Sân băng
Người ta có thể làm bất cứ gì, cho một tình yêu tuổi hai mươi, nhưng cũng đủ can đảm để từ bỏ, để nhận ra tình yêu đôi khi không như ta mong chờ. Sau đó, người ta trưởng thành và khôn lớn không ngờ. Không hối tiếc điều gì. Tình yêu, tuổi trẻ, nỗi đau...mọi thứ đều đơn giản và chân thật biết bao.
***
Buổi tối anh bay, Cô đang ở trên cao nguyên lạnh lẽo. Chuyến đi được lên kế hoạch trước đó cả tháng, không thể hủy. Áp mặt vào khung cửa sổ bằng kính của phòng khách sạn cao tầng, cô nghe đến là rõ mùi vị của sự cô đơn vì chia ly phảng phất đâu đây. Anh than thở rằng sân bay lạnh quá, rằng sao em nỡ lấy mất cái khoác êm ái nhất của anh mà đi du lịch thế kia?
Cô phì cười, hơi thở đọng thành một lớp mỏng trên mặt kính. Vô thức, cô đưa tay lướt nhẹ vài chữ. Chẳng cố ý, mà lại viết tên anh. Đọc đi đọc lại, đọc khẽ, kêu khẽ, thấy buồn quá. Cô thở nhẹ vào ống nghe, nói thật trầm:" Anh sẽ nhớ em chứ?"
Và rồi cô rúc vào chăn, đếm từng giờ khắc anh bay. Lòng tự hỏi nhiều câu. Anh đang làm gì? Hôm nay suất ăn trên máy bay có vừa miệng anh không? Có bị cô gái nào tăm tia không? Đừng nhìn ra cửa sổ mà hãy nhắm mắt nhớ về em. Vân vân. Khoảng gần sáng, điện thoại rung. Số lạ. Cô bắt máy không do dự. Tiếng anh khàn đục trong điện thoại. Anh thông báo đã đến nơi. Lạnh lắm. Mệt lắm. Anh hỏi ở chỗ em có vui không? Anh sẽ ngủ một giấc. Khi nào dậy anh sẽ gọi cho em.
Cô nghe mắt mình ướt. Thật khổ sở. Vậy là anh đã chính thức đến nơi. Chúng ta đã chính thức xa nhau hàng ngàn cây số.
Sài Gòn nắng gắt, cháy da cháy thịt ngay khi cô vừa xuống máy bay. Đường phố tấp nập, nhộn nhịp. Biết bao nhiêu chuyến đi và trở về. Cô nhìn những gương mặt xa lạ và nhìn hàng ghế chờ lạnh lẽo ở sân bay. Lòng tự hỏi buổi tối anh đi anh đã ngồi ghế nào? Anh mặc áo màu gì, xanh rêu chăng? Lúc đấy anh nghe nhạc hay chơi game? Nỗi ám ảnh mang tên "Anh" thật lớn.
Vội vã về nhà, vội vã tháo tung valy, vội vã lấy laptop và mở skype. Khi thấy nick anh xanh, cô bỗng dưng mỉm cười. Cô nhớ lại ngày đầu tiên gặp anh. Anh loay hoay giữa hội sách chật cứng người, cô loay hoay giữa những kệ sách chật kín chữ. Chọn lựa. Kiếm tìm. Rồi cả hai nhìn thấy nhau. Tìm thấy nhau.
"Bỉ ư? Em chưa từng đến đó bao giờ " – "Rồi có ngày em sẽ muốn được qua đó. Vì nó rất đẹp" – "Có đẹp như Việt Nam không?" – "Việt Nam đẹp, nhưng đối với anh Bỉ đẹp hơn, vì có gia đình anh ở đó" – "Anh có bao giờ nghĩ tới việc đưa bố mẹ về quê hương sống không? Để gần em?" – "Em nói gì cơ? Nói to lên nào, ồn quá anh không nghe gì cả" – "Không, em chỉ huyên thuyên vớ vẩn thôi" – "Chán em quá" – "Hì!".
Giọng Việt kiều lơ lớ. Cả cách dùng câu chữ cũng thật dễ thương. Vốn dĩ không phải là người yêu, thì nhớ nhung làm gì? Vốn dĩ cũng chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ trong vài ngày ngắn ngủi anh về thăm Việt Nam, vậy thì mong chờ làm gì?
Cô không biết. Nhưng cô yêu người đàn ông ấy mất rồi. Cái người mà ở trong rạp chiếu phim đã không chịu đứng lên khi những dòng ending chạy nhấp nháy trên màn hình lớn. Cứ nắm tay cô và kéo cô lại, bảo em ngồi xuống với anh chút nữa đi. Cô biết sẽ có một nụ hôn. Cô hoảng sợ, và bỏ chạy. Để mặc anh trong khoảng tối không đèn câm lặng.
Về sau, cô hối tiếc rất nhiều. Chỉ là một nụ hôn thôi.
Anh về Biên Hòa thăm họ hàng xa. Cô trên Sài Gòn, bồn chồn đến lạ. Anh nhắn tin: "Anh thấy buồn. Có lẽ vì anh nhớ em". Cô cười vu vơ một chiều đầy nắng. Anh lại nhắn tin:" Biên Hòa có xa Sài Gòn không? Hôm bữa anh đi taxi anh ngủ nên không biết ước lượng ra sao." Cô lại cười, nói dối:" Xa lắm. Ngút ngàn. Như Việt Nam và Bỉ". – " Ồ. Em xạo. Anh đi có một tiếng thôi mà"- "Vì taxi Việt Nam chạy cực ẩu và cực nhanh. " Anh gửi icon cười.
Cô cắn môi, suy nghĩ, đến gần bật máu. Rồi nhanh chóng, cô xách xe xuống Biên Hòa.
Trên đường đi mới nhận ra là nó xa thật. Nguyên một quãng đường, cô tự hỏi mình rất nhiều câu. Chung quy lại là "Tại sao cô phải đi một quãng đường như vậy để gặp anh – Người mà cô không dự định sẽ yêu?"
Cứ thế, rồi cũng tới nơi. Chẳng kịp đủ cho một câu trả lời khả dĩ.
Sáng sớm. Sài Gòn mưa, Mưa tháng 6 thật khiến người ta bực bội. Skype réo inh ỏi. Cô lò mò bò tới gần laptop và bấm nút trả lời. Ở Bỉ đang là 1 giờ khuya. Anh là chúa thức khuya. Cô nhíu mày, bảo anh đi ngủ đi, trễ rồi. Như một đứa con nít, anh yêu cầu cô mở webcam, nói chuyện, nói đến khi nào anh lăn ra ngủ thì thôi.
Những buổi sáng như vậy được lặp đi lặp lại đều đặn. Bằng giọng ngái ngủ. Bằng ánh nắng mềm mại đầu ngày. Bằng nỗi nhớ lãng đãng như ly cà phê sáng. Bằng tất cả tình yêu của cô dồn lại. Dành hết cho người đàn ông đang nằm kia. Không mắt kính. Hiền và ấm.
Biết bao nhiêu lần, trong giấc ngủ của anh, cô nằm đó và đánh dòng chữ:" Em yêu anh nhiều, biết không?" lên khung chat rất lâu. Enter. Enter. Dài đằng đẵng. Rồi di chuột phải và xóa đi. Khi anh tỉnh dậy, nhìn một loạt những thông báo: "This message has been removed" thì bỗng nhiên hoảng hồn. Cô cười Hì hì, em chửi anh đấy, nhưng không dám để. Anh cười. Cô cũng cười. Bình thản và vô tâm.
Họ cứ như thế. Anh gọi điện cho cô vào mỗi buổi chiều tan tầm trong tàu điện ngầm, vào mỗi buổi sáng nhà rớt mạng không vào skype được, và mỗi buổi tối anh lang thang trong khu vui chơi sầm uất. Anh mặc áo nhồi bông Pikachu, anh biểu diễn tài nghệ xoay rubik trong 1 phút, anh chơi một vài trò ảo thuật lẻ tẻ nhưng đủ khiến cô phá lên cười trước màn hình.
Lòng vui, cô bỗng nổi hứng đi học nhảy, đi mua rubik, đi học trượt băng.
Toàn thân đau nhức, nhưng xem đoạn clip thu lại bài nhảy của cô, anh chỉ có một câu hỏi duy nhất: "Sao em cười nhiều thế?" – "Em ngượng. Cái này quay cho anh xem mà". Lại cười.
Cô học xoay đến trật cả tay rubik 5×5 và sau đó đủ để khiến anh há hốc mồm kinh ngạc, vì anh chỉ làm được 4×4 thôi. Những đêm tháng 6 bức bối, cô ngã dúi dụi trên sân băng lạnh lẽo, trong đôi giày trượt sắc nhọn. Ở nơi đây, một tháng trước, anh đã nắm tay cô và dạy cô những đường băng đầu tiên. Họ cười với nhau, té vào nhau, níu vạt áo nhau.
Có lẽ kết quả không quan trọng, vì cuối cùng cô cũng chưa học được cái môn khó nhằn đó. Nhưng một điều gì đó đã xảy ra. Cô cảm nhận được và xúc động đến cả tâm can. Đêm hôm ấy hiện diện rõ mồn một ngay cả sau này, trong mỗi suy nghĩ và giấc mơ cô. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên sàn băng lạnh, cô chống tay trên đầu gối và thở hắt ra. Cô nhớ anh. Thừa nhận rồi đấy. Nhớ chết được. Bất lực và buồn bã. Thành phố oằn mình trong đêm. Sân băng lác đác người.
Dùng ngón út gạt nhẹ khóe mắt, cô hít một hơi dài và can đảm phóng vút ra xa đường viền an toàn. Chuyển động đơn giản, mà bất ngờ. Như khi cô thấy anh sải bước trượt ở đây. Cô làm được rồi. Cô gái bé nhỏ trên sân băng tối ấy đã làm được. Ít ai để ý một góc nhỏ, cô ta khóc thành tiếng.
Mùa hè năm ấy trôi mau. Họ online skype ít hơn. Ít ai biết, hàng đêm cô vùi đầu trong xưởng vẽ và làm dự án cho khách hàng. Xuyên đêm. Ban ngày, cô tìm thêm nhiều job khác và cày. Cày đến rộc cả người. Xung quanh trố mắt, còn trẻ mà tại sao lại điên cuồng kiếm tiền thế kia? Cô cười nhẹ, không trả lời.
Chỉ vì lời nói vui:" Mùa đông em sẽ sang với anh đấy nhé" , thế nhưng cô xem đã kịp đó là lời hứa rồi. Đã là hứa, đặc biệt với người cô yêu, thì cô phải thực hiện.
Cô gạt bỏ luôn đề nghị cho cô tiền mua vé máy bay của anh. Cô còn trẻ. Cô can đảm. Cô mạnh mẽ. Thì tình yêu của cô cũng sẽ như vậy. Đôi lần mồ hôi rớt thành từng hàng trên bàn vẽ, đôi lần về đến nhà là cô không còn đủ sức mở laptop lên mà nói:" Em mệt quá anh ạ" nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ tới đất nước xa xôi với nụ cười hiền là mọi thứ tan biến.
Khi cô bước ra khỏi sân bay với cặp vé cầm trên tay, bầu trời đẹp làm sao. Hóa ra kiếm tiền cũng cực ra phết chứ nhỉ? Cô cười to với câu chế giễu của mình. Nhìn xem. Cặp vé khứ hồi. Tiền còn thừa trong tài khoản đủ để chơi bời. Và mua tặng anh một món quà.
Anh háo hức trong điện thoại, nhớ mang trả anh cái áo khoác nhé cô nương. Cô cười ngặt ngoẽo. Này, học ai cái từ "cô nương" đấy thế hả? Chờ đi rồi em sang đó và dạy anh thêm nhiều từ hay hơn nhiều. Ừ anh chờ. Mà khi nào đi đấy? Bên này đang lạnh, nhớ chuẩn bị đầy đủ nhé. Ừ em biết rồi...
Những câu nói vô thưởng vô phạt, lấp lánh niềm tươi vui. Như bầu trời tháng 9 đầy mây. Như trái tim đang muốn vỡ tung trong lồng ngực. Như tuổi trẻ đang căng đầy tình yêu.
Đông đến. Đông qua. Cô vẫn miệt mài trong xưởng vẽ nhỏ. Mồ hôi lấm tấm bên thái dương khiến cô không còn thấy lạnh nữa. Đôi lần cô mong có ai đó bên cạnh mình lúc này. Chỉ để có hơi ấm ai đó kề bên. Nhưng như bao lần, những vấp ngã của cuộc đời cho cô một bài học giản dị mà sâu sắc không ngờ.
Tốt nhất đừng quá mong chờ điều gì và dựa dẫm vào bất kỳ ai. Cuộc đời này là của mình. Sẽ chẳng ai quan tâm đến đâu. Nếu có, cũng chỉ là cơn gió mà thôi.
Cuộc đời không chỉ có mùa hè đẹp tươi, còn có cả mùa đông lanh lẽo. Mà mùa đông thì ai cần gió? Không ai khác, chính ta phải là người tự sưởi ấm cho bản thân. Bất kể ở đâu, ở thời điểm nào. Vì một mình, luôn luôn lạnh. Lạnh thấu tim, như đêm hôm ấy. Cái đêm cô háo hức xếp những bộ đồ đẹp nhất vào vali. Miệng cười không ngừng nghỉ. Thỉnh thoảng, cô lướt facebook và check vội những dòng comment hỏi thăm của bạn bè. Không khí tươi vui. Cô qua tường nhà anh gửi vội một icon trái tim. Và cười tủm tỉm. Kéo rê chuột, tường nhà anh đầy chật những post giữa hai người .
Lẫn trong đống lộn xộn đó, có vài câu của bạn bè anh. Một ai đó hỏi: "Có bạn gái ở Việt Nam à? Nghe nói sắp qua thăm hả Hehe". Giọng điệu Việt kiều của anh lơ lớ vui tươi: "Không đâu. Chỉ là bạn bè dạng cousin (em họ) thôi à."
Ngón tay bỗng dừng lại. Bất động. Như những đầu ngón chân trong đôi giày trượt đinh trên sân băng tối hôm ấy. Chẳng nói chẳng rằng, cô lấy đồ đạc ra xếp lại vô tủ. Vốn dĩ con người rất xuất sắc khi tự chế giễu chính mình. Và cô cũng đã cười một mình rất lâu.
Khi người ta hai mươi, người ta có thể làm tất cả vì một người. Miệt mài xuyên đêm bên bản vẽ, trật khớp tay vì xoay rubik, nhảy những điệu nhảy buồn cười, đi những quãng đường dài xa xôi, ngón chân đông cứng vì nền băng lạnh toát. Người ta cũng có thể mơ mộng về một nơi xa lạ, về một gã trai, về một cái hôn đã từng bỏ lỡ.
Người ta có thể làm bất cứ gì, cho một tình yêu tuổi hai mươi, nhưng cũng đủ can đảm để từ bỏ, để nhận ra tình yêu đôi khi không như ta mong chờ. Sau đó, người ta trưởng thành và khôn lớn không ngờ. Không hối tiếc điều gì. Tình yêu, tuổi trẻ, nỗi đau...mọi thứ đều đơn giản và chân thật biết bao.
Cặp vé vẫn nằm yên sâu trong túi áo. Sau đêm đó, cô đến sân băng nhiều lần, đến nỗi mũi chảy máu vì lạnh. Cô khóc hoài. Vào đêm cuối cùng, sân băng vắng lặng không một ai. Cô chọn cho mình đôi giày đinh khó nhất và phóng vun vút qua những đường cua.
Đường trượt dài và mượt, thành phố bên dưới sáng đèn và náo nhiệt. Ngay giữa khoảng dừng của bài nhạc đệm, một giọt nước mắt rơi ra và khớp gối bỗng trật nhịp. Cô ngã trên sân băng, lưng đập mạnh xuống nền lạnh toát. Cô cứ nằm im nghe tiếng băng tan chảy bên thái dương mình như thế.
Rất lâu.