Xin anh hãy nói dối em lần này
Nên em muốn chúng ta chia tay mãi mãi, nên em muốn anh kéo chiếc valy chứa đầy kỹ niệm cho cuộc tình chúng ta, chứa đầy tình yêu mãnh liệt anh từng một lòng dành cho em đến một nơi khác.
***
Em chưa từng thích anh nói dối em bất cứ điều gì...
Lần đầu tiên em phát hiện anh nói dối em là lần đầu chúng ta hẹn hò nhau. Đó là lời nói dối ngọt ngào nhất cho những ngày em quen anh.
Anh nói dối rằng hôm nay anh rất rảnh rang và liệu em có thể hẹn hò cùng anh ngày hôm nay, mặc dù bài thi ngày mai làm anh đau đầu nhất trong khóa học này.
Anh nói rằng bạn anh cho anh hai chiếc vé xem buổi nhạc kịch em thích nhất dù anh rất thích nhưng cũng chẳng biết đi với ai, dù cả tuần trước đó em vô tình thấy anh đứng nhẫn nại xếp hàng trên em một dãy người, cần mẫn và kiên nhẫn chẳng với một nét mệt nhọc hiện ra.
Anh nói dối rằng anh không biết hôm ấy là ngày sinh nhật của em dù anh đã hỏi ba người bạn thân chung quanh em rất nhiều lần.
Anh nói dối hết những sở thích của mình, những nơi chốn quen thuộc, tính tình, tính cách,... ngày hôm ấy.
Em biết chứ, nhưng em không nỡ cho anh biết em hiểu anh đến mức nào. Lòng tự trọng của người con gái làm em chỉ có thể mỉm cười khi anh nói dối mà không thể một lần năn nỉ anh nói thật lòng mình ra.
Khi ta quen nhau, đôi lần em cũng biết rằng anh nói dối.
Đôi lúc anh muốn về nhà khuya cho những trận bóng đá trực tiếp ngoài TCC cafe' Store cùng đám bạn, anh nói dối rằng anh cần học nhóm cho ngày mai.
Đôi lúc anh lười biếng để cùng em vòng quanh con đường Orchard rộng lớn cho những thú vui con gái, anh viện cớ những chứng bệnh rất trẻ con.
Đôi lúc anh chỉ muốn ôm em vào lòng nằm nhà cả ngày trốn hết tất cả mọi việc trong ngày, anh dối em rằng bỗng dưng hôm nay anh yêu em nhiều lắm.
Đôi lúc anh có một vài chuyện buồn, anh hay nói dối em bằng những nụ cười vô hồn chỉ để niềm vui nơi em không cần phải lo lắng.
Đôi lúc anh muốn tạo bất ngờ cho em, những ngày kỹ niệm anh giả vờ như chẳng nhớ đến và lặng lẽ tự mình làm nên những tháng ngày hạnh phúc nhất khi em bên cạnh anh.
Tất cả những lần ấy, em đều biết. Anh luôn như một cậu bé, rất dễ để đoán biết, rất dễ để em bắt nạt. Tất cả những lời nói dối của anh đều bị em đoán trúng. Đôi lần em hạnh phúc. Đôi lần em ước muốn anh nói thật với em tất cả mọi điều. Có thể em sẽ nặng đầu mà buồn hơn cho những giận hờn, cũng có thể niềm hạnh phúc bất ngờ anh dành tặng em sẽ là vô nghĩa. Nhưng trên tất cả, em hiểu mình sẽ chấp nhận nó để lấy sự thành thật nơi anh. Cũng như việc em vẫn luôn chấp nhận những lời nói dối tốt đẹp của anh ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Và rồi cô ấy đến bên cuộc tình chúng ta.
Anh nói dối em bằng những câu: "Chỉ yêu em mãi mãi." vào mỗi buổi sáng chúng ta thức giấc.
Anh nói dối em bằng những chiếc hôn môi ấm nồng đã vơi bớt những ngọt ngào mỗi khi anh về nhà.
Anh nói dối em bằng những cái ôm chặt đến mức tỉnh giấc thỉnh thoảng lúc giữa đêm khi em vẫn ngái ngủ.
Anh nói dối em bằng cuộc tình hạnh phúc của chính mình.
Để nắm tay người con gái ấy, không phải em.
Để nằm cạnh người con gái ấy, không phải em.
Để được vương mùi nước hoa của người con gái ấy, không phải em.
Để nói những lời nói dối đầy ngọt ngào của anh cho người con gái ấy, không phải em.
Cũng như tất cả mọi lần, em đều biết.
Những lần khóc giữa đêm khi đôi tay anh không còn màng lừa dối em bằng cái ôm thật chặt, em đều mong anh hãy nói thật mọi điều anh không yêu em nữa để em thật dũng cảm mà dừng lại.
Những lần ngồi một mình giữa đại lộ nhìn tất cả bằng con mắt trống rỗng khi chiếc phone anh không thèm dối lừa em bằng một tin nhắn bận rộn, mà lại chẳng thể nào liên lạc được trong trống rỗng của cảm xúc; em đều mong anh hãy nói thật mọi điều rằng anh không yêu em nữa để em đối diện với cái đau đớn có thể giết chết em bấy giờ mà mạnh mẽ để anh ra đi.
Những lần em bắt gặp anh cùng cô gái ấy tay trong tay trong quán ăn quen thuộc chúng ta vẫn hẹn hò những ngày mặn nồng, mà không thèm giả vờ quay lưng đi ngượng ngịu diễn vỡ kịch bạn bè thân lâu ngày không gặp ăn uống cùng nhau, em đều mong anh hãy nói thật mọi điều rằng anh không yêu em nữa để em tỉnh giấc mộng dù thế nào người anh quay về mỗi ngày đều là em để em có thể nhẹ nhàng thuyết phục chính mình rằng chia tay.
Em đều mong anh nói thật với em mọi điều rằng anh không yêu em nữa, không hề yêu em nữa, chưa từng bao giờ yêu em, chẳng thể nào tiếp tục,...
Cho đến khi anh nắm tay em ngồi xuống đối diện anh, ôm em vào lòng và đặt nụ hôn cuối lên đôi môi rạn khô vì ướp mãi nước mắt... và anh thì thầm thú thật với em tất cả mọi lời nói dối... những lần khi lần đầu gặp mặt, những lần khi chúng ta đã quen, những lần khi anh đã phải lòng cô ấy,... và đôi ba chữ cuối cùng:" Có lẽ ta nên chia tay." cùng lời xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều.
Em mới biết rằng rốt cục em cũng có lúc như bây giờ, một khoẳng khắc để cầu mong: " Xin anh hãy nói dối em lần này." : ) .......
Mỗi khi em nghe bài hát này, em lại nhớ đến lúc em mở cửa bước vào nhà, anh ngồi chăm chú trên chiếc ghế sofa phòng khách xem nó như đứa trẻ trông đợi chương trình quảng cáo trên truyền hình mỗi buổi tối.
Điều em chưa bao giờ thấy anh chăm chú xem bất cứ bộ phim nào: hẹn hò xem phim anh luôn nắm tay em ngủ ngon lành như trút bỏ những mệt mỏi. Vì thế em luôn nhớ khoảnh khắc ấy, em nhè nhẹ ngồi cạnh anh, nắm tay anh và dựa đầu vào bờ vai anh cùng xem đi xem lại đoạn phim này....
2 tháng sau chúng ta chia tay.
Anh hỏi em rốt cục có phải em muốn là người thua cuộc trong cuộc tình chúng ta? Có phải em muốn cô ấy mới là người chiến thắng? Có phải chúng ta thật sự lần này chia tay là mãi mãi? Có phải anh chỉ cần kéo chiếc valy này ra khỏi căn nhà này là anh kéo hết những kỹ niệm, những ân tình anh ra khỏi yêu thương của em mãi mãi?
Quá nhiều câu hỏi, nhưng em nhớ mình chỉ biết đứng lặng yên nhìn anh.
Em muốn cô ấy là người chiến thắng. Lời chia tay em lúc ấy là nỗi đau cho anh một khoảng thời gian, nhưng tình yêu của cô ấy sẽ là khoảng dựa cho anh cả đời...
Em muốn em là người thua cuộc, để chấm dứt cuộc tình này, chấm dứt những day dứt trong anh... chấm dứt tất cả. Làm kẻ thua cuộc đối với em chẳng có gì phải buồn, nhưng những khoảng thời gian yên lặng nằm kề anh, biết anh lo nghĩ nhưng chẳng thể giải quyết được điều gì khi tâm anh loạn là chính vì em, chính vì tình yêu em dành cho anh.
Nên em muốn chúng ta chia tay mãi mãi, nên em muốn anh kéo chiếc valy chứa đầy kỹ niệm cho cuộc tình chúng ta, chứa đầy tình yêu mãnh liệt anh từng một lòng dành cho em đến một nơi khác. Dẫu trong một lúc anh không biết mình sẽ về đâu, nhưng em biết sau khi anh nhận ra nơi mình đến, sân ga đó sẽ là nơi anh đỗ vững chắc đến cả đời..........
Gặp anh trên phố, cùng cô ấy, những ngày qua khiến em biết mình đã làm đúng. Anh mỉm cười pha trò: Chào người thua cuộc. Chúng ta cùng cười. Những nụ cười đã cho em biết mình làm đúng, nụ cười cho em biết những giọt nước mắt em đã khóc ngày anh đi, và sẽ khóc buổi tối ngày hôm nay gặp lại anh là đúng..... là đúng ... là đúng.
Vậy mà sao em cứ mãi khóc đã bao ngày qua mãi chưa thể dừng, người thua cuộc ơi???
Gia Đoàn