Gửi bài:

Những khung trời khác

Khi những ngày tháng 6, những niềm vui đơn giản với bạn bè, những phút giây hạnh phúc với bố mẹ trở nên thật hơn trong cuộc sống, thì quên anh sẽ không còn khó nữa.

***

Tôi cãi nhau với anh, mỗi người một lí do và chẳng ai chịu ai cả. Anh đơn giản chỉ đèo tôi về nhà, anh dừng xe ở chỗ chúng tôi thường hôn tạm biệt nhau, nhưng lần này anh không hôn, cũng không nói gì, chỉ giận dỗi quay xe đi. Tôi tức, giận, buồn, chán, cứ mỗi trận cãi vã, tôi lại thấy mệt mỏi, tôi muốn buông anh ra, nhưng lại muốn anh giữ tôi lại thật chặt. Tôi im lặng giận dỗi nhưng lại muốn anh mở miệng xin lỗi và ôm tôi vào lòng. Tôi biết mình trẻ con, nhưng nếu tình yêu có thể dễ dàng nhận ra những khiếm khuyết, những ngớ ngẩn trong nó thì tình yêu đó lí trí quá, tôi chưa đủ lí trí như vậy.

trẻ con giận dỗi người yêu

Trời mưa, tôi ngồi nhìn từ mái hiên nhà, mưa ào ào đổ xuống nặng trĩu. Cành lá rung rinh, gió thổi mạnh khiến những cây con ven đường lắc lư như sắp bật rễ, đèn đường soi rõ những hạt mưa đổ ập xuống con đường vắng vẻ. Tôi nhớ anh lắm, nhưng cũng giận dỗi, và cả lo lắng. Anh về nhà chưa? Anh đang làm gì? Anh có bị ướt không? Nhưng tôi lại không muốn gọi điện cho anh, vì sĩ diện là thứ tôi luôn đặt nặng, thật khó để gạt bỏ sĩ diện ra, và nhấc điện thoại gọi cho anh.

Một ngày, hai ngày, anh không liên lạc. Tôi mặc kệ dù đầu óc đang rối lên vì lo lắng, vì sợ mất anh. Tôi đi cafe với bạn, tôi đi club, nhưng không thấy vui, tôi chỉ thẫn thờ và lạc lõng giữa một bầy người vui vẻ chuyện trò. Tôi như một thước phim quay chậm trong 1 bộ phim vậy.

Rồi một tuần, hai tuần, tôi vẫn tiếp tục tụt hậu với sự vận động của xã hội như vậy, tôi thực sự sắp phát điên. Hàng nghìn câu hỏi xuất hiện trong đầu, tại sao lại thế nọ, tại sao lại thế kia, có phải thế này hay là thế khác? Rồi tôi có câu trả lời, ngay ngày hôm sau.

Tôi nhìn thấy anh trên đường, vẫn đôi mắt và mái tóc đấy, vẫn nụ cười ấy nhưng không phải cười với tôi, mà với một người khác. Tôi sụp đổ, hoàn toàn.

Tôi sống bằng những bản nhạc, rượu, và những kỉ niệm về anh. Tôi suy sụp về cả tinh thần và bề ngoài. Bạn bè nhìn tôi lo lắng. Mái tóc dài hơi nâu được uốn nhẹ giờ bù xù, không được chăm chút, khuôn mặt nhợt nhạt không make-up và những quầng thâm hiện rõ dưới mắt, tôi trông như một đứa trác táng và bệ rạc.

Tôi mặc kệ sự quan tâm của bố mẹ, cái nhìn ái ngại của bạn bè, tôi vứt bỏ cả lòng yêu bản thân để sống như đã chết. Tôi bị ám ảnh bởi những bản nhạc chậm và buồn. Tôi bị ám ảnh bởi những bản nhạc gắn liền với anh, khi chúng tôi cùng thả hồn theo chiếc Ipod, khi anh ôm tôi ngủ, khi chúng tôi cuộn tròn trong chăn mặc kệ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Người ta nói, những gì đã qua thì mới biết cách trân trọng, tiếc rằng đã quá muộn để tôi biết trân trọng. Dù tôi có thể bỏ mặc tất cả nhưng có một điều sẽ không thay đổi, tôi sẽ không vứt bỏ lòng tự trọng của mình để gọi cho anh, hay để tha thứ, vì bất kì lí do nào. Bị người yêu bỏ là một điều nhục nhã, bị người yêu bỏ và chứng kiến kẻ bỏ rơi mình đi cùng một người con gái khác là một điều cực kì nhục nhã. Nó giống như bạn không chỉ bị tát một cái mà còn bị nhổ vào mặt vậy. Cái lòng tự tôn của tôi nó thế đấy.

cô gái kiêu kì

Tôi sống như vậy 3 tháng, tôi say rồi tỉnh, tỉnh rồi say. Nếu Nam Cao tạo nên thằng Chí Phèo, cho mọi người thấy kẻ bần cố nông những năm 40 tha hóa thế nào thì tôi đây cũng đóng góp một phần không nhỏ vẽ nên một bức tự họa của kẻ thất tình năm 2011. Người ta nói về tôi bằng một từ, "thảm hại" và tôi chẳng thể phủ nhận điều đó.

Rồi tôi bắt đầu bắt nhịp lại với cuộc sống sau tất cả những lời mắng mỏ của bố mẹ, những lời khuyên nhủ đến dọa nạt cả bạn bè. Tôi bình tĩnh, tỉnh táo nhưng sâu thẳm bên trong thì đã quá mệt mỏi đến mức chẳng thể mệt mỏi hơn nữa. Tôi nhớ Marc Levy đã từng viết một câu trong quyển sách nào đó của ông, "mất gấp đôi thời gian yêu một người để có thể quên người đó". Câu nói cứ ám mãi trong trí óc tôi, 3 năm có đủ để tôi thực sự quên anh? Hãy cứ để ngỏ câu hỏi đó, vì tôi mới nếm trải 20 năm cuộc đời thôi, một con số quá ít để thực sự thấm thía điều gì đó, đặc biệt là tình yêu.

Cuộc sống của tôi chậm chạp trôi qua, tôi đi học, đi làm, đi chơi. Tôi phát hiện ra rằng anh đã chiếm quá nhiều trong cuộc sống của tôi, anh đã là "tất cả", và bạn biết đấy, khi đặt ai đó là tất cả trong cuộc sống của mình thì việc mất người đó đồng nghĩa với việc bạn chẳng còn gì cả. Tôi không tìm được niềm vui thực sự sau tất cả những cuộc vui, những buổi hẹn hò chớp nhoàng với những anh chàng muốn tìm vui nơi các cô gái, tôi không muốn về cái góc nhỏ trong ngôi nhà mình, vì sợ đối mặt với sự cô đơn, dù tôi biết dù có lao đầu vào những đám đông và các cuộc vui thì hai chữ "cô đơn" cũng không buông tha cho tôi.

Cho đến một ngày tôi gặp lại anh, sau nửa năm không một cuộc gọi hay một tin nhắn.

Anh chủ động gọi cho tôi hẹn gặp, tôi đồng ý. Tim tôi đập nhanh khi thấy cuộc gọi của anh, tay chân run lẩy bẩy và đứng ngồi không yên. Đừng nghĩ tôi đang nói quá lên, tôi thực sự như vậy đấy. Tôi lo lắng không biết anh sẽ nói gì, tôi cũng sợ hãi khi tôi sẽ phải suy sụp một lần nữa.

Tôi đến quán café chúng tôi thường ngồi, anh đã ngồi đó đợi tôi. Anh thậm chí còn gọi cả thứ đồ uống ưa thích của tôi khi tôi còn chưa kịp mở miệng order. Tim tôi lại đập mạnh. Anh rào đón tôi bằng những câu hỏi về cuộc sống, về bạn bè, về gia đình, tôi cũng đáp lại bằng sự nhã nhặn xã giao giả tạo. Tôi muốn giữ một khoảng cách để không tự làm mình mất mặt, ít nhất là trong những câu giao tiếp như thế này.

Sau những câu hỏi xã giao, tôi và anh hoàn toàn rơi vào im lặng, có lẽ chúng tôi đều không biết nói gì cả, dù rằng tôi có hàng trăm nghìn thứ muốn hỏi anh, nhưng những điều đó chỉ dừng lại trong khuôn khổ bộ não của tôi mà thôi. Tôi không chịu nổi cái bầu không khí ngột ngạt đó nữa, tôi sẽ hỏi trước, tôi phải thỏa cơn tò mò, tức giận của mình đã. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì anh đã cướp lời trước.

"Anh có người yêu rồi!"

buồn

Tôi khựng lại, thực sự khựng, tôi bây giờ không còn là một thước phim quay chậm nữa mà là một khoảnh khắc dừng hình. Tôi câm lặng, tôi không biết phải nói từ đâu, tôi không biết phải mắng chửi, làm loạn lên hay im lặng và bỏ đi.

"Tại sao phải nói cho em biết?"

Tôi gạt qua tất cả cảm xúc đang bùng lên trong đầu, lạnh lùng hỏi anh. Nửa năm sống thảm hại giúp tôi đủ bình tĩnh để không phát nổ trong những lúc này.

"Anh muốn chia tay, nhưng không phải trong nửa năm im lặng vừa rồi mà là một cách thực sự, thẳng thắn và bằng lời."

Tôi thực sự phát điên, tôi muốn gào lên, muốn tát vào mặt kẻ khốn nạn khiến tôi đau một lần chưa đủ mà còn phải quay lại đâm thêm một dao. Tôi muốn dùng những từ ngữ tục tĩu nhất, phỉ báng nhất. Tôi quá đau, quá shock, đến mức chẳng thể dùng bất kì từ ngữ nào để diễn tả. Rốt cuộc, tôi chọn cách đơn giản nhất, mỉm cười, gật đầu và ra về.

"Vâng, em cũng nghĩ thế. Em có việc rồi, chào anh nhé!"

Tôi đặt lại tờ polime và ngoành bước đi về phía bãi để xe. Tôi muốn mình trong đầu anh là một người ngạo nghễ, tự tin để anh hiểu rằng anh chẳng là gì trong cuộc đời tôi cả, không là gì cả. Tôi duy trì sự kiêu ngạo được đến bãi đỗ xe, nước mắt bắt đầu tuôn ra, tôi cắm chìa khóa và phóng xe về nhà đứa bạn thân.

Tôi khóc, rồi nín, rồi lại khóc suốt chặng đường 7 cây số. Tôi lại khóc khi con bạn thân vừa ló mặt ra khỏi cửa nhà nó. Tôi kể lại câu chuyện trong nước mắt, và chúng tôi cứ thế, ôm nhau khóc rồi thiếp ngủ. Tôi choàng tỉnh lúc 9h tối, cô đơn và buồn chán chìm ngập trong khối óc mụ mị của tôi. Tất cả những đau khổ kìm nén suốt nửa năm được dịp tuôn trào, tôi lo lắng, hoảng sợ và trống rỗng, nằm im trong cái chăn thơm mùi con bạn. Tôi ăn cơm ở nhà nó rồi ra về, nó sợ tôi không lái được xe trong tâm trạng như vậy nên nằng nặc đòi tôi ở lại, nhưng tôi muốn được ở một mình hơn.

Tôi ngủ ngay sau khi về đến nhà, tôi không muốn nghĩ thêm gì về anh và tôi nữa. Mất thêm 1 tháng để tôi vượt qua nỗi đau đấy, anh có gọi vài lần, nhưng tôi không bắt máy. Tôi đã nghe quá đủ rồi và mệt quá đủ rồi.

Hà Nội tháng 6 đẹp như tranh vẽ. Khung cảnh đẹp, tiết trời dễ chịu, và nhất là tôi đã lại là bản thân mình, không đau khổ, dằn vặt nữa. Tôi bắt đầu nhận ra những điều mà trước giờ tôi không biết, tôi nhận ra những buổi sáng đi ăn bát phở, uống một cốc cafe với bạn, thay vì những bữa trưa ăn với anh, thật là tuyệt. Những buổi tối ngồi lê la hàng quán và nói những câu chuyện không đầu không cuối thú vị hơn thói quen im lặng, ngồi cafe và xem TV với anh. Tôi đi đến những chỗ tôi với anh thường đến, nhưng không có anh, ăn những món tôi và anh thường ăn, nhưng không có anh. Tôi đi chợ và nấu bữa tối với bố mẹ thay vì ăn nhà hàng với anh. Tôi nghe những bài hát tôi và anh thường nghe, nhưng không còn cái cảm giác u buồn khi không còn anh bên cạnh, tôi nhẹ nhõm.

Nếu có người hỏi tại sao tôi sống mặc kệ bản thân nửa năm mà vẫn ám ảnh về anh, trong khi giờ đây tôi có thể vui vẻ cười, thoải mái trò chuyện chỉ trong một tháng, thì tôi có thể trả lời rằng, nhờ anh đấy. Tôi hiểu rằng thời gian không phải là cái thước đo đếm tình cảm, không quan trọng là một tháng, một năm, hay hai năm, điều quan trọng là tôi nghĩ về anh như thế nào. Tôi từng hận anh, căm ghét anh, nguyền rủa anh nhưng tôi biết chỉ cần anh nói cần tôi, tôi sẽ gạt bỏ tất cả để quay lại với anh, bởi vì với tôi anh từng là tất cả. Nhưng khi thực sự hiểu rằng cuộc sống sẽ không còn anh, khi anh thực sự không còn là người yêu tôi, và anh không còn là tất cả nữa, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khi những ngày tháng 6, những niềm vui đơn giản với bạn bè, những phút giây hạnh phúc với bố mẹ trở nên thật hơn trong cuộc sống, thì quên anh sẽ không còn khó nữa.

Dù chúng tôi sống dưới một bầu trời, nhưng anh và tôi giờ là hai khung trời khác nhau. Khung trời của tôi có thể không còn anh nữa, nhưng nó vẫn đẹp khi tôi còn những người yêu quí tôi và những người tôi yêu quí.

Cuộc sống vẫn đẹp, dù có thể tôi chưa vượt qua được cái lí tưởng về anh, nhưng ít ra, tôi vẫn đang sống đời mình, ước mơ của mình, với những người gắn bó với mình, và với tôi, như vậy đủ rồi.

Theo Tumblr Vuongswritings

Ngày đăng: 03/10/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Yanagi (Flame of Recca)
 

Tớ cũng biết mình chưa đủ tuổi để dạy đời ai. Nhưng tớ hiểu rằng nếu có người chết đi thì sẽ có người phải đau khổ.Vì thế chẳng có cuộc sống nào là không đáng quí cả

Yanagi (Flame of Recca)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage