Gửi bài:

Người nhớ cho, ta là cát bụi

Tôi không phải là con nhà Phật, nhưng tôi có một vài người bạn thân hồi nhỏ xuất gia nên thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau và đôi lần nói chuyện về triết lý của nhà Phật, về nhân tình thế thái của cuộc đời. Tôi nghĩ bên trong tâm hồn của mỗi người, ai lại chẳng có nỗi khổ đau, nỗi lo toan, nỗi vui – buồn, nỗi ray rứt riêng mà người ngoài không bao giờ hiểu hết.

***

nguoi-nho-cho-ta-la-cat-bui

Trong cuộc đời không ai sẽ nói trước được điều gì, cuộc đời của mỗi người có khi rất dài nhưng có khi ngắn ngủi và cũng không có cái gì sẽ tồn tại mãi mãi, từ vật chất, sắc đẹp, địa vị... Mà phàm ở đời là không bao giờ ta cảm thấy đủ. Tham vọng của con người là vô tận. Khi đạt được cái này thì ta lại muốn đạt được cái kia, cho dù có đủ thì ta vẫn luôn kiếm tìm, vẫn mãi mê chạy theo danh vọng, địa vị...đôi khi ta cố chạy theo những thứ mà không thuộc về ta. Không ít người do tham danh, tham lợi, tham sắc và tìm đủ mọi cách để mong thực hiện được tham vọng của cá nhân, thậm chí hại người khác để bản thân mình đạt được những tham vọng ấy.

Có câu chuyện rằng: " Một tỉ phú nọ, trước lúc lâm chung, mới chợt nhận ra đâu là ý nghĩa cuộc đời. Sau tất cả những hào quang danh vọng và đeo đuổi vật chất, ông nhận ra rằng, điều khiến ông hạnh phúc không nằm ở đâu trong những thứ ấy, mà chỉ đơn giản là mấy chữ: Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống ".

Chúng ta sinh ra từ cát bụi, rồi lại trở về với cát bụi, vậy nên đừng để bản thân ràng buộc bởi những điều vốn không thuộc về mình. Sống trên đời, hãy cứ chân thành, nhẫn nại và lương thiện với mọi người xung quanh. Gặp ai trong cuộc đời cũng là duyên số, người còn ở lại với ta thì hãy trân trọng và đối xử tốt đẹp, khi nhắm mắt xuôi tay chẳng ai còn nhận ra ai nữa, hà cớ gì cứ giữ mãi những mối bất bình trong tâm? Có những người phải sống đến hơn phân nửa quãng đời mình mới nhận ra cái vòng tuần hoàn thiêng liêng đáng quý này, để rồi lại tiếc nuối những năm tháng đeo đuổi những giá trị hữu hình.

Tôi tin là có quy luật nhân – quả, khi ta không hại ai, khi ta đem tình thương yêu đến cho mọi người, thì chắc chắn rằng một ngày nào đó ta lại nhận được nhiều hơn những gì mà ta đã cho, đã ban tặng cho đời. Cho nên ngay từ bây giờ, tại sao ta không trân trọng những gì mình đang có? Tại sao ta không sống nhường nhau một chút, nhịn nhau một chút, sẻ chia cho nhau một chút, yêu thương nhau một chút và cố gắng hiểu nhau thêm chút nữa thì ta sẽ không bao giờ phải ngẫm nghĩ suy tư hối tiếc điều gì và xin mượn câu cuối của bài hát Trở về cát bụi của nhạc sỹ Lê Dinh để kết thúc bài viết này.

"...Người nhớ cho, ta là cát bụi, trở về cát bụi

Xin người nhớ cho."

Lê Quý Hoàng

Ngày đăng: 04/08/2017
Người đăng: Lê Quý Hoàng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Đừng nghĩ thanh xuân là tất cả Đừng nghĩ thanh xuân là tất cả Bạn bè tôi bị cuốn lấy bởi hai chữ thanh xuân. Đôi khi vỗ vai nhau kháo rằng, chơi đi, chẳng mấy nữa mà hết đời tuổi trẻ, lúc ấy có muốn...
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage