Mình phải sống như mùa hè năm ấy*
Mình phải sống như mùa hè năm ấy
Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh
(Lời bài hát The Summer của Josh Pyke)
***
Đó là mùa hè của một năm nào đó. Khi mình vẫn còn là sinh viên, hoặc mình vừa mới khép lại đằng sau cánh cổng trường đại học. Khi mình đang căng tràn nhựa sống và hừng hực hào khí thanh xuân.
Khi ấy mình hồn nhiên, mơ mộng và quyết liệt biết bao nhiêu. Tối tự nhiên buồn gọi cả đám đi chơi. Vào quán karaoke có thể tranh giành mic hát như trên sân khấu. Dù xe đạp vẫn có thể lang thang khắp phố phường tới nửa đêm. Và rủ nhau bâng quơ một câu thì ngày mai cũng có thể gác hết lại đấy dốc tiền đi tới một vùng đất xa lạ...
Khi ấy mình không có gì ngoài đôi chân hăm hở muốn đi, trái tim nồng nhiệt muốn mở ra ôm tất cả những gì mới mẻ vào lòng. Khi ấy mình không bận tâm chuyện gì, mình còn trẻ mà, mình còn nhiều thời gian mà. Khi ấy, tâm hồn mình phơi phới bay...
Thế rồi có một quãng thời gian nào đó trong đời, mình dần dịu đi, hào khí thanh xuân của mình vơi hao đi đâu mất. Mình thay những tối cà kê với bạn bè thành những tối nằm nhà xem phim. Mình thay những chuyến đi ngược xuôi trên những nẻo đường cát bụi thành những cuối tuần ngủ vùi. Mình thay trái tim vô tư hồn nhiên không vướng bận của mình bằng một thái độ e dè ngờ vực với xung quanh. Mình có biết bao nhiêu thứ để bận tâm khác...
Rồi những mùa hè trôi qua, hành trang của mình vẫn dừng lại ở đó. Ở những chuyến đi từ những năm nào. Album ảnh không có gì mới hơn. Nếu bảo phải kể về một chuyến đi đáng nhớ gần nhất, mình sục sạo khắp những năm qua mà không ra. Chuyến đi đáng nhớ nhất với mình – đã rất lâu nhiều năm về trước. Hơn bao giờ hết, mình thấy mình già nua. Trái tim mình đang già đi. Cuộc sống của mình đang già đi.
Cho đến một buổi sáng mùa hè, mình vẫn đi làm. Trời hơi lạnh, giữa đường dừng đèn đỏ, chợt mình nhớ ra đã gần cuối mùa hè. Tự nhiên mình nhớ đến da diết cái nắng ấm hanh hao của Tây Nguyên, những cung đường vàng nắng và bướm trắng, mùi hoa cà phê thoang thoảng trong gió. Tự nhiên mình thèm được trải dài trước mắt những vườn hoa trái miền Tây, những con kênh nước đục ngàu nơi đất mũi. Hay như một đêm nào đó ngồi trước biển nhậu lai rai. Như thể nó là một phần máu thịt của mình, mà từ lâu mình đã quên mất.
Ơ hay, mình đâu đã già, chỉ là mình ngủ quên lâu quá. Mình quên mất rằng trái tim mình vẫn còn thổn thức trước những chuyến đi. Có phải người ta vẫn bảo như thế nhỉ. Rằng đời người là những chuyến đi. Đi để làm mát xanh cho đời và cho người. Đi để tìm lại nhiệt huyết của mình, đi để mở rộng chân trời của riêng mình, nếu cứ sống bình lặng mãi trong cái tổ an toàn thì chán lắm.
Mình nhấc máy lên gọi cho các bạn mình. Mình quyết định rồi, mình phải sống như mùa hè năm ấy. Mình phải giữ cho ngọn lửa trong tim mình còn cháy mãi.
"Chúng mình rồi có gì chung
Ngoài năm tháng ấy đã từng qua nhau?"
(Trích "Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy" - Nguyễn Thiên Ngân)
Pi.