Gửi bài:

Những ngôi sao vàng

Nụ hôn lên lá cờ đỏ sao vàng trên ngực áo sau những lần chiến thắng, dáng đứng khoanh tay ngạo nghễ đáng yêu sau phút ghi bàn, những chàng trai áo đỏ dùng tay cào tuyết cho đồng đội mình sút quả đá phạt, cái ôm ấm áp của cả đội giữa màn tuyết lạnh lẽo, những người con đất Việt chiến đấu hết mình không chịu rời sân cỏ cả khi đã bị thương, chàng trai can trường cung kính cúi chào lá cờ Tổ quốc trên núi tuyết trắng...sẽ mãi mãi là những hình ảnh, những trang sử đẹp nhất, tự hào nhất trong những trái tim Việt Nam.

***

nhung-ngoi-sao-vang

Mấy mươi năm đất nước độc lập, sau những cuộc chiến ác liệt mà ở đó đồng bào, cha anh ta đã hi sinh biết bao xương máu vì non sông gấm vóc, giờ đây Việt Nam đang yên bình, tự do, độc lập trên con đường cùng thế giới hòa nhập công cuộc hiện đại hóa, phát triển từng ngày. Cuộc sống mỗi ngày cứ mỗi tấp nập hơn, con người ta buộc phải chen đua, phải hơn kém nhau và đôi khi vô tình quên mất cái tình cảm của những con người đối với nhau khi chung một đất nước, cùng một Tổ quốc.

Những tưởng hào khí, cái tình đồng bào, dân tộc đoàn kết một lòng thuở xưa hào hùng đã từ lâu không còn nữa, tất cả đã trôi vào dòng lịch sử hào hùng của dân tộc. Cái gọi là "Hào khí Đông A", những tưởng sẽ không lần nào quay lại trong cuộc sống thời bình hôm nay. Xa rồi cái thời những con người Việt Nam nắm tay chung sức, chung lòng.

Nhưng không!

Tôi biết mình đã sai, sai nhiều lắm.

Những ngày vừa qua, màu cờ Tổ Quốc bỗng rực lên một màu đỏ huy hoàng, nhiệt quyết khắp mọi miền đất nước. Tất cả là vì tình yêu, vì lòng tự hào dân tộc từ chính những người con Việt Nam chứ chẳng hề ai bảo ai. Tình yêu đất nước, tình đồng bào ruột thịt vẫn còn rất đỗi nồng thắm trong mỗi con người đất Việt, chưa bao giờ phai nhạt.

Màu cờ Tổ quốc bao năm qua tôi được nhìn thấy chưa bao giờ rực rỡ, huy hoàng đến vậy.

Xin được cám ơn và ngượng mộ lắm những chàng trai đất Việt.

Vâng!

U23 Việt Nam- những chàng trai áo đỏ, những ngôi sao vàng của đất nước. Các anh là những người đã khơi lại ký ức, hào khí, tình dân tộc mặn nồng năm nào, các anh là những người đã dành hết sức mình để mở ra một trang sử mới cho Tổ quốc, quê hương. Người Việt Nam chưa bao giờ được đoàn kết, được cùng trở về một nhịp yêu thương như hôm nay. Cám ơn các anh – những người hùng của dân tộc Việt

Nếu như Phan đình Giót, La Văn Cầu...là những người anh hùng vũ trang đã kiên cường chiến đấu, hi sinh vì Tổ Quốc thì đây, những chàng trai U23, các anh là những người anh hùng của hòa bình, là những người đã vượt qua biết bao nhiêu thử thách, gian nan đem đến cho Tổ Quốc niềm kiêu hãnh, niềm vinh quang như hôm nay.

Người Việt Nam, những ai yêu quê hương, chắc rằng sẽ không ai không biết đến các anh, không ai không biết những chiến thắng vẻ vang của những chàng thanh niên đất Việt. Tuy tôi chỉ là một kẻ hời hợt tôi đã không cùng các anh đi qua tất cả những trận đấu, không cùng niềm tự hào của dân tộc mình lớn lên từng ngày nhưng qua mỗi trận đấu của các anh nơi đất khách quê người, tôi lại càng cảm phục, yêu mến hơn ý chí sắc đá, tinh thần can trường thi đấu của các anh. Tôi chưa từng ngưỡng mộ ai quá nhưng đối với các anh, tôi thật sự không những quá yêu mến mà còn rất tự hào, ngưỡng mộ. Yêu quý những người hùng U23, tôi không chỉ quý cái tài năng tuổi trẻ mà trên hết tôi ngưỡng mộ tinh thần đấu tranh, không ngại thử thách và tình đoàn kết của toàn đội tuyển U23 Việt Nam. Cám ơn nhiều lắm, những anh trai Việt Nam đã cho tôi thấy được những vẻ đẹp của không chỉ con người mà còn là đất nước mình.

Xem lại từng chặng đường các anh đi qua, từ vòng loại đến những lần thất bại rồi những phút giây chiến thắng huy hoàng, trong tôi nghẹn ngào một cảm giác dân tộc thiêng liêng. Cái tình đồng bào xúc động lắm bởi thật sự các anh quá dũng cảm, con đường đến vinh quang quá nhiều thử thách, gian truân.

Tôi được biết, cả đội tuyển Việt Nam hơn hai mươi người và chẳng mấy ai khá giả. Các anh là những chàng trai lớn lên ở những miền quê khác nhau, cuộc sống mỗi người là một hoàn cảnh, là một câu chuyện buồn của những niềm đam mê nhưng các anh gặp nhau ở tình yêu bóng đá và niềm khao khát cháy bỏng đem về vinh vang cho đất nước, non sông. Cuộc sống nhiều anh vất vả, có anh phải làm cả thợ hồ để mưu sinh và để tròn bổn phận với mẹ cha nhưng trong tận thâm tâm vẫn không ngừng nuôi dưỡng đam mê bóng đá của mình. Đó là những khó khăn, là thử thách cuộc sống rất lớn với các anh. Nhưng với nghị lực, tinh thần tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, các anh đã nuôi dưỡng và xây đắp cho mơ ước, niềm đam mê của mình trong rất rất nhiều những gian khó, vất vả và rồi bước đến đài vinh quang như hôm nay. Thật sự, tôi rất ngưỡng mộ các anh –U23Việt Nam- những đóa hoa rực rỡ giữa biết bao đá sỏi.

Nhìn lại chặng đường đã đi qua, thật sự thương quá các anh vì lắm những chông gai.

Việt Nam ta trước nay chưa từng bước được vào những trận đấu lớn, chẳng danh tiếng và có lẽ thuở ban đầu cũng chẳng mấy ai tin vào đội nhà. Vì thế để đến được đài vinh quang như hôm nay, những bước ban đầu các anh đi, hẳn đòi hỏi phải nhiều lắm ý chí và niềm tin vào bản thân, vào đồng đội, vào ban Huấn luyện và nhất là niềm tin mãnh liệt vào màu cờ của Tổ quốc sẽ sớm ngày tung bay kiêu hãnh khắp năm châu. Thế mới thấy được những người con Việt Nam đã cố gắng, can trường, dũng cảm đến nhường nào.

