Đàn ông có sợ vợ hay không?
Đúng ra thì trên đời này không có người đàn ông nào sợ vợ.
Sao phải sợ nhỉ? Người ta chỉ sợ khi bị một cái gì đó đe dọa, nguy hiểm đến tính mạng, mà rõ ràng là các bà vợ thì không là phải thú dữ rồi.
***
Thế nên, nếu như khi một người đàn ông từ chối cuộc nhậu lúc cuối ngày với các đồng nghiệp, đừng nghĩ anh ta sợ vợ. Nếu sợ, tại sao anh ta lại chăm chăm về nhà? Khi sợ hãi điều gì, người ta thường phải tránh xa nó chứ, trốn vào quán bia chẳng hạn.
Khi đã vào quán bia rồi, người ta cảm thấy rất an toàn, giữa bầy đàn... ông. Lúc này nếu vợ có gọi điện, đàn ông không hề tỏ ra sợ hãi. Anh đang ngồi với anh A, anh B, anh C, bàn công chuyện, họ sẽ nói vậy, ở nhà cứ ăn cơm trước đi, lát anh về.
Công chuyện, ở đây ta nên hiểu là những thứ rất to tát, liên quan đến chính trị, suy thoái kinh tế, lạm phát... toàn những vấn đề vĩ mô cả. Làm sao một người đàn ông bàn về những vấn đề vĩ mô như thế lại có thể sợ vợ cơ chứ? Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó!
Những người đàn ông ở Nhật Bản, những người hùng đã làm nên điều kỳ diệu, chẳng phải họ luôn nhậu nhẹt và chỉ về nhà khi đã say bét nhè đó sao? Khi say thì người ta không biết sợ là gì, và tất nhiên cũng chẳng còn nghe thấy những lời cằn nhằn của vợ nữa.
Nói thế cũng không có nghĩa là đàn ông sợ vợ nói quá nhiều và hay cằn nhằn. Đàn ông kinh ngạc và nể phục vợ về khả năng nói liên tục trong nhiều giờ thì đúng hơn, họ đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân và đạt đến khả năng (hay là cảnh giới?) luôn luôn đồng ý với vợ. Như một câu quảng cáo ấy trên ti vi ấy, họ có thể luôn luôn lắng nghe, luôn luôn đếch hiểu(!) - Họ luôn gật gù và ậm ừ, trong khi mắt dán vào ti vi. Và mọi việc trong nhà họ sẽ để cho vợ quyết định.
Thì sao nữa, việc của đàn ông là đi cứu thế giới mà. Đừng bao giờ nghĩ những người đàn ông đó sợ vợ, họ đang thực hiện quá trình dân chủ một cách sâu rộng trong gia đình đó thôi, và họ cũng ủng hộ các vấn đề về nữ quyền nữa. Cho dù con cái hay về hùa theo phe mẹ trong những cuộc trưng cầu dân ý, ông bố không phản đối gì, chân lý thuộc về nhiều người mà. Không, người đàn ông ấy không sợ vợ, anh ta chỉ không có tính gia trưởng mà thôi.
Nào, đàn ông chúng ta hãy nghiêm khắc nhìn nhận lại hệ tư tưởng gia trưởng kiểu hủ nho còn sót lại ấy xem nào! Làm sao xã hội có thể dân chủ, công bằng và văn minh, nếu như chúng ta lại đi đôi co với vợ suốt cả buổi tối về những chuyện cỏn con ấy? Thôi thì kệ những kẻ mang tư tưởng thủ cựu ấy ngồi quán bia nói xấu chúng ta là những kẻ sợ vợ, vì chúng ta biết điều đó là không đúng.
Một số người đàn ông bị chế giễu thì phản ứng bằng cách tếu táo: Sợ vợ mình chứ có sợ vợ thằng khác đếch đâu mà lo!
Thật là một sai lầm! Thứ nhất, đây là chuyện nghiêm chỉnh, không phải chuyện tếu táo. Thứ hai là chuyện liên quan đến vợ người khác, là một vấn đề hết sức nhạy cảm.
Nếu như trong cửa hàng một người đàn ông đi cùng vợ mà không buông lời tán tỉnh một cô bán hàng xinh đẹp, thậm chí không dám liếc nhìn, thì đừng nghĩ anh ta sợ vợ. Đơn giản là anh ta quá hiểu chân lý "văn mình vợ người", rằng đó chỉ là một thứ tâm lý phổ biến và tầm thường của đám đông.
Về mặt lý thuyết mà nói, khi anh ta đã chọn lựa một người phụ nữ làm vợ, hẳn anh ta phải thấy đó là người phụ nữ đẹp, nếu không muốn nói là đẹp nhất trên đời. Từ đó có thể rút ra là khi không tin vào lựa chọn của mình, đàn ông mới hay mắt la mày lém nhìn vợ người khác. Vậy thì tại sao một người đàn ông tự tin lại phải ngắm nhìn những người phụ nữ khác khi anh ta đi cùng vợ chứ? Không, đó không phải là cách hành xử của một người đàn ông có lý trí, và nhất là anh ta không hề sợ vợ.
"Hết giờ làm việc cun cút đi về nhà, không rượu chè cờ bạc, cuối tháng lĩnh lương đưa hết cho vợ, thấy phụ nữ đẹp không dám liếc, không bao giờ dám trái ý vợ, không dám có bồ bịch, luôn luôn phải xin phép và hỏi ý kiến chỉ đạo của vợ trước những việc vớ vẩn..."
Đó là những lời quy kết khủng khiếp và phổ biến thường dành cho một người đàn ông bị coi là sợ vợ. Nhưng thường thì khi nhắc đến người ta chỉ cười tủm tỉm.
Thử phân tích nhé! Thực ra những lời quy kết trên hoàn toàn không liên quan gì tới nỗi sợ hãi, như đã nói, nên những người đàn ông bị coi là sợ vợ có thể yên tâm kết luận là nó sai bét. Hết giờ làm việc người đàn ông đơn giản là đi về nhà, không có cái gọi là đi cun cút, hãy nhớ nhé! Nếu anh ta không rượu chè cờ bạc, cái này thì chỉ là thuộc về sở thích, đúng hơn là anh ta không có thói xấu, liên quan quái gì đến sợ vợ? Hay cứ phải là một kẻ nát rượu và máu me đỏ đen mới được coi là không sợ vợ?
Cuối tháng lĩnh lương đưa hết cho vợ chứ không đưa cho bồ, chuyện này cũng không chứng minh được là nếu đưa tiền lương cho bồ thì anh ta không sợ vợ, và ngược lại cũng không nên đặt ra câu hỏi anh ta nên sợ bồ hay sợ vợ.
Còn nữa, nếu chỉ vì một người đàn ông thấy phụ nữ đẹp, anh ta không thèm liếc nhìn mà cũng quy cho là sợ vợ thì lạ thật đấy! Ngưòi ta nói thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn, vậy tại sao đàn ông lại cứ nhất thiết phải làm trái ý vợ nhỉ?
Còn về chuyện tham khảo ý kiến của vợ, phải nói rõ đó không phải là xin phép hay xin ý kiến chỉ đạo vớ vẩn gì cả, vợ là vợ, có phải là lãnh đạo đâu cơ chứ? Và có thể nói rằng cuộc đời có đến 99 % thời gian người ta sống trong những chuyện được coi là vớ vẩn, những người đàn ông không coi vợ ra gì mới là vớ vẩn.
Trong những cuộc đàn đúm bia bọt hay cà phê cà pháo, đàn ông hay châm chọc nhau về chuyện ai sợ vợ hơn ai. Tất nhiên khi không có mặt vợ, đàn ông sẽ ăn nói khác với khi có vợ, hãy khoan vội bàn cái khác ở đây ra sao, có thể là khoác, nhưng điều đó cũng chẳng nói lên điều gì, chỉ là thêm một chữ o thôi mà!
Thậm chí ngay cả khi họ nửa đùa nửa thật khoe mình sợ vợ, thì cũng chỉ nên ghi nhận một thông tin là họ đã có vợ, thế thôi. Nếu được hỏi, có đến 99,99% đàn ông đều khẳng định họ không hề sợ vợ. Tốt nhất đừng hỏi, đó là một câu hỏi vô nghĩa.
Vậy thực sự có tồn tại những người đàn ông sợ vợ hay không? Họ là những người như thế nào?
Câu trả lời là có - Đó là những người không lấy vợ - Họ sợ đến nỗi không dám lấy vợ nữa kia.
Phan An
Theo Tathy