Gửi bài:

Sự oán trách giết chết tâm hồn chúng ta

Tôi tin, mỗi con tim Việt Nam đều có cho riêng mình một xúc cảm, khi tiếng còi của trọng tài người Trung quốc vang lên, xé nát giấc mơ vàng thêm một lần nữa của đội tuyển bóng đá Việt nam. Xúc Cảm ấy có thể là uất nghẹn, là oán giận, là tức tưởi, là tự hào, hay là yêu thương... Nếu đã gọi là xúc cảm thì không có chuyện đúng hay sai,mỗi người có quyền cho mình một lựa chọn. Nhưng tôi nghĩ, một khi cảm xúc của mình trở thành mũi tên xuyên thủng lòng tự trọng, danh dự và nhân phẩm của người khác, thì đó không còn đơn thuần là câu chuyện của cảm xúc nữa...

***

su-oan-trach-giet-chet-tam-hon-chung-ta

1.

Tự dưng khi không tôi lại nhớ đến Andy Murray. Tay vợt mới đây đã kết thúc năm 2016 viên mãn của mình với vị trí số 1 thế giới. Nhưng nếu theo dõi cả chặng đường mà Murray đã đi qua, không ít người sẽ nhớ đến những ngày tháng bi kịch mà anh từng trải. Đó là bi kịch mang tên "thắng là người Anh, thua là người Scottland". Trong một gian đoạn mà làng banh nỉ có quá nhiều những hảo thủ, một "tàu tốc hành" chưa bao giờ hết thời, một Nadal đang sung mãn và một Nolé vững chắc từng bước tiến lên, phong độ trồi sụt khi thắng khi thua khiến Murray cứ theo đó mà nhận sự hoan hỉ yêu thương hoặc khinh miệt ghẻ lạnh của giới mộ điệu và truyền thông đảo quốc sương mù. Sẽ là "tay vợt người Vương quốc Anh giành huy chương vàng Olympic", nhưng là "một thất bại bạc nhược đáng xấu hổ của tay vợt Scottland".Cảm xúc của Murray cứ thế bị thử thách đến tột cùng,trái tim bị bào mòn trong những thương tổn không bao giờ có thể xóa nhòa...

Hai chữ Việt Nam chỉ có một. Nhưng cách mà cảm xúc của các cầu thủ của chúng ta bị nâng lên hạ xuống, đôi lúc là nhấn chìm vào bùn dơ nhem nhuốt,thì không khác gì mấy cái trò đời đắng cay mà Andy Murray từng gánh chịu.

2.

Công Vinh nói lời chia tay bóng đá, theo một cái cách mà chắc rằng trong những cơn ác mộng đen tối nhất của thời niên thiếu anh cũng chưa từng nghĩ đến.

Tôi cũng không làm sao hiểu được, không biện giải được một lý lẽ nào cho sự bi kịch của Công Vinh. Tôi có đọc qua bài báo của nhà báo Hà Quang Minh với nhan đề "Nói với con trai: Nhìn Công Vinh mà lớn nhé" . Một bài báo hay với nhiều ẩn ý sâu xa. Riêng mình, tôi lại có chút e sợ khác khi một mai, con trai mình nhắc đến trường hợp của Công Vinh. Tôi tưởng tượng mình sẽ bối rối và hoang mang thế nào khi đứa con trai sẽ hỏi "ơ cha, sao bác ấy cố gắng nhiều đến như vậy mà vẫn không được ghi nhận.."

Sự nghiệp của Công Vinh có thành công hay không, có nhiều góc nhìn, có nhiều quan điểm, nhưng sự cố gắng tận hiến đến phút cuối cùng thì không có gì để bàn cãi. Vậy mà Công Vinh nhận được gì trong suốt những tháng năm qua? ... Là sự gièm pha, chỉ trích, mỉa mai và nước mắt. Trên hành trình đau khổ của phận người ấy, ngoài cô vợ ca sĩ xinh đẹp, người dám "phản bội" cả thế giới để bảo vệ chồng mình,thì có mấy ai hiểu nỗi những gì Công Vinh đã nếm trải?

Vậy thì khi con trai tôi đưa trường hợp của Công Vinh ra như một phản biện cho câu tục ngữ của cha ông "có công mài sắt có ngày nên kim", tôi biết nói thế nào về sự nỗ lực mãi bị chối từ của anh ấy?

Hay tôi phải nói với con mình rằng, nghịch lý luôn tồn tại trong cuộc đời như một lẽ tất nhiên.

"Hay vì bác ấy không làm được điều người ta mong muốn, kết quả quan trọng hơn quá trình hả cha?"

Tôi thật sự không biết sẽ trả lời thế nào. Một thoáng trong đầu, để an toàn cho sự tươi xanh trong đầu đứa trẻ, tôi nghĩ, mình đừng bao giờ kể chuyện Công Vinh với nó.

Nghịch lý ấy bi kịch quá đỗi, phận ngưới ấy hà khắc quá đỗi...

3.

Sự Oán Trách giết chết tâm hồn chúng ta.

Câu nói ấy là câu nói tôi nghe từ một người đàn anh trong nghề mà tôi hằng ngưỡng vọng. Tôi thích nó cũng như thích cách anh nói nó ra nhẹ nhàng như buông thõng một cái thở dài, nhẹ tênh không chán nản, mà ngược lại, đầy thi vị...

Sự oán trách giết chết tâm hồn chúng ta. Và trên con đường làm chuyện đó, nó giết thêm nhiều những tâm hồn khác vì những thương tổn sâu xoáy đớn đau...

Đừng bao giờ dùng sự oán trách để đối xử với tình yêu. Ai đó sẽ nói rằng có thương thì mới giận, mơi tức, mới la rầy , mới thế này thế khác .. Ừ đúng rồi , nhưng sự oán trách mà những chàng trai áo đỏ đã và đang phải nhận lấy có dừng lại ở mức "như một cái đánh yêu không"?

Không.

Không hề các bạn ạ.

Ngay khi những bầu nhiệt huyết trên sân Mỹ Đình chưa hề nguội lạnh, thì cả khán đài bốn phía đã lặng im,còn trên mạng xã hội lúc ấy là vô vàng những trạng thái trách móc,phê phán hằn học,như một rừng biểu ngữ của một cuộc biểu tình..

Đấy là tình yêu sao?

Yêu một người mà quay lưng với người đó trong lúc khó khăn nguy khốn nhất, sẵn sàng chà xát thêm vết thương khi người đo đang vùng vẫy giữa một trùng dương thử thách từ định số, yêu thương ấy có phải là yêu thương thật không ?

Yêu một người mà khi người đó phạm phải lỗi lầm, ta thay vì mở rộng vòng tay bao dung tha thứ, lại gửi về người đó một ánh nhìn như một viên đạn xé nát trái tim làm nổ tung hết những hy vọng về yêu thương an ủi... Yêu thương như vậy mới là yêu sâu đậm hay sao?

Sự oán trách đang khiến những cuộc tình giữa con người và con người chết mòn theo một kiểu đau khổ nhất, rướm máu nhất...

Hay vốn dĩ từ lúc khởi đầu, đó chẳng hề là tình yêu?

Thụy Phiên Nguyễn Phúc

 

Ngày đăng: 11/12/2016
Người đăng: thuy phien
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
no matter how hard
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage