Gửi bài:

Mưa rơi không cần phiên dịch

Có những khoảnh khắc mà bạn cảm giác như tất cả - tất cả - mọi gánh nặng đều ập xuống vai bạn. Không phải nỗi buồn, không phải nỗi đau, không phải sự mất mát, không phải cảm xúc. Mà là tất cả. Các mối quan hệ, công việc, trách nhiệm và một ngàn lẻ một những thứ khác. Đều ở trên vai bạn.

Và bạn, không được quyền kêu ca. Bởi đó là con đường bạn chọn, bởi đó là lựa chọn của bạn, là quyết định của bạn. Bạn chịu trách nhiệm với điều đó. Ừ, bạn hoàn toàn hiểu, bạn chịu trách nhiệm với điều đó. Và bạn, dù thế nào, cũng phải hoặc là cố sống hoặc là cố chết với nó.

mua-roi-khong-can-phien-dich

Trong một vài tích tắc nhỏ giữa cái khoảnh khắc nặng nề này, tôi tự khóc một mình. Tôi không phải là đứa thích để cho người khác thấy khó khăn thực sự của mình, không muốn đi nhờ vả ai cả. Chới với và chóng chánh, tôi tự sống, tự đứng, và tự bước đi. Tôi không yêu cầu ai thấu hiểu hay chia sẻ. Càng không mong chờ một lời an ủi hay một bờ vai. Chỉ đơn giản là trước giờ tôi vẫn như thế. Nỗi cô độc và sự sợ hãi bị tổn thương tạo thành thói quen giữ khoảng cách, thói quen giữ khoảng cách tạo thành thói quen luôn một mình.

Chỉ là đôi khi, ví dụ như ngay lúc này, khi không có ai cả, khi không phải nói cười, khi không phải nhí nhố, khi không phải cố gắng, khi không phải như thế trước mắt bất cứ ai, tôi thấy mình tủi thân kinh khủng. Tự trách rồi tự thương mình.

Gia đình. Bạn bè. Người yêu. Công việc. Các mối quan hệ.

Giá mà có một tích tắc nào đó, họ chấp nhận rằng đời sống khó khăn với tất cả mọi người, không trừ một ai cả, kể cả tôi. Giá mà có một tích tắc nào đó, họ chấp nhận rằng tôi đã luôn cố gắng và vẫn đang cố gắng để sống. Giá mà có một tích tắc nào đó, hoặc chỉ nửa tích tắc thôi, họ nhớ ra tôi mới chỉ hơn hai mươi một chút, rất ngu ngốc và khờ khạo, rất bé nhỏ và bão tố, và cũng có lúc bị tổn thương.

Mưa rơi đâu cần phiên dịch. Vất vả của chính mình đâu cần ai cảm.

Phải không?

Jane Nguyễn

Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Đêm Tối và ánh sáng
 

Có thể phép màu kỳ diệu nhất trong sức mạnh tinh thần của con người là khả năng biết cười. Tự cười mình, cười nhau và cười trước những tình cảnh mà đôi khi là vô vọng. Tiếng cười làm cuộc sống của chúng ta cân bằng trở lại.

Đêm tối và ánh sáng – Torey Hayden

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage