Cần vui
Khi con người ta còn tuổi trẻ. Mọi nắm giữ đều rất hiển nhiên. Khi con người ta bắt đầu nhìn cuộc đời dưới những mái hiên, mọi vỡ rơi chỉ còn lại tiếng thở dài tiếc nuối.
***
Cuộc đời rậm rì. Chen nhau trong từng vuông đất ngột ngạt. Mỗi một bầu trời lại giữ riêng cho mình những đám mây hoang đường. Như một buổi sáng nắng vương, bước chân trần trên bờ rêu cũ. Hay một đêm xa tít mù, ngồi bên tàn lửa giữa rừng âm u.
Chẳng phải hát ru một bài ca là mọi nỗi niềm im tiếng. Như khi xoay lưng về phía mặt trời, mắt vẫn nhìn thấy biển khơi, từ ước muốn trong lòng lặng lẽ.
Cũng như. Chẳng ai đong đếm cho mình những mảng màu riêng rẽ. Tựu chung vào những ngày cuối hè, cảm xúc là mớ bòng bong giữa ở-đi, quên-nhớ.
Có thể có đôi lúc mình quên việc thở. Sống bằng những lo toan chồng chất. Rồi quên rằng cuộc đời dù rất thật, vẫn mong manh như úp lật bàn tay.
Vạn ngày là vạn rủi-may. Có bỏ đi, có trốn chạy cũng chỉ là chiếc kim quay vòng giữa những nhịp thời gian không lặp lại. Dù nhẹ bẫng hay nặng trĩu hai vai, không ai chọn cho mình cách đứng im để lớn lên kiên cường, mạnh mẽ.
Khi con người ta còn tuổi trẻ. Mọi nắm giữ đều rất hiển nhiên. Khi con người ta bắt đầu nhìn cuộc đời dưới những mái hiên, mọi vỡ rơi chỉ còn lại tiếng thở dài tiếc nuối.
—-
Vậy nên cần vui. Dù ngày nắng ngả nghiêng hay ngày mưa tràn lối. Dù lòng tối hay tim côi. Dù xa xôi hay dù chật chội. Vẫn cứ nên để dành cho mình chút bé bỏng tinh khôi...
09.09.14
vivimeomeo