất Thất cũng là một loại cá tính. So với những nữ nhân trước kia khi biết rõ thân phận thái tử của hắn, lại càng lao đầu vào thì tốt hơn gấp trăm nghìn lần.
"Biểu muội đến đây từ lúc nào?"
"Vừa mới tới—— "
"A ——" Hoàn Nhan Hồng như có điều suy nghĩ nhìn Hoàn Nhan Khang, lại nhìn qua Hoàn Nhan Nghị, vừa muốn mở miệng, chợt nghe đến thanh âm của Kính Đức, "Hoàng thượng giá lâm!"
Hoàn Nhan Liệt đến đây? Nội tâm Lâm Khả Tâm hưng phấn một hồi, lập tức mang người đến cửa Tĩnh Tâm điện nghênh giá.
Đi theo bên cạnh Hoàn Nhan Liệt là Phượng Thương. Lúc bãi triều, Phượng Thương vẫn không yên lòng, nên cùng Hoàn Nhan Liệt tới. Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất bình an vô sự, Phượng Thương mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ca ——" Thời điểm mọi người đồng thời hành lễ, thì Mộ Dung Thất Thất như con chim nhỏ, bay về phía Phượng Thương.
"Đi ra ngoài mà sao không mặc ấm một chút? Ấm lô đâu? Làm sao không có mang theo?" Phượng Thương cởi áo lông hồ, giúp Mộ Dung Thất Thất phủ thêm rồi nắm lấy bàn tay nàng hà hơi cho bớt lạnh.
Đây là tình cảm "Huynh muội" khiến người bên ngoài hâm mộ, nhưng lại thấy có một tầng ý tứ cảm xúc khác. Đã từng là vợ chồng, hiện tại biến thành huynh muội, cũng không biết hai người này làm sao có thể biến chuyển tình cảm nhanh như vậy, bất quá xem hai người bọn họ thân mật, tựa hồ so với huynh muội còn thân thiết hơn, xem ra đoạn tình cảm này không dễ dàng dứt bỏ như vậy.
Trong mắt người khác, đây là cặp huynh muội có chút quái dị, ở trong mắt Hoàn Nhan Liệt thì là mừng rỡ, tình cảm của bọn họ tốt, hơn nữa thân cận như vậy, khiến Hoàn Nhan Liệt có chút hâm mộ. Chứng kiến Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất như vậy, hắn lại nghĩ tới mình và Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Từ đầu đến cuối, hắn đối với Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tình cảm đều là chôn dấu ở trong lòng, là vọng tưởng viển vông. Hiện tại Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất tình cảm tốt như vậy , thậm chí hắn còn có cảm giác tri kỷ. Lý tưởng của hắn, không có thực hiện được, hiện tại huynh muội bọn họ lại có thể thực hiện được, thật là tốt biết bao...
Ít nhất, hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt đúng là kết thúc trong bi kịch, giống với cảnh ngộ hiện tại của bọn họ, nếu như lại bị chia rẽ, đây chẳng phải là quá đáng thương sao? Lúc trước hắn không được hạnh phúc, nhưng hôm nay, quyền lực của hắn có thể làm cho người ta hạnh phúc, hai người bọn họ thật tình yêu nhau, vậy thì cứ duy trì tình yêu của bọn họ a!
Hoàn Nhan Liệt lúc này đã sớm quên, mình chán ghét Phượng Thương như thế nào, càng chán ghét Phượng Tà chiếm được tình yêu của Hoàn Nhan Minh Nguyệt thế nào. Những năm này, mỗi lần nghĩ đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt thành tân nương của người khác, lòng của hắn thật lạnh, đem tất cả thủ đoạn báo thù dùng trên người Phượng Thương .
Lúc này, hắn đem những chuyện mình đối với Phượng Thương nhét vào sau đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy, là một đôi uyên ương số khổ. Giống như hắn năm đó....
Hoàn Nhan Liệt không chỉ một lần hận trong người mình và Hoàn Nhan Minh Nguyệt chảy cùng một dòng máu. Nếu như bọn họ không phải huynh muội, hắn nhất định sẽ cùng Phượng Tà phân cao thấp, nhất định sẽ chiếm được tình yêu của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cùng nàng trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng hắn không thể cải biến được thân phận của mình, càng không thể thay đổi được vận mệnh của mình, đây mới là điều khiến hắn hận nhất!
Hiện tại, chứng kiến Phượng Thương bước theo con đường giống hắn, cũng giống hắn năm đó, khiến Hoàn Nhan Liệt có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Bất quá, Phượng Thương so với hắn hạnh phúc hơn, bởi vì Phượng Thương yêu mến Mộ Dung Thất Thất đồng thời Mộ Dung Thất Thất cũng yêu mến hắn, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt. Chỉ là bọn họ không thể thay đổi được dòng máu, bọn họ bất kể giãy dụa như thế nào, cũng đều không thể cải biến được thân phận huynh muội.
Vì cái gì bi kịch luôn luôn tái diễn?! Nội tâm của Hoàn Nhan Liệt nảy sinh một tia thương cảm, đó là sự đồng tình đối với cặp uyên ương Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, đồng thời, cũng sinh ra một tia ủng hộ bọn hắn.
Dù sao, ban đầu Phượng thương đã từng thề "Nhược thủy tam thiên, thủ nhất bìu ẩm" (Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước – Ý nói: Trên đời người ngàn vạn, ta chỉ yêu mình nàng). Mà hắn năm đó, không phải cũng giống Phượng Thương bây giờ sao!
Hoàn Nhan Liệt nghĩ gì, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng không biết. Nếu như biết rõ, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt! Đều nói là gần vua như gần cọp, tâm tư đế vương là khó đoán nhất, từ xưa đến nay đều như thế, mà Hoàn Nhan Liệt cũng như thế.
"Thất Thất, đến để cữu cữu nhìn xem một chút!" Hoàn Nhan Liệt từ ái hướng Mộ Dung Thất Thất ngoắc tay, đợi nàng đến gần, Hoàn Nhan Liệt một bên xem một bên gật đầu, "Thật giống mẹ ngươi, dung mạo giống hệt mẹ ngươi năm đó!"
Chẳng biết tại sao, Mộ Dung Thất Thất cũng không có nhìn thấy trong mắt Hoàn Nhan Liệt có cảm giác chán ghét gì, ngược lại có thể phát giác được, trong mắt người này thật sự có quan tâm cùng vui mừng. Thật là kỳ quái —— nội tâm Mộ Dung Thất Thất nổi lên nghi vấn. Nếu như chuyện năm đó thật sự là do Hoàn Nhan Liệt làm, mọi thứ của Phượng Thương hết thảy đều là do Hoàn Nhan Liệt ban tặng, vì sao, thời điểm hắn đối với nàng lại có vẻ khoan dung như vậy?
Mộ Dung Thất Thất nào biết đâu rằng, tại lúc nhìn thấy nàng cùng Phượng Thương ngập tràn tình ý đứng một bên, trong lòng Hoàn Nhan Liệt dấy lên một tia đồng cảm với bọn họ, hơn nữa còn nảy ra một kế hoạch.
"Hoàng thượng, vào bên trong ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm!"
"Được! Thất Thất, đi, đi vào, đừng đứng đây lạnh lắm! Khí trời Bắc Chu chúng ta cũng không bằng được với Tây kỳ !"
Hoàn Nhan Liệt đối với Mộ Dung Thất Thất quan tâm như vậy, khiến cho Lâm Khả Tâm có chút khó chịu. Hoàng thượng dưới gối có nhiều nữ tử như thế, nhưng chưa bao giờ thấy hắn dùng gương mặt hòa ái như vậy, thanh âm hiền lành như vậy đối đãi với bất kì kẻ nào, ngược lại khi ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất lại như vậy.
Phượng thị gia tộc đã được quá nhiều ân sủng, Phượng Thương nắm giữ quân quyền, chính là nhân vật muốn nắng có nắng, muốn mưa có mưa của Bắc Chu quốc, hôm nay lại có một Mộ Dung Thất Thất, thế lực Phượng thị gia tộc kia chẳng phải là lên trời rồi hay sao? !
Vào đại điện, Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương ngồi xuống, tuy chỉ một lát không gặp, nhưng hai người đều cảm thấy như xa cách đã lâu. Mà hai huynh muội liếc mắt đưa tình, mọi người đều thấy rõ ràng, trong nội tâm càng buồn bực, chẳng lẽ huynh muội này thật sự không để ý tới luân thường đạo lý?
"Nam Lân Vương cùng biểu muội cảm tình thật tốt! Thật khiến cho người ta hâm mộ!" Hoàn Nhan Nghị hàm ý mở miệng, hắn không phải người mù, ánh mắt của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất tràn đầy tình cảm, đây không phải cái huynh muội nên có, là uyên ương đi!
Tuy Hoàn Nhan Nghị muốn kết hôn với Mộ Dung Thất Thất, bởi vì có được Mộ Dung Thất Thất, là có thể có được thiên hạ. Nhưng là, hắn còn muốn lật đổ Phượng Thương. Dù sao một người cầm quyền khác họ, đối với cả triều đình mà nói, không phải là một chuyện tốt.
Cho dù sau này hắn đăng cơ làm hoàng đế, Mộ Dung Thất Thất là hoàng hậu, Phượng Thương trở thành anh vợ hắn, thì trong lịch sử cũng đã có nhiều người anh vợ mà mưu đồ đoạt vị rồi! Hắn sẽ không vì một nữ nhân mà buông xuống giang sơn.
Vạn nhất Mộ Dung Thất Thất là con mồi xinh đẹp mà Phượng Thương thả ra, mà mục đích cuối cùng của huynh muội bọn họ là giang sơn Bắc Chu? Vậy hắn chẳng phải là thua thảm rồi sao?
Hiện tại, trong mắt Hoàn Nhan Nghị xem Mộ Dung Thất Thất như cây hoa anh túc có độc, khiến người ta bị nghiện, rơi vào cái bẫy do người khác sắp đặt, sau đó khiến cho hắn mất cả chì lẫn chài. Nhưng nếu như hắn có thể lợi dụng được cây hoa độc này, để đối phó với Phượng Thương, hơn nữa có thể đoạt được quyền lực, như vậy không phải công lớn rồi sao?
Bất quá Hoàn Nhan Nghị ngược lại đã quên, quyền lực của Phượng Thương là do Hoàn Nhan Liệt ban cho, cũng đã quên thân phận của Mộ Dung Thất Thất là do Hoàn Nhan Liệt cân nhắc. Hắn một lòng chỉ nghĩ muốn nhằm vào Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, lại không nghĩ tới người đứng đằng sau chuyện này làm sao có thể để cho chuyện này phát sinh?
"Cốt nhục chia lìa nhiều năm như vậy, hôm nay nhận lại nhau, thân cận đó là đương nhiên. Nếu huynh muội ruột mà lạnh nhạt, như vậy không phải quá mức cạn tình rồi sao?"
Thay Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nói chuyện, lại là Hoàn Nhan Liệt. Điều này khiến hai người trong cuộc cảm thấy cực kì kinh ngạc, càng khiến người khác thấy được sự sủng ái của Hoàn Nhan Liệt đối với bọn họ.
Chỉ một lát, Hoàn Nhan Hồng liền đưa ra quyết định, nhất định phải đem Mộ Dung Thất Thất lấy về. Người này, là mỹ nhân hắn yêu mến, hơn nữa giá trị sau lưng người này, hắn lại càng thích hơn.
Ngày hôm qua khi Xuân Hạnh đến Đông cung tìm hắn, đã thay hoàng hậu nương nương truyền đạt những lời kia.
"Phụ hoàng ngươi một mực hi vọng mình có một nữ nhi giống Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa cũng đã nói qua, nếu có nữ nhi như Minh Nguyệt công chúa, nhất định sẽ đem thiên hạ đưa cho nàng. Hôm nay, Phượng Thất Thất xuất hiện khiến cho tâm nguyện của phụ hoàng đã được thỏa mãn, vô luận như thế nào, ngươi đều phải có được Mộ Dung Thất Thất, mặc dù không chiếm được tâm, cũng phải khiến nàng là người của ngươi, tới lúc đó, phụ hoàng ngươi sẽ đem thiên hạ này làm của hồi môn cho Trấn Quốc Công chúa, đều tặng cho ngươi!"
Tuy hoàng hậu Lí Băng không được sủng ái, đây là sự thật, nhưng Hoàn Nhan Hồng biết rõ, nữ nhân ở bên cạnh phụ hoàng một thời gian dài, lại có thể nắm giữ Phượng ấn, hơn nữa vị trí chưa bao giờ bị dao động, nhất định là có năng lực của nàng.
Vừa nghĩ tới trên cánh tay tuyết trắng của Mộ Dung Thất Thất kia vẫn còn dấu thủ cung sa, Hoàn Nhan Hồng càng kích động hưng phấn hơn nữa. Hắn gặp qua không ít nữ nhân, có thể có da thịt như tuyết trắng như vậy, non mềm như vậy, Mộ Dung Thất Thất là người đầu tiên. (TNN : *khinh bỉ* loại này làm sao làm vua ?? Tính làm Trụ Vương thứ 2 a~~)
Hiện tại vừa rồi, Hoàn Nhan Nghị "Khiêu khích" quan hệ của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, như đôi uyên ương mà không giống tình cảm huynh muội, Hoàn Nhan Hồng có thể tinh tường cảm giác được phụ hoàng đã có chủ ý. Bởi vậy có thể thấy được, huynh muội Phượng thị, ở trong lòng phụ hoàng rất có địa vị, hắn không thể không thừa nhận, có đôi khi địa vị của Phượng Thương thậm chí còn vượt hơn cả mình.
Nếu như, hắn có thể lấy được Mộ Dung Thất Thất, vậy thì có nghĩa là, ngôi vị hoàng đế tới tay, giai nhân thương nhớ ở trong tay, lại có một anh vợ cầm quyền thiên hạ. Tuy cái anh vợ này cũng không nghe theo sự an bài của hắn, nhưng hắn có thể dùng Mộ Dung Thất Thất đến kiềm chế Phượng Thương a!
Xem Phượng Thương biểu lộ như vậy, nhất định là đem Mộ Dung Thất Thất yêu thương trong lòng.
Nếu hắn khống chế được Mộ Dung Thất Thất, còn sợ không khống chế được Phượng Thương sao? Nếu tới lúc đó Phượng Thương có mưu phản, hắn cũng có thể đem Mộ Dung Thất Thất ra, dùng chuyện huynh muội bọn họ loạn luân nói cho thiên hạ biết, đến lúc đó Phượng Thương thân bại danh liệt, đánh mất lòng dân, cho dù hắn có năng lực, cũng không có cơ hội trở mình!
Bất quá, muốn có được Mộ Dung Thất Thất, trước hết nhất định phải xử lý, người đang chiếm vị trí Thái Tử Phi là Dư Thi Thi... phải làm cho nàng bị mất đi vị trí này, nếu không, khiến cho Mộ Dung Thất Thất chịu thiệt làm trắc phi, phụ hoàng nhất định sẽ không vừa lòng. Nếu để phụ hoàng động thủ, không bằng chính mình động thủ, đến lúc đó nói không chừng còn có thể ở trước mặt Hoàn Nhan Liệt lưu được ấn tượng tốt.
Suy nghĩ của hai huynh đệ Hoàn Nhan Hồng cùng Hoàn Nhan Nghị, hoàn toàn khác nhau, mà suy nghĩ của hai nữ nhân Dư Thi Thi cùng Hoàn Nhan Bảo Châu này lại thật kinh người.
Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, Dư Thi Thi thấy được nguy cơ trước nay chưa từng có. Trong mắt Hoàn Nhan Hồng có dục vọng nàng nhìn được rõ ràng, người nam nhân này, tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn, nếu như hắn một lòng muốn cầu hôn để có được Mộ Dung Thất Thất mà phế truất ngôi vị của mình, vậy làm sao bây giờ? Nàng bây giờ còn có thể dựa vào ai?
Dư Thi Thi bởi vì thấy Mộ Dung Thất Thất uy hiếp tới vị trí của mình, mà đem Mộ Dung Thất Thất trở thành địch nhân số một, còn Hoàn Nhan Bảo Châu thì hận tất cả của Mộ Dung Thất Thất. Trước đây, khi nàng ta là tiểu thư Mộ Dung phủ, đè xuống một đầu của nàng, mà hôm nay, nàng ta là Bắc Chu quốc Trấn Quốc Công chúa, càng đem mình đè nặng hơn, điều này làm cho Hoàn Nhan Bảo Châu làm sao cam tâm.
Vì cái gì số mệnh của Mộ Dung Thất Thất so với nàng lại tốt như vậy? Vì cái gì mỗi lần đều là Mộ Dung Thất Thất chiếm thượng phong? Nàng không phục!
Hôm nay, hôn sự của Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Long Trạch Cảnh Thiên còn chưa được, mà Mộ Dung Thất Thất trong tương lai đã xác định chắc chắn sẽ là hoàng hậu Bắc Chu quốc, cái này rõ ràng lại cao hơn nàng, điều này làm cho nội tâm của Hoàn Nhan Bảo Châu làm sao có thể chịu được! Từng lần bị Mộ Dung Thất Thất ức hiếp, bị Mộ Dung Thất Thất dẫm nát dưới chân, cuộc sống như vậy khi nào thì mới có thể ngóc đầu lên được đây?
Nàng không cam lòng, không cam lòng mọi chuyện Mộ Dung Thất Thất đều mạnh hơn nàng!
Trên điện không khí quỷ dị, Mộ Dung Thất Thất đem ánh mắt mọi người thu hết vào đáy mắt, vô luận là hâm mộ hay ghen ghét oán hận, rồi căm thù không phục, tính toán, những thứ này làm cho nàng cảm thấy buồn cười, vốn là nàng không nghĩ sẽ tham dự vào bất cứ chuyện gì, nhưng bị Hoàn Nhan Liệt đưa lên vị trí kia, lại không thể không đối diện với mấy thứ này, nghĩ như vậy, khiến nàng cảm thấy mình thật vô tội a.
Cái thân phận này mang đến cho nàng quá nhiều phiền toái thậm chí còn có thể mất mạng. Nếu như nàng không lợi dụng thận phận này, chẳng phải là thẹn với những ánh mắt thâm trầm của những người kia sao?
"Cữu cữu, Kính Đức công công nói Trường Thu cung là cung điện đẹp nhất hậu cung, có thật không?"
Những cảm xúc trong ánh mắt mọi người, trực tiếp khiêu khích Mộ Dung Thất Thất rồi. Mọi người càng hâm mộ nàng được sủng ái, thì nàng liền đem cái sủng ái này khiêu khích bọn họ! (TNN : *đập bàn* e thích tỷ rồi đới)
"Đúng a! Làm sao, ngươi muốn đi xem?" Nghe ra ý tứ trong giọng điệu của Mộ Dung Thất Thất, là có hứng thú với Trường Thu cung, Hoàn Nhan Liệt thật cao hứng.
Ở trận chiến Nhạn Đãng Sơn lúc trước, Hoàn Nhan Liêt lại giữ lại Trường Thu cung, mặc dù biết rõ đây là nơi ở của hoàng hậu, nhưng hắn vẫn không chịu đem Trường Thu cung ban cho Lí Băng. Trong nội tâm của Hoàn Nhan Liệt, chỉ có Hoàn Nhan Minh Nguyệt mới xứng ở trong Trường Thu cung. Về sau, hắn đem Hoàn Nhan Minh Nguyệt an trí ở lăng mộ dưới Trường Thu cung, mới để cho những nữ nhân khác tới ở.
Hôm nay, nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt là Mộ Dung Thất Thất đã trở lại, hắn đương nhiên muốn "Vật quy nguyên chủ", để cho Mộ Dung Thất Thất ở đó. Năm đó, hắn là cỡ nào hi vọng mẹ của nàng có thể ở lại chỗ kia, tuy cái ý nghĩ này thực hiện không được, nhưng cũng không có nghĩa là hắn từ bỏ.
Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã ngủ say nhiều năm như vậy, cũng không chịu tỉnh lại nhìn hắn. Nếu nàng biết nữ nhi của mình trở về rồi, nếu có thể để nàng nghe được chuyện xưa của Mộ Dung Thất Thất, nghe được giọng nói của Mộ Dung Thất Thất, nàng có phải hay không sẽ tha thứ cho những việc hắn làm, có phải hay không sẽ tỉnh lại?
"Được! Dù sao ngồi ở đây cũng rất buồn bực!" Mộ Dung Thất Thất vừa nói vừa đứng lên, Phượng Thương vô cùng phối hợp giúp nàng mặc áo choàng, lại cho người chuẩn bị ấm lô, đưa cho Mộ Dung Thất Thất, một mực đợi nàng chuẩn bị cho tốt sau đó mới yên tâm.
Cứ chỉ thân mật của huynh muội bọn họ, khiến cho ánh mắt mọi người đều thay đổi, chỉ có trong mắt Hoàn Nhan Liệt đều là mừng rỡ. Tựa hồ thấy được thời còn trẻ của mình cùng với Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
"Các ngươi không cần đi! Trẫm cùng Thất Thất đi! Thương nhi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, có trẫm ở đó sẽ không ai có thể khi dễ Thất Thất!" Đang lúc Phượng Thương muốn phủ thêm áo lông hồ, tính toán muốn cùng đi, thì Hoàn Nhan Liệt lên tiếng, trực tiếp đem mọi người trừ Mộ Dung Thất Thất đều gạt bỏ ra ngoài.
Hoàn Nhan Liệt muốn một mình cùng Mộ Dung Thất Thất ở chung? Chuyện này khiến cho nội tâm Phượng Thương vang lên cảnh báo. Dù sao, Hoàn Nhan Liệt đối với Phượng gia làm quá nhiều chuyện độc ác, nếu hắn đối Mộ Dung Thất Thất bất lợi, này nên làm thế nào cho phải!
"Ca, chờ ta trở lại!" Mộ Dung Thất Thất hướng tới Phượng Thương cười ngọt ngào, cho hắn ánh mắt yên tâm. Nếu như Hoàn Nhan Liệt muốn gây bất lợi cho nàng, nàng vừa vặn lấy đi thủ cấp của hắn, xem như báo thù cho Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt, rồi cùng Phượng Thương sớm ngày rời đi mảnh đất thị phi này.
Đi theo bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, đoàn người tao nhã tới Trường Thu cung, thời điểm đến trước cửa Trường Thu cung, Hoàn Nhan Liệt cho người dừng lại, chỉ cùng Mộ Dung Thất Thất hai người vào.
Không thể không nói, khi Mộ Dung Thất Thất vừa nhìn thấy Trường Thu cung, liền cảm thấy đây là cung điện phồn hoa nhất, vàng son lộng lẫy, so với đại điện của Hoàn Nhan Liệt còn xa hoa hơn nhiều. Càng khiến cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy bất ngờ chính là trong nội cung của Trường Thu Cung có đủ loại hoa mai.
"Mẫu thân của ta cũng yêu mến hoa mai..." Mộ Dung Thất Thất nhẹ vuốt đóa hồng mai, nhỏ giọng nói ra.
Mộ Dung Thất Thất nói liền gợi cho Hoàn Nhan Liệt vô hạn mơ màng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất càng thêm ôn nhu. Giống như, nhiều năm trước Minh Nguyệt cũng một thân xinh đẹp như vậy, đứng ở trong mai viên, bộ dáng thanh tú động lòng người, khiến hắn cho đến nay cũng khó có thể quên được.
"Đúng a! Minh Nguyệt yêu nhất chính là hoa mai..."
Giọng nói của Hoàn Nhan Liệt lúc này có chút tịch liêu cùng cô đơn, khiến nội tâm Mộ Dung Thất Thất cả kinh.
Vì sao, khi nói tới Hoàn Nhan Minh Nguyệt, trong giọng nói của Hoàn Nhan Liệt lại tràn ngập ngữ điệu bi thương? Nghe nói Hoàn Nhan Minh Nguyệt lúc còn sống, ca ca này đối với nàng rất sủng ái, hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng, sủng ái này là thật, vậy vì sao Hoàn Nhan Liệt lại muốn xếp đặt chuyện ở Nhạn Đãng Sơn, vì sao lại tính kế vợ chồng Phượng Tà cùng Minh Nguyệt, lại vì sao đem cừu hận trút lên người Phượng Thương?
Trên người nam nhân này tràn ngập mâu thuẫn, rốt cuộc trong này có bí mật gì?
"Làm sao vậy?" Thấy Mộ Dung Thất Thất nhìn mình chằm chằm, Hoàn Nhan Liệt ôn hòa cười hỏi. Hoàn Nhan Minh Nguyệt là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thân là huynh trưởng của nàng, lúc còn trẻ cũng là mỹ nam tử, mặc dù hiện tại già rồi, nhưng vẫn có khí độ phi phàm làm người ta không thể khinh thường.
"Cữu cữu, Trường Thu cung này ta rất thích, từ nay về sau ta sẽ thường xuyên tới chỗ này."
Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, khiến cho tâm tình Hoàn Nhan Liệt thật tốt. Hắn nhất định phải đem tin tức tốt này nói cho Minh Nguyệt đầu tiên, cho nàng biết rõ, hắn tìm được nữ nhi của nàng rồi, tìm được bảo bối của nàng rồi!
Mộ Dung Thất Thất ở Trường Thu cung một hồi lâu, Hoàn Nhan Liệt một mực đứng ở bên người nàng, giới thiệu cho nàng hết thảy Trường Thu cung. Khi đi đến chỗ ở của Nguyệt Lan Chi trước kia, Mộ Dung Thất Thất phát hiện chỗ này đã bị niêm phong lại.
"Ngươi nói xui xẻo nên trẫm sai người niêm phong. Dù sao chỗ này lớn như vậy ngươi có thể chọn được chỗ mình yêu thích để ở đi."
"Ừm!" Mộ Dung Thất Thất gật đầu, quay đầu nhìn lại tờ giấy đỏ vàng ở bức niêm phong kia, rồi mới theo Hoàn Nhan Liệt rời khỏi Trường Thu cung.
Mặc dù nói lần này tiến cung là do Lâm Khả Tâm hẹn, nhưng cuối cùng cũng không nói được với Mộ Dung Thất Thất lời nào, đã bị Hoàn Nhan liệt đưa đi Trường Thu cung rồi ra khỏi hoàng cung. Phượng Thương nghe nói Mộ Dung Thất Thất đã trở về Vương phủ, chưa nói hai lời, liền lập tức đuổi theo.
Mà nhất cử nhất động của Hoàn Nhan Liệt khiến cho nội tâm Lâm Khả Tâm càng thấp thỏm không yên.
Hoàng thượng đây là ý gì? Rõ ràng khách là do nàng mời đến, nhưng chỉ ở trong Tĩnh Tâm điện ngồi trong chốc lát, khiến nàng cũng không kịp để cho Hoàn Nhan Nghị cùng Mộ Dung Thất Thất bồi dưỡng cảm tình, đã bị Hoàn Nhan Liệt đưa đi, sau còn để cho Kính Đức tự mình hộ tống Mộ Dung Thất Thất hồi Vương phủ.
Chẳng lẽ trong Tĩnh Tâm điện có mãnh thú sao? Lo lắng Mộ Dung Thất Thất bị nàng ăn? Hay là trong nội tâm Hoàng thượng có ý khác?
Đối với tâm tư đế vương, Lâm Khả Tâm phỏng đoán rất nhiều lần, cuối cùng nhận định trong nội tâm Hoàn Nhan Liệt, địa vị Thái tử vẫn là không thể dao động, Hoàn Nhan liệt xem thấu thủ đoạn của nàng, mặc dù không có nói rõ, nhưng lại trực tiếp ngăn chặn Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Nghị tiếp xúc, đây không phải rõ ràng thiên vị cho Hoàn Nhan Hồng sao?
Xem ra, phải dùng chút ít thủ đoạn! Lâm Khả Tâm trong nháy mắt nghĩ tới Hoàn Nhan Khang.
Hoàn Nhan Khang cùng Mộ Dung Thất Thất tựa hồ quan hệ rất thân thiết, Hoàng thượng đã muốn cản trở, như vậy cũng đừng trách nàng dùng phương pháp khác để đạt được mục đích! Cái ngôi vị hoàng đế này phải là của Nghị nhi! Chỉ có Hoàn Nhan Nghị của nàng mới là thích hợp nhất cho vị trí kia!
Bị Hoàn Nhan Liệt cho người đưa về Nam Lân Vương phủ, vừa mới đi, Mộ Dung Thất Thất liền gặp được hai người quen. Một là Long Trạch Cảnh Thiên, một là Bạch Ức Nguyệt. Hai người này xuất hiện, khiến cho Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc.
"Mộ Dung tiểu thư, ngươi thật là nữ nhi của Phượng Tà tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa?" Nhìn thấy gương mặt lạ lẫm kia, Bạch Ức Nguyệt hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình. Đã nghe nói chuyện của Mộ Dung Thất Thất, Bạch Ức Nguyệt có loại cảm giác bị người ta lừa gạt.
"Đúng vậy." trong mắt Bạch Ức Nguyệt có chút phức tạp, Mộ Dung Thất Thất đoán không ra, cũng xem không hiểu. Chỉ là, vì sao trong ánh mắt Bạch Ức Nguyệt lại có một loại "Hận" gì đó?
"Ngươi lừa ta!" Bạch Ức Nguyệt trước giờ luôn ôn nhu, bây giờ giọng nói vút cao, ngữ điệu trở nên bén nhọn, " Ta coi ngươi là bạn tốt, không nghĩ tới ngươi lại lừa ta!"
"Ức Nguyệt, ta cũng vừa mới biết..."
"Ta không thích nghe!" Bạch Ức Nguyệt "rống" ra những lời này, hung dữ nhìn Mộ Dung Thất Thất, "Là ta mù, nhận sai bằng hữu! Từ nay về sau, ta không còn là bằng hữu của ngươi, ta cũng không với nổi Trấn Quốc Công chúa!"
Vứt xuống những lời này, Bạch Ức Nguyệt chạy ra khỏi Nam Lân Vương phủ.
"Ức Nguyệt!" Mộ Dung Thất Thất muốn đuổi theo, mới ra cửa, đã không thấy bóng dáng của Bạch Ức Nguyệt. tình huống của Bạch Ức Nguyệt, khiến cho Mộ Dung Thất Thất rất lo lắng, cuối cùng nhìn thấy Như Ý, vội vàng gọi hắn lại, "Như Ý, thay ta bảo vệ Bạch tiểu thư! Ta sợ nàng làm chuyện điên rồ!"
Nghe nói chuyện của Bạch Ức nguyệt, Như Ý gật đầu, ra khỏi Vương phủ tìm kiếm Bạch Ức Nguyệt.
"Ngươi có biết Bạch tiểu thư tại sao lại như vậy không?" Long Trạch Cảnh Thiên đi sau Mộ Dung Thất Thất, thấy nàng vẻ mặt lo lắng, giải thích, "Ức Nguyệt là nhớ Nguyệt, phụ thân của Bạch tiểu thư lúc nàng sinh ra, trong lòng nghĩ tới lại là một nữ nhân khác, người nọ, chính là mẫu thân của ngươi, Minh Nguyệt công chúa —— "
Long Trạch Cảnh Thiên nói như vậy, khiến cho Mộ Dung Thất Thất hiểu ra, nhớ tới khảo nghiệm lầu thứ sáu kia, Bạch Ức Nguyệt cũng nói qua những lời này.
"Phụ thân, mẫu thân thật sự chỉ là thế thân của nữ tử kia thôi sao? Ức Nguyệt là nhớ Nguyệt, chẳng lẽ phụ thân thật sự không quên được nữ nhân Minh Nguyệt kia sao? Phụ thân, mẫu thân đợi ngài nhiều năm như vậy, ngài vì sao nhẫn tâm như thế? Con gái kỳ thật rất chán ghét cái tên Ức Nguyệt của mình, bởi vì con gái... Đau lòng mẫu thân..."
Thì ra là thế, Mộ Dung Thất Thất đã hiểu. Khó trách trong mắt Bạch Ức Nguyệt có chứa hận ý đối với nàng, sợ là nàng vì mẹ của mình mà bất bình a!
"Việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi đừng quá tự trách. Bạch tiểu thư thông tình đạt lý, sẽ nghĩ thông suốt thôi!" Nhìn Mộ Dung Thất Thất rất để ý Bạch Ức Nguyệt, Long Trạch Cảnh Thiên một bên nhẹ giọng an ủi.
Chỉ hy vọng như thế —— Mộ Dung Thất Thất trong lòng nghĩ. Nàng đem Bạch Ức Nguyệt như bằng hữu chân chính mà đối đãi, không muốn mất đi người bằng hữu này. Nếu như bởi vì ân oán của đời trước, mà ảnh hưởng đến tình bạn giữa các nàng, nàng không muốn như vậy.
Cũng may có Như Ý đi theo, Bạch Ức Nguyệt cũng sẽ không gặp chuyện không may, Mộ Dung Thất Thất thoáng yên lòng, nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, "Tĩnh Vương gia, ngươi hôm nay tới, có chuyện gì sao?"
"Ta là đặc biệt đến cảm tạ ân cứu mạng của công chúa!"
Lời nói không rõ ràng của Long Trạch Cảnh Thiên khiến Mộ Dung Thất Thất không hiểu, thấy nàng không hiểu, Long Trạch Cảnh Thiên đành phải nhắc nhở, "Lúc trước ta bị người đuổi giết, là công chúa đã cứu ta, khi đó, công chúa nói mình là Độc Tiên Nhi..."
"A ——" thấy Long Trạch Cảnh Thiên kể chuyện năm xưa, Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười, "Chỉ là tiện tay mà thôi, Vương Gia không cần chú ý."
"Tuy trong lòng công chúa, chỉ là việc nhỏ, nhưng trong lòng bổn vương, vẫn đem ân tình này ghi tạc trong lòng."
Long Trạch Cảnh Thiên tiến lên một bước, ngửi được hương táo trên người Mộ Dung Thất Thất, nhất thời trong lòng rung động. Không sai! Hắn sẽ không buông tha cơ hội này! Hoàn hảo, bọn họ còn có cơ hội ——
"Vương Gia là tính báo đáp ta sao?" Mộ Dung Thất Thất lùi một bước, nàng không thích người khác gần sát chính mình như thế, ngoại trừ Phượng Thương.
Mộ Dung Thất Thất "rút lui" khiến Long Trạch Cảnh Thiên cười khổ. Xem ra trước kia đắc tội với nàng không nhẹ, cho nên lúc này một cơ hội cũng không chịu cho hắn."Đúng vậy, ta nghĩ muốn báo đáp công chúa, nhưng không biết nên báo đáp như thế nào!"
"Rất đơn giản! Thứ nhất, bản cung yêu tiền, tuy lúc trước Vương Gia xác thực cũng đáp tạ năm mươi lượng hoàng kim, nhưng nếu Vương Gia cảm thấy cùng thân phận của ngươi không xứng, ngươi có thể báo đáp thêm; thứ hai, bản cung mệt mỏi, muốn ngủ, phiền toái Vương Gia di giá, bản cung phải về ngủ bù!"
Hai điểm này, triệt để ngăn chặn miệng Long Trạch Cảnh Thiên, hắn còn muốn nợ nhân tình, còn muốn nếu Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương không thể, hắn có thể thuận thế mà lên, cưới Mộ Dung Thất Thất, không nghĩ tới đối phương lại lấy ra hai yêu cầu này, một là trả thù lao, hai là cút đi, nữ nhân này thật không để cho hắn mặt mũi.
"Tiên Nhi ——" thấy Mộ Dung Thất Thất xoay người đi, Long Trạch Cảnh Thiên nâng tay giữ chặt cổ tay Mộ Dung Thất Thất, "Tiên Nhi, cho ta một cơ hội nữa được không? Nàng vốn cùng ta có hôn ước, nếu không có chuyện xảy ra thì nàng đã là vương phi của ta rồi!"
"Buông tay!" Mộ Dung Thất Thất muốn giật tay lại, không nghĩ tới tay Long Trạch Cảnh Thiên như gông xiềng, đem nàng một mực khóa lại.
"Không buông!" Long Trạch Cảnh Thiên cắn răng, nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp động lòng của Mộ Dung Thất Thất, "Bổn vương đã từng buông tay một lần, khiến cho bổn vương mất đi tình cảm chân thật cùng nàng, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, lúc này đây bổn vương tuyệt đối sẽ không buông tay, tuyệt đối không —— "
Không đợi Long Trạch Cảnh Thiên nói xong, một thân ảnh màu trắng đứng trước mắt hắn, sau một khắc Long Trạch Cảnh Thiên cảm thấy bụng đau đớn, trực tiếp bị đạp bay, "phịch" một tiếng, nặng nề đập xuống trên mặt đất.
"Người tới, đóng cửa, thả chó ——" Phượng Thương nắm cả vòng eo của Mộ Dung Thất Thất, mắt lạnh nhìn Long Trạch Cảnh Thiên. Hắn chỉ đến chậm một lát thôi, không ngờ lại có con ruồi tanh tưởi như vậy, cư nhiên còn nắm cổ tay của Mộ Dung Thất Thất! Đây là của hắn! Của hắn! (TNN : người ta tanh, còn anh là chua, cực chua a =]] tại sao ta đọc bộ nào cũng có một thùng dấm chua to oành nhỉ =]] hắc hắc)
"Khụ khụ!"
Long Trạch Cảnh Thiên ôm lấy bụng, thống khổ cuộn mình thành một đoàn trên mặt đất. Hắn không nghĩ tới Phượng Thương lại đột nhiên xuất hiện, càng không có nghĩ tới một cước của Phượng Thương lại lợi hại như vậy, đau nhức tê tâm liệt phế theo bụng hắn truyền đến, một cước kia thật sự là dùng hết sức a.
Hiện tại Phượng Thương còn mở miệng nói một tiếng "Đóng cửa thả chó", Phượng Thương đem hắn cho là cái gì?
"Vương Gia, ngài là tự mình đi, hay để chúng ta đuổi đi?" Phượng Tề mang theo người vây quanh bốn phía Long Trạch Cảnh Thiên, cả đám đều hung dữ trừng mắt nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, phảng phất là như đang đợi hắn nói "Ta không đi" sau đó kết phường đem hắn đuổi ra bên ngoài.
Vương Gia của một nước bị người đuổi ra ngoài, chuyện này cỡ nào dọa người! Long Trạch Cảnh Thiên giãy dụa tự đứng lên, nói, "Bổn vương tự mình đi!"
Ra đến cửa chính Vương phủ, Long Trạch Cảnh Thiên một lần nữa quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, "Tiên Nhi, ta sẽ không từ bỏ nàng! Ta tuyệt đối sẽ không buông tay!"
"Cút ——" trong giọng nói của Phượng Thương rõ ràng mang theo tức giận, mà thanh âm này rơi vào tai của Long Trạch Cảnh Thiên lại làm cho lỗ tai hắn xé rách đau nhức, Long Trạch Cảnh Thiên vội vàng bịt tai, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
"Rầm——" không đợi Long Trạch Cảnh Thiên thuận khí, cửa chính Nam Lân Vương phủ đã rầm một tiếng đóng lại, đem hắn triệt để ngăn lại ngoài cửa, rốt cuộc nhìn không tới thân ảnh của Mộ Dung Thất Thất.
Ta sẽ không buông tha ! Nàng là của ta! Ta sẽ không buông tha ! Long Trạch Cảnh Thiên nắm chặt tay, hung hăng quay đầu lại, một lần nữa nhìn cửa chính màu đỏ rực. Mộ Dung Thất Thất là tân nương hắn nhận định, hắn sẽ không buông tha, vĩnh viễn cũng không buông tha !
Trong Thính Tùng lâu, Phượng Thương ghen tuông lồng lộn, một ngụm cắn lấy vành tai Mộ Dung Thất Thất, như tiểu động vật tức giận, phát tiết bất mãn của mình.
"Vương Gia, ta cùng hắn thật sự cái gì cũng không có, chàng phải tin tưởng ta!" Bên tai khí nóng hầm hập, khiến toàn thân Mộ Dung Thất Thất run run, vội vàng trốn tránh.
"Hừ! Nàng gọi hắn Vương Gia, gọi ta cũng là Vương Gia, ta cũng không biết Vương Gia trong miệng nàng rốt cuộc là người nào!"
Phượng Thương ôm hai tay, thở phì phì bĩu môi, gương mặt vốn trắng trẻo trong suốt, bởi vì phẫn nộ, mà nhiễm hồng sắc, giống quả táo chín, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm.
Mà cặp con ngươi yêu nghiệt kia, lúc này cũng hỏa khí mười phần, bên người Khanh Khanh của hắn có nhiều ruồi bọ như vậy, chỉ cần nghĩ tới Long Trạch Cảnh Thiên đuổi tới Vương phủ, còn bắt cổ tay của nàng, bảo hắn làm sao không tức giận!
Phượng Thương tức giận lại đáng yêu, khiến Mộ Dung Thất Thất không thể làm gì khác hơn là đi qua ở trên mặt hắn hôn nhẹ một cái, "Nếu không, ta gọi chàng là gì? Chàng thích gọi gì? Không bằng gọi là Thương, Thương Thương, Tiểu Thương Thương, Thương yêu, Thương cưng..." (TNN : *ụa* ta muốn phun a~ cái độ sến của 2 ac thật vĩ đại *run run*)
Mộ Dung Thất Thất nói liên tiếp rất nhiều biệt danh, sắc mặt Phượng Thương mới khá hơn một chút, "Dù sao, ta cũng không cần phải xưng hô khác biệt gì! Tính ra ta vẫn chỉ phân vân không rõ lắm vương gia là nàng gọi ta, hay là gọi Long Trạch Cảnh Thiên thôi!"
Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất biết rõ hắn hoàn toàn là bị chuyện của Long Trạch Cảnh Thiên làm tức giận, không nghĩ tới nam nhân này ghen lại lớn như vậy. Bất quá, ghen, chứng tỏ là hắn quan tâm đến nàng, đây là một chuyện nên cao hứng. Nếu nam nhân không quan tâm tới ngươi, thì vô luận ngươi làm cái gì, cho dù ngươi chạy theo hắn, hắn đều không để ý tới!
"Nếu không, chúng ta thuê người hung hăng giết hắn?"
Mộ Dung Thất Thất đề nghị, làm cho Phượng Thương vỗ tay khen hay, "Được a! Nghe nói Ma vực ám sát là lợi hại nhất, Khanh Khanh, không bằng chúng ta mời sát thủ Ma vực ám sát Long Trạch Cảnh Thiên, nàng xem thế nào?" (TNN : ta bó toàn thân vs anh rồi =]] ha ha)
Phượng Thương nói tới Ma vực, khiến cho khóe mắt Mộ Dung Thất Thất không khỏi run rẩy trong chốc lát, Phượng Thương rốt cuộc nghe được cái gì? Có phải hắn biết mình là Độc Tiên Nhi rồi? Nếu như hắn biết mình là nữ nhân trong truyền thuyết giết người như ngóe kia, sẽ nghĩ như thế nào?
"Từ từ, còn chưa phải lúc đừng giết hắn, dù sao hắn còn đang ở Bắc Chu quốc, nếu như xảy ra chuyện gì, Tây kỳ khẳng định sẽ tìm Bắc Chu gây phiền toái." Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói xong, Phượng Thương lập tức sửa lời, hảo tâm lưu lại cho Long Trạch Cảnh Thiên một mạng.
Đang lúc Mộ Dung Thất Thất tự hỏi, Phượng Thương vì sao đột nhiên chuyển biến thái độ, thì cái cằm Phượng Thương dán tại trên trán của nàng, "Khanh Khanh, trong lòng của nàng chỉ có thể có ta, có biết không! Vừa nghĩ tới nàng yêu người khác, lòng của ta liền đau như đao cắt. Khanh Khanh, nàng đã thành một phần trong sinh mệnh của ta, nếu như mất đi nàng, ta không biết phải làm sao mới tốt..."
Những lời nói xúc động như vậy, kỳ thật cũng là lời Mộ Dung Thất Thất muốn nói, không nghĩ Phượng Thương lại nói ra trước.
"Thương, ta sẽ không yêu người khác, bởi vì chàng đã lấp đầy tim ta rồi, ta dung không được người khác nữa." Cho tới bây giờ, Mộ Dung Thất Thất chỉ có thể dùng lời nói như vậy thổ lộ nội tâm của mình, mà trong thần sắc kiên định cùng ánh mắt nhu tình như nước của nàng, khiến cho những lo lắng trong lòng Phượng Thương dần dần tan đi.
"Vậy là tốt rồi!" Phượng Thương nhắm mắt lại, hôn lên trán của Mộ Dung Thất Thất .
Buổi chiều, Phượng Thương ở trong thư phòng triệu kiến Nạp Lan Tín.
"Đi, tra thân phận của vương phi." Nạp Lan Tín vừa đến, Phượng Thương liền ném cho hắn một tờ giấy, nhìn nội dung trên trang giấy, Nạp Lan Tín không khỏi nhíu mày, "Vương Gia, ngài là nói, vương phi có thể là Độc Tiên Nhi của Ma vực?"
"Ngươi trước đi thăm dò Long Trạch Cảnh Thiên, hắn đã từng bị người ta ám sát, tra ra rốt cuộc hắn được ai cứu. Nếu như là Độc Tiên nhi, như vậy Độc Tiên Nhi chính là vương phi." Vừa nghĩ tới chuyện ban ngày nghe được, trong lòng Phượng Thương liền có một loại bất an.
Nếu như Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, này có thể giải thích được vì sao Quang Hoa công tử lại vung tiền như rác, mỗi lần đều đặt cửa trên người Mộ Dung Thất Thất...
Nghe Giang hồ đồn, Độc Tiên nhi cùng Quang Hoa công tử là một đôi tình lữ, nếu Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, vậy Quang Hoa công tử này là ai? Bọn họ trong đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Nếu như bọn họ thật sự là người yêu, vậy hắn nên làm thế nào cho phải? (TNN : *phụt* trong đầu a này rút cuộc chứa cái gì a~ quy đi quy lại lại ra cái này~)
Phượng Thương không dám nghĩ chuyện về sau, sau khi nghe Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, lòng của hắn đều không thể bình tĩnh.
Trong nội tâm Phượng Thương, khả năng Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi vô cùng lớn, Độc Tiên Nhi thích dùng độc, mà Mộ Dung Thất Thất là Liên công tử, có thể cứu người, cũng sẽ giết người, có thể dùng dược cứu người, cũng thích dùng độc, hai cái này không mưu mà hợp. Hơn nữa vẻ ngoài Độc Tiên nhi như thiên tiên, cho nên mới có xưng hô là "Tiên nhi", mà Mộ Dung Thất Thất xuất trần thoát tục, kỳ thật có thể hình dung là "Tiên"...
Nếu xác định thân phận Mộ Dung Thất Thất chính là Độc Tiên Nhi, vậy hắn không phải là có một tình địch cường đại—— Quang Hoa công tử rồi?
Hiệu suất xử lý của Phật Sinh Môn rất cao, đến tối, Nạp Lan Tín đưa tới kết quả. Quả nhiên, người lúc ấy cứu Long Trạch Cảnh Thiên chính là Mộ Dung Thất Thất, hơn nữa Long Trạch Cảnh Thiên cũng là bởi vì Độc Tiên Nhi mới hối hôn, bỏ rơi Mộ Dung Thất Thất. Chỉ là cái tên ngu ngốc kia căn bản không biết Mộ Dung Thất Thất chính là Độc Tiên Nhi, hôm nay phát hiện, mới hối hận, chạy đến tìm Mộ Dung Thất Thất, muốn nối lại duyên cũ.
"Vương Gia, làm sao bây giờ?" Nhìn thấy mặt Phượng Thương lúc trắng lúc đen, Nạp Lan Tin có chút không an tâm. Bình thường tình huống như vậy, đại biểu tâm tình vị chủ tử này rất không tốt, hơn nữa sẽ có người muốn chết, không biết ai là cái kẻ xui xẻo kia.
"Phong sát Tuyệt Sắc phường cùng Thông Bảo trai của Quang Hoa công tử!" Phượng Thương nghiến răng nghiến lợi hạ mệnh lệnh. Ta không cần biết ngươi là ai! Dám cùng ta đoạt Thất Thất, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận mà chết!
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11 - Đoan Mộc tiểu thư gây hấn
- Chương 12 - Từng bước ép sát.
- Chương 13 - Tiếu hồng trần
- Chương 14 - Đá bay ngươi nha.
- Chương 15 - Tương kế tựu kế
- Chương 16 - Kết quả ngoài dự đoán
- Chương 17 - Địch nhân của địch nhân là bằng hữu
- Chương 18 - Tính toán của hoàng hậu
- Chương 19 - "Liên công tử" đối kháng "Liên công tử"
- Chương 20 - Gặp lại Long Trạch Cảnh Thiên
- Chương 21 - Thư từ hôn bằng máu
- Chương 22 - Dục Tử Hoàn
- Chương 23 - Như thế nào mới là vong ân phụ nghĩa ?
- Chương 24 - Phiền toái tìm tới cửa
- Chương 25 - Thiên xà vũ
- Chương 26 - Ném đá giấu tay.
- Chương 27 - Chiêu Dương công chúa.
- Chương 28 - Mộ Dung Tâm Liên "trần như nhộng"
- Chương 29 - Hải Đường Xuân Thủy
- Chương 30 - Trắc Vương phi
- Chương 31 - Lấy lòng công chúng.
- Chương 32 - Tư tâm nho nhỏ của nam nhân
- Chương 33 - Du hồ
- Chương 34 - Cáo mượn oai hùm
- Chương 35 - Thương hải nhất thanh tiếu
- Chương 36 - Thái tử của Nam Phượng quốc.
- Chương 37 - Nếu ta làm hoàng đế.
- Chương 38 - Tuyệt Sắc phường
- Chương 39 - Kim Lũ y
- Chương 40 - Chém hắn cho bổn cung!
- Chương 41 - Bốn mươi thủ cấp.
- Chương 42 - Trùng dương* cung yến.
- Chương 43 - Nam chính nữ chính lên sàn.
- Chương 44 - Công chúa háo sắc hối hận.
- Chương 45 - Công chúa Nam Phượng quốc- Minh Nguyệt Hinh
- Chương 46 - Hắn thích bị ngược?
- Chương 47 - Vị mẫu thân đáng khinh.
- Chương 48 - Vương gia, bọn họ khi dễ ta!
- Chương 49 - Cược mạng sống của các ngươi!
- Chương 50 - Mượn chút máu xài tạm!
- Chương 51 - Cúc màu máu
- Chương 52 - Chặt đi đôi tay của nàng ta.
- Chương 53 - "Con bài chưa lật" của Long Trạch Vũ Nhi.
- Chương 54 - Thủ cung sa.
- Chương 55 - Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
- Chương 56 - Thủ phạm đứng phía sau
- Chương 57 - Trò hay bắt đầu.
- Chương 58 - Tin dữ nối tiếp tin dữ.
- Chương 59 - Ở chung trước hôn nhân
- Chương 60 - Dấm chua của Phượng Thương bay đầy trời.
- Chương 61 - Vương phi theo người bỏ trốn.
- Chương 62 - Ong với bướm.
- Chương 63 - Điều kiện hà khắc của thái hậu.
- Chương 64 - Mỹ nhân có tâm địa rắn rết.
- Chương 65 - Lần Đầu Tiên Hôn Trực Tiếp
- Chương 66 - Cừu Địch
- Chương 67 - Phượng Thương phát bệnh!
- Chương 68 - Phượng Thương độc
- Chương 69 - Bảo châu công chúa tính toán thật là tốt
- Chương 70 - Nam Lân vương mất khống chế
- Chương 71 - Câu dẫn.
- Chương 72 - Sinh tử chiến.
- Chương 73 - Nam Lân vương ngượng ngùng
- Chương 74 - Người Đông Lỗ hèn hạ
- Chương 75 - Kinh tâm động phách.
- Chương 76 - Sắc đẹp tập kích.
- Chương 77 - Khảo nghiệm tầng thứ bảy - khảo nghiệm quan trọng nhất
- Chương 78 - Biểu ca, ngươi thật quá bưu hãn nha!
- Chương 79 - Tứ quốc tranh bá- Chung kết.
- Chương 80 - Nhận thua? Không có cửa đâu!
- Chương 81 - Không trả lời, ta liền hôn nàng
- Chương 82 - Nữ nhân ở dưới đất
- Chương 83 - Phụ tử cực phẩm
- Chương 84 - Cầu hôn
- Chương 85
- Chương 86 - Lựa Chọn Khó Khăn
- Chương 87 - Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng
- Chương 88 - Sự thật tàn khốc như thế
- Chương 89 - Sự thật tàn khốc như thế (hạ)
- Chương 90 - Bí mật của hắn
- Chương 91 - Dự tiệc
- Chương 92 - Ghen tuông ngập trời
- Chương 93 - Long Phượng đấu
- Chương 94 - Thiêu tuyệt sắc phường, đốt tuyệt bảo trai
- Chương 95 - Hóa ra là nàng
- Chương 96 - Ta yêu nàng
- Chương 97 - Đêm tình nhân
- Chương 98 - Sự thật bại lộ
- Chương 99 - Tranh giành ngôi vị thái tử
- Chương 100 - Lôi đài
- Chương 101 - Ta là cha của con
- Chương 102 - Đoàn viên
- Chương 103 - Hạ Vân Tích cực điểm vô sỉ
- Chương 104 - Chẳng biết xấu hổ
- Chương 105 - Đôi cẩu nam nữ vô sỉ
- Chương 107 - Đã chết, đều đã chết
- Chương 108 - Khảo nghiệm của Di Sa
- Chương 109 - Sự giả tạo của Di Sa
- Chương 110 - Thức tỉnh
- Chương 111 - Rời khỏi kinh thành
- Chương 112 - Đêm tân hôn của Tố Nguyệt
- Chương 113 - Bạch Ức Nguyệt gặp họa
- Chương 114 - Vạch trần mặt nạ của Hoàn Nhan Liệt
- Chương 115 - Cái kết cho Hoàn Nhan Liệt
- Chương 116 - Hoàng thái hậu trẻ tuổi
- Chương 117 - Di Sa bằng Liên sinh ?
- Chương 118 - Âm mưu
- Chương 119 - Chiến tranh bùng nổ
- Chương 120 - Lời hứa của Minh Nguyệt Thịnh
- Chương 121 - Phượng Tà trở về
- Chương 122 - Chặn giết Di Sa
- Chương 123 - Nàng là Y Liên
- Chương 124 - Đại nạn không chết
- Chương 125 - Phượng Thương là kẻ điên
- Chương 126 - Di Sa âm hiểm
- Chương 127 - Khai mở Dân Châu
- Chương 128 - Không thành kế
- Chương 129 - Lần nữa gặp mặt, yêu hận khó phai
- Chương 130 - Di chứng của cổ độc
- Chương 131 - Đến Bồng Lai đảo
- Chương 132 - Về nước
- Chương 133 - Sinh Bảo Bảo
- Chương 134 - Sinh Bảo Bảo (Hạ)
- Chương 135 - Bốn con chuột thối
- Chương 136 - Vị phu nhân kỳ lạ
- Chương 137 - Lần ra tay thứ nhất
- Chương 138 - Chặt tay trái của nàng
- Chương 139 - Hôn lễ của Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi
- Chương 140 - Đêm động phòng của Tô Mi
- Chương 141 - Sóng gió tuyển tú
- Chương 142 - Sóng gió tuyển phi (2)
- Chương 143 - Tuyển phi
- Chương 144 - Khát vọng tình yêu không thể thành
- Chương 145 - Điều kiện giải cổ
- Chương 146 - Thần tiên cao (Thuốc phiện)
- Chương 147 - Tổ khách ba người
- Chương 148 - Lòng lang dạ sói
- Chương 149 - Cho Phượng Kiêu thêm đệ đệ
- Chương 150 - Đoạt lòng dân đúng lúc
- Chương 151 - Thiếu một thứ cũng không được
- Chương 152 - Lên núi đao (Thượng)
- Chương 153 - Lên núi đao (Hạ)
- Chương 154 - Yêu là phải chiếm giữ (Thượng)
- Chương 155 - Yêu là phải chiếm giữ (Hạ) (Hết)
- Phiên ngoại 1 - Phúc Nhĩ
- Phiên ngoại 2 - Công chúa cuối cùng (Thượng)
- Phiên ngoại 3 - Công chúa cuối cùng (Hạ)