Thuở ban đầu là vậy, nhưng dần dần với tài năng và tinh thần cao đẹp, mọi người, tất cả đồng bào ta đã hướng về các anh với niềm tin chiến thắng bất diệt. Từng bước các anh đi dần dần đã có dân tộc ta hướng theo. Thật sự, điều quan trọng nhất, điều những đồng bào nơi Tổ quốc mong chờ không hẳn ở chiến thắng mà chúng tôi yêu hơn cả những điều đẹp đẽ ở tinh thần, ở lối chơi của các anh. Những điều đó- những phẩm chất tốt đẹp: trung trực, ngay thẳng, đoàn kết, hữu nghị trong mọi cuộc chơi của những người con Việt Nam quý báu hơn tất cả, hơn cả sự tranh đấu của một cuộc thi.

Từng bước, từng bước các anh đi trong chặng đường vừa qua thật sự với dân tộc, Tổ quốc ta là một câu chuyện đẹp, một niềm tự hào rất đỗi kiêu hãnh.

Trận tứ kết, các chàng trai U23 Việt Nam bằng chính nỗ lực, tài năng, tình đồng đội vững chắc cùng với tâm huyết của đội ngũ hỗ trợ và ban huấn luyện, cuối cùng cũng đã chiến thắng hết sức vẻ vang và chính thức bước vào vòng bán kết trong niềm hân hoan của triệu triệu trái tim Việt Nam. Những chàng trai máu đỏ da vàng, mang dòng máu đất lạc rồng dã nỗ lực rất rất nhiều. Phút giây chiến thắng đó, những người Việt Nam đã cùng hò reo phấn khởi, vui mừng khôn xiết như chính những người thân trong gia đình mình giành được chiến thắng. Ai cũng biết trong lòng mình đã bắt đầu rạo rực một cảm giác gì đó tự hào vô cùng.

Cái tình dân tộc quý báu không phải lúc nào cũng thấy được, bởi nó thiêng liêng, quý báu nhất một đất nước đến nỗi không có thứ gì có thể đánh đổi được. Từng phút dõi theo các anh trên sân cỏ, tôi bỗng thấy một thứ gì đó gần gũi lắm, thân thương, yêu mến đến lạ. Phải chăng đó là cái tình cảm của những người được gọi là đồng bào? Tôi không biết nữa. Dù chưa bao giờ gặp các anh, chưa bao giờ nghe về các anh cho đến khi những trận đấu của các anh được phát sóng, nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh các anh chạy trên sân cỏ với niềm đam mê nhiệt huyết cháy bỏng, tôi lại ngỡ như các anh là anh trai của mình, hay một anh hàng xóm hàng xóm thân thiện nào đó. Thật sự, một cảm giác gần gũi rất kì lạ. Lòng tôi bỗng chốc một cảm giác thương mến đến vô cùng. Thương lắm những đôi chân không mệt mỏi, những trái tim cháy rực ý chí ngoan cường vì vinh quang của đất nước, dân tộc.

Rồi đến trận bán kết. Với chúng tôi, sự góp mặt của các anh trong trận đấu ấy đã làm tôi, chúng bạn của tôi và tin là rất rất nhiều người Việt Nam tự hào nhiều lắm. Yêu làm sao những người con Việt Nam từng phút giây luôn cố gắng vì niềm tin của tất cả mọi người nơi Tổ quốc thiêng liêng. Nhìn dáng hình nhỏ bé mà nhanh nhẹn chạy trên sân cỏ, tôi thật thương quá thương các anh. Cứ ngỡ người Việt Nam nhỏ bé hơn những người bạn nước ngoài, sức cũng yếu hơn... nhưng không, các anh đã chứng minh được sức mạnh phi thưởng của mình rất xuất sắc. Vừa thương, vừa ngưỡng mộ lại vừa tự hào, tôi yêu lắm những người đồng bào của mình đang cố hết sức mình giương cao ngọn cờ Việt Nam trên trường Quốc tế.

Mấy tiếng đồng hồ, những chàng trai U23 Việt Nam vẫn chiến đấu rất rất ngoan cường, mặc cho những giọt mồ hôi ướt đẫm áo giữa cái tiết trời chỉ vài độ, mặc cho những mệt mỏi bủa vây. Tôi bị cuốn theo các anh, vui mừng không sao tả được khi các anh phối hợp nhau ăn ý tạo nên những bàn thắng tuyệt đẹp, xót xa lắm mỗi khi các anh bị đội bạn làm ngã nhào trên sân đến nỗi có anh phải bỏ dở trận đấu trong khi vẫn còn đang đầy nhiệt huyết với đồng đội . Nhất là khi bắt gặp anh mắt thất vọng của các anh khi đội bạn ghi bàn, tỉ số hòa hoặc dẫn trước tôi cũng buồn, cũng lo, cũng căng thẳng lắm. Những dù sao, tôi cũng khẳng định rằng, tôi tin các anh vì qua màn hình ti vi tôi vẫn thấy được trên gương mặt các anh là sự bình tĩnh, thần thái đĩnh đạc và nhất là những trái tim rực lửa, đầy nhiệt quyết chơi hết mình trong từng phút giây. Ôi, hình ảnh của các anh, dáng vóc con người Việt Nam sao mà đẹp quá! Khó khăn, căng thẳng đến nghẹt thở, vậy mà những người con Việt Nam chân chất vẫn cứ dũng mãnh chiến đấu hết mình, phi thường cầm hòa gần hai tiếng đồng hồ bằng chính kĩ năng và sự ăn ý, lèo lái trận đấu giữa các đồng đội. Từng phút trôi qua với chúng tôi đã là quá sức chiụ đựng bởi sự căng thẳng của trận đấu nhưng các anh vẫn chơi rất đẹp, tài tình như những người anh hùng thật sự. Những chàng trai trẻ tuổi thực sự rất bản lĩnh.

Rồi những phút cuối của hơn hai tiếng cầm hòa cũng trôi qua. Bằng tài năng của mình, sự chỉ đạo của ban huấn luyện, của bố Park, những chàng trai U23 Việt Nam lại đi vào một loạt đá luân lưu thật sự thắt tim người theo dõi. Tôi biết rất rõ tính nguy hiểm của lối chơi này, quá gay gắt vì thắng thua, thực chất được tính bằng một cái chớp mắt, khó lường vô cùng.Tuy vậy, những chàng trai áo đỏ vẫn không hề đánh mất phong độ. Thủ môn và cầu thủ của chúng ta thật sự quá xuất sắc khi vẫn ngoan cường bám tỉ số đối thủ, các anh sút bóng rồi tới lượt bắt bóng thật làm những người Việt Nam đang dõi theo các anh bất kì nơi đâu cũng phải chắp tay trong vô thức. Tỉ số đang cân bằng. Rồi đội bạn không ghi được điểm nhờ tài năng của chàng thủ môn trẻ tuổi của ta, lúc đó niềm vui như dâng lên tột đỉnh, hi vọng tràn trề, nhiều lắm các anh ơi. Ai ai cũng mong ước, cũng hi vọng về cùng một điều ước, trái tim tất cả những người yêu các anh, yêu Tổ quốc Việt Nam như trở về chung một nhịp đập, cùng nhau nguyện ước điều vinh quang.

Thật sự tôi run lắm, bất chợt nắm lây tay nhỏ bạn bên cạnh lúc nào không hay. Cả nhóm một cách tự nhiên túm chặt lấy tay nhau, cảm giác thật lạ, đứa nào cũng căng thẳng đến toát cả mồ hôi.Chúng tôi run, lo lắng, hồi hộp không sao tả được, còn các anh vẫn can trường, sắt thép tiến lên chuần bị cho quả bóng quyết định. Hình ảnh trên màn hình cứ chuyển động đều đều một cách vô tình, đôi chân anh chuyển động, tấm áo trắng mang lá tờ Tổ quốc vẫn vô tình chuyển động mặc cho chúng tôi căng thẳng, lo sợ đến mức chẳng dám nhìn. Cắn chặt răng, mím môi, tôi nhắm chặt mắt dường như ước mong phút giây đó chậm hơn chút, ước mình có năng lực siêu nhiên để làm cho khát khao tôi tin không chỉ riêng mình tôi mà là hơn 90 triệu người dân Việt Nam muốn được nhất lúc ấy trở thành sự thật. Chỉ tíc tắc.Và rồi... Tiếng hò reo vang lên. Như ngân vang cả góc trời. Ôi! Là sự thật, đúng là sự thật rồi. Vào! Đã vào rồi! Như được giải phóng tất cả, như bừng lên một ngọn lửa cháy bỏng nóng ấm, chúng tôi ôm nhau, rất chặt và không hề nhận ra những giọt nước mắt lấp lánh khóe mắtt từ lúc nào.

Thật sự chưa bao giờ tôi cảm nhận được một niềm vui lớn lao như vậy, niềm vui, niềm tự hào thật quá lớn, quá vĩ đại. Tất cả như bừng lên, niềm tự hào chưa bao giờ lan tỏa như vậy. Cả xóm làng rộn lên những tiếng hò reo, vỗ tay không ngớt, người ta lao cả ra ngoài đường ôm lấy người mà họ thấy đầu tiên, dù chẳng biết có quen biết hay không. Tôi hiểu chỗ đó, đấy là cái tình dân tộc thiêng liêng, là niềm tự hào chung của một dân tộc can trường.

Chưa bao giờ tôi cảm giác được một niềm vui, niềm tự hào vĩ đại như vậy. Cả những người dân Việt Nam khác nữa, ai cũng biết được niềm tự hào kì diệu, khoảnh khắc chuyển mình thiêng liêng của một đất nước nhỏ bé trước năm châu đẹp đẽ, vẻ vang đến nhường nào. Dường như mọi giới hạn đều đã không còn nữa. Ở nơi xa, các chàng trai U23 Việt Nam ôm chầm lấy nhau, tung hô nhau vui mừng đến phát cuồng và niềm vui lan ra vô bờ về đến cả Tổ quốc, đến đồng bào ta và ra tận năm châu đến với trái tim của những người con Việt Nam xa xứ. Ai cũng vui mừng, tự hào không sao tả được.

Như một ngày đại thắng, thật sự chưa bao giờ tôi được chứng kiến tình cảm dân tộc thiêng liêng, keo sơn và niềm tự hào dân tộc thắm thiết đến như vậy. Nhà nhà, mọi người vui mừng hò reo, ôm nhau mà nhảy như để giải tỏa bớt niềm tự hào thật sự quá lớn của đất nước. Ngoài đường, phố lên đèn rồi mà vui hơn cả ngày hội. Những lá cờ đỏ sao vàng phấp phới, tung bay đầy kiêu hãnh khắp nơi nơi. Không ai bảo ai, người người đổ ra đường, không quên cầm trên tay gọn cờ Tổ quốc, họ ôm nhau, bắt tay nhau như những người bạn hữu thâm tình. Thật sự, sẽ không còn hình ảnh nào đẹp hơn đất nước, con người Việt Nam ta lúc này: Những con lộ hai chiều, hai dòng xe ngược chiều chầm chậm bắt lấy tay nhau qua dãy phân cách như những cầu thủ của chúng ta khi ra sân thi đấu bắt tay cùng đội bạn, ai ai cũng tươi cười, rạng rỡ, hát vang lên một cách tự hào "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng"; có những người lấy xoang chảo trong nhà mình gõ, cùng hô vang "Việt Nam vô địch", tạo thành những dòng người diễu hành qua khắp xóm ngõ, náo nhiệt, khí thế thật sự quá hào hùng. Còn ở những thành phố là một đêm không ngủ, náo nhiệt, vui tươi như một ngày lễ lớn của dân tộc.

Đất nước ngập tràn niềm vui và tình yêu cũng không vắng đâu trên khắp năm châu, nơi có những con người Việt Nam xa quê. Niềm vui chiến thắng của quê nhà, của Tổ quốc làm gắn kết tất cả những trái tim. Quên đi những nhọc nhằn nơi đất khách, tình yêu trong họ mãnh liệt hơn bao giờ hết.Họ ôm nhau, hò reo, họ chạy ra phố, giơ cao ngọn cờ Tổ quốc trên mảnh đất quê người, giữa những tòa nhà cao lớn. Họ choàng lên mình lá cờ đỏ sao vàng một cách trân trọng. Họ chạy trên đường hô vang niềm tự hào của dân tộc "Việt Nam vô địch". Thật sự niềm vui, niềm tự hào là quá lớn, cái tình dân tộc cũng quá đẹp bởi chiến thắng thật sự quá kì diệu, quá vẻ vang. Tất cả những người Việt Nam từ giây phút khải hoàn đó đã quên đi những bề bộn, xa hoa, những hơn đua cuộc sống, mưu sinh thường ngày. Chúng tôi ôm lấy nhau, vui mừng , tự hào không một ngòi bút nào tả được, có chăng, chỉ có hình ảnh này đây: những lá cờ phấp phới khắp mọi nẻo đường, nhuộm khắp nơi nơi một màu huy hoàng, dòng người đưa nhau đi trong niềm tự hào hô vang "Việt Nam vô địch", trên môi tất cả con người nơi đất nước này đều rạng rỡ nụ cười, sáng rực một niềm tự hào không gì đánh đổi được.

Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình rạo rực lên một thứ tình cảm cao cả, thiêng liêng, một niềm tự hào lớn lao, tình dân tộc gắn bó, đoàn kết và ấm áp đến như vậy. Những điều nhỏ nhoi của cuộc sống thường ngày đã biến mất, thay vào đó, dân tộc, con người Việt Nam đang hòa vào niềm vui chiến thắng, đang tự hào quá đỗi về những người con trẻ tuổi của Tổ quốc. Tài năng, sự can trường và tinh thần của các anh thật sự đã đánh thức lòng tự hào, vẻ đẹp của con người, đất nước Việt Nam. Thật sự bấy nhiêu với tôi đã quá đủ. Một lần được nhìn thấy sức mạnh đoàn kết của dân tộc mình với tôi đã là sự may mắn và niềm hạnh phúc lớn lao. Một lần hâm nóng tình đồng bào, tình dân tộc giữa con người với con người trên đất nước Việt Nam và khắp các châu lục trong thời bình- lúc mà tưởng chừng như ai cũng chỉ còn biế tsống riêng cho mình thôi, với đất nước và tin là với tất cả mọi người cũng đã đẹp, đã diệu kỳ, đã quý báu lắm rồi.

Những này đó thật sự rất đẹp, rất khí thế. Từ nhà ra đường, đến cả trường học, mọi người đều hướng về những chàng trai U23 Việt Nam, mọi câu chuyện để có các anh. Niềm tin, tình yêu của dân tộc ngày càng lớn, sôi sục màu cờ sắc áo mỗi lúc thêm đỏ thắm. Càng gần đến ngày trận chung kết diễn ra, ai ai cũng háo hức, màu cờ mỗi lúc thêm đỏ thắm, băng gôn, khẩu hiệu "Việt Nam vô địch" khắp nơi nơi. Những kiều bào, những du học sinh, người người xa quê hương đất nước mọi miền cũng dành cả trái tim hướng về những chàng trai U23 Việt Nam với niềm tin, lòng tự hào bất diệt. Mọi con người Việt Nam đã gắn kết, đã đồng lòng hướng đến một niềm tin, niềm tự hào vì các anh.

Với nhiều người bấy nhiêu đã thực sự quá đủ, quá đỗi tự hào, vô địch. Tất cả thật sự đã không còn quan trọng nữa, dù kết quả có ra sao những người Việt Nam cũng sẽ đón nhận, niềm tự hào về Tổ quốc sẽ không có gì thay thế được và đây, nơi quê hương, chúng tôi vẫn sẽ chào đón các anh –những người hùng U23 Việt Nam. Nơi quê nhà, đồng bào, dân tộc đã sẵn sàng chào đón những người hùng của Tổ quốc dù cho kết quả cuối cùng có ra sao đi nữa.

Và cuối cùng thì ngày định mệnh cũng đã đến với chúng ta. Nhưng có vẻ chúng ta đã gặp một ít rắc rối không ai ngờ được.

Ngày các anh bước vào trận chung kết với tất cả niềm tin, tự hào dân tộc, thật sự, không chỉ riêng mình tôi mà còn rất rất nhiều đồng bào ta thương và lo lắng cho các anh nhiều lắm vì chưa bao giờ thời tiết lại khắc nghiệt đến như vậy. Những trận đấu trước, nhiệt độ đã rất thấp, các anh đã phải vất vả lắm rồi vì những người con Việt Nam dáng dấp vốn đã thua thiệt đối thủ lại không giỏi chịu cái lạnh, vậy mà giờ...Nhiệt độ xuống tới âm mấy độ, tuyết cũng đã rơi trắng xoá sân cỏ, vô cùng khắc nghiệt. Việt Nam chúng ta, cũng có mùa lạnh, rất lạnh nhưng ít khi nào có tuyết và những ngày tuyết rơi ở Trung Quốc cũng chính là lần đầu tiên thấy tuyết của nhiều chàng trai U23. Nhìn tấm ảnh các anh hồn nhiên nghịch tuyết, tôi thật vừa thích thú lại vừa lo lắng cho các anh nhiều lắm. Chắc chắn, thời tiết như vậy sẽ gây rất nhiều khó khắn về thể chất, kỹ thuật của các anh vì hẳn chưa bao giờ các anh được luyện tập giữa muôn vàn tuyết trắng như vậy.

Những trái tim Việt Nam, ai ai cũng lo và thương lắm những người con Việt Nam. Nhưng duy nhất có một điều là ngọn lửa dân tộc, tình đoàn kết, sự thương yêu của cái tình đồng bào của chúng tôi vẫn ấm áp và không hề vơi đi một chút nào, dù có thế nào thì các anh cũng đã là những anh hùng của đất nước mình.

Tuy từ bé đến lớn, tôi chẳng bao giờ xem bóng đá cho đến những trận thi đấu của các anh nhưng tôi cũng biết hiếm khi nào một trận đấu lớn mà ngoài hai đội tranh với nhau, người ta còn phải đấu tranh với thời tiết nhiều như vậy. Càng đến gần giờ ra sân, thương xót làm sao khi mà tuyết lại cứ rơi mãi, mỗi lúc một nhiều. Nhưng cái rét buốt giá vẫn không thể làm những chàng trai Việt Nam chùng bước, không thể làm hàng nghìn cổ động viên Việt Nam đã bay đến tận Trung Quốc để cổ vũ các anh thôi reo hò, thôi giơ cao ngọn cờ Tổ quốc. Đẹp lắm dân tộc Việt! Niềm tin, tình cảm và sự ấm áp của cả một dãy màu đỏ rực trên khán đài Thường Châu trong màn tuyết buốt giá, của hơn 90 triệu người Việt Nam nơi quê nhà và khắp các châu lục đã tạo nên một niềm tự hào kiêu hãnh tuyệt vời giữa năm châu. Chưa bao giờ màu cờ sắc áo Tổ quốc lại tỏa sáng, lại rạng rỡ và lan tỏa đến vậy.Từ khắp mọi nẻo đường Việt Nam đến khán đài Thường Châu và đến cả khắp các đất nước có người Việt Nam, những ngôi sao vàng giữa màu đỏ nhiệt quyết ấm nồng, phấp phới khắp nơi nơi. Chỉ nhìn thôi, hẳn các chàng trai U23 cũng đã đủ ấm lòng vì con người, cái tình nghĩa dân tộc sao mà ấm nồng, dạt dào đến vậy.

Khi các anh bước ra sân cỏ, tình yêu Việt Nam càng chứng tỏ sự mãnh liệt, sâu sắc hơn: khán đài cổ động viên của ta hơn một vạn người chung một màu đỏ nhiệt quyết reo hò rồi thì vỗ tay, rồi thì băng gôn, khẩu hiệu, thật sự rất khí thế một lòng. Giây phút bài Quốc ca Tổ quốc vang lên, hẳn không chỉ tôi mà còn rất rất nhiều người Việt Nam bỗng thấy yêu quá bài hát của dân tộc mình. Chưa bao giờ khúc nhạc Tổ quốc lại hay, lại hào hùng đến vậy. Phòng hội đồng trường tôi, nơi các bạn đang cùng theo dõi, cổ vũ nước nhà, chẳng ai bảo ai, các bạn đứng dậy hòa theo lời ca của các anh như muốn được đi cùng những phút khải hoàn của dân tộc. Nhà nhà, trên khắp các con phố, tiếng ca của những chàng trai U23 Việt Nam vang vang khắp nơi hòa theo lòng tin, tự hào của những người Việt như đỉnh điểm của tình đồng bào, dân tộc. Tất cả không còn quan trọng nữa, khắp nơi nơi đang hướng về những chàng trai U23 Việt Nam với sự thương yêu, cảm mến như chính những người thân của mình. Từ những công nhân, viên chức cấp cao, đến những trường học, đến cả những người lam lũ buôn bán ngoài chợ, tất cả mọi người đều cố dành từng phút quý báu để dõi theo các anh. Thắng bại chẳng rõ nhưng cái tình cảm mặn nồng của dân ta, màu cờ, sắc áo không chỉ đỏ thắm khắp đất nước mà còn rạo rực khắp những nơi đang tồn tại những con người Việt chân chính. Thực sự, dân tộc Việt đã khiến thế giới nhìn vào, trầm trồ ngưỡng mộ cái tình dân tộc thiêng liêng không gì đánh đổi được của một đất nước giàu truyền thống, nghĩa tình.

Giữa cái tiết trời băng giá- nơi mà các anh chưa từng được luyện tập qua, lá cờ đỏ sao vàng dù ướt hạt tuyết nhưng vẫn phấp phới, dù cái lạnh buốt giá nhưng những người con Việt Nam vẫn can trường, vẫn chỉ một mình một màu áo đỏ lấp lánh lá cờ đỏ sao vàng trên ngực, hiên ngang bước ra sân cùng đối thủ chơi hết mình. Dù chúng ta thiệt hơn đội bạn rất nhiều về cả thể chất và kỹ thuật trong môi trường khắc nghiệt và hoàn toàn mới lạ như vậy nhưng trong từng hình ảnh, từng màu áo tôi chẳng thấy đâu sự e dè, nao lòng mà thay vào đó là cả bầu trời tâm huyết và tinh thần thể thao cao độ của các anh. Sự vượt khó, tinh thần đấu tranh, chơi hết mình, can trường đó thất sự rất đáng quý và đã làm ấm lòng tất cả những con người đang hướng về các anh. Nhìn các anh chiến đấu trong điều kiện sân cỏ mà giờ đã thành sân khúc côn cầu, thật sự đâu chỉ cha mẹ, ban huấn luyện, bạn bè, người thân các anh thương xót, mọi người dân Việt Nam theo dõi qua màn ảnh nhỏ đều rất rất xót xa. Thương lắm, xót xa và tự hào lắm những con người đang cố hết sức mình vì non sông, Tổ quốc.

Mở đầu trận đấu, dù gặp rất nhiều khó khăn: băng tuyết lạnh giá, sân đấu trơn trợt, nhiều cầu thủ của chúng ta ngã trượt trên sân đến cả mét rồi nhiều ma sát của tuyết làm ảnh hưởng đến đường dẫn bóng của chúng ta,...nhưng tất cả có xá chi đâu . Dù tất cả, những người con mang sắc áo, màu cờ Tổ quốc vẫn chơi hết mình trong từng phút giây. Khán đài vẫn thắm rực một màu đỏ mà ấm nồng.

Trong mấy mươi phút đầu, đội bạn bằng lợi thế khá ổn với điều kiện sân tuyết và kỹ thuật của mình đã ghi được một bàn thắng dẫn đầu. Kể từ phút giây đó, ai ai cũng lo lắng, hồi hộp nhưng trên khán đài người ta reo hò nhiều hơn, lá cờ Tổ quốc giơ cao hơn, ai ai cũng muốn khích lệ các anh, nhiều người chắp tay cầu nguyện điều may mắn cho những người con Việt Nam. Dù vậy, dù khá căng thẳng nhưng các anh vẫn cứ hết mình, bình tĩnh chơi rất đẹp. Từng phút từng phút trôi qua, những chàng trai U23 vẫn cứ miệt mài thi đấu bất chấp thời tiết, bất chấp những căng thẳng của cuộc chơi. Xót xa nhất vẫn là những lần các anh va chạm với đội bạn ngã trên sân tuyết và đâu đó trên tuyết trắng đã thắm những giọt máu đỏ Việt Nam nhưng các anh vẫn đứng lên kiên cường cùng đồng đội bắt đầu lại từ đầu. Ôi, thương lắm những người con đất Việt can trường!

Tuyết rơi mỗi lúc một dày, mờ cả hình ảnh nhưng các anh vẫn cứ chạy, vẫn chơi rất hăng hái dù nhiều lần tuyết cản đường bóng của ta đến khung thành đối thủ rất nhiều tiếc nuối. Chơi hết mình, máu đã thắm tuyết, mồ hôi ướt lưng áo giữa cái tiết trời giá băng và cuối cùng mọi nỗ lực cùa những con người bất khuất cũng đã được đền đáp. Một cầu thủ của ta bị đội bạn làm té ngã và đã được thưởng một quả phạt.

Hình ảnh những chàng trai U23 chơi giữa màn tuyết trắng xóa vì màu cờ sắc áo của Tổ quốc cũng đã khiến rất rất nhiều người Việt Nam xót xa, nhưng sẽ là hơn 90 triệu người dân mang dòng máu Việt khắp nơi nơi ấm lòng, yêu đến khôn tả xiết vì hình ảnh những chàng trai U23 dùng tay cùng nhau bới tuyết, dọn chỗ cho đồng đội mình chuẩn bị sút quả đá phạt. Hàng triệu trái tim Việt Nam thật sự đã rung động, rạo rực một tình yêu kì lạ bởi hình ảnh quá đỗi thân thương, đáng yêu đến diệu kỳ. Khác với không khí cỗ vũ nồng nhiệt chỉ vài giây trước, trong khoảnh khắc cảm động đó, mọi người quanh tôi bỗng im lặng lạ thường, và dường như ai cũng thấy mình ngèn ngẹn một thứ gì đó rất xúc động. Nhìn những màu áo đỏ khom mình bới tuyết và quả bóng tròn ở giữa, thực sự, lúc đó khóe mắt tôi cay cay bởi dường như ông trời đang thử thách chúng ta. Nhiều lắm những khắc nghiệt, khó khăn.

Với tôi, quả bóng đó đã không còn là một quả bóng chỉ để người ta giành nhau trên sân mà đó giờ là cả bầu trời thương yêu, lòng tin của những chàng trai U23 Việt Nam đối với nhau, của biết bao trái tim nóng ấm tin rằng đã không còn của riêng người Việt trên khắp nơi nơi. Và ...tất cả đã được đền đáp xứng đáng bằng một cú sút chuẩn đẹp khôn tả như người hoạ sĩ cầm bút vẽ một chiếc cầu vòng trên tuyết trắng, lung linh như một câu chuyện cổ tích.

Cả khán đài reo hò vang vọng, những lá cờ không ngừng tung bay đỏ cả một góc trời Trung Quốc và nơi Tổ quốc thân yêu. Khắp nơi nơi, khắp các nẻo đường, chúng tôi, những người Việt Nam, ôm nhau nhảy cẫng cả lên, kèn trống tưng bừng vì nhẹ nhõm , vì mừng vui, tự hào đến tột độ. Niềm vui lan tỏa khắp nơi, niềm tự hào dân tộc đang ngày càng bay cao cùng biết bao trái tim Việt Nam ấm nồng.

Sau phút ghi bàn hết sức tuyệt diệu ấy, những chàng trai áo đỏ chạy lao vào nhau ôm chầm lấy nhau trong niềm vui thật sự rất xứng đáng ấy. Ôi thật đẹp làm sao! Hình ảnh cả đội ôm chầm lấy nhau, đẹp hệt như là một đóa hoa chiến thắng đỏ thắm nở kiêu hãnh trên nền tuyết trắng xóa. Thật sự, từng phút, từng giây trôi qua, những chàng trai U23 Việt Nam lại càng làm rung động sâu sắc trái tim đồng bào mình. Những hình ảnh này, tin là sẽ khó lắm mới phai nhạt được trong lòng bất kì ai đó đã từng chứng kiến. Thật sự đẹp lắm các chàng trai U23 Việt Nam ơi!

Tỉ số đang cân bằng, từng phút từng giây trôi qua, chúng tôi hồi hộp không dám rời mắt khỏi màn hình. Mỗi lần đối thủ tiếp cận khung thành đội nhà, những lần tranh bóng quyết liệt, những tình huống quá nhanh quá nguy hiểm, thắng thua chỉ tính bằng giây và một cái chớp mắt thật quá thót tim. Thật sự, những cố gắng của những người con đất Việt không gì có thể chối cãi được, điều đó mới chính là điều làm chúng tôi canh cánh theo dõi vì những nỗ lực đôi lúc là quá sức ấy phải được đền đáp. Nhưng với những ai đã từng theo dõi trận đấu ngày hôm ấy thì nhất định với họ thắng thua sẽ không bao giờ là quan trọng mà trến tất cả là sự xót xa, thương xót và niềm tự hào vô bờ đối với những người con Việt Nam đang vượt quá nhiều vất vả, gian khổ vì ngày vinh quang của dân tộc.

Trời càng dần về chiều tà, nhiệt độ càng lạnh, tuyết lại rơi nhiều hơn trắng xóa cả sân đấu, đến nỗi chẳng còn thấy được đường biên và hơn mấy chục phút trận đấu phải dừng lại để cào tuyết. Chưa bao giờ một trận đấu lại khắc nghiệt và đúng là nhẫn tâm quá cho các cầu thủ như nhiều như đã bình luận trên các trang mạng xã hội. Nhìn về chốn ấy, những người Việt Nam khắp nơi nơi đang hướng về màu cờ sắc áo Tổ quốc, thắng thua đã không còn là gì nữa, mà thay vào đó là tình yêu đối với sự vươn lên, vượt mọi khó khăn, sự cố gắng và nỗ lực thật đã quá sức của toàn thể đội tuyển U23 Việt Nam. Nhìn các anh mặc áo khoác không ngừng đi đi lại lại trong khi chờ dọn tuyết, không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều thương, thương lắm. Các anh đã vất vả nhiều lắm rồi!

Đi vào hiệp thứ hai, dù thời tiết lạnh sẽ làm người ta dễ mất sức nhưng với các anh, phong độ vẫn không hề giảm và trong từng phút giây các anh vẫn rất tuyệt vời, vẫn làm reo vang biết bao trái tim Việt Nam. Lúc này tuyết đã hơi giảm nhưng nhiêt độ chắc chắn đã thấp hơn vì trời cũng đã ngày càng tối. Những vất vả của các anh lại càng một nhiều hơn nhưng vẫn không gì ngăn được ngọn lửa trong tim của những chàng trai mang sắc áo của Tổ quốc thôi mãnh liệt. Mỗi lúc, các anh lại càng khẳng định bản lĩnh mình của mình, dám chơi, dám chịu và dám đấu tranh khi thấy đội mình bị xử ép. Tinh thần đó thật sự đã làm nhiều người Việt ngạc nhiên và thật sự tự hào lắm, những chàng trai Việt Nam đã trưởng thành nhiều lắm.

Thương làm sao nói được hết những lần các anh va chạm té ngã chảy máu, thậm chí chấn thương, có anh bị chấn thương đến nỗi máu đầy niệng nhưng vẫn muốn được cùng đồng đội chơi tới phút cuối cùng. Khóe mắt đã cay, trái tim đã thất sự xót xa nhiều lắm, các anh đau mà đồng bào, những người đang hướng theo các anh trên khắp châu tưởng chừng như nỗi đau trên chính da thịt của mình. Niềm vui có, tự hào đã rồi và trong những phút giây này đây, chúng tôi cũng đau xót quá vì các anh. Thương quá Việt Nam ơi!

Thật sự rất tài năng và ý chí vô cùng sắt thép khi qua gần một tiếng đồng hồ của hiệp đấu thứ hai, những chàng trai áo đỏ vẫn giữ được thế cầm hòa an toàn dù nhiều lần đối thủ tấn công đến căng thẳng đến nghẹt thở, dù nhiều quả sút của đối thủ nhanh đến nỗi không ai còn biết bóng ở đâu. Mỗi bước các anh đi qua, tôi lại thấy niềm tự hào dân tộc thêm bay cao và thiêng liêng quá đỗi.

Hai hiệp kết thúc trong thế cầm hòa đã lấy đi không biết bao nước mắt của người Việt Nam sao bao lần xúc động. Sân Thường Châu vẫn rực cháy một dãy màu đỏ kiêu hãnh và ở đất nước Việt Nam không biết bao con người đang xúc động tự hào và mãnh liệt một niềm tin. Chưa phân bại được thắng thua, nhưng bằng nghị lực, cố gắng thực sự phi thường hơn hai tiếng đồng hồ trên sân tuyết, những chàng trai áo đỏ U23 Việt Nam đã xuất sắc trở thành những người hùng của nghị lực, của niềm tin trong trái tim của gần một vạn cổ động viên Việt Nam tại sân Thường Châu, hơn chín mươi triệu người trên đất nước hình chữ S thân yêu và còn cả triệu triệu người khắp các năm châu. Và theo từng bước các anh đi, luôn có lá cờ đỏ sao vàng Tổ quốc tung bay kiêu hãnh và đầy những tự hào chờ đón, tin yêu như tình yêu dân tộc dành vẫn mãi cho các anh. Thật sự, các anh tuyệt vời lắm, hơn cả sức tưởng tượng của chúng tôi.

Đi vào hiệp phụ thứ nhất, tuy đã thấm mệt vì thời gian chơi thật sự quá lâu và thời tiết lại đang ngày càng tối, càng khắc nghiệt hơn, nhưng nơi đây chúng tôi vẫn chẳng thấy ở các anh một phút ngừng nào. Những đôi bàn chân vẫn cứ chạy, cứ chạy hết sức mình, những người đồng đội vẫn phối hợp rất nhịp nhàng, những pha tranh bóng căng thẳng vẫn diễn ra và các anh vẫn xuất sắc vượt qua. Các anh thật sự đã nỗ lực rất rất nhiều, thậm chí đôi lúc, tôi lo cho các anh và thật sự không còn muốn hơn thua gì nữa vì các anh đã cố gắng và vất vả nhiều lắm rồi. Nghị lực phi thường của những người con Việt Nam đang từng phút giây làm thắt lại trái tim của triệu triệu trái tim Việt. Tự hào quá - những người anh trai Việt Nam!

Những nỗ lực của chúng ta sắp đi vào hồi kết, nhưng... thực sự rất tiếc nuối khi ở những phút cuối cùng, trong tình huống gay gắt và khó khăn của thời tiết, đội bạn đã ghi được một bàn thắng trong sự bất ngờ và thực sự là ngơ ngác và bàng hoàng của tất cả những người Việt Nam. Thực sự rất nhiều những tiếc nuối. Cả mấy giây trôi qua, nhưng tôi vẫn ngơ ngác, vẫn không tin vào mắt mình. Thật sự quá bất ngờ. Trong tôi như chuyển cả một bầu trời yêu thương, thương xót làm sao vì những nỗ lực của các anh. Nước mắt tôi đã không thể nào kìm được nữa

Dù sự thật phũ phàng, nhưng ở những người con Việt Nam, một lần nữa trái tim tôi lại thêm ấm áp, rộn vang một niềm tự hào, một sự thương mến vô cùng thân thương. Dù đội bạn đã ghi bàn sau bao nhiêu cố gắng giữ thành của những cầu thủ và thủ môn, và chỉ còn chưa đầy một phút ngắn ngủi nhưng hãy thử nhìn lại...Sau phút bất ngờ đến bàng hoàng, và hẳn là đã quá mệt, tinh thần vừa chịu một cú sốc rơi vào tình thế gần như là phải bỏ cuộc, những chàng trai áo đỏ vẫn chạy như vét hết sức mình, cố tấn công khung thành đối thủ rất rất quyết liệt dù biết cơ hội đã qúa mong manh. Hình ảnh cuối cùng đó thật sự đã làm tôi nghẹn ngào đến nước mắt rơi tự lúc nào. Và trên khán đài sân Thường Châu, biết bao những giọt nước mắt Việt Nam cũng đã rơi, rơi rất nhiều, dù vậy, lá cờ Tổ quốc vẫn không ngừng tung bay tự hào trong biết bao niềm xúc động, nghẹn ngào.

Rồi những giây cuối cũng hết, tiếng cõi kết thúc trận đấu vang lên và hàng triệu trái tim Việt Nam không thể nào kìm được tiếng khóc được nữa. Tiếng còi tôi biết như đánh gục niềm hi vọng của các anh. Tiếng còi làm những chàng trai thân yêu của Tổ quốc ngã gục xuống sân tuyết đầy bất lực. Thật sự tôi chưa bao giờ cảm được một cái đau nào đau đến thế khi chứng kiến những người con đất Việt bé nhỏ gục xuống, thẫn thỡ, thất vọng và mệt mỏi tột độ trên nền tuyết trắng xóa nơi xứ người. Nhìn những người đồng đội và ban huấn luyện đỡ các anh đứng dậy, mặc áo khoác cho các anh hết sức trìu mến, thân thương, thực lòng tôi chỉ ước sao mình có một phép màu nào đó để được đến ngay bên các anh, để được nói thay những trái tim dù một phút trước đã thất vọng nhiều lắm bỏi niềm tin quá lớn nhưng giờ đang yêu tha thiết, đang tự hào khôn tả :CÁC ANH THẬT SỰ ĐÃ RẤT TUYẾT VỜI, VIỆT NAM MÃI YÊU CÁC ANH!

Những chàng trai U23 Việt Nam tuy không được trở thành nhà vô địch trong trên sân cỏ nhưng các anh khi đến với trận đấu này, khi đã thi đấu quá vất vả với điều kiện thời tiết khắc nghiệt, gian khổ như vậy thì đã là những người anh hùng bước ra từ niềm từ hào dân tộc của hàng triệu triệu trái tim Việt Nam. Các anh không bước vào khán đài một cách đầy tự hào của một nhà vô địch nhưng các anh đã trở về bằng sau tất cả những cố gắng đến phi thường của mình và lá cờ Tổ quốc vẫn tung bay chào đón các anh. Hình ảnh cuối cùng mà có lẽ là thiêng liêng nhất để kết thúc một hành trình tranh đấu gian khổ là hình ảnh của một anh trai U23 dù mệt lả, dù đang hụt hẫng rất rất nhiều nhưng vẫn cung kính cắm lên một núi tuyết cao trắng xóa ngọn cờ Tổ quốc và đứng nghiêm mình cúi chào trước khi rời khỏi sân đấu. Hành động đó như là kết tinh của tất cả tình yêu của người con đất Việt ấy cũng như của toàn thể đội tuyển U23 Việt Nam đối với niềm đam mê cháy bỏng còn đang dang dở, với khát khao đem lại vinh quang cho đội nhà, cho đất nước, quê hương Việt Nam. Thật sự, cám ơn các anh nhiều lắm! Cám ơn những nỗ lực không ngừng nghỉ, tuyệt vời đến phi thường của các anh.

Với chúng tôi- những người con Việt Nam, chiến thắng, vô địch thật sự không thể sánh bằng các anh vì rồi mọi thứ, mọi vinh quang cũng sẽ sớm qua, sớm đi vào dĩ vãng nhưng đối với một trấn đấu quá vất vả, khắc nghiệt và gian khó trong không gian trắng xoá cùng với những con người đầy nghị lực phi thường như vậy, bất kì ai cũng sẽ rung động mà nhớ hoài.

Nước mắt chúng tôi rơi vì niềm tự hào dân tộc bất diệt, xúc động đến nghẹn ngào. Những người Việt Nam khóc khắp nơi nơi, cả những người bạn ngoại quốc khi chứng kiến những người con của một dân tộc can trường chiến đấu hết mình vì niềm vinh vang của quê hương, đất nước mà cố gắng, vất vả đến nhiều đến vậy cũng không kìm được nước mắt. Nước mắt rơi vì thương quá những cố gắng, những nỗ lực tuyệt vời, niềm tin bất diệt và chiến đấu hết mình của các anh dù trong những giây cuối cùng, vì tự hào quá những người anh mạnh mẽ, can trường của quê hương mình. Xin khẳng định lại rằng: vô địch sẽ là rất rất vẻ vang, nhưng nếu ước muốn không thành thì vẫn còn đây đồng bào, dân tộc, quê hương, đất nước Việt Nam, còn đây tất cả mọi người yêu lắm những người anh trai U23 vô địch .

Tình yêu Việt Nam vẫn chưa dừng lại ở đó. Ngày các anh trở về quê hương, cờ đỏ sao vàng đã ngập tràn cả một tuyến đường Thủ đô, rực rỡ cả một góc trời Hà Nội. Những người đồng bào mang trong mình tình yêu mãnh liệt, sự thương mến vô hạn từng phút, từng phút trông chờ các anh trở về. Người thì màu cờ sắc áo đỏ đến tận nơi chào đón các anh, người thì dán lên xe của mình những hình ảnh về màu cờ, về các anh, nhiều người mang niềm tự hào, yêu mến từ nơi xa đến tận nơi mong được nhìn thấy thần tượng của hàng triệu trái tim Việt Nam và sự ngưỡng mộ của nhiều bạn bè Quốc tế. Đó là minh chứng tốt nhất cho tình yêu, niềm tự hào của dân tộc Việt Nam đối với tất cả những điều đẹp đẽ mà các anh đã mang về cho quê hương.

Chiến thắng sẽ nhanh qua thôi nhưng vẫn sẽ mãi mãi trong trái tim những người đã dõi theo các anh một niêm tự hào về những con người đầy nghị lực, một đội bóng can trường, đoàn kết, thương yêu và hi sinh vì nhau. Thật sự, thứ mà các anh đã mang về không phải là cúp vô địch mà là vẻ đẹp của môn thể thao vua, là tình đoàn kết quý báu, là sự phối hợp nhịp nhàng, hi sinh vì nhau của những người đồng đội và lối chơi lành mạnh, hữu tình của một đội bóng thực sự. Những điều quý báu đó cùng với những cố gắng, nỗ lực hơn cả sức mình, vững tin trước đối thủ mạnh, can trường chiến đấu, chơi hết sức mình trong màn tuyết trắng xoá, buốt giá nơi xứ người của những chàng trai áo đỏ mới thật sự là niềm tự hào của toàn dân tộc Việt Nam, là điểm nhìn ngưỡng mộ của bạn bè Quốc tế.

Với riêng tôi, có lẽ tôi không rành rọt bóng đã hơn ai nhưng tôi yêu quý nhất các anh ở cái tình đồng đội đáng quý, sự hi sinh, cống hiến thầm lặng của nhiều thành viên trong đội tuyển U23 Việt Nam. Trong trái tim của mỗi người Việt Nam, hẳn sẽ chọn một trong các anh là thần tượng của riêng mình, là người mình mến mộ nhất, là anh hùng hay thậm chí là "soái ca" trong tim mình nhưng tất cả cũng chỉ là của riêng một trái tim thôi. Sự thật không ai là anh hùng của đội tuyển U23 Việt Nam cả vì đơn giản...các anh đều là những người anh hùng của nhau, của quê hương và của đất nước này.

Tình đồng đội thật sự rất rất đẹp. Các anh đã làm tròn nhiệm vụ của mình, chuyền bóng cho đồng đội cũng là chuyền đi niềm vinh vang, thành công của riêng mình vì thắng lợi lớn của đội bóng, vì niềm tự hào vĩ đại của nước nhà. Dù biết đưa bóng cho đồng đội mình ghi bàn thì hầu như nhiều người chỉ nhớ đến người ghi bàn, ít ai chú ý đến những người hùng thầm lặng đáng kính, nhưng các anh vẫn làm vì tất cả những điều chung nhất. Sự hi sinh, hỗ trợ cho nhau ấy đẹp, cao quý lắm các anh ơi! Bởi lẽ thường, ai chẳng muốn mình được biết đến nhiều thật nhiều, ai chẳng muốn ba mẹ, người thân của mình hãnh diện vì chính mình là người ghi bàn, đem về chiến thắng vinh vang nhất. Không hề vì riêng mình một phần nào, các anh vẫn chấp nhận đổ mồ hôi, công sức đôi khi là bất chấp những chấn thương, những người hùng thầm lặng vẫn quên thân mình cống hiến hết mình vì vẻ vang của đội nhà, của cả một dân tộc bất khuất. Thật sự, ngưỡng mộ lắm những người con đất Việt. Vì những đức tính tốt đẹp, đáng quý đó cùng nhân cách cao cả, nhân hậu, đức hi sinh vì niềm vui chung của dân tộc, các anh đã xuất sắc trở thành tấm gương của rất rất nhiều bạn trẻ cũng như nhiều cầu thủ trên khắp đất nước ta. U23 Việt Nam, các anh đều là những anh hùng của nhau, và của cả đất nước, dân tộc này. Xin được gửi đến các anh sự ngưỡng mộ và lời cảm ơn chân thành nhất!

Ngày Đội tuyển trở về, thật sự cũng hơi thiệt thòi cho những người hùng thầm lặng của chúng ta khi báo đài hầu như chỉ chú ý đến những người đã trực tiếp lập công cho đội nhà. Thương không sao kể hết được và quý mến lắm những trái tim Việt Nam nhân hậu. Đôi khi trong nhất thời, trong niềm vui chiến thắng người ta lại sống hơi vô tâm chút. Nhưng các anh ơi, Đội tuyển U23 Việt Nam ơi! Các anh là những người đồng đội gắn kết vì nhau, có thể có những anh chưa được nhiều người nhớ tên nhưng các anh là một đội và trong trái tim của những người sâu sắc, thực sự biết trân trọng những điều quý giá của cuộc sống này nhất định sẽ nhớ mãi hình ảnh của những chàng trai áo đỏ, những người đã tỏa sáng hết mình và cả những người anh hùng thầm lặng đáng quý nữa.

Dù thế nào, thì tất cả những chàng trai U23 Việt Nam, các anh là một đóa hoa đỏ thắm khoe hương sắc giữa muôn vàn khó khăn. Các anh là con thuyền đưa đất nước đến bờ vinh vang, khơi dậy con sóng yêu thương trong trái tim Việt Nam cùng biết bao niềm thương mến, khát khao đem về những điều vẻ vang cho quê hương, Tổ quốc. Con thuyền vinh quang ấy, sẽ không thể thiếu mảnh ghép nào dù là nhỏ nhất.

Đến những dòng cuối cùng này, tôi vẫn không nhắc đến tên ai trong những người anh trai của lòng mình dù tôi có thể dễ dàng tìm được đủ các thông tin về các anh. Vì đơn giản, tấm lòng, sự yêu mến, tôi xin được gửi đến tất cả các anh. Em gái phương xa mang niềm yêu quý thầm lặng chẳng ước mong gì hơn Đội tuyển U23 Việt Nam, những người mang trên mình màu áo đỏ thắm sẽ luôn luôn vững tin theo đuổi những điều mà mình mơ ước, đừng bao giờ dừng bước vì nghĩ mình nhỏ bé, hay chỉ vì một lần thất bại bởi còn đây tình yêu, niềm tin của đồng bào, những người con đất Việt dành mãi cho các anh.

Xin cám ơn những chàng trai áo đỏ, cám ơn ban huấn luyện, ban hậu cần, toàn thể những người đã đồng hành cùng Đội tuyển U23 Việt Nam nơi miền đất xa xôi. Đặc biệt xin được dành lời cám ơn trân trọng nhất đến thầy Park Hang Seo vì câu nói đẹp nhất mùa giải: " Chúng ta đã nỗ lực hết sức, tại sao phải cúi đầu". Cám ơn con người tuyệt vời đã cho đất nước những ngày đẹp nhất và cho những trái tim Việt Nam tình yêu tha thiết, ấm áp nhất.

Nụ hôn lên lá cờ đỏ sao vàng trên ngực áo sau những lần chiến thắng, dáng đứng khoanh tay ngạo nghễ đáng yêu sau phút ghi bàn, những chàng trai áo đỏ dùng tay cào tuyết cho đồng đội mình sút quả đá phạt, cái ôm ấm áp của cả đội giữa màn tuyết lạnh lẽo, những người con đất Việt chiến đấu hết mình không chịu rời sân cỏ cả khi đã bị thương, chàng trai can trường cung kính cúi chào lá cờ Tổ quốc trên núi tuyết trắng...sẽ mãi mãi là những hình ảnh, những trang sử đẹp nhất, tự hào nhất trong những trái tim Việt Nam.

Xin chúc cho những người đồng đội sẽ mãi mãi yêu quý nhau, giữ mãi những tình cảm đáng quý, trân trọng mãi những hi sinh đã dành cho nhau. Chúc các anh một sức khỏe phi thường và những niềm vui bao la. Chúc những người con Việt Nam trong những giải đấu sắp tới sẽ lại rực cháy ngọn lửa nhiệt quyết, sẽ lại mang về cho Tổ quốc những niềm vinh quang, những niềm tự hào vĩ đại mà thắm thiết nhất.

Tiến lên nào! Những ngôi sao vàng! Chiến thắng đang chờ đón các anh!

Tiến lên nào, những người con đất Việt

Tiến lên nào, vì màu cờ sắc áo

Đứng oai hùng sừng sững giữa năm châu,

Vượt qua tất cả để đi đến vinh quang

Việt Nam tôi ơi! Việt Nam tôi ơi!

Nước mắt rơi gục ngã bao lần rồi

Cùng nhau chiến đấu, cùng nhau chiến thắng, cùng nhau mang vinh quang về cho Tổ quốc

Hãy tiến lên đi nào, những chàng trai áo đỏ da vàng

Hãy tấn công đi nào, kiên cường và niềm tin bay cao

Hãy khát khao đi nào, những niềm vui chiến thắng dâng trào

Việt Nam ơi nước mắt rơi tự hào.

 

Ngày đăng: 28/02/2018
Người đăng: Lèo Trần
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Ask
 

Mọi người thường hỏi tôi còn thích anh không, thực ra chính bản thân tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng ở anh có điều gì đó khiến tôi không thể buông tay.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage