Gửi bài:

Thời đại siêu anh hùng

Ngày 21 tháng 5 năm 2014. Hôm nay là thứ bảy, mọi người đều được nghỉ nhưng Hải vẫn đi làm, anh là nhân viên của tòa soạn Tân Văn Minh - một tòa soạn mới thành lập không lâu nằm ở ngoại thành thủ đô Hà Nội. Ngồi đánh máy đến 12 giờ trưa, Hải đeo cái ba lô nặng trịch như ba lô của đám học sinh tiểu học ngày nay, ngồi lên yên con xe wave đã cũ nhưng được lau rửa rất kĩ của mình. Hôm nay Hải sẽ không về căn phòng trọ chật hẹp trong cái ngõ nhỏ mà anh đi về phía Tây - nơi anh muốn thu thập tin tức về những bức xúc trong người dân về việc thu hồi đất của chính quyền địa phương. Công việc rất suôn sẻ, những bài viết của anh được ghi nhận khách quan, chính quyền cấp trên cũng đã vào cuộc và xử lý những người có sai phạm. Cả nước được biết đến vụ việc đó, vụ việc mà nhân dân giành được công lý, những tấm hình chụp nụ cười của những chiến sĩ cảnh sát cơ động và người dân của Hải trở nên nổi tiếng. Hải vui sướng về thành quả của mình cũng như ý nghĩa của công việc. Ngày mai Hải có thể tự thưởng cho mình một ngày nghỉ bên bạn bè.

Vài ngày sau đó, Hải nhận được một số tin nhắn đe dọa sẽ chặn đường và hành hung anh như thường lệ. Bọn đe dọa có đầy đủ thông tin cá nhân của Hải nhưng anh không sợ, anh đã quen rồi. Hải có một cô bạn gái tên là Lê Lan, Lan là sinh viên trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn, thời gian rảnh cô vẫn đi làm thêm ở quán cafe cạnh trường. Tối nay Lan xin nghỉ làm, ngồi đối diện với Hải tại ban công một quán cafe với phong cách cổ, Lan nói:

- Hải à, em nghĩ anh không nên tiếp tục viết bài về những vụ đó nữa, em lo cho anh về những tin nhắn đó. Anh có thể chuyển sang viết về những người nổi tiếng hay cướp giật giết người vẫn rất nhiều người đọc mà.

- Anh là nhà báo và công việc của anh là đem sự thật đến với người dân chứ không phải một gã hàng ngày lăm lăm cóp nhặt những thông tin vô bổ, đôi khi không có thật với những tiêu đề giật tít quá mức chỉ để có nhiều lượt đọc.

- Cuối con đường chưa chắc là ánh sáng đâu, anh phải biết điều đó là nguy hiểm.

- Anh biết nhưng anh sẽ thắp lên ánh sáng bên trong con đường, xã hội cần nó Lan à, dù chỉ là le lói.

thoi-dai-sieu-anh-hung

Đưa Lan về nhà rồi phóng xe về, Hải ngẫm lại những lời Lan nói, Hải thấy mình giống như 1 nhà khoa học thám hiểm một cái hang, càng đi sâu nó càng tối. Hải không biết liệu cái hang đó có đường ra hay không nhưng anh vẫn sẽ đi vào bởi đó là lý tưởng của anh, một lý tưởng mập mờ - một ánh sáng le lói. Đang trong dòng suy nghĩ, Hải bị một đám con đồ chặn xe, chúng chùm đầu và lôi Hải vào bên trong một con hẻm. Cầm đầu bọn chúng là một tên cao to vạm vỡ, chỉ với vài đòn "đánh yêu" tên săm trổ đã khiến Hải cảm thấy kiệt sức và không thể giãy giụa thêm. Đến lúc đó hắn mới nói:

- Mày là con giời hay sao mà theo đuổi vụ này? Đây là lần đầu tiên tao chỉ cảnh báo, còn nếu mày không biết dừng lại thì mày sẽ không phải cầm bút trong nửa đời còn lại nữa đâu. Nhớ tên tao, giang hồ gọi tao là Lý (dog).

Đám côn đồ lên xe phóng đi rất nhanh. Hải sau đó cũng lên xe trở về nhà. Hải không sợ, chưa bao giờ sợ, hành động của mấy tên côn đồ chỉ làm Hải càng mong muốn có thể hoàn thành công việc của mình. Bọn giang hồ giỏi đấm đá tay chân chưa bao giờ hành động thấu đáo cả, chúng lấy hết tài liệu có giá trị của anh, xóa dữ liệu trên máy tính anh nhưng chưa bao giờ xóa được trí nhớ vốn đã rất tuyệt với của anh. Anh mở cái máy tính xách tay, đánh những dòng chữ đầu tiên viết về những dấu hiệu sai phạm cực kỳ nghiêm trọng của những người điều hành tập đoàn Canoshin - một tập đoàn đóng tàu rất lớn của nhà nước.

Bài báo của anh được đăng tải trên mạng, được đăng lên trang nhất của tờ báo, được mọi người đón nhận. Bí mật đáng sợ của một tập đoàn kinh tế lớn được phanh phui giải thích cho những thua lỗ của tập đoàn này trong thời gian qua. Bài báo viết về những hành vi tham nhũng quá lớn gây thiệt hại lên tới hơn 2% GDP của cả nước. Công an vào cuộc, điều tra ngọn ngành sự việc. Hải làm việc rất thành thật với cơ quan công an, anh khai đầy đủ, rõ ràng tất cả những việc mình đã làm để có được những thông tin đó. Hải đồng ý làm nhân chứng để chứng minh vụ án.

Với tư cách là nhân chứng đặc biệt, Hải được bảo vệ rất kĩ bởi cơ quan công an, vì vậy mặc dù vẫn nhận được những tin nhắn đe dọa Hải vẫn không hề lo sợ. Tuy nhiên vài ngày sau, Hải nhận được lời nhắn từ số điện thoại của Lan: "2h chiều nay tại sau núi của khu du lịch sinh thái Hoàng Nam mày sẽ đến một mình hoặc bạn gái mày sẽ chết một mình" sau đó là giọng Lan thều thào yếu ớt: "anh ơi, cứu em hu hu". Hải trợn mắt hốt hoảng chạy ra khỏi giường, mặc vội quần áo phóng xe ngay đến vùng ngoại ô thành phố, nơi khu du lịch Hoàng Nam tọa lạc gần một đỉnh núi lớn, tương truyền ngọn núi cổ này có những truyền thuyết rất đáng sợ. Nhưng truyền thuyết là truyện chỉ kể cho trẻ con nghe mà thôi, Hải đến sau núi, nơi Lan đã bị trói, bị bịt mồm, bị đánh và ... còn bị sao nữa thì có chúa mới biết. Hải quát to:

- Thả cô ấy ra. - Hải lao vào và bị khóa chặt lại bởi hai tên to con.

Thằng Lý Dog từ trong lều du lịch bước ra tung một cú đấm thật mạnh khiến Hải choáng váng. Khi hắn định tung cú đấm thứ hai thì một bàn tay ngăn lại. Người đàn ông lớn tuổi bước ra và nói:

- Dẫn cậu ta vào đây.

Hải và Lan được đưa vào trong một cái hang có "sảnh" rộng và rất nhiều ngõ. Trong hang rất lạnh, nhưng không thể lạnh bằng khuôn mặt của những người đang có ở đây. Chỉ có ông Đạt là cười, Hải nhận ra ông Đạt - trưởng phòng kinh doanh của một công ty thuộc tập đoàn Canoshin mà Hải đã điều tra được, một trong những người thu lợi nhiều nhất từ cái công ty đã làm thất thoát kinh tế Nhà nước đến cả nghìn tỉ đồng. Ông Đạt ra lệnh cởi trói cho Lan và nói với Hải giọng nhẹ nhàng:

- Tôi rất muốn thả hai người, thế nhưng nếu tôi đi tù thì ai sẽ thả tôi? Cuộc sống là những cuộc trao đổi chàng trai trẻ và ta tin là hiện tại cậu có đủ tỉnh táo để nhận ra nên hành động như thế nào. Chúng ta đang sống trong một xã hội mà lợi ích của chúng ta ràng buộc lẫn nhau. Và lúc này cậu đứng bên cạnh tôi cậu nhận ra chúng ta là một nhóm lợi ích bởi vì chỉ với vài dòng tin nhắn, vài nút mật khẩu, cậu và tôi đều sẽ tự do, và cô bạn gái xinh đẹp này cũng sẽ được tự do.

Hải đặt tay lên bàn phím, tất cả công sức, tâm huyết của cậu, bài viết của anh về Canoshin bị xóa sạch và thay vào đó là những lời xin lỗi về bài viết giật tít, câu view. Hải nhắn tin cho chủ tòa soạn để hủy sản xuất bài báo. Tất cả tài sản facebook, blog của Hải đều phải giao nộp lại cho ông Đạt. Sau khi xong việc, Hải dắt tay Lan đi ra hướng cửa hang và nói:

- Ông đã tự do, giờ chúng tôi sẽ tự do chứ.

- Tất nhiên rồi, anh nhà báo, ở trong này anh sẽ được tự do. - ông Đạt cười nói và ra hiệu cho bọn lâu la.

Hải giãy giụa nhưng bất lực trước quá nhiều tên côn đồ cao to vạm vỡ, chúng đưa Hải đến bên cạnh một tảng đá. Tên Lý Dog rút thanh kiếm Nhật sắc lẹm chém đứt lìa hai bàn tay của nhà báo trẻ:

- Như đã hứa.

Hải gào lên đau đớn. Tiếng kêu bản năng của một sinh vật gần kề cái chết. Lan chỉ biết gào thét gọi Hải thức tỉnh khi anh đã dần kiệt sức, tròn mắt nhìn những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ đôi tay không có bàn tay của người mình yêu. Lan bị bế lên, chúng mang cô tới một cửa hang gần đó, nơi có con sông ngầm hung dữ chảy qua. Lan được thả xuống nơi bóng tối vô tận.

- Ngươi được tự do - Tên côn đồ nói với vẻ mặt lạnh toát của một kẻ đã làm đi làm lại những việc này nhiều lần.
Hải không giãy giụa nữa, cũng không la hét nữa phần vì anh đã hết sức, phần vì anh cũng đã hết hi vọng, Hải không khóc, đồng tử Hải gian to hết sức nhưng chỉ nhìn về một phía, giờ anh giống như một cái xác đã được hẹn giờ, chỉ đợi ngày chết. Ông Đạt ra hiệu đưa Hải tới một cửa hang khác. Đám côn đồ lôi anh đi vào rất sâu trong hang rồi mới thả Hải xuống đất. Chúng thì thầm với nhau:

- Đến đây chắc sẽ không bốc mùi ra đâu.

- Chuồn nhanh lúc này đi không hồn nó ám cả đời thì đen lắm.

Hải nằm đó không nhúc nhích, cái hang không có 1 chút ánh sáng nào, nó rất tối, tối như sự thật mà Hải đã bỏ công tìm kiếm. Hải đã bỏ cả cuộc đời mình để chống lại những kẻ tham nhũng. Máu từ hai cánh tay chảy ra quá nhiều, trong những giây phút cận kề cái chết, Hải nhớ lại cuộc đời của mình, Hải nhớ về cơn lũ năm nào đã cướp đi mạng sống của gia đình vốn rất hạnh phúc của mình năm anh mới lên 10 tuổi. Nói là lũ nhưng thực ra là vỡ đập do các hạng mục công trình bị người ta rút ruột quá nhiều. Còn nỗi đau nào đau đớn hơn việc bất lực bám vào nhành cây nhỏ và bất lực nhìn những người mình yêu thương từng người, từng người dần dần trôi theo dòng nước lũ, Hải từng gọi họ rất to, trong những ngày sau đó và cả trong những giấc mơ sau này của anh nhưng anh không bao giờ nhận được hồi âm của họ. Đó là lý do Hải im lặng nhìn Lan bị ném đi và lúc này Hải cảm thấy vui phần nào khi sắp được gặp những người mình yêu thương, không còn phải sống trên cõi đời mệt mỏi này. Hải chỉ thấy tiếc vì những kẻ tham nhũng vẫn còn nhởn nhơ ngoài đó, đục khoét của cải của xã hội, của nhân dân, nhưng Hải không muốn nghĩ nữa. Hải đã sẵn sàng để chết, Hải mong muốn được chết nhưng tại sao lúc này anh lại phải đợi chờ một cái chết, Hải lại nhớ đến gia đình, nhớ đến Lan, nhớ những giây phút khi hai người ở bên nhau.

Bỗng trước mặt Hải hiện lên một sinh vật hình người phát ra ánh sáng, đầu ông ta trọc lốc, cái nhìn sắc lạnh, hai chân lơ lửng trên mặt đất với bộ trang phục kỳ quái giống phi hành gia. Hải yếu ớt mở đôi mắt nhìn sinh vật và thều thào:

- Là diêm vương hay thần chết đến đón tôi?

- Ta không phải lũ thần thấp kém, ta là đại diện cho sự thật của vũ trụ, ta là ánh sáng le lói khi ngươi trong hang tối, The Truth.

Trong khi Hải vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bàn tay của gã tiến đến xoa lên người Hải, lên những vết thương. Hải cảm thấy khỏe mạnh trở lại, dòng máu không biết từ đâu sinh ra, các vết thương liền lại nhưng đôi tay thì vĩnh viễn không còn nữa.

- Ông làm cái quái gì vậy, hãy để tôi được chết.

- Ngươi vẫn còn chưa hết sứ mệnh của mình.

- Các người không để tôi sống, cũng không để tôi chết. Các người muốn tôi là thứ gì?

- Hãy đi tìm ta, hahaha!

The Truth bắn nguồn năng lượng phát sáng thần bí lên người Hải, anh mọc ra đôi tay có màu của đá nhưng không phải là đá, nó cứng đá, cứng hơn bất kỳ vật chất nào từng tồn tại trên trái đất, ánh mắt tràn đầy năng lượng phát ra ánh sáng xanh huyền bí. Hải cảm thấy sức mạnh phi thường bên trong, anh nhìn lên thì The Truth biến mất. Với hình hài kì dị này, với sự sống mãnh liệt bên trong, hắn đã cứu rỗi anh hay đã nguyền rủa anh? Hải không quan tâm nữa, anh sẽ làm như lời hắn nói, bay đi với tốc độ kinh hoàng ra khỏi cái hang, đi tìm bọn giết người.

Hải nhận ra với đôi tay này, với dòng máu mới, anh sở hữu những khả năng kỳ lạ mới như siêu sức mạnh, siêu sức bền, bay, bắn tia năng lượng và điều khiển vật chất nhờ phép thuật. Hải dùng phép thuật mới nhận được biến cho mình một bộ giáp kim loại giống bộ giáp phi hành gia của The Truth chỉ để hở ra hai đôi mắt qua cái khe ngang mặt và đôi tay mạnh mẽ bằng thứ vật chất thần thánh được ban cho.

- Xác phàm của tôi đã chết mà sao tôi vẫn không thể chết? Tôi sẽ mãi mãi đi tìm ông, The Truth. Tôi không thể làm một thứ như con ma như thế này mãi được, giờ tôi sẽ là HaiDong - God of Truth, tôi sẽ coi mình là thần cho đến khi tôi tìm được ông.

HaiDong nhớ như in từng khuôn mặt, có thể cảm nhận từng hơi thở và nhịp tim của chúng. Anh bay đến từng ngôi nhà, phá tan cửa sổ, lôi từng tên ra và kết tội chúng:

- Kẻ giấu nhẹm sự thật bằng cái chết sẽ phải trả giá.
Những người bị HaiDong bắt sợ hãi van xin với những lý do như còn đang nuôi mẹ già, con thơ nhưng HaiDong không mảy may để ý.

Trên đỉnh núi của khu du lịch Hoàng Nam lúc chiều hôm ấy, mười ba con người bị đóng đinh trên cây thập tự bao gồm Đạt, Lý Dog và bọn lâu la - những kẻ đã có mặt buổi sáng hôm qua và ném người mà HaiDong từng yêu xuống con sông ngầm. Vị thần mới của chúng ta bay lên che đi hướng mặt trời đã gần khuất bóng nói dõng dạc với tất cả khách du lịch đằng xa và cảnh sát đang giương súng phía dưới:

- Ta đến để mang đến sự thật chứ không phải là bạo lực.

Một sĩ quan công an bên dưới bỏ súng và nói vọng lên:

- Xin hãy dừng tay, chúng ta cần đối thoại, Chúng ta sống trong nền pháp chế, mọi chuyện phải được giải quyết theo quy định của pháp luật.

HaiDong cười nhếch mép ở phía trên cao nhìn xuống lực lượng bảo vệ pháp luật:

- Pháp luật có quyền lực nhưng không đủ quyền năng, nếu pháp luật không thể bảo vệ người dân lương thiện thì ta sẽ làm điều đó.

Sĩ quan vừa nháy mắt cho các đồng chí đi đường bí mật vào giải phóng con tin:

- Ông là ai và ông đến đây với lý do gì? Ông có đến từ thế giới này không?

HaiDong:

- Ta là người mang đến sự thật cho các ngươi, những tên này tham nhũng vô độ gây thiệt hại công quỹ, lại sử dụng thủ đoạn chính trị đê hèn để bịt đầu mối. Hôm nay, ta đem chúng đến để kết tội chúng.

Viên sĩ quan đặc nhiệm trẻ bước tới định cứu con tin nhưng vướng vào bức tường trường lực vô hình mà HaiDong đã tạo ra bị bắn ra xa năm mét, kế hoạch của công an bị bại lộ. Chứng kiến những siêu năng lực đó, nhiều người dân xung quanh quỳ rạp hướng về phía HaiDong và nói:

- Đó chính là vị thần - sứ giả của Ngọc hoàng đến cứu chúng ta. Hãy quỳ lạy trước Ngài.

Số còn lại, cùng với các sĩ quan cảnh sát đang ở phía dưới thì chỉ nhìn với con mắt lạ lẫm, một số người còn kêu gào "nó là thứ gì vậy? Bắn con quỷ đó đi, các anh còn chờ gì nữa?" Một cuộc ẩu đả diễn ra giữa những người dân dưới chân núi để tranh cãi về niềm tin của họ đối với HaiDong. Họ không biết HaiDong là thiên thần hay ác quỷ. HaiDong không phải thiên thần, cũng không phải ác quỷ. Họ không hề biết anh chỉ là người đi tìm sự thật. Và sự thật là thứ cần được gìn giữ nhưng không phải lúc nào nó cũng được chấp nhận.

Đám người mới đầu chỉ tranh cãi, cãi vã, rồi chửi bới, rồi họ ném đá nhau, họ lao vào nhau mà ẩu đả quyết liệt. Sĩ quan chỉ huy gọi cuộc điện thoại cho cơ quan thường trực:

- Chúng tôi cần thêm quân tiếp viện ở đây. Các đồng chí, chúng ta phải giải quyết vụ gây rối an ninh ở đây trước.
HaiDong nhìn đám người xô xát lẫn nhau mà bỗng thấy mình đã sai lầm. Bởi vì sự thật là gì khi con người ta không tin tưởng lẫn nhau? HaiDong đã từng nghĩ rằng sẽ giao đám người này cho công an xử lý nhưng giờ anh không nghĩ nữa, anh sẽ làm điều mà anh cho là đúng: Tiêu diệt đám người này theo cách mà bọn chúng đã thủ tiêu sự thật.

Roẹt! - Một luồng sáng chói mắt, sáng hơn cả ánh mặt trời lấy đi sinh mạng của mười ba người trên cây thập tự. HaiDong bay đi trong sự hỗn loạn mà anh không thể giải quyết được. Vài giờ sau, vụ ẩu đả mới được dẹp yên. Một viên sĩ quan trẻ nhìn cảnh hoang tàn của khu du lịch vốn rất sáng trọng và đẹp đẽ giờ đây giống như một mớ hổ lốn với đồ đạc bay tứ tung, bàn ghế gãy, số người bị thương thì quá nhiều, toàn bộ mười ba người trên cây thập tự bị thiêu rụi:

- Tôi đang mơ à? Mấy cái xác đen thui này là thật sau.
Sĩ quan già bên cạnh trả lời:

- Đây là sự thật, chàng trai trẻ. Đó chính là màu của cái sự thật chết tiệt này.

HaiDong bay đi xa, kiếm tìm những sự thật ẩn giấu sâu kín trong xã hội loài người. Anh sống nhưng tâm hồn anh đã chết từ khi Lan - người yêu anh rơi xuống cái vực tối:

- The Truth, tôi sẽ mãi mãi đi tìm ông để xin được chết một lần và mãi mãi.

Ngày đăng: 09/01/2019
Người đăng: Dũng Palestin
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
không nản lòng chen lấn
 

Luôn luôn còn chỗ cho một người không nản lòng chen lấn

Đêm LOBO - Đoàn Thạch Biền

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage