Nhà vẫn ổn
(truyenngan.com.vn) Tôi lẩm bẩm trong miệng, thì thầm lặp lại ba chữ ấy.
"Nhà vẫn ổn"
"Nhà vẫn ổn"
"Nhà vẫn ổn"
***
Đó là một ngày trời mưa lất phất, tôi leo lên xe bus như thường lệ, vẫn thế, như mọi hôm...
Đường thành phố khác với đường ở quê tôi lắm. Nó thẳng băng không đồi dốc. Nó đông xe cộ và âm ỉ cả cái không khí bực bội buổi trưa hè nóng bức.
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, bỗng nhiên cảm thấy giữa cái xứ náo nhiệt này, bản thân thật nhỏ bé. Nếu tôi biến mất, liệu có bao nhiêu người biết tôi là ai, quý trọng tôi vì bản thân tôi, và liệu tôi có thể mỉm cười thanh thản khi những người khác khóc vì thương tiếc?
Điện thoại đột ngột reo cắt đứt dòng suy tư đầy bi thảm của tôi. Là mẹ. Tôi hơi ngẩn người nhìn chữ "Mẹ is calling" trên màn hình. Từ đâu đó trong tâm hồn, một mảng nước ấm áp lan ra dần dần, thấm qua từng mạch máu, đi đến nhịp đập của trái tim.
Mẹ hỏi chuyện học hành, ăn uống, rồi bạn bè, thi cử...Vẫn như mọi lần.
Nhưng đến khi tôi hỏi lại, mẹ chỉ đáp có ba chữ: "Nhà vẫn ổn"
Tự nhiên tôi thấy mắt mình cay cay...
Nói thêm dăm ba câu, tắt máy, nước mắt trào ra tự lúc nào mà chính tôi cũng không hay.
Tôi không vội lau nước mắt, chỉ buồn bã tiếp tục nhìn qua khung cửa kính xe bus.
Tôi đi học xa, tình hình ở nhà chỉ biết qua cái điện thoại bé xíu. Không biết từ bao giờ, tôi nhận ra bất cứ khi nào mình hỏi về tình hình ở nhà, dù ba, mẹ, hay em trai cũng chỉ nói qua loa đúng ba chữ: "Nhà vẫn ổn".
Lúc nào cũng là "Nhà vẫn ổn"!
Tôi lẩm bẩm trong miệng, thì thầm lặp lại ba chữ ấy.
"Nhà vẫn ổn"
"Nhà vẫn ổn"
"Nhà vẫn ổn"
......
Tôi cứ lẩm bẩm như vậy, cho đến khi nhận ra khuôn mặt mình đã nhạt nhòa nước.
Trời ơi, tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra cơ chứ. Khi tôi quay cuồng với lối sống thành thị, thích thú với những lần tụ tập bạn bè, và than thở vì những chuyện không đâu, gia đình tôi bao giờ cũng trong tình trạng "nhà vẫn ổn"....
Ổn sao được cơ chứ, khi mà ba mẹ vừa lo cho đứa con gái đi học xa, lại vừa lo cho đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn.
Ổn sao được khi mãi một tháng sau, mẹ mới nói với con về bệnh của ba, về lần choáng váng tưởng như không thể quay trở lại.
Ba, mẹ và cả em trai sợ tôi lo lắng, sợ tôi không học được. Rồi con bé vô tâm là tôi đây cũng hiếm khi suy nghĩ nhiều về những nỗi lo của ba mẹ. Tôi chỉ nhận ra nhà có chuyện khi em trai đột nhiên nhắn tin nói chuyện đến khuya. Nó không phải là đứa nhắn tin lúc nửa đêm cho chị gái chỉ để nói ba cái chuyện tầm phào trường lớp của mình.
Tôi nhận ra, à, thì ra mình là con bé tàn nhẫn như thế!
"Nhà vẫn ổn" - tôi thực sự mong câu nói ấy là sự thực, nhưng cũng vô cùng lo sợ khi câu nói ấy được nói ra.
Bởi vì trong đó, chứa đựng quá nhiều sự hy sinh.
Redo