Gửi bài:

Sinh viên tình nguyện

Riêng tặng những bạn sinh viên đã, đang và sẽ làm tình nguyện!

***

sinh-vien-tinh-nguyen

Tiêu đề của bài viết cũng là nội dung mà tôi đang kể với các bạn đây. Có thể các bạn sinh viên tình nguyện đọc xong sẽ bảo rằng tôi đang nói xấu, đang truyền bá tư tưởng sai lệch. Không phải đâu, bởi bản thân tôi cũng là sinh viên tình nguyện. Cũng mặc áo xanh đi tiếp sức mùa thi những ngày đầu tháng bảy vừa rồi đấy. Và nói thêm là tôi cũng không phải hạng thiếu đạo đức, thiếu kỷ luật bị khiển trách rồi hai mặt, thậm chí tôi tự đánh giá được là mình đã làm rất tốt những gì mà một tình nguyện viên phải làm.

Các bạn đã bao giờ tự hỏi bản thân rằng tại sao lại nhiều người ghét, nhiều người kỳ thị sinh viên tình nguyện chúng ta vậy không? Không phải tự nhưng mà nhiều, thật nhiều những status trên facebook nội dung kiểu "Tình nguyện có gì hay ..." tại sao anh, chị, em, bạn của người viết lại đâm đầu vào rồi thế nọ, rồi thế kia...Tại sao trên những trang mạng xã hội hay có bài viết nội dung xoay quanh việc tình nguyện còn thiếu chỗ này, sai chỗ kia...Tất cả đều có nguyên do của nó.

Không nói về những cái mất, tôi thừa nhận việc là sinh viên tình nguyện đã cho tôi rất nhiều thứ, không phải là vật chất, tiền bạc hay điểm số, nhưng tôi có được những trải nghiệm, có được nhiều người bạn. Và đến ngày hôm nay nó còn cho tôi một cái nhìn mới, hoàn toàn mới.

Việc sinh viên tình nguyện làm gì, giúp ai vốn dĩ là do bản thân họ lựa chọn, ai cũng có chính kiến của riêng mình, còn việc đem cái mà người khác cho là đúng, là cao cả ra để sỉ vả cũng giống như việc một fan đấu khẩu với một dàn antifan vậy. Chuyện muôn thuở rồi. Ai cũng có cái đúng. Nhưng họ là người ngoài cuộc, đáng nói ở đây là những người được giúp đỡ, họ cũng nói như thế, vậy thì liệu tình nguyện có thật sự ý nghĩa?

Có lẽ tôi chỉ tham gia hoạt động trong một đội tình nguyện không đủ lớn mạnh, nên số lượng hoạt động cũng ít, phần nhiều chỉ là đi họp, đi chơi, đi phượt với nhau. Rồi thỉnh thoảng có mấy công việc kiểu "không ai đi" thì kêu tình nguyện viên tham gia. Khi có các chương trình thì cùng với ban tổ chức, sinh viên tình nguyện tham gia xếp hình, trang trí, chỉ đường, điều phối trật tự. Đấy là những ngày "rảnh rỗi".

Rồi đợt tiếp sức mùa thi hôm vừa rồi, tôi cũng xuống đường mà phân làn giao thông. Trời mưa, hứng lượt mưa đầu rét thật nhưng lại càng thấy thiêng liêng sao ấy. Rồi lúc đông đường cũng lập hàng rào sống đảm bảo xe không quay đầu. Cũng đứng nắng cầm dây thừng, chạy hàng trăm mét đưa đồ dùng cho thí sinh (vì trường quá rộng). Rồi đổi lại được gì? Người ta hùa nhau vượt đèn đỏ, những câu chửi thề, những lời nói tục. Bởi đơn giản tôi không phải cảnh sát giao thông. Tắc đường, hay an toàn giao thông cho thí sinh và người nhà phải là cảnh sát giải quyết chứ không phải sinh viên tình nguyện đầu đội mũ vải tay cầm dây thừng.

Vẫn chưa hết khi ngoài "Tiếp sức mùa thi" là "Mùa hè xanh", là "Chương tình Tết ở những vùng cao". Tôi vẫn tự hỏi, tại sao lại phải đến nơi thâm sơn cùng cốc ấy? Vì nơi đó nghèo, vì nơi đó nhiều người cần sự giúp đỡ của chúng ta ư? Chuện nguy hiểm đến tính mạng thì ai cũng thấy nhưng có ai nghĩ đến gia đình mình, bố mẹ mình khi đăng ký tham gia không? Hơn thế sinh viên tình nguyện là trí thức chứ có phải nông dân đâu mà đi lên núi để đào kênh, súc đất, cấy lúa...Ở trên đất nước Việt Nam này, còn nhiều nơi nghèo lắm. Tôi không tham gia "Mùa hè xanh" và cũng chưa từng nói với gia đình về ý định ấy, vì làng tôi chắc cũng chẳng khấm khá hơn. Bố tôi phải thoát li để kiếm sống, còn mẹ tôi cũng phải cấy, phải vét mương. Có thể bạn nói rằng "nhà bạn không làm nông và nhà bạn khá khẩm hơn nhà họ" nhưng xin thưa, mỗi một "Mùa hè xanh" bạn sẽ đến một nơi, độ hơn một tuần với việc nạo vét mương, dạy trẻ em học, làm các chương trình văn nghệ. Có thể với chúng ta đó là giúp nhưng với người dân ở đó, họ có nhận được gì không?

Trước khi tham gia tình nguyện tôi tự nhủ rằng, "nếu là sinh viên mà không mặc áo xanh một lần thì thật là uổng phí", và mục đích mà tôi tham gia tình nguyện là để giúp đỡ nhiều người khốn khó hơn mình. Nghe những lời thị phi tôi đều bỏ ngoài tai vì tôi nghĩ mình luôn đúng và việc mình làm là có ích cho xã hội. Nhưng bây giờ thì tôi thấy mình không còn đúng nữa rồi. Muốn giúp người khác đâu cần phải to tát lắm, chỉ đơn giản một lời hỏi thăm, một câu động viên hay mua giùm bà cụ khốn khổ một mớ rau, trái quả cũng là giúp. Hay muốn đi nhiều hơn thì đăng ký với các tổ chức thiện nguyện phát cháo vào mỗi tuần ở bệnh viện, và nhiều hơn nữa thì tôi sẽ cố gắng học tập thật giỏi để mang đến những phát minh áp dụng vào cuộc sống. Sinh viên tình nguyện rốt cuộc đang, và sẽ làm gì nữa đây. Tôi biết mình từ bỏ như thế này là hèn nhát, nhưng có lẽ một năm khoác áo tình nguyện là đủ rồi.

Tạm biệt nhé áo xanh!

Phạm Vũ

 

Ngày đăng: 15/07/2016
Người đăng: phạm thị huế
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
appear
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage