Chương 40 - Chém hắn cho bổn cung!
Đối mặt với Long Trạch Vũ Nhi ương ngạnh, biểu tình Phương Đồng vẫn trước sau như một, âm thanh cũng vững vàng như trước.
"Hồi bẩm công chúa, thứ nhất, ta không phải là con chó, mắt ta tuy rằng nhỏ, nhưng thị lực vẫn tốt lắm. Thứ hai, Tuyệt Sắc phường của chúng ta bán quần áo luôn chú ý tới thứ tự đến trước và sau, mặc kệ ngài là ai, là thân phận gì, tôn quý như thế nào, đã đến Tuyệt Sắc phường chính là khách hàng chúng ta, chúng ta sẽ đối xử bình đẳng."
Bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng với giọng nói tràn đầy ý châm biếm của Phương Đồng làm cho Phượng Thương thực tán thưởng, sự tán thưởng này lan đến cả Quang Hoa công tử đứng đằng sau Phương Đồng, có thể đem thủ hạ dạy dỗ được như vậy, Quang Hoa công tử này tuyệt đối không phải người thường.
"Làm càn!" Mộ Dung Tâm Liên thấy Long Trạch Vũ Nhi chưa kịp phải ứng, lập tức đứng ra chửi:"Bộ y phục đã này được công chúa coi trọng, ngươi chỉ có thể bán cho nàng, không phải muốn tiền sao, nhiều hay ít?!"
"Một vạn lượng hoàng kim."
Phương Đồng vừa hô giá, trực tiếp khiến mí mắt Mộ Dung Tâm Liên nhảy dựng lên:"Một vạn lượng ? Hoàng kim? Ngươi là cướp à!"
"Ngài là?" Phương Đồng híp mắt, vờ như không biết thân phận của Mộ Dung Tâm Liên.
"Hừ!" Mộ Dung Tâm Liên sửa lại quần áo, hất cằm lên cao:"Ta là Tĩnh vương phi!"
"Nha –" Phương Đồng cố ý kéo dài tiếng nói: "Nhưng mà hình như Tĩnh vương gia Tây Kì quốc chỉ có một vị Trắc phi......"
"Ngươi –" Mộ Dung Tâm Liên hiện tại đang buồn bực về thân phận của mình. Vì sao không phải là Vương phi, chỉ hơn nhau một chữ "Trắc", cư nhiên lại bị một chưởng quầy nho nhỏ cười nhạo, khiến cho sắc mặt nàng cực kỳ khó coi."Ta lập tức sẽ thành Vương phi !"
Khi nói chuyện, tay Mộ Dung Tâm Liên không tự giác xoa xoa bụng của mình, mà động tác này, lại bị Phượng Thương thu vào trong mắt. Thì ra là thế, khó trách nàng lại kiêu ngạo như vậy, là vì đã có chỗ dựa vào a!
"Chưởng quầy, đây là một vạn lượng hoàng kim." Như Ý đưa lên một cái hộp, đặt trước mặt Phương Đồng, mở ra, một mảnh kim quang,"Công tử nhà ta vừa ý 'Kim Lũ Y', thanh toán tiền trước, nửa tháng sau sẽ tới lấy hàng."
Như Ý lễ phép khách khí cùng với Long Trạch Vũ Nhi điêu ngoa ương ngạnh bên kia tạo thành hai cực đối lập, mà chủ nàng lại hào phóng xuất tiền, khiến cho người ta sợ hãi không thôi, cũng đồng thời khiến cho bọn khách nhân nghị luận huyên náo cả lên.
"Nếu công tử thanh toán tiền trước, vậy cửa hàng của chúng ta cũng liền ngoại lệ, để cho công tử lấy quần áo trước." Phương Đồng sai người ta gói "Kim Lũ Y" lại, cười tủm tỉm , cầm quần áo đưa cho Như Ý."Công tử hẳn là mua cho phu nhân của ngài! Phu nhân thật sự thật may mắn a!"
"Đa tạ......"
Phương Đồng dùng từ phu nhân để gọi Mộ Dung Thất Thất, khiến tâm tình Phượng Thương thực thỏa mãn. Đúng vậy, không bao lâu nữa, nàng sẽ trở thành tân nương của hắn a, trở thành Vương phi của hắn. Phu nhân? Nương tử? Ái phi? Khanh khanh*? Thất nhi......gọi nàng như vậy, xác thực không tồi. (* vợ chồng gọi nhau thân mật....sau này a chuyên gọi chị bằng từ này)
"Đứng lại!"
Thấy Phượng Thương cùng Như Ý mang theo "Kim Lũ Y" mà mình yêu thích đi tới cửa, định ly khai, Long Trạch Vũ Nhi không hề gây hấn với Phương Đồng nữa, mà lại sai người ngăn bước Phượng Thương.
"Ngươi có thể đi, nhưng mà phải để quần áo phải lại!"
Long Trạch Vũ Nhi nhìn chằm chằm bộ "Kim Lũ Y" trong tay Như Ý, ánh sáng vàng lấp lánh trên màn lụa mỏng, nó được, khiến nó trở nên thần bí. Quần áo này, Long Trạch Vũ Nhi cực kỳ yêu thích, tuyệt đối không cho phép bộ quần áo xinh đẹp như vậy được trưng diện trên người kẻ khác!
"Giữa ban ngày ban mặc, công chúa chẳng lẽ muốn cướp sao?" Âm thanh Phượng Thương mang theo chút hàn ý, Như Ý hiểu rõ chủ tử, lập tức bắn lên trời một quả pháo hoa.
Pháo hoa màu đỏ nổ tung trên không trung, thật là đẹp mắt. Biết đối phương muốn tìm người đến hỗ trợ, nhưng mà Long Trạch Vũ Nhi căn bản không sợ hãi. Nơi này là Tây Lương, là kinh thành Tây Kì, nàng là Bình Dương công chúa của Tây Kì quốc, trừ khi phụ hoàng mẫu hậu ở chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được nàng!
"Quần áo này, bổn cung muốn!"
Thủ hạ của Long Trạch Vũ Nhi đã chạy đi báo tin cho cấm quân ở kinh thành, nhìn người nọ chạy đi so với con khỉ còn nhanh hơn, dưới mũ sa, Phượng Thương nhếch miệng lộ ra một nụ cười thị huyết.
"Nói càn! Rõ ràng là công tử nhà ta nhìn thấy trước, còn trả một vạn lượng hoàng kim!" Thấy cấm quân của kinh thành chạy lại đây, Như Ý tiến lên phía trước bảo hộ Phượng Thương: "Không nghĩ tới công chúa của một quốc gia thế nhưng không phân rõ phải trái như vậy! Không thể mua nổi liền ngang ngạnh cướp bóc, đây là cái đạo lý gì! Các ngươi còn có tuân theo vương pháp?!"
"Vương pháp?" Nghe thấy từ này, Long Trạch Vũ Nhi giống như nghe được chuyện đáng cười nhất: "Vương pháp là do nhà ta đặt ra, ở nơi đây, bổn cung chính là vương pháp!"
Thủ lĩnh cấm quân vội vã tới nhưng khi vừa thấy Long Trạch Vũ Nhi, liền cảm thấy đau đầu. Vị công chúa này dường như không có việc gì làm, cứ thích sai khiến bọn họ làm chuyện tầm phảo.
Hồi trước, ầm ĩ đòi đóng cửa Thông bảo trai, kết quả hiện tại các vị phu nhân trong toàn kinh thành đều nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận, không có Thông bảo trai, châu báu trang sức các nàng yêu thích cũng không có, không thể chỉ trích công chúa, chỉ có thể đối với hắn cái tiểu thủ lĩnh này ra tay tàn độc, ngay cả phu nhân nhà mình cũng phạt hắn ngủ vài ngày dưới đất.
Chỉ mới yên tĩnh có vài ngày, Bình Dương công chúa lại làm ầm ĩ lên, thật không biết khi nào mới là lần cuối —
"Hạ quan bái kiến Bình Dương công chúa......" Tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn không thể không cung kính hành lễ. Ai bảo thân phận nhà người ta cao quý, lão cha chính là đại boss* của quốc gia này a! (*nguyên văn tg)
"Ngươi, cướp đoạt kiện quần áo kia cho bổn cung!" Long Trạch Vũ Nhi chỉ vào Phượng Thương, Mộ Dung Tâm Liên ở một bên kéo kéo ống tay áo Long Trạch Vũ Nhi, nàng mới sửa miệng: "Không, là lấy lại đây cho bản cung!"
"Công chúa, quần áo này là của người ta , ngài như thế nào có thể –"
"Ba –" Long Trạch Vũ Nhi đang nghẹn một bụng khí, lại không có chỗ để phát tiết, nghe Hồ Bất Tu nói những lời này, lập tức giáng một bạt tai lên mặt hắn" Việc bản cung làm khi nào thì đến phiên ngươi lên tiếng! Đừng có mà dạy dỗ bổn cung, kêu ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó!"
Long Trạch Vũ Nhi một cước đem Hồ Bất Tu đá đi, quay mặt về đám cấm quân đứng phía sau ra lệnh,"Các ngươi nghe đây, ai lấy được 'Kim Lũ Y' cho bản cung thì bản cung sẽ cho hắn ngồi ở vị trí thủ lĩnh cấm quân!"
Lời này lọt vô tai bọn cấm quân, các mắt liền sáng lên.
Thủ lĩnh cấm quân, dù là ai cũng đều muốn ngồi trên cái vị trí kia! Dù sao nếu gặp chuyện không may thì còn được Bình Dương công chúa chống đỡ, vả lại, đối phương bất quá cũng là một chủ một tỳ, động động não những người này liền lập tức quy phục Long Trạch Vũ Nhi.
Chỉ một lát, bốn mươi tên cấm vệ quân đã bao vây Phượng Thương cùng Như Ý, vũ khí trong tay hướng về hai chủ tớ, tư thế thực kiên cường.
"Lớn mật!" Như Ý ngàn vạn lần không nghĩ tới, đám người này thế nhưng lại nghe lời một nữ nhân xui khiến, thật sự dám động thủ với Vương gia nhà bọn họ, nếu họ là người Bắc Chu, cho họ mười cái lá gan cũng không dám.
"Phốc xích –" Không chỉ Long Trạch Vũ Nhi, Mộ Dung Tâm Liên cũng cười , bất quá chỉ là cái tiện tỳ, thế nhưng đối lại đứng trước mặt công chúa Tây Kì quốc mà nói như vậy, thật sự là đồ lỏng não.
"Uy, đem quần áo của công chúa giao ra đây!" Có người tay cầm đao tiến lên trước, bày ra tư thế nếu ngươi không giao quần áo thì sẽ biết tay.
Thấy đối phương như vậy, Phượng Thương hừ lạnh một tiếng,"Nếu bổn vương nói không?"
"Ha ha ha! Các ngươi nghe thấy gì không, hắn thế nhưng dám xưng bổn vương! Bổn vương?!" Long Trạch Vũ Nhi cười ha hả, châu sai* trên đầu cũng run run theo màn cười," Điêu dân lớn mật, dám giả mạo Vương gia, thật sự đáng chết vạn lần! Người đâu, chém hắn cho bản cung!" (*trâm ngọc)
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11 - Đoan Mộc tiểu thư gây hấn
- Chương 12 - Từng bước ép sát.
- Chương 13 - Tiếu hồng trần
- Chương 14 - Đá bay ngươi nha.
- Chương 15 - Tương kế tựu kế
- Chương 16 - Kết quả ngoài dự đoán
- Chương 17 - Địch nhân của địch nhân là bằng hữu
- Chương 18 - Tính toán của hoàng hậu
- Chương 19 - "Liên công tử" đối kháng "Liên công tử"
- Chương 20 - Gặp lại Long Trạch Cảnh Thiên
- Chương 21 - Thư từ hôn bằng máu
- Chương 22 - Dục Tử Hoàn
- Chương 23 - Như thế nào mới là vong ân phụ nghĩa ?
- Chương 24 - Phiền toái tìm tới cửa
- Chương 25 - Thiên xà vũ
- Chương 26 - Ném đá giấu tay.
- Chương 27 - Chiêu Dương công chúa.
- Chương 28 - Mộ Dung Tâm Liên "trần như nhộng"
- Chương 29 - Hải Đường Xuân Thủy
- Chương 30 - Trắc Vương phi
- Chương 31 - Lấy lòng công chúng.
- Chương 32 - Tư tâm nho nhỏ của nam nhân
- Chương 33 - Du hồ
- Chương 34 - Cáo mượn oai hùm
- Chương 35 - Thương hải nhất thanh tiếu
- Chương 36 - Thái tử của Nam Phượng quốc.
- Chương 37 - Nếu ta làm hoàng đế.
- Chương 38 - Tuyệt Sắc phường
- Chương 39 - Kim Lũ y
- Chương 40 - Chém hắn cho bổn cung!
- Chương 41 - Bốn mươi thủ cấp.
- Chương 42 - Trùng dương* cung yến.
- Chương 43 - Nam chính nữ chính lên sàn.
- Chương 44 - Công chúa háo sắc hối hận.
- Chương 45 - Công chúa Nam Phượng quốc- Minh Nguyệt Hinh
- Chương 46 - Hắn thích bị ngược?
- Chương 47 - Vị mẫu thân đáng khinh.
- Chương 48 - Vương gia, bọn họ khi dễ ta!
- Chương 49 - Cược mạng sống của các ngươi!
- Chương 50 - Mượn chút máu xài tạm!
- Chương 51 - Cúc màu máu
- Chương 52 - Chặt đi đôi tay của nàng ta.
- Chương 53 - "Con bài chưa lật" của Long Trạch Vũ Nhi.
- Chương 54 - Thủ cung sa.
- Chương 55 - Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
- Chương 56 - Thủ phạm đứng phía sau
- Chương 57 - Trò hay bắt đầu.
- Chương 58 - Tin dữ nối tiếp tin dữ.
- Chương 59 - Ở chung trước hôn nhân
- Chương 60 - Dấm chua của Phượng Thương bay đầy trời.
- Chương 61 - Vương phi theo người bỏ trốn.
- Chương 62 - Ong với bướm.
- Chương 63 - Điều kiện hà khắc của thái hậu.
- Chương 64 - Mỹ nhân có tâm địa rắn rết.
- Chương 65 - Lần Đầu Tiên Hôn Trực Tiếp
- Chương 66 - Cừu Địch
- Chương 67 - Phượng Thương phát bệnh!
- Chương 68 - Phượng Thương độc
- Chương 69 - Bảo châu công chúa tính toán thật là tốt
- Chương 70 - Nam Lân vương mất khống chế
- Chương 71 - Câu dẫn.
- Chương 72 - Sinh tử chiến.
- Chương 73 - Nam Lân vương ngượng ngùng
- Chương 74 - Người Đông Lỗ hèn hạ
- Chương 75 - Kinh tâm động phách.
- Chương 76 - Sắc đẹp tập kích.
- Chương 77 - Khảo nghiệm tầng thứ bảy - khảo nghiệm quan trọng nhất
- Chương 78 - Biểu ca, ngươi thật quá bưu hãn nha!
- Chương 79 - Tứ quốc tranh bá- Chung kết.
- Chương 80 - Nhận thua? Không có cửa đâu!
- Chương 81 - Không trả lời, ta liền hôn nàng
- Chương 82 - Nữ nhân ở dưới đất
- Chương 83 - Phụ tử cực phẩm
- Chương 84 - Cầu hôn
- Chương 85
- Chương 86 - Lựa Chọn Khó Khăn
- Chương 87 - Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng
- Chương 88 - Sự thật tàn khốc như thế
- Chương 89 - Sự thật tàn khốc như thế (hạ)
- Chương 90 - Bí mật của hắn
- Chương 91 - Dự tiệc
- Chương 92 - Ghen tuông ngập trời
- Chương 93 - Long Phượng đấu
- Chương 94 - Thiêu tuyệt sắc phường, đốt tuyệt bảo trai
- Chương 95 - Hóa ra là nàng
- Chương 96 - Ta yêu nàng
- Chương 97 - Đêm tình nhân
- Chương 98 - Sự thật bại lộ
- Chương 99 - Tranh giành ngôi vị thái tử
- Chương 100 - Lôi đài
- Chương 101 - Ta là cha của con
- Chương 102 - Đoàn viên
- Chương 103 - Hạ Vân Tích cực điểm vô sỉ
- Chương 104 - Chẳng biết xấu hổ
- Chương 105 - Đôi cẩu nam nữ vô sỉ
- Chương 107 - Đã chết, đều đã chết
- Chương 108 - Khảo nghiệm của Di Sa
- Chương 109 - Sự giả tạo của Di Sa
- Chương 110 - Thức tỉnh
- Chương 111 - Rời khỏi kinh thành
- Chương 112 - Đêm tân hôn của Tố Nguyệt
- Chương 113 - Bạch Ức Nguyệt gặp họa
- Chương 114 - Vạch trần mặt nạ của Hoàn Nhan Liệt
- Chương 115 - Cái kết cho Hoàn Nhan Liệt
- Chương 116 - Hoàng thái hậu trẻ tuổi
- Chương 117 - Di Sa bằng Liên sinh ?
- Chương 118 - Âm mưu
- Chương 119 - Chiến tranh bùng nổ
- Chương 120 - Lời hứa của Minh Nguyệt Thịnh
- Chương 121 - Phượng Tà trở về
- Chương 122 - Chặn giết Di Sa
- Chương 123 - Nàng là Y Liên
- Chương 124 - Đại nạn không chết
- Chương 125 - Phượng Thương là kẻ điên
- Chương 126 - Di Sa âm hiểm
- Chương 127 - Khai mở Dân Châu
- Chương 128 - Không thành kế
- Chương 129 - Lần nữa gặp mặt, yêu hận khó phai
- Chương 130 - Di chứng của cổ độc
- Chương 131 - Đến Bồng Lai đảo
- Chương 132 - Về nước
- Chương 133 - Sinh Bảo Bảo
- Chương 134 - Sinh Bảo Bảo (Hạ)
- Chương 135 - Bốn con chuột thối
- Chương 136 - Vị phu nhân kỳ lạ
- Chương 137 - Lần ra tay thứ nhất
- Chương 138 - Chặt tay trái của nàng
- Chương 139 - Hôn lễ của Hoàn Nhan Khang cùng Tô Mi
- Chương 140 - Đêm động phòng của Tô Mi
- Chương 141 - Sóng gió tuyển tú
- Chương 142 - Sóng gió tuyển phi (2)
- Chương 143 - Tuyển phi
- Chương 144 - Khát vọng tình yêu không thể thành
- Chương 145 - Điều kiện giải cổ
- Chương 146 - Thần tiên cao (Thuốc phiện)
- Chương 147 - Tổ khách ba người
- Chương 148 - Lòng lang dạ sói
- Chương 149 - Cho Phượng Kiêu thêm đệ đệ
- Chương 150 - Đoạt lòng dân đúng lúc
- Chương 151 - Thiếu một thứ cũng không được
- Chương 152 - Lên núi đao (Thượng)
- Chương 153 - Lên núi đao (Hạ)
- Chương 154 - Yêu là phải chiếm giữ (Thượng)
- Chương 155 - Yêu là phải chiếm giữ (Hạ) (Hết)
- Phiên ngoại 1 - Phúc Nhĩ
- Phiên ngoại 2 - Công chúa cuối cùng (Thượng)
- Phiên ngoại 3 - Công chúa cuối cùng (Hạ)