Gửi bài:

Mùi và hương

(truyenngan.com.vn) Tôi đã đọc ở đâu đó nói rằng khứu giác của con người có thể nhận biết được tối đa 500 mùi hương (có thể từ tiều thuyết Perfume của Patrick Suskind hay từ bộ phim Hương của đàn bà có Al Pacino đóng vai chính?).

Nhưng tôi tin tôi có thể nhận biết nhiều hơn 500 mùi hương, và có thể gọi tên những mùi hương chưa hề được con người đặt tên. Tôi có thể tách biệt được hương từ mùi...

Tôi khám phá ra năng khiếu đặc biệt này từ khi còn rất bé.

***

Đó là khi tôi nhận ra được mùi hương của mẹ từ cả chục người đàn bà khác vây quanh tôi trong nhà bảo sanh và tôi dang hai bàn tay nhỏ bé về phía mùi hương dịu dàng, mộc mạc của cây cỏ và đất tỏa ra từ người mẹ tôi, bất chấp mùi ê te, thuốc sát trùng và đủ loại thuốc khác nồng nặc chung quanh.

Sau đó là mùi ẩm mục và cay xè của khói rơm từ bố tôi, vì bố tôi làm nấm rơm, quanh năm trần mình với rơm rạ. Mỗi lần bố tôi từ vườn bước vào phòng và ôm lấy thằng con trai đích tôn là tôi lại khóc ré lên đầy khó chịu.

Một ngày, người đàn bà đến nhà tôi chơi, nói cười rạng rỡ như có nắng, khi bà ta đi lướt ngang người tôi, theo một phản xạ không thể kiềm chế, tôi thốt lên:

- Con nghe có mùi lông con chó! Bố cũng hay có mùi thế này.

Bà khách sửng người cười ngượng nghịu. Ba tôi giáng cho tôi 1 cái tát đầu tiên vỡ nát hình tượng con trai cưng. Và mẹ tôi thì ôm ghì tôi vào lòng che chở, mắt tròn xoe hoảng sợ.

Đêm đó ba mẹ tôi cãi nhau to. Bà khách chẳng bao giờ quay trở lại. Cả nhà nhìn tôi bằng cặp mắt nghi ngại và e dè.

con trai la lung

Tôi khám phá ra mỗi người đều có một "vòng hương thơm" với bán kính khoảng 1 cánh tay bao quanh người, tôi chỉ có thể nhận ra mùi hương cơ thể khi bước vào trong "vòng hương thơm" thiên nhiên ấy. Và mùi hương cơ thể càng dậy lên rõ rệt khi người ta có cảm xúc mạnh mẽ, khi bị kích thích hay khi trong vòng tay ấu yếm của ai đó.

Từ đó tôi bắt đầu lao vào những thử nghiệm ma mãnh của riêng mình. Bắt đầu là những người thân chung quanh tôi. Bà ngoại yêu quý nhất của tôi ngoài mùi trầu hăng nồng còn luẩn quất mùi hoa hồng đầy hoài niệm của những trưa hè nắng gió và cát biển. Bà nội tôi thì lại man mác hương sen tàn úa. Chị gái tôi tròn trịa mũm mĩm có mùi hương cây cỏ sau cơn mưa, ngọt ngào đơn sơ và tràn đầy nhựa sống. Em trai tôi có mùi mồ hôi của con ngựa non lông tơ rối rắm. Em gái thì sực nức mùi thơm của cánh đồng hoa dại dưới nắng và mùi mật ong sữa.

Cô giáo dạy Văn có vẻ đẹp u sầu mà tôi yêu quý có mùi hương dịu dàng của hoa dạ lan hương trong đêm tối, đầy chiều sâu và đường cong quyến rũ của những trải nghiệm. Một mùi hương man mác buồn, mang tâm sự của người vừa đi hết một mối tình.

Bà vú già lưng gù lúc nào cũng chầm chập bên tôi lại có mùi hương rất riêng ngoài mùi dầu gió xanh, đó là sự hòa quyện của bột mì, sữa, mật ong. Mùi hương ngọt ngào, trìu mến và thấm đượm tình yêu thương.

Người bạn gái đầu tiên của tôi có 2 bím tóc dầy nặng trĩu mà ngày nào tôi cũng theo về tới tận ngõ, có mùi hương mát ngọt mọng nước của dưa hấu và chanh, làm dịu cơn khát của thằng con trai mới lớn những trưa hè nắng cháy.

Cứ thế tôi quay cuồng ngầy ngật trong vô vàn mùi hương và đột nhiên nổi tiếng bất ngờ như là một thần đồng về hương liệu. Những năm cấp 3, tôi trở thành học sinh chuyên hóa và đồng thời là chuyên viên nhỏ tuổi nhất cho một công ty hóa mỹ phẩm chuyên sản xuất các loại nước hoa tổng hợp từ hoa cỏ trong nước.

mùi và hương

Cuộc đời có những bước ngoặt riêng của nó mà không ai có thể ngờ tới được. Chỉ sau 2 tháng làm việc trong phòng thí nghiệm của công ty, tôi đột nhiên không còn khả năng phân biệt mùi hương nữa. Tôi hoảng sợ thật sự khi chỉ ngửi thấy mùi cồn gay gắt từ những chai nước hoa thành phẩm, và tệ hơn hết trong các cuộc họp ban của công ty tôi chỉ ngửi thấy mùi bùn tanh tưởi từ ban giám đốc và mùi tiền lạnh ngắt từ chị kế toán trưởng, các trưởng phòng chỉ có mùi nước đóng chai vô vị và mùi nước đái trẻ con.

Tôi đã lập tức bị cho nghỉ việc khi không còn khả năng phân biệt mùi hương hoa nữa, nói đúng ra không ai muốn tôi nhận ra mùi vị thật sự của mình.

Tôi tạm bỏ quên mùi hương và lao đầu vào luyện thi đại học. Ngày đầu tiên bước vào giảng đường đại học Tổng hợp, tôi ngập tràn trong không gian của mùi giấy trắng và phấn bảng, những mùi hương xa xăm và phóng khoáng mới lạ vây quanh.

Rồi tôi gặp em. Em nhỏ bé đơn sơ giữa các cô sinh viên lượt là son phấn và sực nức mùi nước hoa (tôi quên kể là sau sự cố với công ty sản xuất nước hoa, mũi của tôi hoàn toàn bất lực trước mùi nước hoa, dù loại đắt tiền đến đâu, tôi cũng chỉ ngửi ra 1 mùi cồn đắng ngắt! Thật tội nghiệp, người ta đã nghi ngờ rằng khứu giác tôi không có đẳng cấp và không thể vươn tới tầm những mùi hương sang trọng)...nói đúng ra là giữa nồng nặc mùi cồn, tôi bất chợt nhận ra hương của cánh rừng, của gỗ thông và hoa cúc dại, là lúc em tiến về phía tôi, đôi mắt một mí dài trong veo nụ cười dể mến và làn da lấm tấm mụn trứng cá ửng đỏ dưới ánh nắng.

Em không đẹp, nhưng mùi hương thanh sạch em tỏa ra đem lại cảm giác bình an và thanh thản.

Lúc đó tôi chỉ coi em như một người em gái, hiền hòa và mát dịu, liên tưởng đến mùi hoa nở sau mưa, phảng phất hương cuối của một loài hoa dại. Vì tôi đang mãi chạy theo những cô gái đỏng đảnh với làn da êm như lụa và sáng rực rỡ như satin. Đôi khi u buồn vì thất tình, tôi lại về bên em, nghe em cười trong sáng và vô tư như 1 bông hoa chuông.

Năm thứ ba của đại học tôi sa vào mối tình không lối thoát với vợ của giaó sư trưởng khoa, người đàn bà trẻ có đôi mắt trong như màu trời và hơi thở tràn ngập mùi trái cây ngọt ngào chín nẫu. Tôi lăn lóc trong vòng tay người đàn bà từng trải đó và khi mối tình tội lỗi bị phác giác, khi tôi khám phá ra tôi chỉ là 1 trong những thằng sinh viên ngu ngơ như thiêu thân để bà ta lấp đầy vòng tay và con tim trống trải bên cạnh người chồng tài hoa mà bất lực, thì tôi hoàn toàn sụp đỗ.

Tôi bị đuổi học, công sức nổ lực của bản thân và tiền bạc của bố mẹ tiêu tan như bụi khói...

Tôi khóc rưng rức và lồng lộn như con thú bị thương năm trong cũi.

con vật buồn rầu

Những ngày đó em là mảnh trời xanh với tôi, phả vào tôi hương thơm của hoa cỏ sau mùa xuân. Trong cơn cuồng điên vì phẫn uất với người đàn bà bạc tình, tôi đã giày xéo em như giày xéo hoa cỏ dại. Sau cơn điên tôi tỉnh dậy, và thấy em nằm đó bên cạnh tôi, mắt khép chặt như bông hoa mắc cỡ trong bàn tay thô bạo. Từ trong sâu thẳm, tôi đau đớn vì biết ơn và hối hận. Bàn tay em nhẹ nhàng chìa ra cho tôi nắm lấy và kéo tôi đi khỏi mùi hương mê dại.

Tôi bỏ tất cả sau lưng, thành phố giảng đường đại học, đi lên rừng, bị thúc giục bởi mùi hương yên bình của em ngày đầu tôi bắt gặp.

Tôi trồng lại những đồi bạch đàn, đồi thông và đồi bắp bạt ngàn để giữ đất và giữ rừng. Chiều chiều trong mùi hương ngạt ngào phóng khoáng của núi đồi, tôi ngồi bên em, bên vạt cỏ xanh ngát hương của tôi và hát những bài ca về đồng cỏ, và chìm trong mùi hương nguyên sơ.

Đôi khi không phân biệt được em và hương.

Lê Uyên

Ngày đăng: 04/01/2013
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage