Gửi bài:

Nhất định em sẽ làm được!

(truyenngan.com.vn) Mỗi ngày qua đi, tôi chỉ mong rằng thời gian sẽ trôi chậm lại để tôi được ở bên anh ấy thêm một chút nữa - một chút nữa thôi. Tôi đã từng nghĩ không bao giờ tồn tại hai chữ duyên phận nhưng từ khi gặp anh ấy tôi đã thay đổi rất nhiều. Và dường như tôi đã yêu anh ấy hơn cả chính bản thân mình.

***

Bài viết này tôi muốn gửi tặng người tôi yêu thương nhất.

"Vậy là đã gần ba năm trôi qua, chưa có năm nào chúng mình được ở bên nhau vào đúng ngày đó. Cũng đúng thôi, vì em còn phải đi học nữa mà anh nhỉ?"

23h07 ngày 24/6/2010: một ngày hạnh phúc nhất, tôi đã chính thức làm người yêu của anh ấy. Hồi ấy tôi cũng không hiểu nổi lý do tại sao mình lại chọn anh ấy là gì nữa, bởi vì tôi khác anh ấy quá nhiều. Anh, một người thích làm những gì mình thích, ít khi quan tâm đến người khác nói gì mình. Tôi, một con người khao khát cuộc sống bình yên, cần sự che chở chân thành. Nhưng khác biệt đó thì đã sao, điều mà tôi không hiểu nổi là, tại sao tôi lại yêu một người mà tôi biết rõ sẽ không bao giờ ở bên mình mãi mãi.

Không phải anh không muốn mà là anh không thể làm được như vậy. Anh đã phải sống chung với căn bệnh ung thư máu hơn ba năm nay.

sống chung với bệnh tật

Từ lúc quen anh đến giờ, tôi đã cố gắng cười thật nhiều để làm anh vui, giống như anh từng bảo "Anh sẽ cười và sẽ cười cho đến lúc anh không thể làm được như thế nữa vì bên anh luôn có em mà".

Và rồi tình yêu đó cứ lớn dần lên...đó là mối tình đầu của tôi đấy!

***

Những ngày đầu mới quen, cảm giác thẹn thùng hiện rõ trên khuôn mặt, tôi không dám để anh ôm tôi vào lòng hay thậm chí chỉ là cái nắm tay nhẹ nhàng. Vì tôi là con gái mà. ^^

Hằng ngày, anh thức tôi dậy sớm ăn sáng rồi mới được đi học. Hồi đó tôi đang học lớp 12, anh bảo không được nhịn ăn buổi sáng, "nhịn ăn là anh giận đó nha!".

Anh không ở bên tôi thường xuyên vì hai lý do: một là, anh phải đi chuyền hóa chất ở Viện Huyết học truyền máu trung ương. Hai là, cha mẹ tôi không muốn tôi nghĩ gì ngoài việc học, hơn nữa, tôi biết chẳng ai muốn con mình chơi thân với một người không bình thường.

Tôi đã từng nghe rất nhiều lời bàn tán về mối quan hệ giữa anh và tôi, họ nghĩ tôi đang lợi dụng điều gì ở anh chăng? Tôi đã phát khóc khi nghe chị gái mình kể lại. Anh động viên tôi rất nhiều, "chỉ cần anh sống trên đời này giây phút nào anh sẽ mãi chờ vợ- anh thích gọi tôi như thế bởi anh muốn tôi sẽ là người vợ thật sự của mình, sẽ mãi mãi yêu vợ".

Hàng tháng anh phải đi truyền thuốc, những cơn đau thể chất đang ngày càng dằn vặt anh. Anh không ăn được, chính vì thế anh đã giảm mất 10 kg sau bảy lần chuyền thuốc. Có những hôm tôi gọi điện anh không thể nghe máy được, anh mệt, mệt lắm. Nhưng dù khó khăn đến đâu anh cũng sẽ cố gắng hết sức vì anh đã từng hứa với tôi như thế mà. Cứ một tháng ở nhà, một tháng ra Hà Nội, liên tục như thế hơn một năm.

Lúc mệt là thế nhưng khỏe lên là anh gọi điện nói chuyện với tôi, anh cười thật tươi như không có chuyện gì, anh không muốn nhìn thấy tôi khóc, như thế sẽ ảnh hưởng tới việc học. Còn gia đình anh, từ lúc anh bị bệnh tới bây giờ, bao nhiêu của cải đều đổ vào, chỉ mong anh chóng khỏi bệnh. Cha anh ấy đã hét lên trong nước mắt khi biết đứa con trai mình mắc bệnh ung thư máu. Thử hỏi cả xã Tây Thành, cả huyện Yên Thành có mấy người mắc căn bệnh này chứ.

Lúc anh kết thúc một đợt truyền thành công cũng là lúc cánh cửa giảng đường đại học hiện ra trước mắt tôi. Thi đậu vào Đại học Thương mại, chuyên ngành quản trị Thương mại điện tử, bao nhiêu hoài bão mà tôi muốn đạt được.Tôi chỉ mong đến lúc ra trường sẽ kiếm được thật nhiều tiền vì tôi muốn anh sẽ ở bên tôi mãi mãi. Tôi sẽ gom góp tiền để cho anh ghép tế bào gốc, rồi anh sẽ khỏe mạnh như những người bình thường, anh sẽ cưới tôi làm vợ nữa chứ. Nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước cho anh được khỏe lại, chỉ đơn giản như thế thôi mà.

Một năm khám định kỳ, bây giờ anh bị tái phát lại 20%. Cuộc sống gắn liền với thuốc từng ấy năm tới giờ, tôi rất khâm phục nghị lực của anh. Có mấy ai có thể kiên trì được như vậy chứ. Anh vẫn tiếp tục với những đợt truyền đứng giữa sự sống và cái chết. Những lúc rảnh, tôi cố gắng dàn xếp mọi việc để tới viện chơi với anh. Đến đấy tôi mới nhận ra được một điều, mình còn sung sướng hơn vạn người, chỉ cần có sức khỏe nỗi đau nào cũng có thể vượt qua được.

Anh phải nhập viện vào hồi tháng 9 năm ngoái. Nhìn anh lúc đó tôi chỉ biết khóc thôi, anh gầy và không thể đi được nữa, mọi sinh hoạt hàng ngày đều do bố mẹ anh lo hết. Nhưng tôi vẫn nhớ nụ cười của anh hôm đó, anh gắng cười thật tươi để tôi vui, "anh không sao đâu mà, ít hôm là anh khỏe ngay ý mà". Anh lại càng làm tôi khóc to hơn thì có, anh lúc nào cũng làm tôi rơi nước mắt. Tôi ghét anh, ghét nụ cười của anh...

Thời gian trôi đi, anh cũng khỏe lên, nhưng chỉ mỗi cái đầu trọc thôi, vì truyền hóa chất vào rụng hết tóc. Nhưng tôi thấy anh thế còn đẹp trai hơn thì phải, mấy người cùng phòng cũng đã nói như vậy. Chỉ cần anh khỏe, dù phải làm gì tôi cũng sẽ làm cho anh hết, vì anh là tất cả đối với tôi mà. Ở bên anh, tôi như một đứa trẻ con và thích làm những gì mình thích, nói ra hết suy nghĩ của mình.

"Anh à, em nhớ anh, nhớ ánh mắt anh nhìn em quá!"

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, đã cố gắng quên anh một lần để sau này mình sẽ bớt đau buồn nhưng thật sự tôi không thể làm được, càng như thế tôi càng nhớ anh nhiều hơn. Thế nên, tôi sẽ yêu anh bằng tất cả trái tim mình và sẽ không bao giờ nghĩ ngợi gì nữa. Tôi sẽ ngoan, sẽ học giỏi, sẽ yêu anh như anh đã yêu tôi. Tôi sẽ không khóc, không làm nũng anh nữa đâu. Anh không phải lo bé yêu của anh bỏ bữa gì nữa cả.

"Anh à, em sẽ sống thật mạnh mẽ để không còn ai bắt nạt em khi không có anh bên cạnh. Vì em tin, hình bóng anh mãi mãi bên em, lo lắng cho em mà. Em muốn anh sẽ giữ lời hứa với em lúc ra trường, "làm vợ của anh em nhé". Em chỉ cần như thế thôi anh ạ. Em sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ ghép tủy cho anh nữa mà".

Hãy cố lên tình yêu của em nhé, anh là nguồn động lực lớn nhất của em đấy!

Khi anh đọc được bài viết này của em, anh phải cười thật tươi anh nhé. Anh phải vui lên vì tất cả mọi người đều muốn anh khỏi bệnh mà. Anh nhớ ăn uống nhiều vào, giữ gìn sức khỏe thật tốt anh nhé. Hãy chờ em anh nhé, chỉ hơn hai năm nữa thôi mà. Em biết lý do duy nhất anh không ghép tế bào là anh không muốn làm khổ cha mẹ anh nữa, vì nó tốn rất nhiều tiền, phải bán hết tất cả mọi thứ may ra mới đủ để trang trải. Lúc đó, cả gia đình anh sẽ còn chỗ nào để ăn, ngủ nữa. Anh không đủ can đảm để làm như vậy. Em ủng hộ anh, nhưng em sẽ quyết tâm học thật tốt, em không muốn vì không đủ tiền mà người em yêu thương nhất phải rời xa em.

Em nhất định sẽ làm được, phải không anh?

Mai Trần

Ngày đăng: 13/03/2013
Người đăng: Mai Trần
Đăng bài
Bạn thích truyện này?