Khi tôi 23...
Khi tôi 23, ngày sinh nhật tôi đúng ngay vào ngày người ta đón giao thừa, sinh nhật tôi hoành tráng lắm người người đốt pháo hoa ăn mừng... nhưng để ăn mừng Tết đến. Sinh nhật không quà, chỉ có vài lời chúc sinh nhật nhạt nhẽo trên FB. Nhưng sinh nhật 23 tuổi tôi còn có anh...
***
Khi tôi 23, tôi và anh kết thúc chuyện tình 8 năm đầy sóng gió và không kém phần lãng mạn. Chúng tôi chia tay trong tiếc nuối của bạn bè và trong lằng nhằng, rối ren giữa lý trí và tình cảm. Sau chia tay, tôi nhận ra rằng mình thật sự mạnh mẽ hơn những gì vẻ bề ngoài mình có. Sau chia tay, tôi nhận ra rằng không có anh tôi vẫn không chết như lúc trước tôi từng nghĩ, chỉ là cái nhói lòng đến xé tim. Chỉ cần ai hỏi đến chuyện của 2 đứa là cứ như mọi câm nín bấy lâu nay tan vỡ ra thành trăm mảnh và tan thành nước mắt, muốn hàn gắn lại nhưng không thể. Tôi luôn muốn mình cố gắng và vững vàng hơn nhưng ngược lại trong tôi luôn thường trực bao yếu đuối. Chỉ cần thoáng gặp hình ảnh của anh là bao yếu đuối ùa về.
Khi tôi 23, tôi có việc làm. Công việc văn phòng như tôi hằng mong đợi chỉ có khác là không được mặc váy đi làm thôi. Công việc nhàn hạ mỗi khi hết vụ và bận tối mặt mũi khi vụ đến. Công việc tuy vậy mà đầy áp lực và bươn chải lắm. Sau giờ tan tầm, tôi lại về phòng và lại cười nói vui vẻ với 2 đứa em. Nhưng chúng đâu biết được tận sâu trong tôi là cô độc... Giờ đây, tôi mới rõ hơn sự khác biệt giữa cô độc và cô đơn. Khi ta không cô đơn nhưng ta vẫn luôn cô độc.
Khi tôi 23, tôi cần lắm cái ôm đầy bình yên của anh. Trước khi chia tay, chỉ cần tôi mệt mỏi hay tâm tư bấn loạn, tôi chạy đến và ôm anh tìm bình yên trong tận sâu đáy lòng. Chỉ 1 cái ôm thôi là đủ. Sau chia tay, tôi bấn loạn chạy tìm 1 cái ôm bình yên. Nhưng bất thành, có lẽ tôi đã sai lầm khi tìm 1 vòng tay thay thế trong khi tôi còn yêu anh nhiều đến vậy.
Khi tôi 23, mâu thuẫn giữa tình cảm và lí trí dâng lên mãnh liệt. Tôi trở thành đứa sống lí trí đi tìm bình yên cho mình. Tôi sống đắm đuối trong tình cảm xưa cũ, tôi ngộ nhận về tình cảm anh dành cho tôi. Và rồi, tôi không còn gì cả, một chút tình cảm sót lại cũng không còn.
Khi tôi 23, cha tôi lại đi theo vết xe đổ của ông nội tôi. Tôi căm hận. Không muốn về nhà. Mẹ vẫn vậy tuy miệng nói ghét nhưng không thể nào buông bỏ không lo cho cha tôi. Càng như thế tôi càng chán ghét.
Khi tôi 23, tôi gặp anh. Một anh chàng bạn học cũ. Anh đến nhẹ nhàng và cũng sống đầy tình cảm như tôi của trước kia. Tim tôi căm lặng trước anh. Lí trí reo hò khi anh đến. Tôi chấp nhận lời cưa cẩm từ anh. Nhưng không chấp nhận làm bạn gái của anh vì tôi sợ cái gì đến nhanh cũng đi rất nhanh. Tim tôi e dè sợ đau. Tôi và anh tìm hiểu nhau qua những cuộc điện thoại về đêm, qua những tin nhắn zalo hỏi thăm, tình cảm hằng ngày. Tim vẫn im lặng. Anh đến nhanh quá làm mọi thứ choáng ngợp. Tôi sợ. Tôi và anh ở xa nhau. Anh nói mình chung thủy. Tôi nghi ngờ. Đàn ông ai mà không trăng hoa, thích gái đẹp. Anh nói anh đến chỉ để yêu tôi, lo cho tôi chứ không phải đến để bới móc quá khứ tàn khốc của tôi. Tôi mỉm cười. Nụ cười cay đắng. Anh nói anh sẽ cho tôi một cuộc sống tốt sau này. Anh nói nhiều thứ mơ tưởng xa xôi, a vẽ lên những bức tranh màu hồng trước mắt tôi. Nhưng tôi- không còn là con bé 17-18 tuổi mơ mộng về chàng hoàng tử của năm nào vì tôi đã 23.
Khi tôi 23, tôi luôn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ trong khi tôi vừa chia tay. Tôi nói "TÔI ỔN" nhưng mọi người không tin vì tình yêu của tôi đến tận 8 năm không phải là ít. Nhưng đó là sự thật. Tôi không còn khóc mỗi khi có người hỏi về anh. Tôi không còn buồn mỗi khi có người vô tình hỏi tôi dạo này anh sống thế nào. Tôi không còn vanh vách kề những chuyện anh đang làm nữa vì tôi đã thôi không tìm hiểu về anh nữa. Tôi đã bắt đầu nghĩ và sống cho chính mình. Tôi mơ về một căn nhà nhỏ. Một gia đình ấm áp. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng trước khi đi ngủ của tôi. Anh đến để vẽ tiếp cho tôi những nét vẽ về ngôi nhà ấm áp mà tôi đã tạo nên. Mọi chuyện còn ở tương lai.
Khi tôi 23, tôi tập yoga. Buổi đầu tiên với thầy người Ấn, thầy nói thứ tiếng chúng tôi không thể hiểu, nhưng thông qua hành động thị phạm mọi người trong đó có tôi tích cực tập. Tôi cảm thấy thích bộ môn này.
Khi tôi 23, tôi bắt đầu nghi ngờ về niềm tin. Là niềm tin giữa người với người trong cái trường đời này. Ngoài những người bạn chí cốt của mình ra, tôi bắt đầu đâm sợ những nụ cười, những câu hỏi thăm đầy giả dối và gượng gạo.
Khi tôi 23, tôi thấy sợ thời gian. Tôi cảm giác như tuổi trẻ đang dần trôi qua, nhưng bản thân chưa kịp làm gì. Hai mươi bốn giờ một ngày là quá nhiều với những ngày trống trải, nhưng lại quá ít để thực hiện những mục tiêu, kế hoạch.
Khi tôi 23, tôi có 1 tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và cả một bầu trời rộng phía trước cần làm. Vì vậy cái gì cần cho qua nên cho nó qua.