Gửi bài:

Có ai mà chưa từng cô đơn?

Xét cho cùng, chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ cô đơn. Chỉ có điều, mỗi người lại cô đơn theo một cách khác nhau.

***

co-ai-ma-chua-tung-co-don

Tôi biết rằng, bên trong mỗi con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng một hoặc một vài lần cảm thấy lạc lõng, chênh vênh không điểm tựa, lúc mệt mỏi muốn buông thả bản thân một chút, yếu mềm một chút, lại chẳng có ai bên cạnh để bầu bạn. Hoặc đôi khi, đứng giữa dòng người tấp nập qua lại, bỗng thấy mình chỉ bé nhỏ như 1 hạt cát trên xa mạc, dù có biến mất cũng chẳng ai biết đến mà tiếc thương. Hay đơn giản chỉ là không tìm được cảm giác an toàn với chính những người ta yêu mến ... Những lúc ấy, ta mới chợt nhận ra, bản thân cô đơn tới dường nào. Dù cho có trải qua bao vấp ngã, bao cay đắng cuộc đời, tận sâu trong lòng mỗi con người vẫn khao khát được yêu thương nhưng lại sợ hãi không dám mở lòng, nên cứ cuộn tròn trong lớp vỏ bọc không ai có thể chạm tới. Vui, buồn, hờn, tủi với riêng mình.

Xét cho cùng, chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ cô đơn. Chỉ có điều, mỗi người lại cô đơn theo một cách khác nhau.

Tôi cũng không biết định nghĩa cô đơn thế nào cho đúng. Chỉ biết rằng, vào một buồi chiều cuối tuần ảm đạm, tôi lơ đãng nhìn qua cửa sổ phòng, ngắm nhìn những cơn mưa rồi bất chợt nghĩ về cuộc đời mình, cố gắng lục tung kí ức mong sao kiếm tìm được một bóng hình làm lòng mình ấm lại. Tìm hoài, tìm mãi nhưng vô vọng, thế là tôi nghĩ "Mình đang cô đơn".

Ở độ tuổi đôi mươi còn căng tràn sức sống, còn nuôi dưỡng trong mình bao khao khát cho tương lai, đáng ra tôi không nên để 2 từ "cô đơn" bật ra dễ dàng đến thế. Nhưng sự thật thì vẫn vậy. Thay vì cố gắng xua đuổi, kì thị chúng, tôi chọn cách dung hòa nỗi cô đơn với những tất bật mệt nhoài trong cuộc sống nhộn nhịp của mình.

Tôi vẫn lao mình vào công việc bằng tất cả nhiệt huyết như thế, vẫn chung nhịp đập rộn ràng với những con người cùng chung lí tưởng, vẫn cười thật nhiều những khi con tim thấy vui. Chỉ là thật thà hơn với cảm xúc của mình, khóc lúc bất ổn, im lặng lúc lạc lõng và để nỗi cô đơn thủ thỉ với tâm can, rằng đâu mới là điều bản thân thật sự mong muốn, để yêu thêm những lúc có bạn bè, có gia đình kề bên.

Chẳng ai bắt chúng ta phải cố tỏ ra mạnh mẽ cả. Vì chúng ta đã mạnh mẽ quá lâu rồi nên bây giờ mới cần dành cho bản thân một khoảng lặng. Hãy cứ thừa nhận rằng mình đang cô đơn đi. Đừng che dấu chúng bằng nụ cười gượng gạo để đêm về lại thao thức lặng nhìn danh sách bạn bè dài bất tận nhưng lại không biết tâm sự với ai, để rồi ôm trọn vào lòng nỗi cô đơn riêng mình mà mệt mỏi gục đầu bên ô cửa.

Cố gắng phủ nhận nó chỉ khiến cho ta ngày càng chìm sâu vào khoảng trống vô vọng của riêng mình. Có người bạn đã nói với tôi: "Nỗi cô đơn chỉ có thể vơi đi khi ta xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng người khác. Nghĩa là mở lòng mình và học cách quan tâm." Vậy nên, đừng ngại ngần gì mà cho đi, để yêu thương, để cảm thông, để sẻ chia giữa những tâm hồn đồng điệu.

Hãy cứ chấp nhận cô đơn như một món quà nhỏ bé mà cuộc sống ban tặng cho ta những khi tâm tình nổi gió. Để khi gió lặng, đất trời lại trong trẻo, bình lặng như một ngày đầu thu tươi mới. Khi dòng chảy yêu thương tràn đầy trong huyết quản, ta biết rằng mình hạnh phúc đến nhường nào, để trân trọng, để gìn giữ.

Nha

Ngày đăng: 17/02/2015
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Ask
 

Mọi người thường hỏi tôi còn thích anh không, thực ra chính bản thân tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng ở anh có điều gì đó khiến tôi không thể buông tay.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage