Hãy yêu mình như em yêu anh ấy
An ùa vào lòng tôi, nước mắt lạnh ngắt thấm đẫm một mảng áo màu xanh nhạt, cả người An run khẽ, giọng cô mỏng và dễ vỡ: "T đi rồi, vì sao anh ấy có thể bỏ em? Em đối với anh ấy tốt vô cùng, em hi sinh tất cả vì anh ấy, bao năm nay em chưa bao giờ biết đòi hỏi, em không ngừng cho đi, cuối cùng nhận lại chỉ là một lời xin lỗi". Tôi chẳng biết làm gì hơn, đến cả vuốt nhẹ mái tóc rối bời của An cũng sợ làm em đau.
Gió ngoài hiên thở dài. An cứ hỏi đi hỏi lại: "T đi rồi, vì sao anh ấy có thể bỏ em?"
***
Khi em còn trẻ, em yêu và nghĩ rằng yêu nghĩa là hi sinh, là cho đi tất cả mà không cần được hồi đáp. Em sống cho một người khác ngoài em, một người em chân quý hơn cả sinh mạng của chính mình. Lúc anh ta thì thào vào tai em hỏi: "Em không yêu anh ư? Nếu yêu anh vì sao không thuộc về anh mãi mãi, chỉ mình anh". Vậy là em vội vã trao đi lần đầu tiên của đời mình, không đắn đo, không suy tính, chỉ để chứng minh một điều em yêu anh ấy nhiều biết mấy.
Khi nghèo khó, em thường nói với anh ấy: "Em không muốn đi ăn ở ngoài, em muốn tự tay nấu cơm cho anh". Vào những ngày lễ tết, em nghiêm khắc nói với anh ấy: "Chúng mình giao hẹn nhé, không quà cáp tốn kém, những ngày này, em chỉ muốn ta bên nhau, thế là đủ". Em hi sinh quyền được đàn ông chiều chuộng của đàn bà, vì em nghĩ đến anh ấy, em không muốn anh ta phải vay nợ vì một cuộc hẹn, không muốn anh ta lo lắng mỗi lần lật lịch và thấy một ngày khác mọi ngày được đánh dấu và khoanh tròn bằng bút đỏ. Thế rồi một vài năm sau, khi anh ấy khá giả hơn, em than phiền, anh ta vô tâm đến mức chưa bao giờ ngỏ lời mời em đi ăn, hay tặng em dẫu chỉ một bông hồng gói trong giấy kính. Nhưng em có biết, không phải anh ấy vô tâm, mà anh ấy đã quá quen với việc không cần phải chiều chuộng em. Anh ta chỉ nhớ rằng: em không thích đến nhà hàng, em không thích được tặng quà còn vì sao không thích thì anh ta quên mất rồi.
Sáng nào cũng vậy, mùa đông cũng như mùa hè, lúc khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau, em luôn dậy sớm nấu cơm cho anh ấy, là quần áo và lau giầy sẵn cho anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ ngồi vào bàn ăn hay cảm ơn sự chăm sóc chu đáo cuả em. Anh ấy thường vội vã lao ra khỏi nhà cho kịp đến một cuộc hẹn chớp nhoáng vào sáng mai. Thế nhưng, em vẫn âm thầm làm mọi thứ, không một lời trách móc, em nghĩ rằng được hi sinh cho người mình yêu là một hạnh phúc. Hạnh phúc ư? Em có thực sự hạnh phúc trong nỗi cô đơn tịch mịch của chính mình? Anh ấy luôn luôn trễ hẹn vì lí do công việc, em biết anh ấy nói dối nhưng vẫn mỉm cười bảo: "Không sao, em cũng vừa mới tới". Anh ấy là người sai nhưng em luôn xuống nước trước, anh ấy cáu gắt thì em dịu dàng nhẫn nhịn, anh ấy phản bội thì em thứ tha, anh ấy đi suốt đêm em chỉ biết lặng lẽ ngồi chờ đợi. Em không dám đi đâu một mình quá xa và quá lâu vì em sợ, vắng em ai sẽ là quần áo cho anh ấy? Ai nấu cơm cho anh ấy ăn? Ai chăm sóc anh ấy lúc ốm đau bệnh tật?... Em nghĩ rằng, nếu anh ấy là chuyến tàu chạy không ngừng nghỉ, em sẽ là sân ga cuối cùng đợi anh ấy. Nếu anh ấy là người khách lãng du phiêu bạt, em nguyện là ngọn đèn thắp sáng suốt đêm trong ngôi nhà nhỏ chờ anh ấy.
Em những tưởng sự bao dung thầm lặng của em sẽ là sợi dây ràng buộc êm ái đối với anh ấy. Nhưng em không hề hay biết, khi em không ngừng cho đi, đàn ông sẽ nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên họ được nhận. Ban đầu họ cũng sẽ biết ơn em, áy náy với em, nhưng theo năm tháng, họ sẽ dần quên mất em làm tất cả mọi điều là vì ai. Em cho rằng em sống vì anh ấy, hi sinh tất cả cho anh ấy, anh ấy sẽ luôn yêu em. Nhưng đàn ông thấy mình có lỗi với một người phụ nữ, áy náy với họ không có nghĩa là anh ta sẽ mãi yêu và nhớ đến em. Có thể đến một lúc nào đó anh ta vẫn sẽ rời xa em, như một điều hiển nhiên của thế giới. Thế nên, em hãy cứ yêu anh ấy bằng cả trái tim nhưng đồng thời phải biết chân trọng chính mình, yêu mình như em yêu anh ấy.
My Việt