Bởi Facebook không phải một bờ cát
Có người bạn Facebook đánh tiếng hỏi tôi vì sao không hay comment những bài note hay hình ảnh mà bạn ấy tag tôi trên trang nhà?
***
Nói sao đây nhỉ, những dòng status hay bài note dễ thương của bạn post lên mỗi ngày, tôi vẫn đọc. Ảnh bạn chụp trẻ em hay con mèo mập ú, tôi vẫn xem. Không nói gì, không có nghĩa là tôi không theo dõi bạn. Tôi chăm chú đọc và dặn mình ghi nhớ những điều về bản thân bạn hé lộ qua từng con chữ, tấm ảnh. Bạn có thói quen gì, bạn thích mùi hương gì, bạn nghĩ gì, về ai... hình như tôi nhớ cả.
Chỉ là, có quá nhiều comment vô thưởng vô phạt dành cho bạn, có quá nhiều những lần "like" nhấn rất dễ dãi vì chẳng mất gì. Tôi biết nói gì đây? Bạn viết dễ thương quá, bạn chụp hình đẹp ghê? Ồ, tôi biết thêm một điều về bạn rồi. Có quá thừa thãi không, dễ dãi không? Hay tôi phải nhấn like khi mà thực ra lòng tôi không hoàn toàn thích nó, mà tôi có rất nhiều điều muốn sẻ chia , nhưng một chốn xô bồ như Facebook không phải là một nơi dễ dàng để tỏ bày. Vân vân và vân vân...
Có phải, lúc đấy tôi sẽ lạc giữa một mê cung comment và like, và bạn sẽ chẳng nhìn ra tôi nữa?!
Nên đôi lúc tôi ước gì Facebook của bạn là một bờ cát trắng, để bạn thấy dấu chân tôi in qua, mà tôi không phải nói gì. Hoặc giản đơn hơn, tôi ước FB có thêm một cái nút, không phải là nút "Dislike" đang làm nháo nhào cộng đồng mạng dạo này, mà là nút "Been here". Tôi đã từng đi ngang qua nơi này, đọc những dòng bạn viết, và tôi ghi nhớ. Có thể tôi không đồng cảm, không yêu thích tất cả, nhưng tôi ghi nhớ, vì tôi quan tâm đến bạn.
Nhưng tất nhiên sẽ chẳng có cái nút rất sến đó. Và bởi FB của bạn cũng không phải là bờ cát, nên lòng bạn hãy là, được không?
Nguyễn Thiên Ngân